Huyết Biển Bức

Chương 3

Sở Lãng lùi ra mấy trượng, thân hình di chuyển, chênh chếch luồn qua một bên, sãi chân chạy mau, dần dần bớt hồi hộp.

Gió thổi sóng tùng như sóng cuốn, ngoài chuyện đó ra chỉ có tiếng chim kêu ríu rít, Sở Lãng vừa đi vừa cẩn thận quan sát chung quanh.

Không có điều gì khác thường. Vừa động tâm niệm, thân hình y càng triển khai nhanh, xuyên qua rừng tùng, mau lẹ lướt về phía trước.

Y quả thật không sao yên tâm về việc Tuyết Phi Bằng một mình ở lại, vì y biết Tuyết Phi Bằng không có chút kinh nghiệm giang hồ nào, mà lại rất tò mò.

Điều duy nhất khiến y yên tâm chỉ là Tuyết Mạn Thiên ung dung tiến vào tòa trang viện kia, đủ thấy người trong trang viện nhất định có quan hệ với Tuyết Mạn Thiên, vậy thì cho dù Tuyết Phi Bằng lỡ không cẩn thận để bị phát hiện, thì họ đã biết Tuyết Phi Bằng là con Tuyết Mạn Thiên, chắc chắn cũng sẽ không làm khó y quá, Tuyết Mạn Thiên trước nay yêu thương Tuyết Phi Bằng, cho dù biết Tuyết Phi Bằng theo dõi có rất tức giận, cũng không thể đành lòng hạ sát thủ.

Cọp dữ không ăn thịt con, huống hồ Tuyết Mạn Thiên hoàn toàn không giống một kẻ độc ác.

Điều làm y lo lắng nhất, là cho dù tới trấn nghe ngóng cũng chưa chắc nghe ngóng được gì.

Tòa trang viện ấy, những người ở đó quả thật rất không thể suy đoán.

Nếu hoàn toàn không thu hoạch được gì thì bước tiếp theo sẽ hành động thế nào? Sở Lãng càng không biết.

Trước mắt y chỉ có cách thấy bước nào đi bước ấy.

Ra tới ngoài rừng, chiếc xe ngựa của Lâm Thành cũng vừa vòng lại, Sở Lãng vội bước ra đón, tung người nhảy lên xe.

Lâm Thành ngạc nhiên nhìn nhìn Sở Lãng, nhịn không được hỏi “Thế nào rồi?”

Sở Lãng nói “Quay về trấn, mau lên”.

Lâm Thành nói “Vậy người bạn kia của ngươi...”.

Sở Lãng nói “Y có việc phải làm, ta thì phải làm phiền người chở ta trở lại một chuyến”.

Lâm Thành lắc đầu, nói “Hành động của bọn người giang hồ các ngươi, có lúc quả thật khó mà hiểu được”.

Sở Lãng cười một tiếng, cũng không giải thích gì nhiều, Lâm Thành cũng không hỏi gì nữa, giong xe tiếp tục chạy về phía trước.

Sở Lãng dựa vào thùng xe, rơi vào cõi trầm tư, y là đang suy nghĩ nên tìm tới ai để nghe ngóng.

... Thiết Chưởng Kim Tiêu Từ Kiệt, Song Đao Thái Uy, đều là những người lịch lãm giang hồ thành danh từ sớm, kiến thức rộng rãi, chắc cũng biết một hai phần.

Tâm niệm vừa xoay chuyển, Sở Lãng buột miệng hỏi “Lão Lâm, có phải Từ Kiệt, Thái Uy đều trong trấn này không?”

“Song Đao Thái Uy, Thiết Chưởng Kim Tiêu Từ Kiệt?”

“Đúng là họ đấy”, Sở Lãng vỗ vai Lâm Thành một cái “Về hành tung của họ chắc ngươi cũng phải biết ít nhiều chứ?”

Lâm Thành nói “Ta tuy là bạn già với bọn xa phu trong tiêu cục của họ, nhưng không lưu ý lắm về công việc của họ”. Y ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Thái Uy thì theo ta biết ba hôm trước đã áp tải hàng rời khỏi trấn, ta còn nhìn thấy họ lên đường. Còn như Từ Kiệt thì không rõ, chỉ là trong bấy nhiêu ngày, tiêu cục của y nghe nói làm ăn không khá lắm, chắc vẫn còn ở nhà”.

Sở Lãng nói “Vậy thì cứ chở ta tới tiêu cục của y, đó là tiêu cục Thiên Vũ, ở...”.

Lâm Thành nói “Ở phố lớn phía bắc trấn, tại một dải ấy, ngươi chỉ cần nói với ta cần tới đâu là xong”.

Sở Lãng cười nói “Ta chưa quên ngươi là người thông thạo mọi chuyện quanh đây”.

Lâm Thành cười lớn, giong xe càng nhanh, Sở Lãng lại hai tay ôm đầu, rốt lại cũng dựa vào thùng xe nhắm mắt dưỡng thần.

Lâm Thành không đếm xỉa gì tới y, một mình giong xe, thỉnh thoảng quát tháo một hai tiếng. Xe ngựa đi được nửa dặm, thị trấn đã hiện ra trước mắt, đúng lúc ấy Lâm Thành chợt buột miệng khen nhỏ một câu “Xem kìa, vị công tử kia tiêu sái thật!”

Sở Lãng “Ủa” một tiếng mở mắt nhìn ra, thấy trước xe không xa có một con ngựa đang phóng tới.

Kiếm xanh áo trắng, kỵ sĩ là một thanh niên, tóc xõa ngang vai, khóe môi nở nụ cười, mường tượng như nghe thấy câu nói của Lâm Thành.

Trang phục của y hoàn toàn không hoa lệ, nhưng nhìn thấy là nói không hết vẻ tiêu sái, giữa hai hàng chân mày mang ba phần ý vị uể oải, giống như trời có sập y cũng không hề để ý.

Sở Lãng liếc một cái, cau mày rồi trầm ngâm nói “Hình như đã gặp qua người này rồi”.

Lâm Thành chợt trở nên lắm mồm hẳn lên, hỏi “Là ở đâu thế?”, xem ra cũng rất có hứng thú đối với thanh niên cưỡi ngựa từ phía trước phóng tới.

Sở Lãng nói “Để ta nhớ lại đã”.

Y còn chưa nhớ ra, con ngựa của thanh niên áo trắng đã lướt qua chiếc xe, cũng đúng trong chớp mắt ấy, Sở Lãng trong lòng lóe lên một tia sáng, buột miệng kêu “Thẩm Thăng Y”.

Ba tiếng ấy buột miệng gọi ra, âm thanh vang dội, Lâm Thành cũng hốt hoảng nhảy dựng lên, kế đó lập tức hoảng sợ hỏi “Ngươi nói y là ai? Là Thẩm Thăng Y danh chấn giang hồ à?”

Sở Lãng nói “Ta thấy đúng là y, lão Lâm, lão Lâm, dừng xe lại!”

Lâm Thành sửng sốt, kìm cương ngựa lại.

Người áo trắng phóng qua chưa xa, nghe thấy rất rõ, kìm cương ngựa lại quay đầu nhìn nhìn chiếc xe ngựa.

Xe ngựa vừa dừng lại, Sở Lãng đã lộn người trong thùng xe lật ra ngoài, rơi xuống phía sau xe, lên tiếng gọi lớn “Thẩm công tử, Thẩm đại hiệp!”

Người áo trắng ánh mắt lộ vẻ nghi cảm.

Sở Lãng chân vừa chạm đất lại lập tức nhảy lên, nhô lên hụp xuống ba cái rơi xuống trước con ngựa của người áo trắng.

Người áo trắng lập tức hỏi “Chúng ta gặp nhau ở đâu nhỉ?”

Đó cũng giống như thừa nhận y chính là Thẩm Thăng Y, nhưng Sở Lãng vẫn hỏi “Ngươi có đúng là Thẩm Thăng Y không?”

Thẩm Thăng Y cười một tiếng, nói “Ngươi quả thật hoàn toàn không biết ta, đúng không?”

Sở Lãng không phủ nhận, nói “Ta chỉ nghe người ta nói qua trang phục của ngươi”.

Thẩm Thăng Y cười nói “Trang phục có thể thay đổi, ta cũng hoàn toàn không phải cả năm đều ăn mặc thế này”.

Sở Lãng nói “Ta đã nghe người ta nói tới oai danh của Thẩm đại hiệp từ lâu, chỉ là trước nay không có cơ hội”.

Thẩm Thăng Y ngắt lời “Mọi người đều là thanh niên, những câu như thế không cần nói cũng được”.

Sở Lãng gật đầu liên tiếp nói “Phải lắm, phải lắm”.

Thẩm Thăng Y hỏi tiếp “Cao tính đại danh?”

Sở Lãng hắng giọng nói “Sở Lãng, Sở Vạn Lý ở tiêu cục Uy Viễn chính là gia phụ”.

“Kim Đao Sở Vạn Lý?”

“Thẩm đại hiệp có quen gia phụ à?”

“Chỉ là hâm mộ danh tiếng”, Thẩm Thăng Y cười nói tiếp “Lão đệ ngươi thay đổi cách xưng hô một chút có được không vậy?”

“Vậy ta gọi Thẩm đại ca được không?”, Sở Lãng lộ rõ sự hưng phấn, y quả thật không ngờ vị hiệp khách danh chấn thiên hạ này lại dễ gần như thế, thân thiết với người như thế.

Thẩm Thăng Y cười nụ gật đầu nói “Xem ra ta lớn hơn ngươi vài tuổi, nên ta gọi ngươi là lão đệ”.

“Thẩm đại ca”, Sở Lãng lại cao giọng nói “Không ngờ lại gặp được Thẩm đại ca ở đây”.

Thẩm Thăng Y nói “Ta chỉ là đi ngang, được rồi, ngươi có chuyện muốn tìm ta à?”

“Đúng thế”, Sở Lãng nói thật.

Thẩm Thăng Y ngạc nhiên nói “Ngươi biết ta sẽ đi qua đây à?”

“Không biết đâu”, Sở Lãng nói “Tiểu đệ chỉ là muốn tìm một người lịch duyệt giang hồ nghe ngóng một việc, gặp được đại ca, cũng là may mắn”.

“Ủa”, Thẩm Thăng Y hỏi ngay “Không biết ngươi muốn nghe ngóng chuyện gì?”

Sở Lãng nói “Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, được không?”

Thẩm Thăng Y gật đầu, soạt một tiếng lật người nhảy xuống ngựa, nói “Ngươi định vào trấn à?”

Sở Lãng nói “Bây giờ thì không vào nữa”.

Thẩm Thăng Y nói “Vậy thì...”.

Sở Lãng nói “Chỉ sợ làm lỡ hành trình của đại ca”.

Thẩm Thăng Y cười nói “Nếu ta có việc bên người, nhất định sẽ nói rõ với ngươi mà”.

“Đại ca có thời gian, thế thì tốt quá”, Sở Lãng quay đầu nhìn Lâm Thành bên kia gọi “Lâm đại ca, ngươi có thể quay về rồi”.

Lâm Thành nói “Không cần ta giúp đỡ cũng được phải không?”

Sở Lãng nói “Thiếu ngươi một bữa rượu, lúc quay về sẽ tính”.

Lâm Thành cười chửi “Thằng tiểu tử ngươi biến thành kẻ thành thật từ lúc nào thế?”, roi ngựa lập tức đánh xuống, giong xe phóng về phía trước.

Sở Lãng quay lại nói với Thẩm Thăng Y “Thẩm đại ca, chúng ta đi”, vừa nói vừa cầm dây cương cho Thẩm Thăng Y.

Thẩm Thăng Y buông một tiếng “Làm phiền”, rồi nói “Lão đệ, chuyện ngươi muốn hỏi ta rốt lại là chuyện gì?”

“Có bang hội nào dùng một con quái thú làm tiêu ký không?”

“Một con quái thú à? Quái thú ra sao?”

Sở Lãng cũng biết mình nói năng không rành mạch, vội vàng bổ sung “Đó đúng là một con quái thú đầu người thân rắn móng chim...”.

Thẩm Thăng Y chợt ngắt lời “Có phải là còn có một đôi cánh dơi không?”

Sở Lãng kêu lên “Công tử biết con quái thú ấy à?”

Thẩm Thăng Y sắc mặt ngưng trọng, chợt hỏi “Chẳng lẽ ngươi đã nhìn thấy tiêu ký ấy sao?”

Sở Lãng nói “Không phải là ta, mà là một người bạn của ta, y tên Tuyết Phi Bằng”.

“Tuyết Phi Bằng”, Thẩm Thăng Y cau mày “Chưa nghe qua cái tên này, y bao nhiêu tuổi rồi?”

“Nhỏ hơn ta ba tuổi, năm nay mười bảy”.

“Mười bảy tuổi? Còn trẻ như thế, làm sao lại thấy được cái tiêu ký ấy?”

“Y là nhìn thấy chỗ hai người, hai người ấy cũng là quái nhân, một người không có tròng mắt, một người thậm chí không có cả khuôn mặt”.

“Không có tròng mắt...”.

“Tức là tuy có mắt, nhưng không có tròng mắt, hoàn toàn là màu trắng”.

“Thế thì có gì lạ? Y chỉ là một người mù mà thôi, đúng không?”

“Chuyện ấy không rõ lắm, y mặc một tấm áo đen, bên ngoài thêu con quái thú ấy”.

Thẩm Thăng Y ngẫm nghĩ, nói “Còn người không có khuôn mặt thì thế nào?”

“Mặt cô ta trống trơn, không có lông mi, lông mày, tròng mắt, mũi, môi, miệng gì cả”.

“Lại có loại người như thế à?”

“Nghe nói cô ta vốn là có, nhưng tùy tiện vuốt mặt một cái thì mất hết”.

“Khoảng bao nhiêu tuổi? Ta là hỏi người không có tròng mắt ấy”.

“Râu tóc đều bạc trắng, đã già lắm rồi”.

“Là một người đàn ông à?”, Thẩm Thăng Y hỏi tiếp “Còn người không có khuôn mặt?”

“Người ấy là một nữ nhân, vả lại vốn còn rất xinh đẹp, nhưng vuốt một cái mất hết lông mày, lông mi, mắt, mũi, lại khiến người ta chỉ cảm thấy sợ hãi”. Sở Lãng bổ sung “Y đưa tới một chiếc khăn tay cho người bạn của ta, trên khăn cũng thêu hình con quái thú ấy”.

“Đưa cho y làm gì?”, Thẩm Thăng Y hỏi riết.

“Để chuyển lại cho cha y”.

“Là ai?”, Thẩm Thăng Y xem ra có vẻ rất hứng thú.

“Tên Tuyết Mạn Thiên, võ công rất cao cường... tuy ta không biết, nhưng có thể từ Tuyết Phi Bằng mà nhận ra”, Sở Lãng trong lòng có câu nào nói câu ấy, thể hiện rõ vô cùng tin tưởng Thẩm Thăng Y.

Thẩm Thăng Y vốn là thần tượng trong lòng bọn thiếu niên.

“Cha con họ rất nổi tiếng quanh vùng này à?”, Thẩm Thăng Y lại hỏi tới.

“Hoàn toàn không có tiếng tăm gì”, Sở Lãng nói “Tuyết Phi Bằng rất ít ra khỏi nhà, cha y thì càng một bước cũng không ra khỏi cổng, nếu ta không lầm thì họ ẩn cư ở đó”.

“Ủa!”, Thẩm Thăng Y nói “Vậy ngươi làm sao mà quen được Tuyết Phi Bằng?”

“Bọn ta quen nhau từ lúc còn rất nhỏ, đó là ta tới cạnh nhà y chơi đùa, vừa khéo y cũng ở đó, bèn nói chuyện với nhau”.

Thẩm Thăng Y nói “Nơi y ở bí mật lắm à?”

“Không thể nói là bí mật, nhưng quả thật là cách xa thị trấn”.

“Ở gần đây à?”, Thẩm Thăng Y ánh mắt di động.

“Cách đây rất xa, ta là cùng Tuyết Phi Bằng theo dõi tới đây”.

“Theo dõi Tuyết Mạn Thiên à?”, Thẩm Thăng Y hỏi riết.

Sở Lãng nói “Y nhận chiếc khăn xong, sáng sớm hôm sau đã lén bỏ đi, bị Tuyết Phi Bằng nhìn thấy...”.

Thẩm Thăng Y nói “Vậy ngươi lại...”.

Sở Lãng nói “Ta là thấy Phi Bằng theo dõi cha y, rất ngạc nhiên, hỏi biết được chuyện này, mới đi cùng với y”.

“Trên đường các ngươi không bị Tuyết Mạn Thiên phát hiện à?”

“Không, xem ra y có rất nhiều tâm sự, tinh thần có vẻ hoảng hốt”.

“Vậy Tuyết Phi Bằng bạn ngươi thì sao?”

“Y hiện đang giám thị nơi cha y tiến vào, ta thì trở ra, định tìm một người nghe ngóng một phen về lai lịch con quái thú ấy”.

“Chỗ ấy có gần đây không?”

Sở Lãng chỉ tay nói “Chính là trong rừng tùng bên kia”. Y ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Đó là một tòa trang viện rất lớn, chung quanh có rừng tùng bao phủ, quả thật rất khó phát giác ra”.

Thẩm Thăng Y ánh mắt lại di chuyển, nói “Tuyết Phi Bằng núp trong rừng tùng giám thị à?”

“Không sai, ta đã bảo y không nên khinh cử vọng động”, Sở Lãng hỏi lại “Dường như đại ca có biết một chút về con quái thú ấy?”

“Cũng chỉ là một chút”.

“Không biết đại ca nhìn thấy ở đâu?”

“Ta chưa từng nhìn thấy, sở dĩ biết được cũng chỉ nghe người ta nói lại”.

“Vậy rốt lại nó là cái gì?”

“Chính là một con quái thú, nghe nói chỉ tồn tại trong cõi ma, cho nên xuất hiện ở nhân gian là vì chủ nhân của nó thấy cần”.

“Chủ nhân của nó là ai?”

“Một người tới từ cõi ma, nghe nói là vua của chư ma, người đứng đầu quần tà”.

Sở Lãng cười gượng “Thứ lỗi cho ta nghe mà chẳng hiểu gì”.

“Không những không chỉ ngươi không hiểu mà rất nhiều người khác cũng không hiểu, đó là chuyện xảy ra rất nhiều năm trước đây”.

“Bao nhiêu năm?”

“Cách nay đã hai mươi năm, lúc ta nghe người ta nói tới, cũng chỉ mới là một đứa trẻ con”.

Sở Lãng nói “Đại ca nói rõ hơn một chút được không?”

“Cõi ma có thật hay không thì đương nhiên không ai dám khẳng định, cái chưa ai nhìn thấy chưa chắc đã không tồn tại”.

Sở Lãng nói “Thế cái cõi ma trong truyền thuyết ấy như thế nào?”

“Nghe nói là do người ta làm ra, người đứng đầu là một cao thủ tà phái, từ phương Tây xa xôi tìm tới, thiết lập cơ sở của họ tại một nơi bí mật ở Trung thổ, mua chuộc tất cả bọn bại hoại trong võ lâm Trung Nguyên, mưu đồ nhất thống võ lâm, sau đó trong ứng ngoài hợp thôn tính nước ta”.

Sở Lãng hít một hơi khí lạnh, nói “Người ấy quả thật không đơn giản, không biết tên họ là gì?”

“Nghe nói y tên Ba Tuần, thuộc hạ của y đều tôn xưng y là Thiên Ma”.

“Thiên Ma à?”, Sở Lãng trầm ngâm.

“Tổ chức của y gọi là Thiên Ma giáo”. Thẩm Thăng Y ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Có khi gọi tắt là Ma giáo, nghe nói lúc ra lệnh là dùng một lá cờ bằng vải trắng thêu hình con quái thú ấy”.

Sở Lãng ánh mắt rực lên “Vậy thì không sai rồi”, rồi hỏi “Tại sao đến hiện nay vẫn không có ai nhắc tới?”

Thẩm Thăng Y nói “Thật ra Ma giáo ấy đã không còn tồn tại nữa”.

“Tại sao thế?”, Sở Lãng không hiểu.

“Nghe nói lúc Thiên Ma giáo toan phát động âm mưu, tin tức bị tiết lộ, chín đại môn phái cùng phái gần hai ngàn người kéo tới, khi trở về còn không đầy một trăm”.

Sở Lãng đột nhiên biến sắc.

“Từ đó trở đi, Ma giáo náu vết im hơi”.

Sở Lãng nhịn không được hỏi ngay “Vậy Thiên Ma ấy chết chưa?”

“Y bị Chưởng môn chín đại môn phái bức bách tới bờ vực sâu vạn trượng, trước khi rơi xuống y đã bị trọng thương, theo lẽ ắt phải chết không sao cứu được”.

Sở Lãng nói “Nếu chưa chết, cũng không chờ tới hai mươi năm sau như hôm nay”.

“Không sai, hai mươi năm quả thật là một thời gian dài, cho nên hiện tại ta mới ngạc nhiên”.

Sở Lãng nói “Có phải là lại có người từ phương Tây tới không? Lại cũng như Ba Tuần năm xưa, định làm cho võ lâm Trung Nguyên trời long đất lở?”

Thẩm Thăng Y trầm ngâm nói “Chúng ta không nên đoán bừa, cứ đi xem một lần đã”.

Sở Lãng nói “Không sai, người bạn kia của ta không có chút kinh nghiệm giang hồ nào, để y lưu lại một mình ở đó, quả thật ta rất không yên tâm”.

“Trang viện ấy cách đây xa không?”

“Không xa lắm, chỉ là đi vòng rừng tùng này, trong thời gian tàn nửa nén hương là tới”.

“Việc không nên chậm trễ, ngươi lên con ngựa của ta đi trước dẫn đường đi”. Thẩm Thăng Y nói xong nhấc người Sở Lãng lên đặt trên yên ngựa.

Sở Lãng cũng không khách khí, thúc ngựa phóng về phía trước, phóng về cửa khu rừng tùng.

Thẩm Thăng Y thân hình cũng đồng thời triển khai, mau lẹ như tên rời dây cung, đuổi sát theo con ngựa.

Lúc ấy trên đường lớn vừa khéo không có ai, Sở Lãng có thể phi ngựa phóng nhanh, Thẩm Thăng Y thân hình cũng đã triển khai hết tốc độ.

Không đầy một khắc, Sở Lãng đã tới đầu con đường nhỏ tiến vào rừng, gò cương ngựa lại, giọng nói của Thẩm Thăng Y cũng cơ hồ đồng thời vang lên bên cạnh “Là tiến vào từ đây à?”

Sở Lãng ứng tiếng quay lại thì Thẩm Thăng Y đã đứng cạnh con ngựa, y nói “Tuyết Mạn Thiên là từ đây tiến vào”.

Y nói xong đang từ yên ngựa nhảy xuống, một tràng tiếng lục lạc leng keng đột nhiên vang tới, bóng trắng chớp lên, một con bồ câu sà xuống trước mặt Sở Lãng, mổ mau vào mắt trái Sở Lãng.

Sở Lãng không đề phòng, la hoảng tránh qua, Thẩm Thăng Y thân hình cơ hồ đồng thời triển khai, quờ tay một cái đã nắm trúng con bồ câu.

Con bồ câu ấy vội mổ vào tay Thẩm Thăng Y, nhưng lập tức bị ngón cái của Thẩm Thăng Y bóp vào cổ họng.

Sở Lãng buột miệng nói “Nó là cái gì thế?”

“Một con bồ câu”, Thẩm Thăng Y mày kiếm khẽ nhướng lên, ánh mắt đầy vẻ nghi cảm.

Con bồ câu này lông cánh hoàn toàn chỉnh tề, rõ ràng đã được cắt tỉa, dáng vẻ rất thần tuấn, nhưng hai mắt lại mường tượng đầy vẻ tà ác, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người Thẩm Thăng Y, Sở Lãng.

Sở Lãng nhìn thấy rất rõ, đột nhiên rùng mình, giọng nói cũng lạc đi “Đại ca, con bồ câu này có chỗ không ổn”.

Thẩm Thăng Y nói “Nếu không cũng không đột nhiên sà xuống mổ vào mắt ngươi”.

Sở Lãng nói “Đây tất nhiên đã qua huấn luyện, một người huấn luyện được chim bồ câu đi mổ mắt người khác chắc không phải là một người tốt”.

“Con bồ câu này xem ra cũng không phải là vật ở Trung Nguyên, chắc ngươi cũng nhận ra lông cánh hình thù của nó có chỗ khác lạ”.

Sở Lãng gật đầu nói “Dường như đây còn là một con bồ câu đưa thư”.

“Xem ra đúng thế”.

Sở Lãng lẩm bẩm “Tại sao lại bay về phía chúng ta?”

“Đây hoàn toàn không phải là ngẫu nhiên đâu”, Thẩm Thăng Y sắc mặt ngưng trọng. Chân trái con bồ câu buộc một cái lục lạc vàng, chân phải buộc một cái ống đồng.

Thẩm Thăng Y đưa tay gỡ cái ống đồng ra, đưa cho Sở Lãng, nói “Mở ra xem thử”.

Sở Lãng rút cái nút ống ra, lấy ra một tờ giấy cuốn tròn, mở ra, trên tờ giấy viết hai hàng mười chữ.

... Đừng quản chuyện không đâu.

... Rời cho xa nơi này.

Thẩm Thăng Y ánh mắt rơi xuống, nói “Xem ra là thư gửi chúng ta đấy”.

Sở Lãng đột nhiên biến sắc, nói “Họ làm sao biết được, hay là...”.

Thẩm Thăng Y trầm giọng nói “Người bạn kia của ngươi chỉ e đã bị phát hiện rồi”.

Sở Lãng sắc mặt đã thay đổi lại thay đổi, Thẩm Thăng Y nói tiếp “Ngoài những người ấy chắc chắn không có ai khác gửi lá thư này cho chúng ta”.

Sở Lãng nhìn Thẩm Thăng Y, đang định nói gì đó, Thẩm Thăng Y lại nói tiếp “Nếu nói chim bồ câu nhận ra được người, nhưng trước nay nó chưa từng nhìn thấy ta, căn bản không có khả năng như thế, người chỉ huy con bồ câu chắc chắn núp ở quanh đây, hiện tại chỉ e vẫn còn ở đây”.

Trong lúc nói ánh mắt y di động, rơi vào rừng tùng hai bên con đường nhỏ, ánh mắt của Sở Lãng cũng lập tức chuyển qua phía đó.

Rừng tùng dày đặc, ánh nắng xuyên qua cành lá chiếu xuống làm hoa mắt người, cho dù có người đang núp trên cây tùng gần đó, cũng không dễ mà phát hiện ra được.

Sở Lãng vừa nhìn vừa nói “Đại ca, có phát hiện gì không?”

Thẩm Thăng Y lắc đầu, vẫn nắm chặt con chim bồ câu, nói “Chỉ là một con bồ câu thế này, tuyệt đối không thể làm chúng ta khiếp sợ được, đúng không?”

Sở Lãng ưỡn ngực nói “Cho dù dùng đại bàng tới đưa thư, họ Sở ta cũng không coi vào đâu”.

“Trước tiên chúng ta phải biết rõ Tuyết Phi Bằng có gặp nguy hiểm về tính mạng không đã”.

Kế đó y quát một tiếng “Đi!”, rồi nhấc chân bước về phía trước.

Sở Lãng lật người xuống ngựa, tay kéo dây cương đi qua bên cạnh, tay phải đè lên chuôi đao.

Thẩm Thăng Y ngoảnh đầu liếc một cái, nói “Đi thế nào?”

Sở Lãng nói “Cứ đi thẳng là được”.

Thẩm Thăng Y khẽ gật đầu, triển khai cước bộ, con bồ câu trong tay y không ngừng đập cánh, nhưng không sao thoát thân.

Trong rừng một màn yên tĩnh, không có gì khác so với lúc Sở Lãng rời đi, nhưng trong lòng Sở Lãng không biết vì sao lại cảm thấy rờn rợn.

Y theo sát sau lưng Thẩm Thăng Y, từng bước từng bước rón rén.

Dọc đường đi tới, họ đều hoàn toàn không phát hiện được gì, cũng không gặp ai.

Ra khỏi rừng tùng cũng vẫn như thế.

Đó là đã sau thời gian tàn nửa nén hương.

Nhìn thấy trang viện kỳ quái kia, Thẩm Thăng Y cũng vô cùng kinh ngạc, nói “Ngươi là nói tòa trang viện này à?”

Sở Lãng nói “Không sai, đại ca cũng cảm thấy rất kỳ quái phải không?”

“Đây không phải là một trang viện bình thường, thậm chí có thể nói là một tòa thành bảo”.

Sở Lãng nói “Chiếc điếu kiều kia vốn buông xuống, nhưng hiện tại đã cất lên”.

“Ngươi và Tuyết Phi Bằng vốn núp ở chỗ nào?”

“Là khóm cây bên kia”, Sở Lãng bước qua đó nói “Nếu hiện tại y vẫn ở đây thì phải bước ra chào hỏi chúng ta rồi”.

“Hiện tại chắc đã không còn ở đó đâu”.

Sở Lãng vẫn bước qua, trong khóm cây bên kia đương nhiên đã không còn bóng dáng của Tuyết Phi Bằng, nhưng vẫn có thể nhận ra, đích xác từng có người núp ở đây.

Y vòng vòng một lúc, đang nghĩ xem có nên lớn tiếng gọi không, Thẩm Thăng Y đã nói “Không cần gọi đâu”.

Sở Lãng nói “Vậy...”.

Thẩm Thăng Y ngắt lời nói “Bồ câu đưa thư, rõ ràng là biểu thị đã biết việc các ngươi theo dõi, Tuyết Phi Bằng đã không còn ở đây, chỉ e đã bị đưa vào trong trang viện, có gọi cũng vô dụng”.

Sở Lãng nói “Vả lại còn khua cỏ động rắn”.

Thẩm Thăng Y lắc đầu “Rắn vốn đã bị khua động rồi, nên ta mới ra thẳng khỏi rừng”.

Ánh mắt của y chuyển qua trang viện bên kia, nói “Hiện tại chắc chắn chúng ta đang nằm dưới sự giám thị của người trong trang viện”.

Y ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Thật ra từ dọc đường có thể chúng ta đã nằm dưới sự giám thị của họ rồi”, đột nhiên y vung tay ra, ném con bồ câu đi.

Con chim bồ câu chưa rơi tới đất, hai cánh đã giương ra, trong tiếng phành phạch bay lên không.

Tiếng lục lạc bạc cũng đồng thời leng keng thành tiếng, từ gần tới xa, dần dần không còn nghe nữa, mà con chim bồ câu cũng cơ hồ không còn nhìn thấy, bay vào trong trang viện.

Thẩm Thăng Y đưa mắt nhìn theo bóng con chim bồ câu đến lúc mất hút, nói “Quả nhiên từ trong trang viện này bay ra”.

Sở Lãng lại hỏi “Vậy chúng ta nên làm sao?”

Thẩm Thăng Y nói “Qua đây, vào thôi”.

Sở Lãng nói “Làm sao vào được?”

Thẩm Thăng Y nói “Chúng ta tới trước trang viện xem tình hình rồi sẽ tính”.

Y cầm cương ngựa trong tay Sở Lãng, quật một cái, con ngựa hí vang một tiếng phóng đi.

Sở Lãng kinh ngạc nói “Bỏ ngựa à?”

“Nó không chạy xa đâu”, Thẩm Thăng Y dáng vẻ vô cùng bình tĩnh “Ở đây cỏ non xanh mượt như thế, cũng có thể cho nó ăn no một bữa”.

Nói xong y bước về phía trang viện, Sở Lãng chỉ đành đi theo.

* * * * *

“Bãi cỏ này là do người trồng”, Thẩm Thăng Y đi được một nửa bất giác thở dài một tiếng “Muốn trồng một bãi cỏ rộng như thế, quả thật không phải dễ”.

Sở Lãng nói “Ta cũng nói thế, vả lại còn đã nhiều năm rồi”.

Thẩm Thăng Y gật đầu.

Đi về phía trước vài mươi trượng, rốt lại họ đã tới phía trước hào nước, Thẩm Thăng Y nhìn xuống dưới một cái, cau mày nói “Ở dưới này có lẽ là một cái giếng đao, may mà nước cạn, lại là ban ngày, nếu không thì không dễ mà phát hiện ra”.

Y di động ánh mắt, chân mày nhăn tít, nói “Đối diện với hào nước là tường trang viện, dựng đứng như ngọn bút, hoàn toàn không có chỗ đặt chân, nước trong hào tuy còn cạn nhưng cắm đầy đao sắc, muốn lội qua hoàn toàn không phải dễ, cho dù qua được mà nếu không có khinh công tuyệt thế cũng không thể vượt qua được bức tường cao kia, trang viện này phòng thủ cũng không thể nói là không nghiêm mật”.

Sở Lãng chậm rãi nói “Cũng không hẳn thế, đại ca ngươi thấy làm sao là tốt?”

Thẩm Thăng Y cười cười nói “Nếu chủ nhân trang viện này hoan nghênh chúng ta tiến vào, thì chúng ta căn bản không cần phải suy nghĩ gì cả, chỉ cần gọi cửa là được”.

“Còn nếu họ không hoan nghênh? Chẳng lẽ chúng ta cứ đứng ngẩn ra ở đây à?”

“Họ sẽ hoan nghênh mà”.

Sở Lãng vô cùng ngạc nhiên, đang định hỏi tới, Thẩm Thăng Y đã giải thích “Đây vốn là một nơi bí mật, họ đương nhiên không hy vọng bí mật ấy bị tiết lộ”.

Sở Lãng nói “Đại ca là nói có thể họ sẽ giết người bịt miệng à?”

Thẩm Thăng Y nói “Thủ đoạn của họ không đến nỗi độc ác như thế, nhưng chúng ta cẩn thận một chút thì hay”.

Sở Lãng ngẫm nghĩ một thoáng, nói “Ta thấy chuyện này để ta tính là được”.

Thẩm Thăng Y nói “Ý của ngươi là... là muốn ta rút lui?”

Sở Lãng nói “Đó là vì sự tốt đẹp cho đại ca, chứ chuyện này vốn không liên quan gì tới đại ca”.

Thẩm Thăng Y hỏi lại “Chẳng lẽ với ngươi cũng không phải thế sao?”

Sở Lãng nói “Phi Bằng là bạn của ta”.

Thẩm Thăng Y nói “Té ra ngươi hoàn toàn không coi ta là bạn bè, chẳng trách gì ngươi lại nói như thế”.

Sở Lãng hoảng sợ nói “Tiểu đệ hoàn toàn không có ý ấy”.

Thẩm Thăng Y đưa tay vỗ vai Sở Lãng một cái, nói “Vậy thì không cần nói nữa”.

Sở Lãng cảm kích đưa tay nắm chặt tay Thẩm Thăng Y, nói “Nếu có chuyện gì...”.

Thẩm Thăng Y ngắt lời “Người giang hồ vốn đặt chuyện sống chết ra ngoài lòng, huống hồ sống chết có số, không phải do người”.

Sở Lãng gật đầu, nói “Người ta nói đại ca hiệp nghĩa vô song, hôm nay được gặp, quả nhiên không sai”.

Thẩm Thăng Y lắc đầu nói “Không cần coi trọng lời lẽ của người khác, cứ làm chuyện mình cho là nên làm là được”.

Sở Lãng nói “Không sai, gia phụ cũng thường giáo huấn ta, một người nên có chủ ý của mình, Có chuyện nên làm, có chuyện không nên làm”.

Thẩm Thăng Y lặp lại “Có chuyện nên làm, có chuyện không nên làm, câu nói ấy tuy cũ nhưng muốn làm được không phải dễ đâu”.

Sở Lãng nói “Dường như đại ca rất cảm xúc”.

Thẩm Thăng Y nói “Ngươi đi lại trên giang hồ rốt lại vẫn còn chưa nhiều, thêm một thời gian nữa, chắc chắn ngươi sẽ cảm xúc không kém gì ta đâu”.

Sở Lãng gật đầu, Thẩm Thăng Y ánh mắt chuyển qua phía trang viện, nói “Hiện tại chúng ta có thể gọi thử một tiếng rồi”.

Câu nói vừa dứt, tiếng cót két chợt vang lên, chiếc điếu kiều trên không đột nhiên từ từ hạ xuống.

Sở Lãng kêu lên một tiếng “Xem kìa!”

Thẩm Thăng Y nói “Bây giờ thì cả thử cũng không cần nữa”.

Chiếc điếu kiều hạ xuống hoàn toàn không nhanh, lúc điếu kiều đã hạ xuống xong, cổng lớn của trang viện cũng đã mở ra, một người đứng chặn giữa cửa.

Đó là một nữ nhân, cũng chính là Vô Diện, có điều hiện tại khuôn mặt của nàng hoàn toàn không phải trống trơn, lại đã có lông mày, lông mi, mắt, mũi và môi miệng.

Nếu Tuyết Phi Bằng có mặt ở đây, ắt sẽ nhìn một cái là nhận ra ngay, nhưng Sở Lãng và Thẩm Thăng Y thì hoàn toàn không có ấn tượng gì.

Nhưng họ đều đồng ý đó quả thật là một nữ nhân rất xinh đẹp.

Sở Lãng ánh mắt đưa qua, nói “Tóc trắng áo trắng, chẳng lẽ cô ta chính là nữ nhân Vô Diện mà Tuyết Phi Bằng nói”.

Thẩm Thăng Y nói “Cô ta có khuôn mặt”.

Sở Lãng nói “Không biết có phải vuốt một cái thành trống trơn không?”

Thẩm Thăng Y không trả lời, bước về phía điếu kiều, Sở Lãng cũng vừa đi vừa chạy theo, trong lòng bất giác bắt đầu khẩn trương.

Thẩm Thăng Y chỉ nghe tiếng thở của Sở Lãng đã biết, nói “Không cần khẩn trương, cứ đi theo ta”.

Sở Lãng nói “Chúng ta cứ thế này vào à?”

Thẩm Thăng Y cười nói “Người ta đã mở toang cổng lớn, chính là muốn hoan nghênh chúng ta tiến vào, tại sao chúng ta lại có thể phụ lòng tốt của họ chứ?”

Sở Lãng luôn miệng nói “Phải lắm phải lắm”.

Y ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Nếu chúng ta không vào, há không phải khiến người ta coi thường sao”.

Thẩm Thăng Y nói “Chính là ý ấy đấy”, bước chân vẫn không dừng lại.

Vô Diện nhìn thấy họ bước qua cầu, không nói tiếng nào, trên mặt dường như có ba phần tươi cười.

Gió thổi se sắt, Thẩm Thăng Y khăn áo phất phơ, khoảng cách giữa các bước chân rất đều đặn.

Sở Lãng tâm tình lại dần dần căng thẳng, theo sát sau lưng Thẩm Thăng Y, nhìn chằm chằm vào Vô Diện.

Qua khỏi điếu kiều, rốt lại họ đã tới trước mặt Vô Diện.

Vẻ tươi cười của Vô Diện lại tăng thêm hai phần, nói “Hai vị...”.

Thẩm Thăng Y chắp tay một cái, nói “Cô nương là...”.

Vô Diện nói “Ta là người trong trang viện, nhìn thấy hai vị quanh quẩn ngoài trang nên muốn biết một chút, hai vị có ý gì?”

Sở Lãng lập tức nói “Bọn ta là tới tìm người”.

“Tìm ai?”, Vô Diện hỏi lại.

“Bạn tốt của ta, y tên Tuyết Phi Bằng, tiến vào trang viện của các ngươi”.

“Bọn ta à?”, Vô Diện chợt cười một tiếng “Trong trang viện này chỉ có một mình ta”.

Sở Lãng nói “Trước Phi Bằng đã có một người tiến vào”.

“Lại là ai thế?”, Vô Diện cười hỏi.

Sở Lãng nói “Chính là cha Phi Bằng, bọn ta thấy y cưỡi ngựa tiến vào”.

“Các ngươi không nhìn lầm đấy chứ”, dáng vẻ Vô Diện vẫn thế.

Sở Lãng nói “Đời nào có chuyện ấy”.

Vô Diện quay qua hỏi Thẩm Thăng Y “Còn vị công tử này cũng nhìn thấy à?”

Thẩm Thăng Y lắc đầu “Ta thì không, nhưng ta tin người bạn này của ta không bịa đặt”.

Vô Diện nói “Nói cách khác là ta bịa đặt chứ gì”.

Thẩm Thăng Y nói “Tại hạ không nói như thế, còn chưa thỉnh giáo cô nương, đây là nơi nào?”

“Chuyện này mới kỳ quái đây, các ngươi ngay cả đây là nơi nào cũng không biết, mà muốn tới tìm người à?”, Vô Diện vừa nói vừa cười, tiếng cười trong như lục lạc bạc làm người ta ngây ngất.

Thẩm Thăng Y hững hờ nói “Nếu cô nương không tiện nói cũng không hề gì”.

“Không có gì bất tiện cả”, Vô Diện nhoẻn miệng cười nói “Chủ nhân ở đây họ Thiết, nên nơi này gọi là Thiết gia trang”.

Thẩm Thăng Y hỏi tiếp “Vậy cô nương là...”.

“Ta là quản gia ở đây, họ Tôn, bày vai thứ chín, người ta đều gọi ta là Tôn cửu nương”.

Thẩm Thăng Y nói “Tại hạ tên Thẩm Thăng Y”.

“Hiệp nghĩa vô song, đã nghe như tiếng sét bên tai, ngưỡng mộ đã lâu”, Vô Diện trên mặt thoáng vẻ kinh ngạc.

Sở Lãng nói tiếp “Ta tên Sở Lãng, gia phụ là Sở Vạn Lý, Tổng tiêu đầu tiêu cục Uy Viễn”.

“Ngưỡng mộ đã lâu”. Giọng nói của Vô Diện lộ rõ chỗ khác biệt so với lúc nãy.

Sở Lãng nói “Sở Lãng vào giang hồ chỉ mới ba năm, hiện tại chẳng qua chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt”.

Vô Diện cười cười nói “Người mà ta ngưỡng mộ đã lâu chính là lệnh tôn”.

Sở Lãng đỏ mặt, hỏi qua chuyện khác “Bọn ta đều là bạn của Tuyết Phi Bằng, theo dõi Tuyết Mạn Thiên tới đây”.

Vô Diện hỏi “Thật à?”

Sở Lãng nói “Chắc chắn cha con Tuyết Mạn Thiên đều tiến vào trang viện này”.

Vô Diện hỏi lại “Vậy thì sao?”

Sở Lãng nói “Bọn ta muốn gặp mặt cha con họ, muốn biết hiện tại họ có an toàn không”.

“Câu ấy ta không hiểu”.

Sở Lãng nhìn chằm chằm vào Vô Diện, chợt hỏi “Cô quả thật là họ Tôn, quả thật là Tôn cửu nương à?”

“Lại là ý gì đây?”

“Ta thấy trang phục của cô, còn cho rằng cô là nữ nhân mà Tuyết Phi Bằng nói tới”.

“Nữ nhân nào?”

“Cô ta tên Vô Diện, nghe nói cô ta quả thật không có khuôn mặt”.

“Người ta mà lại không có mặt à?”, Vô Diện cười khanh khách.

Sở Lãng nói “Đó là vì lông mày, lông mi, mắt, mũi cô ta có thể tùy tiện vuốt cho mất đi”.

Vô Diện nhoẻn miệng cười nói “Thế thì ngươi không ngại gì thử xem có thể vuốt hết lông mày, lông mi, mắt, mũi của ta xuống không”.

Sở Lãng quả thật định thử, nhưng Thẩm Thăng Y bên cạnh đã giữ y lại “Lông mày, lông mi, mắt, mũi của cô nương làm sao vuốt xuống được”.

“Có khi cũng được đấy”, Vô Diện rút trong tay áo ra một chiếc khăn thêu “Đáng tiếc hiện tại ta lại không nghĩ ra chuyện gì đau lòng, nếu không dùng cái khăn tay này lau mặt thì tự nhiên hơn nhiều”.

Nàng vẫn dùng khăn tay vuốt lên mặt, dường như vuốt rất mạnh.

Sở Lãng nhìn chằm chằm vào nàng, không hề chớp mắt.

Lông mày, lông mi, mũi, miệng Vô Diện hoàn toàn không bi vuốt đi, nàng vừa vuốt vừa hỏi “Các ngươi nhìn xem mặt ta có mất cái gì không?”

Sở Lãng không trả lời được.

Vô Diện rốt lại buông chiếc khăn tay xuống, lại hỏi “Sao không trả lời ta?”

Sở Lãng không biết làm sao, đáp “Không mất cái gì”.

“Sai rồi”, Vô Diện lại trả lời như thế.

Sở Lãng ngẩn ra ở đó. Thẩm Thăng Y nhịn không được, hỏi “Trên mặt cô nương thiếu cái gì?”

Vô Diện nói “Phấn hồng”, kế lật chiếc khăn tay lại, trên đó quả nhiên dính một ít phấn hồng.

Sở Lãng dở khóc dở cười, Thẩm Thăng Y gượng cười nói “Cô nương là đùa giỡn với bọn ta”.

Vô Diện cười khanh khách nói “Trò đùa giỡn này dường như hoàn toàn không thú vị lắm”.

Sở Lãng hừ lạnh một tiếng, Vô Diện nói tiếp “Cho nên hai vị đều không cười được”.

Thẩm Thăng Y hỏi “Còn cô nương dường như vui lắm phải không?”

Vô Diện nói “Ta một mình buồn bực ở trong trang viện này, chẳng lẽ hai vị tới đây lại không vui vẻ?”

“Trong trang viện này chỉ có một mình cô nương thôi à?”

“Nếu ngươi không tin, ta cũng không còn cách nào”.

Sở Lãng nói “Bọn ta thì có”.

“Ủa?”, Vô Diện nhoẻn miệng cười hỏi “Là cách gì vậy?”

Sở Lãng nói “Cô nương cho bọn ta vào xem một lượt, không phải là chuyện gì cũng giải quyết được sao?”

“Cách ấy hay”, Vô Diện ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Hai vị vào không hề gì, chỉ sợ hai vị hoảng sợ thôi”.

“Chắc không?”, Sở Lãng ưỡn ngực ra.

Vô Diện nói “Ở đây quả thật rất yên tĩnh, hai vị tiến vào, khó mà tránh khỏi một cảm giác rất đặc biệt”.

“Cảm giác gì?”

“Cảm giác tiến vào mộ địa”.

Sở Lãng sửng sốt, Vô Diện lại buông tiếng cười, Thẩm Thăng Y cũng cười, nói “Ta còn cho rằng cô nương sợ bọn ta gặp phải loại quái vật ấy”.

“Quái vật gì?”, Vô Diện vẫn tươi cười.

Thẩm Thăng Y nói “Quái vật đầu người thân rắn cánh dơi móng chim”.

Vô Diện không hề có phản ứng gì, lại nhoẻn miệng cười nói “Thứ lỗi cho ta quê mùa hẹp hòi, trước nay chưa từng nhìn thấy vật ấy”.

Thẩm Thăng Y nói “Tại hạ cũng chưa thấy qua, chỉ nghe nói quái vật ấy từ Ma Vực ở Tây phương xa xôi tới, đã thất tung gần hai mươi năm nay”.

Vô Diện nói “Công tử nghe rộng nhớ nhiều, có cơ hội còn xin công tử chỉ điểm thêm cho”.

Thẩm Thăng Y nói “Cô nương khách khí quá”.

Vô Diện ánh mắt di động, chìa tay ra nói “Hai vị, mời”.

Thẩm Thăng Y nói “Còn muốn làm phiền cô nương dẫn đường”.

Vô Diện cười một tiếng cất bước, tiến vào trong trang viện, Thẩm Thăng Y và Sở Lãng nhất tề theo sau.

Cổng trang viện hình chữ nhật, tường hai bên dày tới hai trượng, đi ở giữa khiến người ta tự nhiên nảy sinh một cảm giác nặng nề.

Thẩm Thăng Y vừa đi vừa nói “Xem ra trang viện này xây dựng mười phần kiên cố”.

Vô Diện nói “Trang viện này xây dựng lúc loạn lạc, tự nhiên cũng phải xây dựng cho kiên cố một chút”.

Thẩm Thăng Y lại hỏi “Quý chủ nhân chắc cũng không phải là kẻ tầm thường”.

Vô Diện nói “Chủ nhân nhà ta tên húy là Dực, có lẽ công tử cũng có ấn tượng”.

“Thiết Dực?”, Thẩm Thăng Y trầm mặc hẳn.

Vô Diện nói tiếp “Chủ nhân nhà ta đã chết hơn hai mươi năm, nhưng trước khi chết rất có danh tiếng trên giang hồ”.

Thẩm Thăng Y chợt nói “Chuyện đó xin thứ lỗi cho tại hạ quê mùa hẹp hòi”.

Vô Diện buông tiếng cười, nói “Chúng ta đều là kẻ quê mùa hẹp hòi, nếu nói chuyện thêm, cũng là vô vị”.

Thẩm Thăng Y chợt hỏi “Đối với tình hình giang hồ hiện tại, dường như cô nương cũng hoàn toàn không xa lạ gì”.

Vô Diện nói “Vì tuy ta không phải là một người giang hồ, nhưng gia phụ thì đúng”.

Thẩm Thăng Y nói “Chưa rõ lệnh tôn...”.

“Tôn Hùng, vốn là Hộ viện ở đây, sau khi chủ nhân chết, đi làm bảo tiêu”.

Sở Lãng hỏi chen vào “Tiêu cục nào thế?”

“Thiên Phong”, Tôn cửu nương đáp rất mau lẹ.

“Tiêu cục Thiên Phong ở Giang Ninh?”, Sở Lãng hỏi tiếp.

“Ngươi cũng biết tiêu cục ấy à?”

Sở Lãng không trả lời mà lại hỏi “Vậy hiện lệnh tôn ở...”.

“Đã không còn nữa”, lời Vô Diện tựa hồ rất đau xót.

“Theo chỗ ta biết, ba tháng trước tiêu cục Thiên Phong đột nhiên bị người ta phóng hỏa, lửa cháy suốt ba ngày ba đêm không tắt, nghe nói người trong tiêu cục không ai sống sót”.

“Gia phụ chính là chết trong trận ấy đấy”, nước mắt Vô Diện dường như sắp rơi xuống.

Sở Lãng nói “Về việc ấy tất cả những người làm nghề bảo tiêu bọn ta đều hoảng sợ, nhưng không tìm được chút manh mối nào”.

Vô Diện thở dài một tiếng “Vậy thì ta càng không có cách nào, có đúng không?”

Trong lúc trò chuyện, ba người đã đi khỏi cổng trang, xuyên qua một quãng trường, tới trước một tòa đại sảnh.

Chung quanh một màn yên lặng, không những không thấy bóng người, mà thậm chí cả trong cây cối, ngay một con chim cũng không có.

Sự yên tĩnh ấy đã gần với sự chết chóc, Sở Lãng bất giác nảy sinh cảm giác đang tiến vào mộ địa, Vô Diện dường như nhìn thấy rõ tâm tình của y, chợt hỏi “Ta có nói sai không?”

Sở Lãng cười gượng, chợt nghĩ ra một chuyện, nói “Lúc ta ở ngoài rừng tùng, có một con chim bồ câu lao xuống, là một con chim bồ câu đưa thư”.

“Mang tin tức gì cho các ngươi thế?”

“Rời cho xa nơi này, Đừng quản chuyện không đâu”. Sở Lãng nhìn chằm chằm vào Vô Diện “Chuyện ấy không phải rất kỳ quái sao?”

Vô Diện nói “Có phải các ngươi đã đắc tội với ai không?”

Sở Lãng nói “Con bồ câu ấy về sau bay vào trong trang viện này”.

“Nhưng ta lại không thấy”, Vô Diện ánh mắt di chuyển “Các ngươi thấy đấy, ở đây cả một con chim cũng không có mà”.

Sở Lãng buột miệng nói “Tại sao thế?”

Vô Diện nói “Có lẽ tại vì ở đây không có chút sinh khí nào, không khí chết chóc quá nặng nề”.

Sở Lãng rùng mình một cái, Thẩm Thăng Y lại nói “Cũng chưa chắc, nhìn hai cây chuối bên kia không phải lá xanh mơn mởn, tràn đầy sinh khí sao?”

Vô Diện cười nói “Đó cũng giống như ta, há không phải bất kể nhìn thế nào cũng không giống một người chết sao?”

Sở Lãng nói “Cô thì đúng là không giống”.

Vô Diện cũng không nói gì nữa, bước lên bậc thềm đá vào sảnh đường, Thẩm Thăng Y đuổi theo hai bước, chợt nói “Thật ra cô nương có thể không cho bọn ta tiến vào”.

Sở Lãng nói “Nếu điếu kiều không hạ xuống, quả thật bọn ta không thể tiến vào đây”.

Vô Diện cười nói “Ở đây khó mà được có người tiến vào, gia phụ trước nay hiếu khách, có lẽ là vì di truyền, nên ta là con gái cũng thế”.

Thẩm Thăng Y nói “May mà bọn ta hoàn toàn không phải là người xấu, nếu không cô nương gặp phiền phức rồi”.

Vô Diện nói “Nếu ngươi là người xấu, nhìn thấy một tòa trang viện như thế này có dám nảy ý bất lương không?”

Thẩm Thăng Y nói “Người cư trú ở nơi không tầm thường ắt là người không tầm thường, chuyện đó phải nghĩ kỹ, nhưng nếu là kẻ quá xấu xa, có khi cũng muốn thử một phen”.

Vô Diện cười nói “Đó đại khái là vận khí của ta trước nay vẫn không kém, nên đến hiện tại vẫn không gặp phải kẻ nào xấu như thế, còn như hai vị thì càng không dính líu gì tới hai chữ xấu xa”.

Thẩm Thăng Y nói “Cho nên cô nương hoàn toàn không đề phòng bọn ta”.

Vô Diện nói “Quả thật là hoàn toàn không”.

Sở Lãng nói “Quả thật bọn ta hoàn toàn không giống người xấu à?”

Vô Diện nói “Hoàn toàn không giống, cho nên ta mới yên tâm đón các ngươi vào như thế”. Nàng ngừng lại một lúc rồi hỏi “Không biết hai vị định làm gì?”

Thẩm Thăng Y nhìn quanh một cái, nói “Trang viện này quả thật rất rộng”.

Vô Diện nói “Đó là sự thật”.

Thẩm Thăng Y nói “Đối với hai người lạ bọn ta mà nói, nếu đi khắp trang viện này, chỉ e phải mất không ít thời gian”.

Sở Lãng nói “Nói cách khác, nếu muốn giấu hai người ở đây thì rất đơn giản”.

Vô Diện phá lên cười, nói “Ta hiểu rõ ý hai vị, nhưng có một chuyện ta muốn hỏi hai vị”.

“Nếu biết thì không gì không nói”, Sở Lãng không suy nghĩ trả lời ngay.

“Trong hai vị không biết vị nào đã nhìn thấy Tuyết Mạn Thiên tiến vào trang viện?”

Sở Lãng nói “Là ta. Chuyện đó ta dám phát thệ, hoàn toàn không dối trá”.

“Thật hay giả thật ra hoàn toàn không quan trọng, vấn đề chỉ là lúc ấy y bị bức bách hay tự mình tình nguyện bước vào?”

Sở Lãng nói “Không có ai bức bách y, là tự y tiến vào”.

“Thế thì được rồi”. Vô Diện chợt khẽ thở dài một tiếng, nói “Thổi nhăn mặt nước ao xuân, can dự vào làm gì?”

Sở Lãng ngẩn ra, Thẩm Thăng Y cũng ngẩn ra.

Vô Diện hỏi tiếp “Hai vị chắc không phải đã hẹn với Tuyết Mạn Thiên, nếu y không ra thì sẽ tiến vào tìm y?”

Sở Lãng ấp úng nói “Tuyết Phi Bằng là bạn tốt của ta...”.

“Có hẹn rồi à? Có phải y nói y vào đây, bảo ngươi nhất định phải tiếp ứng y không?”

Sở Lãng không trả lời được.

Vô Diện lập tức chìa tay “Hai vị tiến vào để tìm người cũng được, để làm gì cũng được, xin cứ tùy ý, chỉ là trước khi mặt trời lặn, xin mời rời khỏi chỗ này”.

Nàng thở dài nói tiếp “Nếu gia phụ còn sống, hai vị thích ở lại bao lâu thì có thể ở lại bấy lâu”.

Thẩm Thăng Y nói “Lời cô nương, bọn ta hiểu rõ rồi”.

Vô Diện xin lỗi nói “Ta là một nữ nhân, quả thật không tiện giữ hai vị ở lại”.

Thẩm Thăng Y nói “Trước khi mặt trời lặn, nhất định bọn ta sẽ rời khỏi nơi đây”.

Vô Diện quay nhìn Thẩm Thăng Y nói “Hai vị đã không quen thuộc nơi này, cứ để ta đưa hai vị đi các nơi một phen”.

“Làm phiền cô nương”, Thẩm Thăng Y hoàn toàn không từ chối.

Ba người lập tức nhấc chân, trước sau bước vào đại sảnh.

* * * * *

Đại sảnh rộng rãi, không bày biện gì nhiều, bốn phía tường tô vôi, còn treo một tấm rèm màu đỏ.

Màu đỏ màu trắng đối nhau, vô cùng rõ ràng.

Thẩm Thăng Y rất lưu ý, nhưng không nhận ra trong sảnh đường có chỗ nào đặc biệt.

Điều duy nhất khiến y ngạc nhiên là màu sắc trong tòa đại sảnh này lại tiêu sái như thế.

Tấm rèm đỏ như máu tươi, tường quét vôi trắng mang đậm mùi vị chết chóc.

Sở Lãng không thích màu sắc trong tòa đại sảnh này, không thích chút nào.

Những chỗ họ đi qua đều vô cùng sạch sẽ, không có một hạt bụi.

Thẩm Thăng Y đi được một đoạn, dường như mới để ý, nói “Ở đây dường như thường được quét dọn”.

Vô Diện ấm ức nói “Cho nên ngày nào ta cũng mệt nhọc gần chết”.

Thẩm Thăng Y nói “Muốn quét dọn bấy nhiêu nơi như thế quả thật là một việc rất vất vả”.

Vô Diện lại cảm khái nói “Nếu không như thế thì làm sao sống qua ngày được”.

Thẩm Thăng Y nói “Cô nương ở đây một mình, chẳng lẽ không hề cảm thấy sợ hãi sao?”

“Ngươi nói sao?”, Vô Diện hỏi lại.

Thẩm Thăng Y còn chưa trả lời, Sở Lãng đã ứng tiếng nói “Nếu là ta, chỉ e một ngày cũng đã sợ không chịu nổi”.

Vô Diện nói “Đáng tiếc ta lẻ loi một mình, ngoài việc ở lại đây, quả thật không biết làm sao là tốt”.

Thẩm Thăng Y “Ờ” một tiếng, y hy vọng từ lời trò chuyện của Vô Diện tìm được chút ít manh mối, nhưng thủy chung đều không phát hiện được gì.

Ra khỏi đại sảnh, vòng qua hành lang, qua một chỗ ngoặt, mới tới cạnh một cái ao.

Cái ao không thể kể là nhỏ, nước sâu ba thước, mấy khóm sen tàn lắc lư trong gió, nhưng trong ao lại không có con cá nào, lộ rõ vẻ hoang liêu.

Sở Lãng trước nay vốn rất nhẫn nại, nhưng tới đó cũng không nhịn được nữa, kéo vạt áo Thẩm Thăng Y một cái, hạ giọng nói “Đại ca, có phát hiện được gì chưa?”

Thẩm Thăng Y lắc đầu, bước chân chậm lại, Vô Diện lại không đếm xỉa gì tới, cứ cắm cúi đi về phía trước.

Thẩm Thăng Y bước chân càng chậm, ứng tiếng nói “Không cần nôn nóng”.

Sở Lãng thở dài một tiếng, nói “Cô ta cho chúng ta vào, đương nhiên đã chuẩn bị tất cả các mặt, chúng ta không phát hiện được gì, đó là chuyện cô ta đã tính toán”.

Thẩm Thăng Y cười cười không nói.

Qua khỏi cái ao, tới một khu viện khác, chung quanh vẫn sạch sẽ như thế, hoàn toàn không có chỗ nào đặc biệt.

Vô Diện chỉ cắm cúi đi trước, cũng không nói gì nữa, hai người bọn Thẩm Thăng Y ngơ ngác đi theo sau lưng nàng, càng lúc càng cảm thấy vô vị, Thẩm Thăng Y rốt lại hỏi “Cô nương muốn dẫn bọn ta đi đâu thế?”

Vô Diện hỏi lại “Không phải các ngươi muốn đi khắp nơi à? Hiện tại ta đang dẫn các ngươi đi khắp nơi đấy”.

Thẩm Thăng Y cười gượng một tiếng.

Vô Diện nói tiếp “Các ngươi không ngại gì cứ để ý xem cho rõ ràng, xem có dấu vết của hai người mà các ngươi nói là vào đây không”.

Nói tới đó lại bước vào một tòa sảnh đường.

Tòa sảnh đường này ngoài chỗ lớn nhỏ có khác so với sảnh đường lúc nãy, thì những điểm khác hoàn toàn không có gì thay đổi.

Thẩm Thăng Y ánh mắt di chuyển, nói “Nơi này quả thật rất không kém, chỉ là về mặt trần thiết thì hơi đơn giản”.

Vô Diện chép miệng nói “Vốn là không đơn giản thế đâu, nhưng mấy năm nay quả thật phải bán đi rất nhiều”.

Thẩm Thăng Y nói “Vì sao như thế?”, rồi đưa mắt nhìn quanh một vòng, nói “Đó không phải là cách hay”.

Vô Diện nói “Ngoài cách ấy ra, không còn cách nào khác”.

Thẩm Thăng Y rốt lại có cảm giác lời nói của Vô Diện có chỗ bất ổn, nhưng không nghĩ ra là bất ổn chỗ nào.

Y đi một vòng trong sảnh, chợt lại nói “Cô nương, làm phiền cô nãy giờ, quả thật ta rất áy náy”.

Sở Lãng ngạc nhiên nhìn nhìn Thẩm Thăng Y, ngạc nhiên vì y đột nhiên nói câu ấy.

Vô Diện dường như không nghe thấy gì, nói “Tại sao công tử lại đột nhiên khách khí như thế?”

Thẩm Thăng Y nói “Tại hạ cảm thấy tìm kiếm thế này không phải là biện pháp, nên tự thấy tới đây thì thôi”.

Vô Diện lúc ấy mới dừng bước, nói “Ta đã nói rồi, không có ai vào đây, chỉ là công tử không tin”.

Thẩm Thăng Y nói “Tòa trang viện này quả thật hơi kỳ quái”.

Vô Diện nói “Nếu công tử vẫn còn nghi ngờ, thì không ngại gì cứ tiếp tục, còn một giờ nữa mặt trời mới lặn mà”.

Thẩm Thăng Y nói “Không cần, trong chuyện này có thể có sự hiểu lầm”.

“Hiểu lầm à?”, Sở Lãng chen vào “Đại ca, nhưng quả thật ta thấy Tuyết Mạn Thiên tiến vào mà”.

Thẩm Thăng Y vỗ vai Sở Lãng một cái, nói “Có thể là lầm, chúng ta còn tới nơi khác xem mà”.

Sở Lãng cũng không phải thằng ngốc, nghe ra được Thẩm Thăng Y có sự tính toán khác, bèn lẩm bẩm “Cũng có thể là lầm thật rồi”.

Thẩm Thăng Y lại nhìn qua Vô Diện nói “Lúc ấy tại hạ hoàn toàn không có ở đây, tình hình cụ thể thế nào không rõ lắm”.

Vô Diện nói “Chuyện đó quả thật không trách được công tử”.

Nàng xoay nửa người lại nói “Lúc nào công tử quay trở lại, chỉ cần gọi một tiếng, nơi này hoan nghênh công tử ra vào”.

Thẩm Thăng Y cười nói “Tại hạ sẽ ghi nhớ trong lòng”.

Vô Diện cười phá ra nói “Dường như loại người đa lễ như công tử không có nhiều đâu”.

Thẩm Thăng Y cũng cười một mình, nói “Có lúc ta cũng biết vô lễ đấy”.

Vô Diện nói “Đáng tiếc ở đây không có tỳ bộc, công tử lại tới quá đột ngột, cả một chén trà cũng không có mà mời, quả thật rất áy náy”.

Thẩm Thăng Y nói “Cô nương nặng lời rồi”. Y ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Còn muốn làm phiền cô nương dẫn bọn ta đi ra”.

Vô Diện nói “Chính là công tử nặng lời, bên này, mời”. Nàng lập tức cất bước ra khỏi sảnh đường.

Sở Lãng vội kéo tay áo Thẩm Thăng Y, Thẩm Thăng Y khẽ gật đầu nói “Lão đệ, chúng ta đi”.

Sở Lãng quả thật không nhận ra Thẩm Thăng Y tính toán thế nào, nhưng cũng không phản đối, theo sát Thẩm Thăng Y.

Y tin chắc Thẩm Thăng Y làm như thế nhất định đã có tính toán, thậm chí có thể có phát hiện, nên mới gấp rút rời đi.

Vô Diện dường như không để ý tới chuyện gì, cứ đi theo đường của nàng, không hề quay đầu, theo đường cũ đi ra.

Thẩm Thăng Y vừa đi vừa chạy, không nói gì nữa, chỉ khổ cho Sở Lãng đầy bụng nghi cảm, hoàn toàn không muốn rời đi.

Tất cả xem ra đều không có gì thay đổi.

Vô Diện dừng chân bên cạnh điếu kiều, nói “Thứ lỗi không tiện đưa xa”.

“Mời cô nương về”, Thẩm Thăng Y thủy chung vẫn rất lễ phép.

Vô Diện cười cười, nói tiếp “Hiện tại đại khái công tử có thể thở phào một hơi rồi”.

Thẩm Thăng Y ngơ ngác nói “Tại hạ không rõ ý cô nương”.

“Ta đã nói tiến vào trang viện này giống như tiến vào một ngôi mộ địa, chẳng lẽ công tử hoàn toàn không có cảm giác như thế?”

“Có một chút”, Thẩm Thăng Y cười nói “Những người có thể tiến vào mộ địa mà còn sống trở ra chắc chắn không có nhiều”.

“Những người tiến vào mộ địa tuy không thể coi là người chết, nhưng cũng còn cách người chết không xa, nếu đã tiến vào, đương nhiên sẽ không trở ra đâu”.

“Đương nhiên, cho nên vận khí của bọn ta xem ra vẫn không phải kém”, Thẩm Thăng Y thần thái rất ung dung, “Ít nhất đến hiện nay vẫn còn như thế”.

“Công tử cho rằng vận khí của một người sẽ vĩnh viễn tốt như thế à?”

“Không”, Thẩm Thăng Y vẻ mặt vẫn tươi cười.

Vô Diện trịnh trọng nói “Vậy trở đi công tử tốt nhất nên cẩn thận một chút, ngàn vạn lần phải bảo trọng đấy”.

“Ta biết cẩn thận mà”. Thẩm Thăng Y lại chắp tay “Quấy rầy cô nương lâu như thế, quả thật rất áy náy”.

“Công tử nặng lời rồi, mời...”, Vô Diện chìa tay ra.

Thẩm Thăng Y quay qua Sở Lãng “Sở lão đệ, chúng ta đi thôi”.

Sở Lãng còn do dự, Thẩm Thăng Y đã đưa tay khoác qua vai y, cất chân bước lên điếu kiều.

Vô Diện vẫn đứng tại chỗ đưa mắt nhìn theo hai người bọn Thẩm Thăng Y đi qua điếu kiều, mới lui vào trong trang.

Tiếng cót két lập tức vang lên.

* * * * *

Thẩm Thăng Y ứng tiếng quay đầu, chiếc điếu kiều đang kéo lên, Sở Lãng cũng quay đầu, chợt nói “Trong trang viện nhất định không chỉ có một mình Tôn cửu nương”.

Thẩm Thăng Y nói “Ngươi là thấy cô ta vẫn đứng cạnh cổng mà chiếc điếu kiều vẫn nhấc lên à?”

Sở Lãng nói “Tóm lại nó không thể tự động nhấc lên”.

Thẩm Thăng Y nói “Có thể có người ngấm ngầm điều khiển”.

Sở Lãng nói “Muốn điều khiển một chiếc điếu kiều như thế, ta thấy phải tốn không ít sức lực”.

Thẩm Thăng Y nói “Nếu ta đoán không lầm, thì chiếc điếu kiều ấy phải dùng cơ quan khống chế, nên chắc không tốn sức người nhiều đâu”. Y ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Thậm chí có thể có khả năng cơ quan khống chế đặt gần chỗ Tôn cửu nương đứng vừa rồi”.

Sở Lãng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói “Phải rồi, tại sao đại ca lại vội vàng rời đi như thế?”

Thẩm Thăng Y nói “Mới rồi ngươi có phát hiện được chỗ nào khả nghi không?”

Sở Lãng nói “Không, còn đại ca?”

“Cũng không”. Thẩm Thăng Y nói “Tôn cửu nương chắc chắn là một người rất tinh minh, cô ta mời chúng ta tiến vào, nhất định đã sắp xếp ổn thỏa, chúng ta đương nhiên không thể có phát hiện gì”.

Sở Lãng không thể không gật đầu.

Thẩm Thăng Y nói tiếp “Lại thêm trang viện rộng lớn như thế, chúng ta hoàn toàn xa lạ, nếu đối phương chơi trò cút bắt với chúng ta, chúng ta cũng không phát hiện được”.

Sở Lãng nói “Vậy ý của đại ca là...”.

“Cứ rời khỏi đó trước, đến tối tiến vào xem có thể thăm dò cứu cánh không”.

Sở Lãng kinh ngạc nói “Thế tại sao đại ca không bắt Tôn cửu nương đi, hỏi một phen cho rõ ràng?”

“Đến lúc ấy nếu cô ta cứ nhất định không nói, thì chúng ta làm sao?”. Thẩm Thăng Y cười cười “Người ta đối xử với chúng ta từ đầu đến cuối khách khách khí khí, chúng ta không thể đánh cô ta một trận, chúng ta cũng không phải là loại người không chọn lựa thủ đoạn”.

Sở Lãng cười gượng.

Thẩm Thăng Y nói “Cho nên chỉ có cách ngấm ngầm điều tra”.

Sở Lãng hỏi lại “Đại ca nắm chắc là tiến vào được à?”

Thẩm Thăng Y ánh mắt di chuyển, nói “Cái hào nước kia không làm khó được ta, còn như có bị người ta phát hiện không thì không thể khẳng định”.

Sở Lãng nói “Trang viện rộng lớn như thế, nếu một mình Tôn cửu nương thì nhất định không thể chiếu cố cả bốn phía”.

“Nếu tiến vào đã đụng phải cô ta, thì là ta rủi ro”.

“Vận khí của đại ca trước nay rất không kém mà”.

“Nhưng nếu gặp người khác lại dễ nói chuyện”.

“Nếu họ hạ sát thủ, thì xử cảnh của đại ca há chẳng phải rất nguy hiểm sao?”

Thẩm Thăng Y nói “Cũng phải mạo hiểm thôi”.

Y trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp “Theo ta thấy, Tôn cửu nương cũng không bỏ qua đâu, tuy chúng ta biết rất ít, nhưng đối với họ mà nói có lẽ cũng đã quá nhiều”.

Sở Lãng nói “Đại ca quyết định động thân đêm nay à?”

“Có thể đối phương cũng đã dự liệu như thế, nhưng vì sự yên nguy của Tuyết Phi Bằng thì không thể chậm trễ thêm một khắc”.

“Ta đi cùng đại ca một chuyến”.

Thẩm Thăng Y lắc đầu “Ngươi ở lại ngoài trang tiếp ứng”.

Sở Lãng chợt đỏ mặt, nói “Suýt nữa ta quên rằng khinh công của mình quả thật không cao minh gì, nếu muốn đại ca mang theo, thì sẽ làm liên lụy tới đại ca”.

Thẩm Thăng Y cười cười nói “Lúc bằng tuổi ngươi khinh công của ta cũng kém cỏi như thế, nhưng lại hoàn toàn không nản lòng, luôn luôn khổ luyện”.

Sở Lãng trong mắt lộ vẻ cảm kích, nói “Đa tạ đại ca giáo huấn”.

Thẩm Thăng Y nói qua chuyện khác “Hiện tại để ngươi lại ngoài trang viện, thật ra có sự cần thiết, có câu nói Người trong cuộc thì mê, người ngoài cuộc thì tỉnh. Ngươi ở ngoài trang viện nên quan sát bốn phía”.

“Tiểu đệ hiểu rồi”.

“Ngoài trang viện cũng hoàn toàn không phải tuyệt đối an toàn, ngươi phải rất cẩn thận đấy”.

“Đại ca cứ yên tâm”.

Trong lúc trò chuyện hai người đã tiến vào rừng tùng.

Thẩm Thăng Y men theo con đường nhỏ, đi lên mấy trượng, đột nhiên rẽ ngang, chuyển vào bên trái rừng tùng.

“Chúng ta đi đâu đây?”, Sở Lãng vội hỏi.

Thẩm Thăng Y nói “Trên đường nhỏ chỉ e có người đang giám thị chúng ta, còn rẽ vào đây, trừ phi họ khinh công cực cao, không gây ra tiếng động nào, nếu không không đuổi theo thì thôi, chứ đuổi theo thì không khó bị chúng ta phát hiện”.

Trong lúc nói y gia tăng cước bộ, ngưng thần lắng tai nghe ngóng.

Sở Lãng nhìn thấy rất rõ, không dám lớn tiếng, nhón chân đi theo sát Thẩm Thăng Y.

Lại đi vài mươi trượng, Thẩm Thăng Y mới dừng bước.

Sở Lãng lúc ấy mới nói “Có người theo dõi chúng ta không?”

Thẩm Thăng Y lắc đầu, lật cổ tay một cái, đột nhiên tuốt thanh trường kiếm đeo ở hông ra. Ánh kiếm chớp lên, một cây tùng thấp bên cạnh đứt thành bảy đoạn, Thẩm Thăng Y rung cổ tay, đột nhiên lại tra kiếm vào vỏ.

Sở Lãng nhận ra Thấm Thăng Y chẳng qua chỉ là thử tốc độ tuốt kiếm, thử xem thanh kiếm có khuyết tật gì không.

Dường như loại cao thủ như Thẩm Thăng Y nếu không có cảm giác đại địch đang chờ thì tuyệt nhiên không có hành động như thế.

Sở Lãng thở dài nói “Đại ca tuốt kiếm nhanh quá”.

Thẩm Thăng Y lúc ấy mới nói “Tôn cửu nương là một cao thủ, một cao thủ thực sự”.

Sở Lãng nói “Tiểu đệ nhìn không ra”.

Thẩm Thăng Y nói “Lúc nào võ công và kinh nghiệm tới mức như ta, ngươi sẽ nhìn ra thôi”.

“Từ chỗ nào?”

“Mắt của cô ta, một cái nhấc tay nhấc chân của cô ta, thậm chí cả giọng nói của cô ta”.

Sở Lãng cười gượng “Qua được hôm nay, tiểu đệ trở về nhất định đóng cửa khổ luyện, sau đó mới tái xuất giang hồ”.

Thẩm Thăng Y chợt nói “Giang hồ hung hiểm, có thể không đi thì không đi là hay”.

Sở Lãng nói “Đại ca nói cũng có đạo lý, nhưng đáng tiếc tiểu đệ lại không nhận thấy thế”.

Thẩm Thăng Y hững hờ cười một tiếng.

Sở Lãng chợt hỏi “Đại ca đã không có ý với giang hồ tại sao còn...”.

Thẩm Thăng Y lộ rõ dáng vẻ không biết làm sao “Tới bước của ta thì đã muốn thôi cũng không được, biết rõ đoạn tiếp theo cũng giống như uống thuốc độc, nhưng không uống không được”.

Sở Lãng nói “Tiểu đệ không hiểu”.

Thẩm Thăng Y nói “Hy vọng ngươi sẽ mau lẹ hiểu ra”.

Một tràng tiếng vó ngựa vang lên, con ngựa của y từ bên kia phóng tới. Sở Lãng bất giác lộ vẻ kính phục, nói “Con ngựa này của đại ca lại biết nghe tiếng chủ”.

Thẩm Thăng Y nói “Ngươi không nuôi ngựa à?”

“Có”, Sở Lãng vội nói “Làm thế nào để huấn luyện cho ngựa biết tuân phục như thế?”

“Cứ coi nó như bạn bè”.

Sỡ Lãng sửng sốt, nói “Ta sẽ thử xem”.

Qua một lúc, Sở Lãng lại cười nói “Đi theo đại ca quả thật có nhiều điều có ích”.

“Có nhiều đạo lý quả thật rất đơn giản, lúc bình thường chỉ cần cẩn thận một chút sẽ hiểu rõ thôi”.

Sở Lãng chợt nói “Nếu Phi Bằng có ở đây thì hay quá, ta đỡ phải nói với y những đạo lý ấy”.

“Ngươi hy vọng y cũng trở thành một người giang hồ à?”

Sở Lãng khẽ thở dài một tiếng “Trước đây thì hy vọng, nhưng bây giờ thì không hy vọng nữa”.

Sở Lãng trầm ngâm một lúc, lại nói “Trước khi gặp đại ca, ta vẫn cho rằng làm một người giang hồ quả thật là một điều vinh dự, nhưng đến hiện tại mới hiểu rõ hoàn toàn không phải thế”.

Thẩm Thăng Y ngẩng nhìn trời “Hy vọng thì hy vọng, nhưng ý trời khó biết, có những chuyện quả thật không biết làm sao”.

Sở Lãng nói “Tiểu đệ hiểu”.

Hai người bước chân không ngừng chuyển ra ngoài rừng tùng. Ra khỏi rừng tùng, hai người lại vòng qua phía thị trấn, bước đi hoàn toàn không nhanh, nhưng không hề dừng lại.
Bình Luận (0)
Comment