Hôm nay cần phải đi đưa trang phục tới cho tân nương dẫu rằng Yểm hậu nhà cậu ta biết tự biến đổi diện mạo, giống như tối qua vậy, nếu bỏ qua chuyện có dụng ý khác thì có thể nói là đẹp đến nổ cả mắt. Mặc váy đỏ đẹp mà không tục, căn cơ phải tốt lắm mới được thế. Lúc ấy Ly Khoan nhìn sang lệnh chủ theo bản năng, tất nhiên cậu chàng không thấy được biểu cảm hay ánh mắt của lệnh chủ, nhưng cái miệng đen ngòm chĩa thẳng vào Yểm hậu kia đã cho hay lệnh chủ sớm nhìn đến mê mẩn rồi.
Ly Khoan bật dậy nhảy đến chỗ lệnh chủ, trời hửng sáng, hương thơm nồng nàn tỏa ra từ tuyết liên xộc thẳng vào khoang mũi. Cậu ta hỏi: “Chúa thượng về nhanh thế? Có gặp Đào Ngột không?”
Với sức chiến đấu của lệnh chủ thì một con Đào Ngột chả tính là gì, chàng vừa đập đập tay áo vừa nói: “Có, ta đã đánh gục nó rồi.”
Đào Ngột là một trong tứ đại hung thú, mặt người chân hổ, chuyên ăn yêu quái, cho nên yêu ma bình thường chẳng con nào dám mò lên núi Quả Ngân. Ấy thế mà lệnh chủ nhà cậu ta lại đi vì tình yêu rồi còn quay về nguyên dạng, Ly Khoan đi quanh chàng một vòng, phát hiện chàng vẫn khỏe như trâu, không xước tí da nào.
Cậu ta chẹp miệng, “Chúa thượng thần thông thật, thuộc hạ cứ tưởng phải mất ít nhất hơn canh giờ chứ.”
Lệnh chủ nói không hề gì, “Bổn đại vương đang gấp.”
Với tốc độ này thì hẳn chỉ một quyền đã giải quyết xong. Ở Sát Thổ này, ngoài lệnh chủ ra thì chả còn ai có khả năng như thế cả. Ly Khoan ngưỡng mộ ngước mắt nhìn chàng, “Thật ra thuộc hạ vẫn thường tự hỏi, có khi nào chúa thượng là thần tiên bị biếm hạ phàm để theo dõi tình hình chúng yêu không, qua mấy vạn năm nữa là sẽ được về trời.”
Lệnh chủ thoáng khựng lại, rồi nghẹo cổ giễu cợt, “Thần tiên tìm ngươi làm thuộc hạ để mất hết mặt mũi à? Bổn đại vương bản lĩnh cao cường thì không nói… Mà làm thần tiên có gì hay ho chứ, ngay đến vợ cũng không được cưới.”
Lệnh chủ chỉ biết nghĩ mỗi việc cưới vợ, quả thật không giống người ôm chí lớn. Ly Khoan cảm thấy kích động trong chốc lát kia chỉ là ảo giác, lệnh chủ nhà cậu vẫn là lệnh chủ nhà cậu, vạn vạn năm cũng không thay đổi.
Tâm trạng lệnh chủ đang rất tốt, chàng vui vẻ ôm tuyết liên trong ngực, cánh hoa trắng muốt làm áo choàng đen cũng sáng bừng lên.
Ly Khoan lại hỏi: “Tối nay chúa thượng động phòng rồi, ngày thành thân thì nên thay y phục mới chứ ạ? Đại quản gia có chuẩn bị một bộ cát phục đỏ chót, rất xứng với bộ của Yểm hậu, chúa thượng có muốn mặc thử không?”
Lệnh chủ do dự, “Bổn đại vương không muốn để nàng thích tướng mạo của bổn đại vương trước, cho nên thôi đi. Ta muốn nàng thích con người ta cơ, đó mới là thứ tình cảm chân thành nhất.”
Ly Khoan suýt trợn trắng mắt, Yểm hậu phải mấy đời không gặp nam giới thì mới có thể đâm đầu thích ngài đấy! Cậu ta lại nghĩ đến một vấn đề rất thực tế, “Thế đêm động phòng chúa thượng cũng không định cởi y phục à? Cởi rồi Yểm hậu sẽ thấy thôi.”
Lệnh chủ *ha ha* hai tiếng, “Áo choàng của ta có thể vén lên…”
Ly Khoan cảm thấy nếu mình là Yểm hậu thì e có lẽ sẽ đạp bay lệnh chủ mất.
Sao lại sợ bị trông thấy như vậy nhỉ, sống chết không chịu ló mặt, không dám tưởng tượng nổi lệnh chủ dưới lớp áo choàng sẽ trông ra sao. Mười nghìn năm rồi, có khi nào bùn đất bám đầy người, cạo ra được cả thùng không ta?
Lệnh chủ dửng dưng bỏ qua vẻ kinh ngạc của Ly Khoan, một tay ôm tuyết liên một tay nâng hộp quà, “Bổn đại vương phải đi gặp Yểm hậu của mình rồi, bây đâu…”
Chàng sẵng giọng gọi, chỉ chớp mắt đám tượng đã chạy đến, cung kính cúi đầu nghe lệnh. Nhưng có vài tên đúng là không nên xuất hiện bây giờ, chàng chỉ vào một tên, “Ngươi, hôm nay chuyển tới nhà bếp lo rửa bát! Bổn đại vương coi trọng ngươi như thế, nhưng ngươi lại dám đến đài Bát Nhã cấu kết với cô nương…”
Bị chỉ đích danh dĩ nhiên là tên hôm qua đã mắt đi mày lại với Vô Phương, thực ra lệnh chủ biết thừa đám tượng này đang rạo rực xuân tình, nhưng vì không thể nặn ra tượng nữ nên chàng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Kết quả lại quá dung túng, trở thành lớn chuyện, ngay đến Yểm hậu mà chúng cũng dám hạ thủ thì hỏng bét cả rồi!
Lệnh chủ nổi cơn ghen, trực tiếp đè đầu tình địch liền, sau đó nhìn kỹ đám còn lại, nói bằng chất giọng sâu xa: “Đợi bổn đại vương cưới được Yểm hậu thì ngày lành của các ngươi sẽ không còn xa nữa. Bây giờ lo mà thu lại mấy suy nghĩ tòm tèm gian xảo kia đi, giúp bổn đại vương rước Yểm hậu về nhà trước. Lần sau sen đỏ lại nở rộ trên Kính Hải thì nàng dâu của các ngươi sẽ xuất hiện.”
Đám tượng tất nhiên nhiệt liệt ủng hộ lệnh chủ cưới Yểm hậu về, tên nào cũng hào hứng bừng bừng, mộng tưởng đến lúc sen đỏ rụng thì sẽ dẫn vợ về nhà nuôi lớn. Chờ đợi lâu như thế, cuối cùng cũng đáng giá. Tối qua bọn họ đã được thấy Yểm hậu xinh đẹp thế nào rồi, ngũ quan và thân hình đẹp đến nhức nhối xương tủy, thật sự là nửa kia hoàn mỹ nhất. Lệnh chủ nói không sai, ngày lành đã ở trước mắt rồi, đám tượng vô cùng phấn khích, bắt đầu rối rít loạn cả lên. Chúng nhét lệnh chủ vào xe kiệu, nâng cỗ kiệu rồi chạy như điên đến núi Cửu Âm.
Biết Yểm hậu đang tá túc ở động phủ của đằng yêu Lộc Cơ, đám tượng liền xông thẳng đến đó. Tiểu yêu giữ cửa bỗng thấy có nhiều người tới trước cửa động mà ai nấy mặt đều vô cảm thì cho rằng chủ nhân nhà mình đã trêu chọc phải âm binh nơi nào, sợ tới nỗi ngồi bệch xuống đất luôn.
Lộc Cơ vuốt tóc đi ra, chuẩn bị hành lễ với cỗ kiệu, nhưng còn chưa kịp cúi mình thì đã bị một luồng lực lớn hất văng đi, đập mạnh vào cột đá ở cửa động. Bị đập đau, nàng ta xoa vai giận dữ đứng lên, đồ không biết thương hoa tiếc ngọc như thế mà còn đòi cưới vợ à? Ngoái đầu nhìn thì chỉ thấy áo choàng đen vụt vào động, nàng ta chưa kịp mở miệng thì hai má đã bị bàn tay lạnh băng ôm lấy, một cái lưỡi vừa dài vừa nhỏ càn rỡ quét một vòng trên mặt nàng ta.
“Lộc Cơ à, bổn sứ đã để ý nàng từ lâu lắm rồi. Nàng xem, ta là yêu có máu có thịt đàng hoàng, lại không có nhiều cấm kỵ như đám tượng. Nếu nàng sẵn lòng thì chúng ta hãy chọn thời gian, phát triển tình cảm nào…”
Đồ thằn lằn hạ lưu! Lộc Cơ quất dây mây qua, kết quả bị đối phương chụp lấy. Nàng ta giật dây mây lại, nhưng chả rõ đưa đẩy thế nào mà thành ra ngã nhào vào lòng Ly Khoan.
Tất cả đều ở ngoài chờ, chỉ mình lệnh chủ vào trong động. Chắc bây giờ chàng vẫn còn đủ dũng khí, muốn được ở một mình với hôn thê nên chỉ chốc lát sau đã thấy Chấn Y và Cù Như bị ném ra ngoài, cửa động đóng lại cái *rầm*.
Chấn Y cuống cuồng muốn xông vào nhưng liền bị hai tên tượng giữ chặt lại, chúng há miệng đồng thanh: “Không được làm hỏng chuyện tốt của chúa thượng, ngươi mà dám chống đối, bọn ta sẽ đánh ngươi!”
Sơn động sâu hun hút, trên vách đá có đốt đuốc, tiếng cháy nổ *lốp bốp* trở nên cực kỳ chói tai trong khung cảnh yên ắng. Vô Phương nhìn nam tử đen thui trước mặt, trái tim xưa nay không sợ gì chợt hơi thít lại.
“Bạch lệnh chủ…” Nàng cố giữ hô hấp được đều, “Rốt cuộc ngài muốn làm gì?”
Muốn làm gì à… Đương nhiên là muốn lấy nàng rồi. Có điều lệnh chủ đã được Ly Khoan khuyên bảo hết lòng, cũng biết không thể chưa gì đã đi thẳng vào vấn đề được. Chàng đặt hộp quà lên bàn đá rồi vụng về đưa tuyết liên đến trước mặt nàng, “Nương tử, đây là hoa ta hái từ trên núi Quả Ngân về đấy, tặng nàng.”
Tiếng gọi ‘nương tử’ kia của chàng làm Vô Phương rơi vào thế khó xử, nàng chắp tay sau lưng, “Lệnh chủ đừng xưng hô với ta như thế, ta không phải nương tử của ngài.”
Lệnh chủ cuống quýt, mà hễ cuống lên thì sẽ bắt đầu lắp bắp, ngập ngừng một hồi mới hỏi được: “Nàng không thích sao? Ta phải ác chiến với Đào Ngột một trận mới hái được mà…” Vừa nói chàng vừa vén ống tay áo lên cho nàng nhìn, “Bị thương đây, còn đang chảy máu này.”
Cách làm quen quái đản này lại khiến Vô Phương động tâm. Nàng đưa mắt nhìn, trên cánh tay có một vết thương sâu hoắm, do bị móng vuốt cào trúng nên vết xước không đều gọn như bị đao kiếm chém mà khá nhầy nhụa, thậm chí có chỗ thịt chết cuộn lại thành hình trôn ốc.
Nàng do dự, bàn tay trong tay áo hết nắm lại rồi buông ra, cuối cùng chỉ vào ghế đá nói, “Ngồi đi, vết thương sâu quá, để ta băng bó cho ngài.”
Con tim lệnh chủ âm thầm nở hoa trở lại, chàng y theo lời nàng ngồi xuống, trong ngực vẫn ôm đóa tuyết liên to lớn kia. Chàng yên lặng nhìn nàng quay đi lục tìm thuốc và băng vải ở trong bọc y phục. Nhìn thân hình nhỏ nhắn có phần gầy gò của nàng, lệnh chủ không khỏi thấy đau lòng, sau khi cưới nàng về chàng nhất định phải nuôi mập nàng. Đã làm lệnh chủ Phạn Hành năm nghìn năm, xưa nay chàng chưa hề nghĩ đến chuyện vơ vét mồ hôi nước mắt của dân chúng, nhưng bây giờ có vợ rồi, Yểm hậu tất nhiên phải được ăn ngon mặc đẹp, chàng quyết định lúc về sẽ ban lệnh, bắt đầu thu thuế
bình yên với tất cả các yêu tộc ở Sát Thổ.
Bàn tay mềm mại của nàng chuyển dụng cụ tới trước mặt chàng. Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt nàng, đôi hàng mi đen dày in bóng mờ cong cong lên gò má. Lệnh chủ nhìn đến ngây người, đơ ra không nhúc nhích, nàng ngồi xuống, ra hiệu bảo chàng đặt tay lên bàn.
Nhưng trong ngực vẫn còn ôm hoa, lệnh chủ cố rướn tay qua mặt bàn đưa tuyết liên đến trước mặt nàng, “Nàng cất đi, hoa này không những để ngắm mà còn ăn được đấy.” Chàng ngắt lấy một cánh hoa, cắn cái làm mẫu, “Ngọt lắm.”
Vô Phương nhìn đóa hoa thiếu mất một cánh, chợt phát hiện hình như vị lệnh chủ này không xấu như trong lời đồn, ngược lại còn có phần ngốc nghếch nữa.
Nàng bất đắc dĩ nhận lấy, đóa hoa này to quá, gần bằng nửa người nàng rồi.
Thấy nàng chịu nhận hoa, lệnh chủ rất vui vẻ, lại ngắt một cánh, “Nương tử ăn đi, tuyết liên ba nghìn năm mới nở được một đóa, ăn vào có thể tăng tu vi.”
Lại thiếu thêm một cánh, chỗ hở kia bây giờ đã to bằng mặt nàng. Lệnh chủ sắp xếp các cánh hoa lại cho đều rồi xấu hổ đưa tay ra, “Nếu nàng không rảnh tay thì để ta đút nàng.”
Vô Phương chẳng biết nên nói gì cho phải nữa, nếu đối phương thật sự tồi tệ như lời đồn thì chí ít nàng có thể vững lòng đấu tranh tới cùng. Nhưng vị lệnh chủ trước mắt rõ ràng có vấn đề về trí thông minh, nàng cũng không tiện khiến người bị khuyết tật về mặt tâm lý khó xử.
Nàng quay mặt đi, “Đa tạ lệnh chủ nhưng bây giờ ta không muốn ăn, chúng ta vẫn nên xử lý vết thương của ngài trước đã.”
Lệnh chủ ấm ức rút tay về, dùng đầu ngón tay mân mê các cánh hoa, mũ trùm hơi rũ xuống vì chàng cúi đầu, dáng vẻ có phần cô đơn. Chàng nói: “Ta không sao, hai ngày nữa sẽ ổn lại thôi… Hôm qua ta nói mấy lời thiếu suy nghĩ với nàng, nhất định khiến nàng giận lắm, ta lên núi Quả Ngân hái hoa vì muốn dỗ nàng vui vẻ, không ngờ nàng vẫn chẳng chịu cười cái nào.”
Còn muốn cười à? Bảo nàng làm sao cười được đây? Dẫu yêu quái không thường câu nệ tiểu tiết và ưa thẳng thắn, nhưng chuyện cưới gả cũng không thể quyết định tùy tiện đến vậy được.
Nàng đặt hoa trong tay xuống, thở dài nói: “Được lệnh chủ cất nhắc, Vô Phương rất cảm kích. Nhưng ta đến Sát Thổ thật sự không phải để thành thân… Và chuyện cưới gả cũng chẳng phải làm thế này, sao đi nữa cũng vẫn phải tìm hiểu nhau trước, chờ đối phương đồng ý rồi mới có thể lên kế hoạch. Ngài tiền trảm hậu tấu như thế rõ ràng là ép cưới, thứ cho ta không thể gật bừa.”
Lệnh chủ choáng váng, nàng nói vậy tức là vẫn không chịu gả? Phải làm sao bây giờ? Chàng lắp bắp nói: “Ta cũng chỉ vì tiết kiệm thời gian thôi, dẫu gì cũng phải thành thân mà… Nương tử có người trong lòng rồi sao?”
Vô Phương lắc đầu, “Không có, nhưng không có cũng chẳng có nghĩa là ta phải gả cho lệnh chủ.”
Lệnh chủ lại bắt đầu tự quyết định hộ người khác, “Ta thì có người trong lòng rồi, chính là nàng đấy. Dù sao nàng cũng không có ai tốt hơn ta, vậy chi bằng gả cho ta luôn. Ta cam đoan sẽ đối tốt với nàng, ta là người trọng tình nghĩa, chưa kể lại hết sức khéo tay, nàng thích gì ta đều có thể nặn cho nàng. Ta còn có một ưu điểm lớn nhất nữa, đó chính là một lòng một dạ. Ở Yểm Đô chẳng có lấy một nữ nhân, nàng có thể yên tâm về ta.”
Nói chàng ngốc sao, thật ra chàng không hề ngốc, rất biết tự dát vàng lên mặt mình đấy. Vô Phương bật cười, “Yểm Đô không có nữ giới, chẳng phải là vì lệnh chủ không biết nặn sao?”
Lời nói dối bị vạch trần, là ai cũng sẽ hết sức lúng túng, lệnh chủ cà lăm tắp lự, “Không… không biết… là ai nói vậy? Mà cho dù… cho dù không biết thì trên Phạn Hành Sát Thổ có nhiều nữ yêu như thế, tìm một kẻ về làm mẫu cũng được mà.”
Vô Phương im lặng, một lúc sau mới lên tiếng: “Quả nhiên vì để hiểu cơ thể nữ giới nên lệnh chủ mới nóng lòng muốn thành thân như vậy.”
Lệnh chú cứng họng, phát hiện không cho Ly Khoan Trà vào cùng là một thất sách lớn. Câu hỏi này sắc bén quá đi thôi, chàng nên trả lời thế nào bây giờ?