Huyễn Thần

Chương 8


HUYỄN THẦN
Tác giả: Vân Thiên Không
Chương 8: Thiểm điện kiếm pháp

Dịch: bantaylua
Biên dịch & biên tập :blackcat132
Nguồn : tangthuvien

Nhanh chóng mặc ngạnh bì áo giáp, hắn không khỏi hoạt động một chút, trải qua đặc thù gia công, chiến giáp đã trở nên nhẹ hơn, nhất là kiểu dáng, trải qua vô số thay đổi đích nghiên cứu và cải tạo, đã tuyệt đối không ảnh hưởng tới hoạt động của hắn, mặc dù tốc độ của hắn có hơi chậm lại nhưng lực phòng ngự lại được đề cao!

Ngạnh bì chiến giáp vừa vặn với cơ thể, thắt lưng màu bạc hoa văn đích bảo kiếm, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực tiêu sái bước ra khỏi xưởng, chứng kiến hắn tiểu đại nhân đích bộ dạng, Á Sâm cùng chị dâu phá lên cười.

Ngượng ngùng gãi đầu, hắn ngồi xuống ghế, mặt đỏ lên, làm ọi người lớn tiếng cười, sợ rằng không phải cũng hắn giống nhau sao?

“Ừ…”

Á Sâm gật đầu, hồi lâu nói: “Không sai, đã có điểm đại nhân đích bộ dạng!”


Á Sâm vừa nói xong thì chị dâu xinh đẹp tiếp lời: “ Ừ… Ngươi còn nói, ta trước kia không phát hiện ra Tiểu Dật rất là phong nhã à, ngươi yên tâm… Chờ người đủ mười tám tuổi, chị dâu nhất định giúp ngươi tìm một cô vợ thật xinh đẹp!”

Hừ!

Không đợi hắn nói, Á Sâm lạnh lùng nói: “Thôi đi, hắn bản thân căn cốt như vậy, nữ nhân nào có khả năng lấy hắn? Ngươi đừng có làm hại hắn, trừ phi hắn có thể nhanh chóng trở nên cường đại, nói cách khác, sợ rằng trong thôn không có nữ nhân nào thích hợp với hắn!”

Nghe Á Sâm nói xong, hắn không khỏi đỏ bừng mặt, hắn biết… Á Sâm nói đều là sự thật à, trong thôn mọi cô gái so với hắn đều cường đại hơn, mặc dù chưa đến nỗi như Á Sâm khoa trương, nhưng là một khi loạn lạc nổi lên, hắn chắc chắn sẽ bị đuổi đánh, nam nhân đích mặt mũi có thể để đâu đây.

Chật vật ăn xong bữa cơm tối, hắn trở về căn phòng xám xịt của mình, sau lưng… Á Sâm cùng chị dâu lớn tiếng cười to không nể nang gì.

Ai…

Thở dài một hơi, hắn ngửa người nằm ở trên giường, nhìn nóc nhà đen thui, không khỏi xuất thần, lão bà và vân vân, đối với hắn mà nói vẫn là rất xa xôi, mặc dù nơi này chỉ cần mười tám tuối có thể cùng nữ nhân mình yêu kết hôn chung sống, nhưng mà hắn là người địa cầu, không tới hai mươi lăm tuổi, hắn không kết hôn.

Mặc dù không nghĩ tới lão bà, bất quá… Thực lực là chuyện không thể nghĩ tới, hiện tại hắn đã luyện ra khoái kiếm, nhưng là vẫn còn khoảng cách khi chiến đấu, hắn tới bây giờ vẫn chưa có kinh nghiệm tham gia thực chiến, điểm này không thể không bù đắp và trở thành khuyết điểm của hắn.


Vuốt ve ngạnh giáp trên người, hắn không khỏi can đảm quyết định, bắt đầu từ ngày mai, hắn bắt đầu luyện tập thực chiến, chỉ cần không đi quá xa, hẳn là không có nguy hiểm quá lớn!

Ngày thứ hai, tờ mờ sáng, hắn liền rời khỏi giường, đầu tiên là ở trong sân tập luyện một giờ kiếm pháp, đến khi mặt trời lên cao, hắn cùng Á Sâm ăn bữa sáng, sau đó cầm búa, hướng ngoại thôn đi đến.

Chỉ tốn một ít thời gian, hắn liền thu thập đủ củi, trên thực tế, nửa năm nay, hắn đã nhặt được rất nhiều củi, cho dù chị dâu dùng thế nào cũng đủ dùng tới mấy năm, hiện tại sở dĩ tiếp tục thu thập củi, kì thật đó chỉ là thói quen mà thôi, cho dù hắn không mang củi về cũng không có ai quản.

Nhẹ nhàng cắm chiếc búa vào trong bó củi, hắn vỗ vỗ tay, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, hiện tại… Phải thực tế chiến đấu, bước đầu tiên, bắt đầu từ hôm nay!

Mạnh mẽ bước qua bụi cây tùng, hắn bắt đầu một mình thăm dò, căn cứ theo lời Á Sâm, thôn đã bày ra rất nhiều bẫy dã thú, trừ bỏ nguy hiểm, không có nguy hiểm trừ những tiểu động vật, còn những loại khác thì không cách nào đến gần, hắn có thể an toàn ở khu vực này, bước đầu luyện tập kĩ xảo chiến đấu!

Đạp chân lên lá cây trong rừng, lặng lẽ đi tới, song nhĩ căng ra để lắng nghe tiếng thở, Á Sâm nói cho hắn biết, ở trong rừng, lỗ tai có ích hơn so với con mắt, dù sao… Rừng cây xanh um, ngăn cản tầm mắt của ngươi, qua năm thước, ngươi cái gì đều không nhìn thấy.

Vù!

Một tiếng vang nhỏ, một bóng trắng nhảy lên phía trước hắn, hắn có thể rõ ràng thấy, đúng là một con thỏ hoang màu trắng, đáng tiếc là, khi hắn nhanh chóng rút ngân kiếm, con thỏ đã biến mất trong rừng cây.

Cả người hơi chấn động, hắn rốt cục cũng ý thức được một vấn đề, cho tới nay, hắn đều là cầm ngân kiếm phía sau, mới bắt đầu luyện tập, trên thực tế, người ở giang hồ, mỗi một khi một khắc, đều có thể tao ngộ hung hiểm, địch nhân không bao giờ chờ ta rút kiếm ra sau đó mới bắt đầu công kích, hắn phải học được tùy thời để rút kiếm, hơn nữa thuận thế đâm ra một kiếm tốc độ nhất!


Trong lòng có chủ ý, hắn không khỏi xoay người, một lần nữa đi vào rừng cây, lại bắt đầu thực chiến, hắn phải thuần thục cách nắm giữ rút kiếm cùng xuất kiếm liên tiếp kĩ xảo!

Đơn giản, buồn tẻ, nhàm chán đích huấn luyện bắt đầu, hắn đình chỉ việc thu thập củi, toàn tâm toàn ý luyện tập việc rút kiếm cùng xuất kiếm!

Hai tháng dài đằng đẵng, nhưng là tại hắn chuyên tâm tập luyện, nên rất nhanh trôi qua, trải qua hai tháng khắc khổ tập luyện, rốt cuộc… Hắn đã có thể rút kiếm thuần thục, hơn nữa còn thuận kiếm thế, tốc độ cao nhất đâm ra ngân kiếm, mặc dù tốc độ đại suy giảm, nhưng là hắn tin tưởng, chỉ cần rèn luyện, hắn nhất định sẽ nhanh hơn!

Rốt cuộc… Khi cách hai tháng, hắn lần nữa bước vào rừng, lúc này đây… Hắn tin tưởng chính mình nhất định có thể thành công săn được một con mồi.

Nói đến cùng, trải qua bảy tháng dày đặc huấn luyện, ngay lúc này đây, ngân kiếm đã trở thành một bộ phận của thân thể hắn, hắn có thể rút ngắn thời gian rút kiếm, hơn nữa đâm ra một kiếm nhanh như thiểm điện.

Không chỉ có như thế, ở kiếm sau, hắn còn có thể khống chế ngân kiếm làm ra vi diệu đích di động, sinh ra biến hoá, đối với hắn mà nói, ngân kiếm tựu như tú hoa châm tinh tế.

Đạp chân lên lớp lá khô, hắn lần nữa tiến nhập rừng rậm, trong lúc nhất thời… Chung quanh thanh âm dần trở nên yên tĩnh trở lại, trừ tiếng lá cây cùng gió sinh ra âm thanh sàn sạt, cả thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, ngẫu nhiên có hai tiếng chim thánh thót, đúng là rừng rậm rộng lớn.

Soạt… Soạt…

Trong giây lát, một trận âm thanh hỗn tạp vang lên, dừng lại, mặc dù hắn không có kinh nghiệm, nhưng hắn đoán là âm thanh từ phía trên, tuyệt đối không phải là tiểu động vật âm thanh, khẳng định sinh vật này không nhỏ!

Khẩn trương thở dốc, hắn đứng lại, con mắt gắt gao nhìn chằm chặp phương hướng thanh âm truyền đến, nếu như hắn nghe không nhầm, giờ phút này… Nó chính là rất nhanh hướng tới hắn chạy lại.


Rầm…
đọc truyện mới nhất tại .
Rốt cuộc, phía trước một tiếng vang nhỏ, một thân ảnh màu xám xuất hiện trong tầm mắt của hắn, quả nhiên không sai, sinh vật này không nhỏ, hắn cũng rất quen thuộc, trong thôn có rất nhiều đồng loại của nó!

Đây là một con hôi lang bị thương, chân sau của nó bị thợ săn đặt bẫy kẹp lấy, không ngừng chảy máu, đang rất hoảng sợ, hôi lang này cúi đầu chạy như điên, không hiểu tại sao lại chạy tới nơi này.

Hôi lang nhìn tán loạn nơi vừa nhảy đến, hô hấp của hắn không khỏi trở nên nặng nề, lần đầu tiên chiến đấu, vậy mà đụng phải hôi lang mạnh mẽ, cũng may là bản thân nó bị trọng thương, nói cách khác, mạng nhỏ của hắn đã có thể bảo toàn.

Đối mặt với hôi lang, hắn cắn răng, hiện tại chạy trốn đã là không kịp, ngoan cố chống cự, bị thương khiến dã thú càng thêm nguy hiểm, bây giờ chạy trốn là không thể thoát, biện pháp duy nhất chính là giết nó, nói cách khác, không nói đến nguy hiểm với hắn trước tiên, nếu như nó chạy vào trong thôn, đây chính là thảm kịch a!

Nghĩ tới đây, hắn trấn tĩnh trở lại, nhìn về phía hôi lang nhanh chóng đánh tới, hắn không thể chùn bước, nội tâm lo ngại không biết sẽ đi đến đâu.

Đối mặt với sợ hãi, con người luôn luôn phản ứng bất đồng, có người bởi vì sợ hãi, mà hoàn toàn mất đi năng lực hành động, chỉ có thể đợi tai nạn giáng xuống, có người, đối mặt với sợ hãi, lựa chọn tự sát, cũng có người, đối mặt với sợ hãi, hoàn toàn mất đi lý trí, trở nên điên cuồng.

Cũng may, hắn không phải những người như thế, đối mặt với sợ hãi, hắn cùng một số người giống nhau, chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy hưng phấn, tinh lực tập trung, tinh, khí, thần, đạt tới độ cao trước này chưa từng có, không chùn bước hướng hôi lang nghênh đón.



-------------------------------------------------------------------------------------------- (.

Bình Luận (0)
Comment