Bịch.
Một tiếng vang lên, Huyền Sơn và Tiểu Hùng nhảy xuống Huyền Thiên Đảo. Hắn phân phó Tiểu Hùng ở bên ngoài đợi, còn mình thì đi thẳng lên đảo.
Hắn bước tới gò đất cạnh nhà còn trống được bao bằng tường đá, Huyền Sơn điều khiển đất đá tạo ra một cái lỗ sâu vài chục cm sau đó thêm vào một ít đất bùn, rác mục. Huyền Sơn ngầm niệm, trên tay hắn hiện ra một cái cây cao hơn mét màu vàng, chính là Hoàng Cương Thụ. Hắn lập tức đem cả cây trồng xuống, bỏ thêm mấy khối Nguyên Thạch giúp nó phát triển tốt rồi mới lấp đất.
Hắn cây thông với Sinh Cơ Thụ, bato nó phát ra Sinh Vực ở quanh Hoàng Cương Thụ, giúp nó bén rễ.
Tuy Sinh Cơ Thụ sở hữu Sinh Vực khác thường nhưng không phải lúc nào nó cũng có thể sử dụng. Bây giờ mỗi ngày nó chỉ sử dụng được 4 giờ một lần, sau khi dùng xong thì phải nghỉ dưỡng hồi phục mới cỏ thể phát ra Sinh Vực lần tiếp theo.
Nhưng nếu chỉ phát động Sinh Vực trong thời gian ngắn và một không gian nhỏ nhất định thì Sinh Cơ Thụ vẫn có thể làm được.
Sau khi thấy Hoàng Cương Thụ khởi sắc, Huyền Sơn lại đem một ít linh dược trồng vào Dược Điền-chính là gò đất này. Chủ yếu là mấy loại có thể điều chế thành dược dịch như chữa thương, kháng độc,...
“Cũng nên làm một chỗ cho Tiểu Hùng sinh sống mới được.”
Hắn lẩm bẩm đi ra bờ biển. Huyền Sơn câu thông với Thiết Thổ Hùng hỏi nó đôi câu về kiểu hang ổ này nọ. Sau vài phút, Huyền Sơn bước tới trước Tiểu Huyền. Thân thể của nó vẫn vậy nhưng lượng đất đá trên lưng nó đã cực kì lớn.
Mấy ngày nay trên đường trở về, hắn vô tình gặp được một ít hòn đảo bỏ hoang vì vậy thuận tiện gom đến chút đất. Hắn làm vậy chủ yếu để mở rộng Huyền Thiên Đảo, xây dựng thêm các loại công trình. Mặc dù sở hữu Thiết Thổ Thiên Phú trung đẳng nhưng không cách nào tạo ra đất đá, mà chỉ khống chế nó chế tạo Thiết Thổ mà thôi.
Đem lượng lớn đất đá điều khiển xuống, hắn và Tiểu Hùng cùng lúc san lấp bờ cát, khiến nó ngày càng mở rộng.
Hơn nửa giờ sau mới xong xuôi, Huyền Sơn đi đến bờ nam hòn đảo, điều khiển đất đá tạo thành một cái động cứng rắn, đường kính hơn 5 mét sâu tới 15 mét dưới mặt biển.
Bên dưới, Huyền Sơn tạo ra một hang động to lớn, có một thông đạo dẫn tới mấy chục cái phòng được gia cố bằng Thiết Thổ cứng rắn. Đây xem như nhà kho, thuận tiện cho việc cất giữ hàng hoá. Bởi Trữ Vật Chỉ của hắn cũng không phải lớn lắm a.
Hắn đem hang động này giao cho Tiểu Hùng canh giữ, còn mình thì đi lên, cải tạo lại ngôi nhà của mình. Sau khi thêm đại lượng đất đá, Huyền Thiên Đảo vốn đường kính chỉ 40 mét tăng lên 60 mét. Nếu Tiểu Huyền đột phá lên Tam Cấp, hắn liền đem Huyền Thiên Đảo dời lên lưng nó. Như vậy hắn cũng không cần sợ đồ vật trên đảo bị người trộm mất.
Lại điều khiển đất đá, Huyền Sơn đem cả “rừng cây” mở rộng ra đến rìa đảo. Phần mới mở đều được trồng thật nhiều cây cối, khai phá thành ruộng và mở rộng ao nước. Nước chính là nguồn sống, tự nhiên phải cho nó không gian nhiều nhất rồi.
Quanh khu “rừng”, Huyền Sơn dựng nên một bức tường cao 5 mét, rộng nửa mét. Thân tường bóng loáng, sáng như kim loại, ngay cả Võ Giả Tam Cấp cũng chưa chắc phá được.
Hài lòng với công trình của mình, hắn đi vào căn nhà gỗ, bày ra thu hoạch mấy ngày nay, ngoài hắn tự thân kiếm được còn có tích luỹ của Tiểu Hùng mấy năm nay.
Nó săn giết 5 đầu Yêu Thú xung quanh thu thập Yêu hạch định tới khi đột phá Nhị Cấp Hậu Kì rồi phục dụng, sẽ thuận lợi cho nó đột phá hơn. Không ngờ Huyền Sơn đánh tới đem nó thu phục nên tất cả thuộc về Huyền Sơn. Ngoài 5 viên yêu hạch Nhị Cấp còn có rất nhiều yêu thú tài liệu Nhất, Nhị Cấp mà Thiết Thổ Hùng không cách nào tiêu hoá nên bị nó vứt một bên. Không ngờ bây giờ lại tiện lợi cho Huyền Sơn hắn a.
Yêu Hạch nhị cấp bị hắn giữ lại, còn lại bị hắn phân loại từng cái rồi đựng vào túi vải, nửa giờ sau mới hoàn thành.
Huyền Sơn thu đồ vật vào Trữ Vật Chỉ, chỉ chừa 1 cách bao vải rồi vác trên lưng, thẳng về hướng Đông Bắc mà đi.
Tử Mộc đảo là một cái tiểu đảo hình tròn bỏi vì trên đảo trồng một loại cây gỗ màu tím mà gọi tên, đường kính hơn 1000 mét. Tuy là tiểu đảo nhưng có Ngũ Cấp Võ Giả tạo trấn. Bởi vì nơi đây tồn tại một cái phường thị cỡ vừa, sinh ý rất tốt, hằng năm thu lời mấy chục vạn Nguyên Thạch cho Tinh Tuyền Đảo.
Tử Mộc Phường Thị thực chất là cả toà Tử Mộc Đảo, trung tâm là nơi ở của Ngũ Cấp võ giả, xung quanh là từng toà cửa hàng. Nơi đây bán ra các loại đặc sản chỉ có Hoang Hải mới có như tài liệu hải thú, yêu thú, linh dược,... và một vào loại khoáng thạch kỳ lạ. Đôi khi trên đường còn bán các loại trang sức từ ngọc trai, vỏ sò, san hô,.. đẹp lung linh.
Bao quanh Tử Mộc Phường Thị là tường thành bằng hôi thạch cứng rắn cao hơn 20 mét, bên trên tường thành lại có từng chi hộ vệ canh gác. Muốn xuất nhập đều cần kiểm tra kĩ lưỡng mới được vào thành.
Huyền Sơn hạ người trước cửa thành, đưa tới vô số ánh mắt ngóng nhìn, hiển nhiên Huyền Phù Thiên Phú khá hiếm thấy. Hắn lấy ra thân phận tạp, trả lời một số câu hỏi mới được vào thành.
Đi vào khiến hô hấp của hắn có chút gấp, toàn bộ toà thành ngay ngắn, từng dãy lầu các nguy nga khiến người ta choáng ngợp. Tuy không thật sự tinh mỹ nhưng cũng khiến con người ta xiêu lòng.
Bước đi trên đường phố, Huyền Sơn rốt cục tìm tới một chỗ thu mua tài liệu. Hắn lấy ra mấy loại tài liệu, cò kè mặc cả cuối cùng bán được 1000 Nguyên Thạch. Lại mua một ít dược thảo tốn hết 100 Nguyên Thạch còn 900 Nguyên Thạch. Hắn an tâm thu hết vào bao vải rồi đi chỗ khác xem. Nếu lộ ra hắn có Trữ Vật Chỉ, không chừng Ngũ Cấp Võ Giả cũng muốn giết hắn nha.
Mấy chục phút sau.....
“Ông chủ, hạt này là hạt gì vậy?”
“Hạt này là hạt của Bồ Đào Đằng, trồng xuống 9 tháng là có thể ra trái. Ra quả sẽ ít nhất được 6 chùm quả, mỗi chùm có hơn 20 quả, khi chín có màu tím. Vị ngọt thanh, thích hợp để ăn, làm nước ép, hoặc ủ rượu đều được.”
Một ông lão lục tuần thấy Huyền Sơn chỉ về một túi vải nhỏ hỏi thăm liền ra sức giới thiệu.
“Ừm, ta muốn túi hạt giống này. À, lão có bán cây con nhân sâm và cây sen con không? Nếu có lấy cho ta mỗi cái 10 cây”
Huyền Sơn cầm lên túi hạt giống lại hỏi tiếp.
“Có, chỗ lão phu có, đợi ta một chút.”
Ông lão lục tuần trả lời, vội từ cái kệ cạnh bên, cho mấy cây con vào hai cái túi vải rồi quay lại.
“Của ngươi đây, tất cả là 5 khối Nguyên Thạch.”
“Đây, giá cả cũng thật tiện nghi, nếu cần cây con ta sẽ trở lại một lần nữa.”
Huyền Sơn cầm lấy hai túi vải nhét vào bao bố cạnh bên rồi nói. Sau đó chào tạm biệt rồi quay đi, mất hút giữa dòng người.
Tự nhiên Huyền Sơn hắn sẽ không mua cây con nhân sâm làm gì, chỉ là trong lúc dạo chơi trên đường không ngờ hệ thống phát hiện trong cửa hàng cây giống của ông lão có thực vật có thể thuần dưỡng. Hắn đi vào mua lấy túi hạt giống đó, mua thêm nhân sâm và sen con chỉ là tiện tay mà thôi.
........
Sẽ cố tăng dần số chữ :))))