Huyết Chi Dụ Hoặc

Chương 8

Cửu Vận ở phía sau ôm chặt Hàn Dương, y cười yếu ớt, ánh mắt sáng rực.

Từng lớp tóc dài màu trắng gắt gao bao lấy hai người, lực đạo ngày càng mạnh hơn khiến cậu không thể thở nổi, chỉ cảm thấy thân thể phía sau lạnh giá khôn cùng.

Ngón tay dài nhỏ vuốt ve gương mặt của cậu, nét tươi cười ngây thơ cũng trở nên băng lãnh dữ tợn.

“Theo lời Đệ thập trưởng lão, Giemsa thứ hai mươi mốt chắc hẳn là ngươi? Đáng tiếc bên trong cơ thể ngươi còn không có hạt nhân của ma cà rồng, thật không ngờ, đám người bên viện trưởng lão cũng có lúc mắc sai lầm! Hừm, nếu như ta giết ngươi, ngươi nói xem bọn họ có cảm ơn ta không —— ồ không, ta không muốn xem mười cái mặt thối đó, cái ta quan tâm, chính là phản ứng của anh trai!”

Anh trai… có phải là cái tên vô lại Thiết Hy Nhĩ kia không?

Hàn Dương biết mình gần đây rất xui xẻo, nhưng lại không ngờ cậu lại xui xẻo đến mức bị ma cà rồng cao cấp tới đòi lấy mạng, trong lòng vô cùng đau khổ, cố nhịn xuống sự khó chịu trong cơ thể mà gào lên: “Tại… tại sao lại là ta?”

Tại sao?

Bởi vì ta không thích ngươi!

Cửu Vận con ngươi trừng lớn, lực đạo ở tay đột nhiên gia tăng, móng tay sắc nhọn không chút do dự đâm vào da thịt cậu, máu tươi chớp mắt tuôn trào.

Khuôn mặt đau đớn vô cùng, Hàn Dương nhịn không được kêu lên, cũng vì đau đớn mà thân thể ra sức giãy dụa, cố vùng vẫy thoát khỏi ác ma.

Móng tay dài dính đầy máu tươi, Cửu Vận lè lưỡi liếm, cảm giác hưởng thụ nói: “Mùi vị thật thơm, thảo nào lại khiến anh ấy mê muội như vậy!”

Cả khuôn mặt đều bị cắt, đau rát giày vò, huyết nhục mơ hồ, vô cùng thê thảm.

Hàn Dương vẫn không ngừng giãy dụa, máu tươi từng dòng chảy xuống, bắn tung tóe lên dải tóc trắng đang quấn quanh kia, giống như hồng mai giữa tuyết trắng, đau thương buồn bã, mê hoặc lòng người.

Mùi máu tươi nồng đậm bao trùm toàn bộ tiệm cà phê, Cửu Vận bị kích thích vị giác, răng nanh liền lộ ra.

Y đang nghĩ, đây là người anh ấy thích, nếu y cắn cậu, sau đó biến cậu thành Giemsa của mình, thật tốt a!

“Ha hả… ” vì ý nghĩ của chính mình mà cảm thấy hưng phấn nhịn không được cười lên. Liếm liếm răng nanh, y cúi đầu hướng cổ Hàn Dương mà cắn xuống.

Nhưng ——

Mùi vị tuyệt hảo kia vẫn chưa kịp thưởng thức, y đã bị tập kích từ phía sau lưng.

Thả người trong tay ra, Cửu Vận cực nhanh vọt đến một bên, nhìn đám tóc trắng trên mặt đất, cặp mắt vàng híp lại vẻ không vui.

“Ngọn nguồn của tội ác, dừng tay lại!”

Nam nhân trung niên tay cầm trường kiếm bạc đứng ở cửa tiệm cà phê, trên chuôi kiếm được chạm trổ hoa văn cầu kỳ có dán một lá bùa màu vàng, ánh vàng nhạt lúc ẩn lúc hiện.

Nhìn thoáng qua người đang nằm trên mặt đất, nam nhân dùng ánh mắt “Tôi đã nói cậu gặp phải cái gì không sạch sẽ mà ” nhìn cậu, hết sức đồng tình.

Tóc bị chém đứt dần dần biến mất không thấy gì nữa, tóc trên đầu y nhanh chóng co rút lại, trong nháy mắt y đã khôi phục hình dáng ban đầu.

“Đông Phương đạo sĩ? ” lẩm bẩm khinh thường một chút, nói, “Đã lâu không gặp ngươi, ngươi có bổn sự hàng phục ta sao?”

Nam nhân móc từ trong túi quần ra một cây cỏ mã tiên bỏ vào miệng cố sức nhai nát, sau đó phun lên trên kiếm, hướng kiếm tới ma cà rồng trước mặt nói: “Huyết tộc không phải là đã cùng nhân loại đặt khế ước sao, không xâm phạm nhau, không làm tổn thương nhau. Thân là tinh khiết huyết chủng, hôm nay ngươi muốn phá vỡ khế ước, không sợ sẽ bị nghiêm phạt sao?”

Sức mạnh của ma cà rồng trước mắt này tuyệt đối không thể coi thường, trong thân thể của y, có một loại sức mạnh tiềm tàng nào đó không thể diễn tả, năng lực mạnh mẽ phi phàm. Nam nhân âm thầm tính toán, không dám làm liều.

“Nghiêm phạt? ” Cửu Vận nhịn không được cười to hai tiếng, “Nghiêm phạt được ta sao! Ta chỉ muốn báo thù, ngươi, quản, được, sao!”

Lúc y nói câu cuối cùng, hai tay hơi mở, tất cả mọi thứ xung quanh trong khoảnh khắc đều biến thành bột mịn.

Hàn Dương cuộn người nằm một bên, thân thể vì đau đớn mà run rẩy không ngừng.

Nam nhân hiển nhiên không ngờ rằng y lại hung ác hủy diệt mọi thứ như vậy, gấp rút cắn nát ngón tay của mình, sau đó dùng máu tươi bôi lên lá bùa, trong miệng niệm thần chú, bắt đầu phát động thuật pháp.

Trong chớp mắt từ mũi kiếm tỏa ra một vầng sáng vàng nhạt, thẳng hướng thiếu niên tóc trắng chỉa tới.

“Cho dù yêu ma ngươi có hoành hành, chỉ cần có La Phương ta ở đây, ta sẽ không để ngươi muốn làm gì thì làm!”

Đáp lại chỉ là nụ cười đầy khinh miệt của Cửu Vận, lòng bàn tay y uyển chuyển hướng tới đối phương, tập trung sức mạnh trong cơ thể, sau đó y vung tay, cùng đạo sĩ đối kháng.

Nhưng điều làm y vô cùng kinh ngạc chính là, sức mạnh của tay đạo sỹ kia lợi hại hơn nhiều so với suy nghĩ của y.

Chỉ một thoáng phân tâm, lòng bàn tay y đã bị thương tổn. Cửu Vận hoảng loạn thu tay lại, giương mắt nhìn đối phương, lúc thanh trường kiếm kia hạ xuống, rất dứt khoát và tàn nhẫn.

Kiếm khí có xen lẫn thuật pháp đủ để xua tan tất cả ác ma, không thể trốn, cũng không có chỗ trốn.

Không cam tâm chịu thua, lần thứ hai đưa tay, lần này y muốn đem hết toàn lực ứng phó —— dù cho ngọc nát đá tan cũng không tiếc.

Nhưng y còn chưa xuất chiêu, thân thể bỗng dưng bị đẩy mạnh ra khiến y đứng không vững, dáng người lảo đảo.

Đợi đến khi thấy rõ cảnh tượng trước mắt, Cửu Vận nhịn không được vui mừng nói: “Anh!”

Thiết Hy Nhĩ dùng ngón tay đẩy lùi thứ ánh sáng vàng nhạt kia, không để ý đến thiếu niên đang gọi mình, hướng La Phương đạo sĩ nói: “La tiên sinh, chuyện Cửu Vận phá vỡ khế ước ta cảm thấy vô cùng có lỗi. Thế nhưng, đây là chuyện của gia tộc Duy Đa Lợi Á của chúng ta, có thể để ta tự mình xử lý không? ” dừng một chút, lại nói, “Dĩ nhiên, ta sẽ cho tiên sinh một kết quả thỏa đáng.”

La Phương đạo sĩ mặc dù chưa từng thấy qua người này, nhưng khí chất trên người hắn là của tinh khiết huyết chủng vô cùng nồng đậm, hơn nữa hắn cũng nhắc tới gia tộc Duy Đa Lợi Á, cho nên lập tức hiểu ra tình hình.

“Nếu là như vậy, đã phiền điện hạ vất vả rồi. ” dứt lời liền thu hồi kiếm quang, La Phương đạo sĩ xoay người rời đi.

“Nhưng mà, tiệm cà phê…”

“Ta sẽ xử lý! ” Thiết Hy Nhĩ mỉm cười đáp lời, sau đó lại đưa ra một điều kiện, “Chuyện đêm nay, ta hi vọng La tiên sinh sẽ giữ bí mật.”

La Phương sĩ dừng một chút, sau đó gật gật đầu.

Nhìn thấy tay đạo sĩ đáng ghét kia cuối cùng cũng đi, Cửu Vận vui vẻ chạy sang, kéo tay Thiết Hy Nhĩ nói: “Anh quả nhiên là quan tâm em, em biết anh sẽ không —— “

Y còn chưa nói xong, Thiết Hy Nhĩ liền vung tay tát lên mặt y một cái, thanh âm thanh thúy vang dội.

“Em rốt cuộc là muốn làm loạn tới khi nào?! ” khuôn mặt anh tuấn của hắn giờ đây trở nên băng lãnh đáng sợ, không còn thấy một chút ôn nhu nào.

Cửu Vận ôm mặt kinh ngạc nhìn hắn, y nhìn thấy trong đôi mắt lạnh lẽo kia của hắn phảng phất nỗi ưu phiền.

Thiết Hy Nhĩ xoay người đi tới bên cạnh Hàn Dương, nhìn xuống khuôn mặt huyết nhục mơ hồ của cậu, đuôi lông mày đẹp đẽ của hắn chợt run lên chấn động.

Ngồi xuống ôm thân thể đang run rẩy kia vào lòng, Thiết Hy Nhĩ đưa tay lau máu trên mặt cậu, động tác vô cùng nhẹ nhàng, so với cơn thịnh nộ vài phút trước thật quá sức khác biệt.

Cửu Vận cắn chặt răng, cuối cùng vẫn không thể kìm nén cảm xúc, y hung hăng nói: “Thiết Hy Nhĩ, ba trăm năm qua, tuy anh đối với em không quá ôn nhu, nhưng anh chưa từng bạc đãi em, nay lại vì nó mà ra tay đánh em, anh thật quá tàn nhẫn!”

“Nếu anh chưa từng bạc đãi em, vậy tại sao em lại làm hại người của anh? ” Thiết Hy Nhĩ bế Hàn Dương lên chuẩn bị rời đi, lúc đi ngang qua em trai của mình, bước chân hắn chậm lại, “Cửu Vận, em đã thay đổi rồi.”

Cửu Vận hai mắt mở lớn, cảm giác như trái tim bị người ta dùng dao khoét vào, vô cùng thống khổ.

Không phải ma cà rồng không có cảm giác sao, tại sao bây giờ y lại cảm thấy đau lòng như vậy?

Nhìn chủ nhân của mình ôm Hàn Dương thương tích đầy mình trở về, Lạp Bồi vô cùng thông minh tự giác đi chuẩn bị máu, không nói một lời.

Thiết Hy Nhĩ liếc nhìn Lạp Bồi, trong lòng rất vừa ý, sau đó đi thẳng đến gian phòng của mình.

“Anh… Anh buông tôi ra! ” Hàn Dương cố sức đẩy người đang ôm chặt mình ra, thân thể vì mất thăng bằng mà ngã nhào trên mặt đất, sự đau đớn không ngừng tấn công đại não, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.

Cậu giơ tay lên khẽ sờ vào gương mặt mình, chỉ muốn chạm một chút, nhưng không thể chịu đựng nổi loại đau đớn này mà phải rút tay về, thống khổ quát: “Từ lúc gặp anh, tôi không có một phút nào sống yên ổn, cầu xin anh … cầu xin anh hãy tránh xa tôi ra đi, được không?”

Cậu không biết mình còn có thể sống đến ngày mai hay không, cũng không biết lời mình nói ra có làm tên ác ma kia nổi giận hay không, cậu chỉ muốn thoát khỏi người nam nhân này, để có thể trở về cuộc sống yên bình như trước kia.

Vết thương trên mặt cũng vì cậu gắng sức nói lớn mà máu chảy không ngừng, nhìn thập phần dọa người.

Thiết Hy Nhĩ há miệng, muốn nói nhưng lại thôi, hắn đi tới vòng tay ôm lấy cậu, cúi đầu hôn lên những vết thương trên mặt cậu, khẽ nói: “Ta sẽ không đi, từ giờ trở đi ta sẽ không rời xa em, ta sẽ không để em phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa, ta cam đoan! Cửu Vận em ấy không cố ý, bởi vì em ấy … không biết đến chuyện kia.”
Bình Luận (0)
Comment