Huyễn Thần

Chương 93


HUYỄN THẦN
Tác giả: Vân Thiên Không
Chương 93: Sơn thôn ngộ hiểm.
đọc truyện mới nhất tại .
Dịch: tranbaolong
Biên dịch & biên tập: blackcat132
Nguồn: tangthuvien


Về phương thức thứ ba thì xem ra có phần xa xỉ, đó là trực tiếp cho bọn chúng dùng ma tinh hạch của ma thú. Để cho bọn chúng rất nhanh hấp thu năng lượng trong ma tinh của ma thú, cứ như vậy, tốc độ phát triển của chúng sẽ phi thường nhanh chóng!

Chỉ tiếc chính là, người bình thường tuyệt đối không thể nào xa xỉ như vậy. Cho dù hắn biết rõ như vậy có thể nhanh hơn, nhưng mà thật sự muốn Lý Dật hắn sử dụng cách thức này, hắn thật là không nỡ a!

Mặc dù trực tiếp ăn ma thú ma tinh, có thể làm cho sự phát triển của ma thú nhanh hơn vài lần so với các phương thức khác, nhưng là phải biết rằng, huyễn thú không phải ăn bao nhiêu là có thể tiêu hóa bấy nhiêu. Bọn chúng chỉ biết hấp thu một phần năng lượng tinh khiết nhất của ma tinh hạch, hơn nữa chỉ có thể tiêu hóa một phần trăm phần ngàn mà thôi!


Bốn quyển sách mà tứ đại trưởng lão cho hắn có nói rõ vô cùng minh bạch rằng, phải một ngàn khối nhất giai ma tinh thì mới có thể làm ột con huyễn thú, từ ấu sinh thể, phát triển thành chính thức huyễn thú nhất giai. Mà một ngàn khối nhất giai ma tinh, tính giá trị một ngàn đồng tệ một viên mà nói, nọ vậy chính là một trăm vạn đồng tệ a! Nói cách khác, muốn đem bốn tên tiểu tử kia đều tăng lên tới trạng thái hoàn chỉnh nhất giai thì hắn phải tốn hao bốn trăm vạn đồng a!

Có lẽ có người sẽ nói rằng Lý Dật hắn có thể chính mình đi giết ma thú lấy ma tinh. Nhưng trên thực tế, đây là suy nghĩ cực kì ngây thơ, bốn tiểu tử kia, tổng cộng muốn bốn ngàn khối ma tinh, như vậy... Cho dù hắn mỗi ngày đi săn tìm, cũng phải ba bốn năm dài a, ba bốn năm liền đem trạng thái của huyễn thú tăng lên tới nhất giai, điều này tuyệt đối là cái được không bù đắp đủ cái mất a! Cho nên... Trên cơ bản, điều này chỉ là một loại lựa chọn của siêu cấp phú hào, mà không phải của Lý Dật. Theo tình hình trước mắt mà nói, hắn tuyệt đối khó có khả năng dùng bốn trăm vạn để đem bốn tiểu tử kia tăng lên tới nhất giai, hắn không có nhiều tiền như vậy!

Càng huống chi, cho dù cấp thứ nhất miễn cưỡng đạt tới, nhưng mà nhị cấp thì sao? Tam cấp? Phải biết rằng... Huyễn thú nhị cấp mà đi ăn nhất giai ma tinh thì cả vạn khối cũng sẽ không đủ dùng. Vì trên cơ bản, cấp hai huyễn thú phải ăn ma tinh nhị cấp mới có thể tăng thực lực. Lấy loại lực đẩy này mà nói, nếu như nghĩ muốn làm cho huyễn thú đạt đến cửu giai thì phải cho ăn cửu giai ma tinh, nhưng mà một cái cửu giai ma tinh có giá cả ra sao? Một ngàn vạn? Hoặc là một triệu? Cho dù có tiền, cũng không có thể có nhiều như vậy ma tinh để cho ngươi mua a!

Tình huống hiện tại là, toàn bộ tiện nghi thì Huyền Vũ chiếm được vì trên người của Lý Dật cái khác không có chỉ có ma tinh địa hệ, cho nên... Chỉ có thực lực của Huyền Vũ tăng trưởng nhanh nhất. Trên cơ bản, Huyền Vũ cùng Tiểu Cường, luôn luôn là hai tên gia hỏa đều là như vậy thích ăn địa hệ ma tinh!

Bất quá, không thể không nói đến một điểm là dọc theo đường đi Lý Dật gặp không ít ma thú cấp hai hoặc cấp ba, cũng có được không ít tinh thạch cấp bốn. Nhưng mà làm cho hắn kinh ngạc chính là từ sau lúc trở thành thú bổn mạng của hắn thì Tiểu Cường ngay cả ma tinh hệ khác cũng thích ăn. Vốn ma tinh của Lý Dật cũng bởi vì quá ít mà không cách nào phân phối, hiện tại trở thành tốt, vì dĩ nhiên Tiểu Cường cũng bắt đầu ăn loại khác, cái này càng không biết giải thích ra sao.

Thật lòng mà nói, tứ thánh thú cùng với Tiểu Cường thì tại trong lòng Lý Dật địa vị cao nhất chính là Tiểu Cường. Nếu như nói tứ thánh thú là đồng bọn của hắn thì phải nói Tiểu Cường chính là một nửa sinh mệnh của hắn! Nó đã cứu hắn rất nhiều lần, tạo cho hắn rất nhiều đồ vật này nọ, vô luận bỏ qua cái gì, hắn đều khó có khả năng bỏ qua Tiểu Cường!

A! A! Có ai không! Xin cứu mạng a!

Chính trong lúc trầm tư, đột nhiên... Bên trái truyền đến tiếng hô cứu mạng khàn cả giọng. Từ trong thanh âm nghe được, tựa hồ có người gặp phải chuyện gì đó cực kì kinh khủng!


Sau một chút do dự thì Lý Dật cùng Tiểu Cường nhanh chóng phóng tới rừng rậm, nới phương hướng của tiếng kêu thảm thiết kia truyền đến mà chạy tới, vốn... Hắn không phải là một người thích xen vào chuyện người khác, nhưng mà tiếng kêu thảm thiết mới vừa rồi làm cho hắn rõ ràng cảm nhận được người bị hại trong lòng vô cùng sợ hãi, cùng với khát vọng sinh tồn cho thấy bọn họ không muốn chết, cho nên hắn muốn đi cứu bọn họ!

Vù... Vù... Vù...

Vững vàng đứng ở trên lưng của Tiểu Cường, tùy ý cho Tiểu Cường dùng tốc độ cao nhất xuyên qua lại tại trong rừng cây như một ảo ảnh. Nếu như là trước đây thì sợ rằng Lý Dật đã sớm té xuống, nhưng là hiện tại, hắn cùng Tiểu Cường đã tâm ý tương thông nên mặc kệ nó di chuyển như thế nào, hắn đều khó có khả năng té xuống. Ở thời khắc này, Lý Dật phảng phất trở thành một bộ phận thân thể của Tiểu Cường, mà Tiểu Cường, cũng phảng phất như một phần thân thể hắn, bọn họ hai người là một chỉnh thể không thể chia lìa!

Hô...

Sau một tiếng hô vang phóng lên như gió của Tiểu Cường, bọn họ hai người đã đứng ở trên một cây cổ thụ to lớn. Cẩn thận hướng ra ngoài nhìn lại, chỉ thấy một nơi cách khu rừng xa xa kia ước chừng hai trăm thước, là một tòa tiểu sơn thôn quy mô không lớn. Sơn thôn ước chừng có khỏang hai trăm hộ, dựa vào một dãy sơn mạch kéo dài liên miên ven rìa rừng rậm mà lập nên. Cùng với vị thế nằm dưới chân núi cao ngất kia, thế núi hai bên thôn trang mở rộng ra ngoài, giống như một đôi cánh tay lực lưỡng giang ra bảo vệ phía sau sơn thôn. Hình thế hai bên dốc đứng chỉ để lại thôn khẩu một mặt mở rộng ra ngoài.

Giờ phút này, bốn năm trăm người chính đang tụ tập tại cửa thôn trên một cái sân không lớn lắm. Đứng đối diện bọn họ, cũng là vị trí cửa thôn, đang đứng một đám mặc bì giáp màu vàng, cầm trong tay binh khí. Tại trước mặt đám gia hỏa mặc giáp màu vàng kia đang có một người trung niên mặc áo vải đang tỏ ra lo lắng cùng bọn họ giao thiệp chuyện gì đó.

A!


Xa xa, Lý Dật thấy một bóng người vung lên cự kiếm trong tay, mạnh mẽ hướng tới thân ảnh của người phía trước mơ hồ chém qua. Một tiếng hét thảm vang lên, đầu lâu của người kia tùy theo kiếm vụt bay đi ra ngoài. Cùng lúc đó, máu tươi mãnh liệt trào ra, cứ như vậy mà điên cuồng phun tới.

Nhìn thi thể không đầu vẫn đang nằm trên mặt đất co quắp kia, lại nhìn xem cái đầu lâu vẫn đang nằm trên mặt đất mà không ngừng xoay tròn, Lý Dật không khỏi phẫn nộ lên. Hắn rất muốn lao ra cứu người, nhưng mà mặc kệ nói như thế nào, hắn cũng phải xem minh bạch đến cùng là chuyện gì xảy ra mới có thể đi cứu a, càng huống chi... Bên ra tay giết người lại có hơn ba mươi người a, hơn nữa là hơn ba mươi tên cầm trong tay binh khí, như vậy lung tung mà lao ra nói không chừng chính mình cũng mất mạng!

Gia gia! Gia gia!

Đang lúc chuẩn bị cẩn thận quan sát, đột nhiên... Một nữ tử ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, mãnh liệt từ trong đám người chạy vội đi ra, không để ý tới thi thể không đầu bên cạnh nhào tới, liều mạng ôm lấy khối thi thể không đầu kia, sau một khắc... Tiếng khóc thê lương tại nơi sơn cốc trống trải đúng lúc này thảm thiết vang lên.

Nghe tiếng khóc thê lương này hắn không khỏi nổi lên nỗi cảm thông thương xót. Hơn nữa khi xem thấy một đám người ra tay tàn nhẫn kia tựa hồ đối này hết thảy mọi chuyên xảy ra xem như bình thường, đang cùng nhau rỉ tai thì thầm cười nói.

Làm cho Lý Dật càng không thể chịu đựng được chính là, cái tên đầu lĩnh trong đó, cũng là tên vừa mới vung kiếm giết người kia lại thản nhiên dâm tục vuốt cằm, cười cười đầy dâm đãng nói: “Ai nha! Trước kia đã tới nơi này rất nhiều lần, ta như thế nào lại không phát hiện cái nơi khỉ ho cò gáy này lại có được một cô nương thú vị như vậy a!”

Nghe được đối phương nói, nữ tử vẫn đang ghé vào thi thể mà khóc rống liền mãnh liệt ngẩng mặt lên. Mặc dù cách xa vô cùng, nhưng mà Lý Dật lại vẫn như cũ có thể cảm nhận được trong đôi mắt của nàng cái nhìn thù hận khắc cốt ghi tâm!

Giờ phút này, tên đầu lĩnh kia tựa hồ như là lần đầu tiên trông thấy được khuôn mặt của cô gái, thân thể của hắn mãnh liệt run lên, thân thể hoàn toàn đông cứng lại rồi, trợn mắt há hốc mồm nhìn cô gái đó, hơn nữa ngày... Hắn rốt cuộc thì thào nói: “Lão Thiên a... Trời ạ! Nàng là người sao? Nàng thật là người sao?”


Không đợi người khác trả lời, gã đầu lĩnh điên cuồng lắc đầu nói: “Không! Khó có khả năng a! Chuyện này hoàn toàn khó có khả năng, coi như là tinh linh, cũng không có thể nào xinh đẹp giống như vậy. Điều này nhất định là ảo giác! Loài người khó có khả năng xinh đẹp vậy a!”

Bước từng bước mạnh mẽ về phía nàng, gã đầu lĩnh điên cuồng nói: “Mặc kệ như thế nào, từ giờ trở đi... Nàng là của ta, xinh đẹp như vậy chỉ có ta mới có thể chiếm giữ, những người khác ngay cả tư cách để nhìn thôi cũng không có!”

Ha ha ha ha ha ha ha...

Nghe được gã đầu lĩnh nói, nữ tử thê lương ngửa mặt lên trời phá lên cười, sau một khắc... Nữ tử đột ngột ngừng tươi cười, lạnh lùng nói: “Ngươi vừa mới sát hại gia gia của ta, hiện tại lại muốn đến hại ta sao? Ta cho dù chết, cũng sẽ không cho ngươi thỏa mãn!”

Nói tới đây, nữ tử lấy hai tay tạo thành chữ thập, dáng vóc tiều tụy nhìn lên trời, bi ai tuyệt vọng nói như khấn nguyện: “Hỡi các chư vị thiên thần! Tiểu nữ nguyện ý lấy thân mình cùng toàn bộ linh hồn làm vật dâng hiến, kêu gọi các người hãy phủ xuống, vì tiểu nữ mà báo huyết hải thâm cừu này! Hoàn toàn diệt tuyệt giống loài vô nhân đạo bại hoại kia!”

Ầm ầm!

Theo những lời cầu khẩn của nàng, không biết từ lúc nào, bầu trời mây đen cuồn cuộn kéo tới, bắt đầu vang lên tiếng sấm mơ hồ, phảng phất ngay cả ánh mặt trời đều nhìn không thấy.

Cảm thụ được tâm ý của nữ tử đó, Lý Dật cắn chặt hàm răng. Chuyện tới hiện giờ, hắn đã không thể tiếp tục nhẫn nại nữa. Hắn rất rõ ràng, cũng sẽ không có thiên thần đi cứu nữ tử kia, có thể cứu nàng cùng đám thôn dân kia chỉ có một người, chỉ có thể là hắn mà thôi!

--------------------------------------------------------------------------------------------

Bình Luận (0)
Comment