Từ giờ đến tối đã trở thành khoảng thời gian chờ đợi sốt ruột nhất, nhàm chán nhất nhưng lại ý nghĩa nhất trong cuộc đời của lệnh chủ.
Ngày ở Yểm Đô không chóng tàn như những nơi khác ở Phạn Hành Sát Thổ, vì cao hơn núi Thiết Vi nên đây là nơi duy nhất có mặt trời chiếu đến. Dẫu ánh sáng đó không được gọi là ánh nắng, cùng lắm chỉ nhuộm vàng tầng mây mà thôi, nhưng ai sống trên mảnh đất này quá lâu cũng vô cùng quý trọng chỗ khác biệt này.
Trước đây lệnh chủ chọn dựng thành ở đây chính là vì điều đấy, nhưng xem ra hôm nay chỗ hay lại trở thành điểm bất lợi. Lệnh chủ đứng trên đầu tường, trước ngực cài một bông hồng to đùng, chàng lo lắng ngẩng đầu nhìn bầu trời. Đường chân trời thấp thoáng bóng cực quang lưu chuyển, trời vẫn chưa tối mà chỉ mờ mờ như có vệt khói nhạt quệt ngang quệt dọc… rồi dần dần trôi xa. Lệnh chủ bắt đầu cân nhắc có nên dùng vài thủ đoạn để trời chóng tối không, rồi lại sợ tân nương chưa chuẩn bị xong, thấy chàng nóng vội thì sẽ cáu kỉnh mất.
Chàng vò đầu bứt tai đi tới đi lui, xoa xoa vết thương đã được nàng băng bó, ngọt ngào dâng lên trong lòng liên miên như sóng.
Thật ra chàng là người rất đơn giản, thích ai cũng chỉ cần một nháy mắt mà thôi. Nếu như tình cảm trước đó là dựa vào bản năng với danh xưng vị hôn thê, thì sau khi được nàng chạm vào cánh tay, cảm xúc của chàng liền bộc phát như lũ ùa đến, nhất thời không thể ngăn lại. Mười nghìn năm rồi, ngoại trừ đánh nhau ra thì chàng chưa từng có tiếp xúc thể xác với bất kỳ cô nương nào, lệnh chủ rất cố chấp cho rằng, phàm là nơi được áo choàng đen che lại, ai chạm vào thì phải chịu trách nhiệm. Diễm Vô Phương đã cầm sính lễ lại còn sờ mó chàng, mối này có không thành cũng phải thành.
Chàng dựa vào lan can nhìn xuống, kiệu hoa đỏ thẫm đã chờ sẵn ngoài cổng thành, đồ lễ nghi cũng được chuẩn bị đâu ra đấy cả rồi. Chàng hít sâu một hơi gọi Ly Khoan: “Đã tới giờ chưa?”
Ly Khoan Trà bưng đồng hồ nước hình hoa sen đến cho chàng nhìn, “Còn nửa canh giờ nữa, chúa thượng bình tĩnh, đừng nôn nóng nào.”
Sao có thể không nôn nóng chứ, lệnh chủ khom người, xuyên qua bông hoa chạm rỗng nhìn vào trong, nước nhỏ quá chậm, cả buổi mới nhỏ xuống một giọt. Mặt nước cách giờ Tuất còn rất xa, trong cơn tức giận chàng múc một muỗng nước đổ đi, sau đó mới thấy khá hơn, cười cười chỉ, “Nhìn đi, đến giờ lành rồi.”
Thực ra đâu cần phiền đến vậy, chẳng phải mọi chuyện đều do chàng định đoạt hết sao? Ly Khoan đặt đồng hồ nước xuống, mọi người ai vào chỗ nấy, nghi trượng cầm cờ lớn, đeo trống lên người. Cửa núi vừa mở ra, một đội ngũ rồng rắn đi ra khỏi Yểm Đô, trận hình hết sức phô trương… Càng đông càng tốt mà!
Dọc đường có rất nhiều chim muông thú vật vây xem, tất cả đưa mắt nhìn lệnh chủ cưỡi ngựa lớn cao to đi qua. Đủ loại sắc mặt và ánh mắt, hễ hơi phức tạp tí là lệnh chủ tự động hiểu thành do hâm mộ, nghĩ vậy tâm trạng chàng liền sung sướng đến mức muốn hát vang trời.
Thế giới Sa Bà có câu này, đêm động phòng hoa chúc cũng như lúc tên được đề bảng vàng, chuyện sảng khoái nhất đời người cũng chỉ thế mà thôi. Yểm Đô cách núi Cửu Âm không xa, chỉ mấy chục dặm mà thôi, đội ngũ phải cố ý lần lữa để kéo dài thêm chút thời gian. Nếu không thì vừa nhấc chân đã đến nơi rồi, đừng nói là tân nương, ngay cả lệnh chủ cũng chưa chuẩn bị xong.
Càng gần đến lệnh chủ càng căng thẳng, nghe thấy được cả tiếng răng mình đánh vào nhau kêu *lập cập lập cập*. Chàng hỏi Ly Khoan đang dắt ngựa đi phía trước: “A Trà, sao bổn đại vương thấy hơi lạnh vậy?”
Ly Khoan hiểu triệu chứng của chàng, “Tân lang ai cũng vậy cả, đợi đến khi gặp Yểm hậu, tất sẽ nóng lên thôi.”
Thế là lệnh chủ tha hồ run, run cầm cập cả người, đây chắc là cảm giác hạnh phúc nhỉ!
Sương mù dày đặc lại nổi lên, đội ngũ rước dâu mặc toàn màu đỏ, hơn hớn bước đi trên đồng cỏ hoang vu mờ mờ tối, trong tiếng nhạc du dương, cảnh tượng u ám như quỷ cưới gả chốn U Minh. Phía trước đã là Cửu Âm rồi, dãy núi chìm trong sương mù nhìn như một bóng ma khổng lồ, đội ngũ cũng tăng tốc hơn một chút. Đến gần hơn thì dần dần thấy được dưới chân núi có một gian nhà tranh vừa được dựng nên, giăng đèn kết hoa đầy đủ, cả vùng được nhuộm đỏ bởi ánh sáng từ đèn lồng.
Tân nương trang phục lộng lẫy ngồi một mình trong gian nhà, người đeo vô số chuỗi ngọc, đầu trùm khăn đỏ. Đám tượng rước dâu vây quanh gian nhà ca múa tưng bừng, lệnh chủ nhìn tân nương của mình qua vòng vây chập chờn đan xen, tư thế đoan trang, hai tay giữ lấy váy, mũi giày nhọn lộ ra dưới mép váy, nhìn quyến rũ dịu dàng chẳng lời nào tả xiết.
Chàng đi đến, luống cuống chà xát hai tay, “Nương tử à, để ta ôm nàng lên kiệu hoa nhé.”
Người đang ngồi giật mình thấy rõ nhưng cũng không nói gì, lệnh chủ đoán đây cũng là một trong mấy quy định chết tiệt vào ngày thành thân, trước khi bái đường không thể nói chuyện gì đấy.
Sao đi nữa thì chàng vẫn rất vui, vững vàng ôm bổng tân nương của mình lên. Lần đầu tiên ôm nữ giới, trái tim lệnh chủ sắp nhảy đến tận cuống họng rồi. Chàng ước chừng sức nặng rồi thầm kinh ngạc, nhìn nàng mảnh khảnh nhưng không ngờ thân hình lại khá cường tráng.
Rốt cuộc lệnh chủ cũng cưới được vợ, đám tượng còn mừng hơn cả chàng, vây quanh cả hai hô hào tưng bừng. Lệnh chủ bị hạnh phúc làm mê muội đầu óc, loạng choạng ôm tân nương ra khỏi gian nhà tranh rồi đưa vào trong kiệu hoa.
Trống kèn lại nổi lên, đám tượng gác kiệu hoa lên vai, hớn hở khởi hành, kéo thành một đoàn rồng rắn khiến cỗ kiệu nhìn như con thuyền nhỏ trên đầu ngọn sóng dập dềnh. Lệnh chủ đắc ý dạt dào, cảm thấy tâm nguyện lớn nhất đời này đã được hoàn thành, về sau chỉ cần quấn quýt bên tân nương chẳng rời xa là tốt rồi. Chàng vốn không có chí hướng lớn lao gì, sống hơn mười nghìn năm mà chỉ lăn qua lộn lại ăn ngủ chờ chết. Bây giờ đời chàng có thêm một người, hai người cùng lăn qua lộn lại ăn ngủ chờ chết sẽ vui hơn nhiều.
Nhớ tới gương mặt của Vô Phương, đầu chàng bắt đầu hoa lên. Lòng bàn tay nắm dây cương đã đổ đầy mồ hôi, trái tim xưa nay chưa bao giờ dao động thì nay đang đập *bùm bụp* loạn xạ, xương sườn co rút lại như gặp phải lạnh giá, rồi đột nhiên, máu nóng dồn thẳng lên mặt… Kiệu hoa sau lưng là cám dỗ to lớn, lệnh chủ không nhịn được âm thầm ngoái đầu nhìn mấy lần. Cửa kiệu hoa được phủ một lớp lụa rất mỏng, hai ngọn đuốc rước dâu chiếu sáng thân hình bên trong. Lúc này tân nương của chàng không có vẻ gì là kháng cự, chắc hẳn đã buông xuôi theo số phận rồi.
Thật ra nàng đâu cần phải ra vẻ gai góc như vậy, chàng hiểu bản thân mình mà, chàng là một người rất tốt, sau này vợ nói sao chồng nghe vậy, nàng tuyệt đối sẽ không bị thua thiệt.
Kèn thổi trống đánh suốt đường đi, huấn luyện cấp tốc trong một tháng của đại quản gia phát huy hiệu quả tối đa. Tuy thỉnh thoảng cũng có tên lệch nhịp nhưng nhìn chung thì không hề tệ, ai cũng thổi hết sức phấn khởi.
Kiệu hoa vào thành, lúc về nhanh hơn lúc đi gấp mấy lần. Lệnh chủ sốt ruột muốn vào động phòng ngay, đám tượng trong thành rất hiểu.
“Tránh ra, tránh ra…” Đại quản gia đứng ở cổng thành hô to, vì yêu ma từ bốn phương tám hướng tới chúc mừng quá nhiều, làm cây cầu treo gần như sập luôn. Ồn ào quá thì khó đảm bảo sẽ không hù dọa Yểm hậu, đương nhiên phải vào thành trước đã rồi hãy nói sau.
Minh quân mặc the lụa phe phẩy quạt xếp đi tới, thân là láng giềng tốt, biết đại hỉ của lệnh chủ thì làm gì có chuyện không đến chúc mừng chứ. Không chỉ Minh quân mà thành chủ của cả mười sáu tòa thành ở Ô Kim Sát Thổ cũng tới. Dẫu Yểm Đô không đưa thiệp mừng thì bọn họ cũng chẳng thể lờ đi cấp bậc lễ nghĩa, vì Bạch Chuẩn rất thích rình cơ hội chèn ép người khác.
Số người đến vượt quá dự tính, kết quả khiến đại quản gia trở tay chẳng kịp. Vốn không định phung phí mà bây giờ tự dưng mọc đâu ra nhiều người như thế, y cảm thấy không lo liệu nổi rồi. Lệnh chủ còn chưa xuống ngựa thì y đã chạy đến hỏi: “Rượu và đồ ăn không đủ, phải làm sao đây ạ?”
Lệnh chủ lơ đễnh phất phất tay, “Bảo Thái Lung đưa rượu tới, phí tổn coi như là tiền mừng. Đồ ăn thì dễ thôi, vào rừng bắt thú xẻ thịt rồi đốt lửa lên mà nướng, hưởng thụ không khí là chính mà… A, Biên sơn chủ, đa tạ đa tạ…”
Tân lang đi chào hỏi khách khứa, đại quản gia thở phì phò nhìn kiệu hoa, bây giờ thời gian nghỉ cũng chẳng có, y không rảnh đâu mà để ý tới lễ nghi sau đó. Dù sao cũng có Ly Khoan Trà rồi, sẽ có người lo cho kiệu hoa.
Ai cũng bận rộn, Yểm Đô lần đầu tổ chức tiệc mừng nên náo loạn cả lên. Kiệu hoa của tân nương dừng ở đằng kia mà không ai dám tới hỏi han. Cũng may lệnh chủ không đi xa mà hàn huyên với tân khách ở ngay gần kiệu, ánh mắt lúc nào cũng lén liếc về phía này, làm Minh quân không khỏi cười nhạo một phen.
“Nghe nói Yểm hậu là mỹ nhân trăm năm khó gặp ở Ô Kim, Bạch huynh thật có diễm phúc.”
Quán Thương Hải lập tức nhảy ra làm chứng, “Tẩu phu nhân tuyệt đối là tuyệt sắc số một, phẩm chất cao quý, y thuật tinh thông. Trước đây khi thi độc trên người phát tác, tiểu đệ cũng được tẩu phu nhân chữa trị cho đấy, khiến tiểu đệ cảm động nhớ mãi đến tận giờ.”
Thành chủ thành Thiên Cực lộ vẻ phiền muộn khó nén, “Linh y mai danh ẩn tính canh tháp ở trong thành của ta năm mươi năm mà ta lại không hay biết…”
Tất cả hậm hực sờ mũi, ai mà ngờ được chứ, một đóa mẫu đơn lại bị trâu nhai như vậy, đáng tiếc quá, đáng tiếc quá!
Đề tài đầy thương cảm này được dừng ở đây, vì nếu còn tiếp tục nữa thì nói không chừng Bạch Chuẩn sẽ đòi đánh người mất. Phong tục cưới hỏi ở Sát Thổ khá thoáng, trước đây khi Minh quân cưới Minh hậu, Minh hậu đã tự mình ôm tay nải tiến vào Phong Đô. Cho nên tất cả bắt đầu xúi giục, “Mời tẩu phu nhân ra ngoài gặp các huynh đệ nào, bọn ta không quản xa xôi lặn lội đến chúc mừng, cũng nên được tân nương mời một chén chứ.”
Lệnh chủ hơi khó xử, tính hay ghen nên chàng rất ghét người khác nhìn ngó tân nương của mình. Nhưng hôm nay là ngày vui, khách tới để chúc mừng, chàng muốn đánh họ cũng phải cân nhắc ảnh hưởng.
Chàng xoay lại nhìn vào trong kiệu, khom lưng nói: “Khiến nương tử phải ấm ức rồi, đuổi được bọn họ đi thì sẽ xong thôi.”
Người trong kiệu thầm mắng đúng là xúi quẩy, vẫn luôn đợi cơ hội bốn bề vắng lặng, nào ngờ Yểm Đô lại chính là núi yêu biển quỷ, không hề có thời điểm được ở một mình.
Tình thế cấp bách, người mặc áo tân nương đành phải bước xuống kiệu, vừa bước xuống thì bị một bàn tay lạnh như băng cách váy cưới nắm lấy cổ tay, xuyên qua khăn trùm đầu có thể nhìn thấy một gương mặt nữ giới nhợt nhạt, ngay cả hơi thở cũng lạnh tanh.
Nàng ta lại có vẻ rất nhiệt tình, “Tẩu phu nhân không cần lo lắng, Minh quân nhà ta và lệnh chủ như huynh đệ ruột thịt, sau này chúng ta là người một nhà rồi.”
Cốc dạ quang được đặt vào tay tân nương, lệnh chủ vẫn luôn chú ý đến nàng nên cũng nhắm mắt theo đuôi, lo lắng có ai đó mượn rượu mạo phạm nương tử của mình.
Được tân nương nể mặt nên mọi người rất phấn khởi, rối rít nâng lý kính lại. Bầu không khí đang rất vui vẻ thì bỗng có luồng gió ma quái chẳng biết từ đâu ra quét đến, thổi bay khăn trùm đầu của tân nương. Tân nương đội mũ hoa dưới khăn trùm có gương mặt đậm phấn son, tuy ngũ quan không đến nỗi khó nhìn nhưng còn lâu mới đạt tới tiêu chuẩn đệ nhất mỹ nhân của Ô Kim Sát Thổ.
Tất cả đều ngẩn ra, mấy chục con mắt kinh ngạc mở to, ngay cả lệnh chủ cũng sững sờ.
Chàng khom lưng chống gối nhìn kỹ, khuôn mặt nặng chịch lớp son phấn dày chừng ba tấc, ngay cả lông mày lỗ mũi cũng khó bề nhận ra. Chàng bắt đầu do dự, không dám xác định bên dưới lớp trang điểm có phải là gương mặt mà chàng đã thấy trước đó không… Vô Phương của chàng không hề có ngũ quan cương nghị thế này…
Chàng bỗng nhiên giật nảy mình, vung tay lên gạt sạch ly chén ở trên bàn xuống đất. Một cơn phẫn nộ xưa nay chưa từng có bao trùm lấy tim chàng, chàng chỉ thẳng vào tân nương phục trang lộng lẫy, “Diệp Chấn Y, ngươi dám lừa gạt bổn đại vương!”
Chấn Y còn chưa kịp phản ứng thì đã bị chàng đánh một chưởng vào ngực, lưng đập mạnh lên tường, hộc ra một búng máu.
Lớn chuyện rồi, lũ yêu bấy giờ mới hoàn hồn, tân nương của lệnh chủ bị đánh tráo, còn thay mận đổi đào thành nam giới nữa chứ. Hôm nay thể diện coi như đã bị mất sạch, lệnh chủ nhất định sẽ giận tới tím mặt cho mà xem.
Quả nhiên, Ma vương nổi giận thì hậu quả không hề nhỏ. Cuồng phong đột ngột nổi lên, trời đất tối sầm, những yêu ma không đủ sức bám đất đều bị thổi bay. Sau đó là một tiếng rống phẫn nộ vang vọng khắp hai trăm do tuần Nam Bắc Yểm Đô, chúng yêu sợ hãi tới im bặt, ngay cả Ly Khoan Trà chuyên ton hót bên cạnh lệnh chủ cũng co rụt vào góc tường, không dám thở mạnh.