Huyền Trung Mị

Chương 63

Không còn vướng bận đại sự, hôn thê lại quay về bên mình, lệnh chủ cảm thấy để đi đến hạnh phúc thì trong đời phải có chút trắc trở làm bước đệm, nếu vượt qua được, về sau chàng hẳn có thể cùng Vô Phương của chàng sống những ngày tháng không cần thẹn thùng xấu hổ rồi.

Trước khi bay về đến vùng trời của Trường An, bốn người đã tách ra. Lệnh chủ đưa Minh Huyền về cung, Ly Khoan Trà dẫn Yểm hậu về tòa nhà bên bờ Lệ Thủy trước. Lúc đứng trên điện Thái Cực, trong lòng chàng như có mèo gãi, cảm thấy sao đám đại thần này nói lắm thế, hoàng đế cũng lề mề, hại chàng không thể lập tức chạy như bay về để chàng chàng thiếp thiếp với nương tử.

Cũng chỉ là làm hoàng đế thôi mà, xưa nay hoàng đế có cả hơn trăm vị đấy, mấy thời đại từ hưng thành tàn kia chín phần là đều không có kỳ lân bảo hộ. Nói thẳng ra thì chẳng qua là kiếm danh tiếng mà thôi, kỳ lân hiện thế, hoàng đế này liền tỏa sáng vạn trượng, đường đường chính chính lên ngôi theo thiên mệnh. Cho nên thời trước đôi khi lại xuất hiện vài trò dối trá, tìm một con nai ra lòe thiên hạ, riết rồi như thể kỳ lân chính là giấy thông hành để được lên làm hoàng đế vậy. Dĩ nhiên, nếu gặp được những kỳ lân tận tụy hết lòng với sứ mệnh thì sẽ xuất hiện tình cảnh hai bên cùng vui. Nhưng bấp phải kỳ lân như lệnh chủ, trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện cưới vợ thì không thể không nói, vị hoàng đế được ‘ghép’ với chàng cũng coi là xui xẻo.

Vừa ra khỏi đại nội hoàng cung, lệnh chủ liền hóa thành luồng sáng lao thẳng đến hành cung do mình dựng nên. Trong mấy ngày không có hôn thê ở cạnh, chàng cũng chẳng biết mình đã sống sao nữa, không khắc nào là không ngừng nhớ nàng, chỉ hận chẳng thể một bước liền bay đến bên nàng. Chàng xuất ra bản lĩnh một ngay bay được tám vạn dặm, đáng tiếc lại quên mất khoảng cách giữa hai nơi, còn chưa phát lực thì phát hiện đã nơi rồi, không kịp phanh lại nên đâm sầm cái *ầm* vào tòa lầu luôn.

Động tĩnh khá lớn, người trong phòng đều quay đầu nhìn lệnh chủ, chàng lúng túng vỗ bụi trên thân mình, “Ta chỉ muốn kiểm tra xem tòa lầu này có vững hay không thôi, nghe nói ở Trung Nguyên hay có động đất, nhỡ sập thì sẽ đè lên dân chúng đi ngang…” Rồi chàng ngạc nhiên kêu lên: “Tiểu điểu đến nhanh thế? Vừa rồi sư đệ ngươi vẫn còn nhắc đến ngươi đấy.”

Cù Như đang ôm Vô Phương lập tức sáng rỡ cả hai mắt, “Sư nương, ngài nói sư đệ đang ta nhớ ta sao?”

“Dĩ nhiên rồi.” Lệnh chủ nghiêm túc gật đầu, “Giao tình những ngày gian khó sao dễ quên, mấy kẻ luôn niệm tình xưa nghĩa cũ thì khỏi phải nói.”

Mặt Cù Như phiếm hồng, bùi ngùi nhìn sư phụ mình, “Lần trước chỉ nghe nói ở Trung Thổ có tân quân lên ngôi, nào ngờ vị hoàng đế này lại chính là Chấn Y. Hồi trước em thấy y dễ bị ức hiếp nên có táy máy chân tay với y đôi lần. Trên đường đến đây em còn đang lo, sợ y lên ngôi rồi thì sẽ đoạn tuyệt với em.”

Vô Phương cảm thấy bất ngờ, “Ta vẫn luôn biết em muốn sờ mó y, có điều ta đã xem thường em rồi, ra em dám động thủ thật. Lúc nào thế?”

Cù Như nhăn nhó mặt, ngay đến tai cũng đỏ ửng, “Một lần là ở trên Giảm Hải, bị trùng ăn sắt tấn công nên em ôm chặt y. Còn một lần ở trên núi Cửu Âm, em nhân lúc trời tối mà bấm mông y…”

Cả nhóm đều nhìn cô bé với ánh mắt khinh thường, thầm nhủ con chim ba chân này đúng là làm mất sạch ráo mặt mũi của chim muông, đã mặt dày tấn công như thế mà rốt cuộc vẫn không thể tóm được đối phương, đúng là uổng phí cái thân xác đã thành yêu.

Cù Như chột dạ nhìn qua nhìn lại, “Làm gì nhìn em như vậy?”

Ly Khoan Trà hỏi: “Bọn ta muốn biết tiếp diễn, về sau y có bày tỏ gì không?”

Nói đến chuyện này Cù Như lại muốn khóc, “Y tưởng là sư phụ làm nên liếc mắt đưa tình với sư phụ. Nhưng sư phụ không chịu nhận, thế nên y mới biết là ta động thủ.”

Lệnh chủ ngây ra, lòng *ồ* một tiếng thật dài, vậy là chàng có được bằng chứng hùng hồn về việc Minh Huyền thầm mến nương tử của mình rồi.

Thế nhưng Vô Phương lại không hề nghĩ chuyện này có liên quan gì tới mình, nàng đưa ra kết luận: “Đến thế mà y không đánh em thì ta cảm thấy không chừng y cũng có ý tứ với em thật.”

“Thật sao?” Được sư phụ mách nước, Cù Như chợt lấy lại động lực.

Nói thật, lúc đầu sư phụ đâu có chủ trương cứu y, là do cô bé khăng khăng thuyết phục nên sư phụ mới đổi ý đấy. Duyên phận rõ ràng là của cô bé còn gì? Kẻ khác ra tay cứu người thì chẳng qua chỉ là thư sinh bị cơ nhỡ, còn các nàng ra tay lại cứu ngay hoàng đế gặp rủi ro. Tuyệt quá rồi, lúc y báo ân, bảo y đón cô bé vào cung làm nương nương hẳn cũng không có gì quá đáng.

Lệnh chủ tất nhiên cũng đã nghĩ đến cách đánh phủ đầu này, thủ đọan tốt nhất để đối phó với tình địch chính là ném cho y một cô nàng khó chơi, để y không rỗi mà màng đến việc khác được. Qua việc Minh Huyền quả quyết từ chối để Cù Như vào cung ban nãy là có thể nhận ra y rất nhức đầu với Cù Như. Chuyện khó xử nhất trên đời chính là bị quấy, thay vì để kỳ đà cản mũi cả ngày cứ lởn vởn trước mặt mình, lệnh chủ quyết định đứng trong tối xúi giục kích động, đưa Cù Như đến bên cạnh Minh Huyền.

Chàng nở nụ cười thân thiện, “Tiểu điểu à…”

Cù Như giơ tay che mắt, “Sư nương, ngài đừng có cười như thế với ta, ta không thở nổi mất.”

Phái nữ nào nhìn thấy gương mặt này cũng sẽ khó thở cả. Ai ngờ được lão yêu quái mười nghìn năm chơi bùn ở Yểm Đô lại có dáng dấp hào hoa phong nhã thế chứ. Có bộ mặt đẹp thì phải tự biết mình chứ, không nên cười lung tung với kẻ khác, có biết như thế sẽ dụ dỗ người ta phạm tội không?

Lệnh chủ đương nhiên hiểu được tâm trạng của cô bé, có điều chuyện này chẳng phải là trọng điểm, “Không cần để ý đến mặt của bổn đại vương, ta đã là của sư phụ ngươi rồi. Bây giờ chúng ta nói chuyện sư đệ ngươi đi, ngươi có biết giữa đồng môn với nhau rất dễ sinh ra tình cảm không, dù cãi nhau ầm ĩ thì trong lòng vẫn rất để ý đối phương. Nhất là lưu manh như ngươi đấy, ngươi sờ mông người ta tức là đã đóng dấu lại trong lòng y rồi, mức độ không thể xóa nhòa này, nói ra thì e đến ngươi cũng phải sợ. Lúc ấy có thể y sẽ oán trách ngươi, nhưng có thể y đã thầm coi ngươi là người của y rồi. Ngươi nhìn mình đi, dáng dấp đẹp như thế, màu lông lại bắt mắt, y có lý gì mà chê ngươi? Ngươi phải dốc hết sự dẻo dai kiên cường của mình ra, quan tâm y, tạo cảm giác tồn tại ở trước mặt y, như thế y mới có thể từ từ mở rộng cửa lòng cho ngươi vào. Ngoài ra còn có một điều, đừng trách ta không nhắc ngươi trước, hoàng đế được lấy rất nhiều vợ đấy. Nếu ngươi có ý với y thì đừng chờ y nạp đủ tam cung lục viện mới đi tìm y. Nhân lúc bây giờ hậu cung đang trống, mau mau đi trổ tài đi. Bằng vào giao tình giữa các ngươi, dù không thể làm hoàng hậu thì cũng có thể làm một quý phi nương nương. Tình yêu mà, cần gì mấy thứ thể diện phàm tục ấy. Vì thể diện mà độc thân thì cũng đáng đời, ngươi hiểu ý ta không?”

Cù Như tỏ ra thông suốt, Ly Khoan Trà và đại quản gia đứng cạnh đó cũng sờ mặt mình. Câu cuối đó là tổng kết cho họ ư? Đại quản gia lòng không tạp trần, tuyệt đối không có vấn đề. Ly Khoan Trà và Cù Như cũng thế, sau khi được chỉ điểm thì toàn thân đều thông suốt. Thảo nào mấy trăm năm qua mãi vẫn không tìm được nửa kia thích hợp, ra nguyên nhân nằm ở chỗ ngươi mặt dày chưa đủ. Mà nhắc đến quá trình lệnh chủ theo đuổi Yểm hậu, trình độ không biết xấu hổ quả thật đã tiến tới một tầm cao mới. Cho nên chàng chính là bài học kinh nghiệm thực tế nhất, thường xuyên nhắc nhở tất cả rằng tuổi già khó trì hoãn, có giữ lại cái mặt tiền này cũng chỉ có thể dùng để dán lên mộ mà thôi.

Cù Như gật đầu, cắn răng đáp: “Vâng, giờ ta đi tìm y đây, ta không thích làm thiếp, ta muốn làm hoàng hậu cơ.”

Là chim thì vẫn có chí hướng của chim, lệnh chủ hiền từ nói: “Đi đi đi đi, nói với y là ngươi rất nhớ y. Có thể y sẽ vờ từ chối, nhưng đừng sợ, cứ thẳng thắng đương đầu với khó khăn, phải lấy ra tinh thần không chịu chùn bước, dẫu gì người ta cũng là hoàng đế, thân phận đâu giống bình thường.”

Cù Như đáp *rõ* rồi vỗ hai cánh định cất cánh, nhưng đi được hai bước lại quay đầu hỏi: “Nếu y không chịu theo, ta có thể dùng thủ đoạn bắt ép không?”

Lần này là hỏi khó lệnh chủ rồi, Vô Phương kinh ngạc nhìn chàng, chàng ngẫm nghĩ, “Ta cảm thấy vẫn là yêu trước làm sau mới ổn. Ngươi là một cô nương mà, bảo vệ mình quan trọng nhất.”

Cù Như đáp biết rồi, sau đó vỗ cánh bay đi. Bất giờ Vô Phương mới thở phào, vỗ ngực nói: “Ta cứ sợ chàng dạy hư con bé, tuy tuổi tác Cù Như không nhỏ, nhưng đầu óc vẫn rất đơn thuần.”

Đến mông người ta cũng dám sờ mà còn nói là đơn thuần à? Nàng có hiểu nhầm gì với cái từ đơn thuần này không vậy?

Thôi, dù gì cũng đuổi được Cù Như đi rồi, rốt cuộc đã có thể tới thời gian riêng của hai người. Lệnh chủ đảo mắt nhìn hai kẻ dư thừa trong phòng, Ly Khoan Trà và đại quản gia lập tức thức thời lăn ra ngoài. Lệnh chủ chợt cười tít mắt, từ từ đưa tay qua, “Nương tử sợ à? Tim đập nhanh không? Để ta vỗ giúp nàng…” Bị nàng trợn mắt, chàng ngượng ngùng rụt tay về, gảy móng tay nói: “Ta có ý tốt… thôi mà.”

Thật ra những điều này đều là chút tình thú giữa các cặp đôi, Vô Phương biết chứ. Nhìn chàng xụ miệng, uể oải không nhúc nhích nàng lại thấy đau lòng, bèn vẫy tay nói: “Lại cho ta nhìn kỹ chàng nào.”

Lệnh chủ lập tức đến cạnh nàng, nở nụ cười bẽn lẽn, nhỏ giọng nói: “Đừng có quá si mê mặt ta như thế, nội hàm của ta mới lấp lánh nhất.”

Đúng thế, thứ đầu tiên khiến nàng động tâm cũng không phải là tướng mạo của chàng, thậm chí lúc đó chàng còn không có mặt mà. Ngón tay nàng nhẹ lướt qua lông mi chàng, “Dù chàng có xấu thì ta vẫn thích chàng.”

Lệnh chủ hít một hơi thật sâu, hôn thê thẳng thắn như vậy làm chàng bất ngờ không kịp trở tay, “Ta có thể xem là nàng đang tỏ tình với ta không?”

Vô Phương nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi gật đầu, “Được chứ, ta đang tỏ tình với chàng mà.”

Cánh môi lệnh chủ bắt đầu run lên, mắt ngấn lệ, nghẹn ngào nói: “Nương tử, nàng đúng là có mắt nhìn.”

Nàng ngước lên, khẽ cười, “Có thể là do ta may mắn. Nếu trước đây tiểu tiên giữ đèn chấp nhận chàng, e bây giờ con cái của hai người đã thành đoàn rồi, không còn gì liên quan đến ta nữa.”

Lệnh chủ lập tức ôm lấy nàng, nhắm chuẩn xác vùi mặt vào ngực nàng. Hôn thê thơm quá đi, chàng ra sức ngửi lấy ngửi để, ậm ờ nói: “Ta thèm vào cô nàng giữ đèn đó, nương tử của ta đẹp hơn cô ta gấp vạn lần…”

Mắt long lanh, nước da mịn màng, ngay đến một lỗ chân lông cũng không nhìn thấy. Lệnh chủ chìm trong say mê, chàng dùng mặt thay tay, cọ sát vào nơi chàng muốn đến. Lỗ thủng trên nóc phòng khi nãy đã được chàng dùng pháp lực lấp lại, cửa sổ mở hờ, bên ngoài gió hây hây, có bóng chim bay qua, nắng hè rọi vào trải một lớp thảm vàng kim trên sàn… Hai kẻ yêu nhau gặp lại sau thời gian xa cách thì nên làm gì mới không phụ những ngày đầu hạ đẹp đẽ này đây? Núi ngọc ở trước mắt, tim lệnh chủ đập thình thịch. Chàng biết lúc này mà lên tiếng là đại kỵ, nên chàng ngậm chặt miệng, dù trong lòng rất muốn mở miệng khen bầu ngực của hôn thê.

Cơ thể của sát hung đúng là không hề uổng phí công sức tu luyện, được đẽo gọt tinh tế tỉ mỉ suốt một nghìn năm, ngay đến từng sợi tóc cũng được tỉa tót nhiều lần, không thể so sánh với đám yêu quái tóc tai mọc đại kia được. Bỗng có quả ngọt dưỡng mất một nghìn năm rơi vào tay, lúc nào lệnh chủ cũng có cảm giác được hời to. Nếu không phải bây giờ hôn thê để mặc chàng muốn làm gì làm thì chàng cũng không dám tin đây là sự thật.

Chàng lặng lẽ bóp một cái, nàng lập tức đỏ mặt, “Chớ lộn xộn!”

Có sao đâu, chẳng phải lần trước ở trên Trung Âm Kính Hải cũng đã sờ rồi sao? Lệnh chủ lý giải là thời cơ không đúng, muốn làm loại chuyện này thì phải vào lúc tối trời mới có tình thú. Đã không thể dùng tay thì đổi bộ phận khác vậy, chàng hết dụi lại dụi, kéo lấy yếm nàng, ối chà chà, chậm rãi kéo ra… Chàng đưa khóe mắt liếc vào, muốn nhìn thấy gì đó, nhưng còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị nàng nhéo tai kéo đi rồi.

“Cả đời này ta chưa gặp ai ngốc hơn chàng cả.” Nàng hờn dỗi mắng mà xương lệnh chủ như sắp mềm nhũn ra.

Nhưng sao lại nghe có cảm giác thất vọng mất mát vậy nhỉ? Chàng cẩn thận nhớ lại, hối hận thôi rồi, “Nàng mau buông ta ra đi, ta có một việc phải làm.”

Chàng vung tay vung chân loạn xạ, Vô Phương tưởng chàng thật sự nhớ ra chuyện quan trọng nào đó nên vội buông chàng ra. Kết quả chàng nhanh như chớp cúi đầu xuống hôn lên đồi núi trắng ngần kia, dùng rất nhiều sức, làm đỏ ửng cả một vùng da.

“Chàng…” Nàng vô cùng tức giận, “Làm trò gì đấy!”

Lệnh chủ vô tội buông tay nói: “Kề sát vào rồi ta liền không nhịn được.”

Thật thà đến mức đáng yêu, nàng chẳng thể nào giận nổi nữa, cúi đầu cụp mắt, giấu đi hai má đỏ ửng của mình. Lệnh chủ nhìn dáng vẻ kia, không biết nghĩ gì mà bỗng đưa lưỡi ra liếm mặt nàng, để lại một dấu vết ướt nhẹp. Thế là hôn thê xù lông thật, nàng nhảy cẫng lên đánh mạnh vào đầu nàng, “Bạch Chuẩn, chàng bị váng đầu hả?”

Lệnh chủ ôm đầu, mặt như đưa đám, “Không thể liếm sao? Nàng đâu có thoa phấn…”

Dù không thoa phấn thì nàng cũng không thích bị chàng dây nước bọt khắp mặt. Nàng trợn to mắt nhìn chàng, chỉ hận không thể trợn cho chàng thủng vài lỗ, cuối cùng phát hiện không có biện pháp chỉnh chàng, chỉ có thể rên rỉ: “Ta đúng là xui tám kiếp mới gặp phải chàng…”

Cây này cũng đã nói nhiều lần lắm rồi, hễ không hài lòng là lại rủa cuộc gặp gỡ của cả hai. Lệnh chủ cảm thấy đây có thể cũng là một cách biểu đạt tình yêu, tám kiếp, dù tốt hay không thì cũng phải tích lũy rất lâu đó, dẫu gì nghiệt duyên cũng là duyên mà.

Chàng xấu hổ cười, đưa tay lau lau má nàng, “Nương tử không biết đấy thôi, thích liến liếm một cái là là sở thích của tộc bọn ta.”

Nàng lườm chàng, “Ta tưởng chỉ cẩu mới thế.”

Chàng cứng họng, úp mở nói: “Thú vật trên đất đều coi kỳ lân đứng đầu, cẩu cũng thuộc sự cai quản của ta… Từ trước tới giờ ta luôn muốn liếm nàng, nhưng vì giao tình chưa đủ sâu nên không dám tùy tiện.”

Nàng cũng dần nguôi ngoai, song vẫn chỉ trích chàng: “Vậy bây giờ coi như giao tình sâu rồi?”

“Dĩ nhiên, chúng ta cũng sắp thành thân rồi.” Chàng vừa nói vừa kề mặt đến, “Nếu nàng giận thì có thể liếm lại.”

Nàng nghiến răng, “Ta không phải thú vật mà liếm lui liếm tới, cắn một cái còn nói được.”

Lệnh chủ hoảng hốt, muốn cắn lên khuôn mặt khôi ngô của chàng sao? Sẽ không đến độ mặt mày hốc hác chứ! Nhưng nàng đã không vui, chàng có thể làm gì được nữa, nàng muốn cắn vậy cứ để nàng cắn chứ biết sao giờ. Chàng tội nghiệp giơ tay áo lên chà vào nhau, “Cắn đi, nếu có thể để lại dấu răng thì tốt, ngày mai ta sẽ để Minh Huyền xem.”

Nói chàng ngốc à, thật ra nhiều lúc chàng khôn vô cùng, chút tâm tư của Minh Huyền dành cho nàng, nàng còn chưa nói với chàng mà chàng đã nhìn thấu rồi.

Lại nhìn gương mặt bóng mịn này, thật sự khó mà liên hệ được với chân thân dữ tợn kia nổi. Nhìn đối phương lộ vẻ thấy chết không sờn, nàng nghiến răng áp lại gần, rốt cuộc vẫn không nỡ cắn, chỉ hôn nhẹ một cái rồi dựa vào lòng chàng.

Nàng đã khoác bộ mặt băng giá cả nghìn năm rồi, vì nàng ngại xuất thân của mình, cảm thấy gian khổ lạnh nhạt hợp với nàng hơn. Nào ngờ lâu ngày chung đụng với lệnh chủ, vẻ rộn rã hớn hở của chàng bất giác đã lây sang nàng, nàng phát hiện mình không cần phải cố ngụy trang nữa, sống một cách thoải mái tự tại âu cũng tốt.

Kết quả cái hôn vừa rồi đã hôn thẳng vào tim lệnh chủ. Chàng vô cùng cảm động, lại muốn ôm hôn thê khóc òa nhưng bị nàng giành trước quát bảo: “Ngưng ngay, chàng là hắc kỳ lân, phải rất dữ mới đúng, không thể cứ động tí là khóc ròng được.”

Lệnh chủ nghe xong, thử nhe nanh vờ hung hãn, “Có phải thế này không?”

Mắt thì dịu dàng, miệng lại nhe nanh, nửa trên và nửa dưới hoàn toàn không khớp nhau chút nào, nàng nhìn rồi cười phì, “Chàng vẫn nên làm nhân thú kiểu của chàng đi, ta thích chàng như thế.”

Sau đó cả hai lại quấn quít chim chuột với nhau một hồi, từ sau khi hiện chân thân ở trước mặt hôn thê, lệnh chủ hay không giấu được vài tính cách trời sinh, thích liếm láp thân mật, còn thích lật bụng ra cho nàng vuốt ve. Vô Phương vuốt ve xiêm y của chàng, năm tháng tĩnh lặng, chỉ cần được ở bên nhau thôi, nàng chẳng cần cầu gì thêm nữa.

“A Chuẩn,” Nàng ngồi mệt nên nghiêng người sang gối lên bụng chàng, “Tối nay chúng ta thành thân nhé? Không biết vì sao mà ta cứ thấy sợ, sợ đêm dài lắm mộng.”

Lệnh chủ cầu còn không được, ngồi bật dậy, “Quyết định rồi nhé, tối nay thì tối nay. Chúng ta chẳng đi đâu hết, cũng không gặp ai cả, ta không tin còn gì có thể cản ta cưới vợ.” Vừa nói chàng vừa khoái trá chà xát hai tay, “Ta cảm thấy cả người mình tràn đầy sức mạnh. Chẳng giấu gì nàng, với ta ba trăm hiệp cũng chỉ là chuyện nhỏ…”

Trong đầu lại hình dung đến những chi tiết điên loan đảo phượng, chàng không kìm được tự tin cười ha hả.
Bình Luận (0)
Comment