- Phì.
Tiêu Như Mộng nhất thời không nhịn được, phát ra một tiếng cười duyên:
- Tiểu tử thối nhà ngươi, thật không biết trong đầu ngươi chứa loạn thất bát tao gì, cố gắng nằm yên, đừng nhúc nhích!
Dương Thiên Lôi vô cùng phiền muộn, hai mắt nhắm lại, hai tay vẫn chăm chú bảo vệ JJ. Một lát sau, hắn cảm thấy hai bàn tay nhỏ bé non mềm, hoàn toàn khác với bàn tay thô lỗ dã man của Đan Thanh Dương, bắt đầu mềm nhẹ xoa khắp người hắn. Trong nháy mắt, khi đôi bàn tay kia tiếp xúc với thân thể hắn, Dương Thiên Lôi giật mình toàn bộ thân thể đều run rẩy một chút, thế nào gọi là một Thực cốt tiêu hồn?
- Nếu không thể phản kháng... Ca chỉ có nhắm mắt lại hưởng thụ...
Dương Thiên Lôi bỉ ổi nghĩ. Tâm thần lại không nhịn được mà hoà theo bàn tay ôn nhu của Tiêu Như Mộng đang bôi khắp người hắn.
Cảm giác chân thực mà mãnh liệt, loại cảm giác thực cốt tiêu hồn dường như trở thành nhạt đi rất nhiều. Dương Thiên Lôi không cần đóng khứu giác, cũng có thể chịu được.
Ánh mắt ôn nhu của Tiêu Như Mộng nhìn hai gò má cùng đôi mắt đang khép lại của Dương Thiên Lôi, khóe miệng mang theo một nụ cười mà ngay cả chính nàng cũng không cảm nhận được. Nhiệm vụ mà Đan Thanh Dương nói này đối với ván cờ của nàng mà nói, không thể nghi ngờ là một sự trợ giúp. Nàng đương nhiên sẽ không cự tuyệt, cũng không có lý do gì để cự tuyệt. Bởi vì nàng rất rõ ràng, sau khi trải qua loại chuyện này, hạt giống mà nàng đã gieo trồng sẽ nẩy mầm, tuyệt đối sẽ không thất bại. Đây chính là suy nghĩ của nàng.
Nhưng nàng trái lại không có ý thức được, giờ phút này toàn bộ suy nghĩ, tâm tư của nàng đều là làm thế nào để tăng tu vi cho Dương Thiên Lôi, do vậy trong tình cảnh kiều diễm như vậy, nàng lại quên thả khí tức mị hoặc của mình ra, cũng căn bản không có bất kỳ suy nghĩ gì kích động dục niệm của Dương Thiên Lôi.
Nàng chỉ đem
"Thối khí ngưng đan cao" mà Đan Thanh Dương tốn hết chín trâu hai hổ, dùng vô số tiên thảo linh dược chế luyện thành, bôi khắp người Dương Thiên Lôi, dù một tấc da trên người Dương Thiên Lôi cũng không bỏ xót.
Từ mặt, đến ngực, tới tứ chi, rồi lại đến lưng, sau đó đến mông...
Ngón tay mềm nhẹ của Tiêu Như Mộng, khiến Dương Thiên Lôi hầu như đã bay bổng đến trời cao, có loại cảm giác linh hồn xuất khiếu, mà hắn chưa từng thể nghiệm qua, cảm giác được một đại mỹ nữ, xoa bóp toàn thân.
- Buông ra đi chứ!
Tiêu Như Mộng ôn nhu nói.
Toàn thân hắn đã biến thành đen xì, toả ra mùi tanh hôi khiến người khác muốn nốn mửa. Dương Thiên Lôi, bỗng nhiên mở mắt, nhìn Tiêu Như Mộng nói:
- Sư phụ, nơi này để lại được không?
- Đây là vị trí then chốt, không nên che giấu? Đừng xấu hổ, thông minh chút đi...
Tiêu Như Mộng khẽ động tay ngọc, liền có một pháp lực bàng bạc, cứng rắn tách rời hai tay của Dương Thiên Lôi ra.
Không chịu được sự tranh giành hăng hái như vậy, tiểu đệ liền dưới sự kích thích tiêu hồn đó, từ lâu ngẩng đầu lên, biểu diễn sự hùng tráng và uy vũ của nó!
Là thật hùng tráng, thực sự uy vũ!
Trong nháy mắt, khi Tiêu Như Mộng nhìn thấy, tâm thần cũng không khỏi run lên:
- Người không lớn, vì sao nó lại lớn như vậy?
Bản thân Tiêu Như Mộng là người từng trải, thấy Dương Thiên Lôi như vậy cũng cảm thấy có chút giật mình. Ngược lại không phải nói lớn ra sao, là bởi vì với tuổi tác của Dương Thiên Lôi như vậy, thật sự tạo ra sự tương phản quá lớn.
Không thể không nói, có chút phụ kiện của Dương Thiên Lôi đã sớm được hoàn thiện do tâm lý trưởng thành sớm.
...
Tiêu Như Mộng nhìn Dương Thiên Lôi nhắm chặt mắt dường như rất cuống quýt, lại rất mâu thuẫn với gương mặt đen đang nghiêng sang một bên, cùng với toàn thân bởi vì khẩn trương mà gân mạch trên cơ thể cứng lên, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười tràn ngập mị hoặc.
Nàng khẽ vuốt ngón tay ngọc, rốt cục bắt đầu đem thuốc Thối khí ngưng đan cao vô cùng ôn nhu cẩn thận bôi khắp tiểu đệ đang hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang trên người Dương Thiên Lôi.
Trong nháy mắt cảm giác như bị điện giật, khiến Dương Thiên Lôi càng thêm khẩn trương, thiếu chút nữa thì thét một tiếng chói tai.
Một người kiều diễm, mỹ nữ đã trưởng thành, một tay cầm, một tay còn nhẹ nhàng sờ nắn, còn có gì khiến người khác mơ màng, mê hoặc hơn điều này chứ?
Cũng may, tuy rằng động tác của Tiêu Như Mộng ôn nhu, nhưng tốc độ không chậm chút nào. Sau bôi thuốc xong, nhanh như chớp, bắt đầu vỗ khắp người Dương Thiên Lôi. Mãi đến khi mỗi một tấc da thịt đều được vỗ xong, Dương Thiên Lôi mới theo mệnh lệnh của Tiêu Như Mộng, cả người trần truồng bắt đầu tu luyện. Truyện Sắc Hiệp
Thời gian trôi qua rất nhanh. Dương Thiên Lôi tu luyện một cách điên cuồng trong trong Huyền Hoàng Kỳ. Cứ cách ba năm, Đan Thanh Dương và Tiêu Như Mộng sẽ vẫn kia, thay phiên nhau tiến vào trong Huyền Hoàng Kỳ bồi luyện chỉ đạo Dương Thiên Lôi.
Thế nhưng, bởi vì Thân thể Dương Thiên Lôi thực sự quá mức biến thái, tốc độ đề thăng cảnh giới của hắn cũng càng ngày càng chậm. Hắn tấn cấp đến Tiên Thiên cấp hai đỉnh phong đã lâu, lại hết mười hai năm mới chạm đến bình cảnh Tiên Thiên cấp hai, lại hết ba mươi năm, mới đột phá đến Tiên Thiên cấp ba
"Tam hoa tụ đỉnh".
Điều này khiến Dương Thiên Lôi vô cùng cảm thán, nếu như không có pháp tắc thời không Huyền Hoàng Kỳ, chẳng phải là để gần tấn cấp đến Tiên Thiên cấp ba, cũng phải mất sáu mươi năm? Vậy muốn tấn cấp đến Tiên Thiên cấp năm thì cần bao lâu? Sợ rằng cả đời mình cũng không có hi vọng.
Đương nhiên cái này chỉ là suy nghĩ của bản thân Dương Thiên Lôi. Thật ra, nếu như không có Huyền Hoàng Kỳ, Dương Thiên Lôi tiến cảnh thực sự chậm, nhưng thời gian tu luyện ở thế giới bên ngoài tuyệt đối không thể dùng thời gian tu luyện trong Huyền Hoàng Kỳ để tính..
Tuy rằng thế giới bên ngoài không có pháp tắc thời không, cũng không có sự dư thừa linh khí thiên địa như trong trong Huyền Hoàng Kỳ, nhưng cùng với trời đất và hàng vạn vì sao cùng gắn bó mật thiết khiến cho việc tu luyện bên ngoài có hiệu quả mà thời gian trong Huyền Hoàng Kỳ không thể cung cấp. Mặc dù không có Huyền Hoàng Kỳ, trong vòng mười năm, cũng đủ để Dương Thiên Lôi tấn cấp đến Tiên Thiên cấp ba, nếu có kỳ ngộ xuất hiện nói, khẳng định sẽ càng cao hơn.
Chỉ có thể nói, ba trăm sáu mươi năm năm tu luyện trong Huyền Hoàng Kỳ, cũng chính là hiệu quả một năm ở thế giới bên ngoài, so với một năm tu luyện ở giới bên ngoài hiệu quả chỉ là đạt được vô số lần mà thôi.
...
Nhờ có Đan Thanh Dương và Tiêu Như Mộng thay phiên bồi luyện và chỉ đạo hạ, bất tri bất giác, Dương Thiên Lôi đã tu luyện trong Huyền Hoàng Kỳ hơn ba trăm năm. Thời gian ở thế giới bên ngoài cũng gần một năm.