Huyết Hải Thâm Thù

Chương 9

Giang Thượng Vân ngay trong chiêu đầu đã đánh thế rất lợi hại, mong có thể nếu không đả thương được Dương Hoa cũng buộc chàng phải lùi lại, đoạt thế thượng phong. Thế tấn công của y rất vũ bão, từ Xuân Vân Sạ Triển biến luôn thành chiêu Truy Phong Trực Diện của Thiên Sơn phái hóa thành, sức công kích vừa mau lẹ vừa kín đáo tưởng rằng đối thủ không có cách nào đuổi kịp.

Ai ngờ Dương Hoa đứng thẳng vững như núi, người không động đậy đợi kiếm của y gần chạm vào áo đột nhiên chàng khẽ rung vai, cổ tay phải lật nghiêng đẩy kiếm ra sức đi nhanh hơn chớp giật, chiêu này rất nổi tiếng gọi là Kim Bằng Triển Xí, phá giải chiêu thế của Giang Thượng Vân. Nguyên vì kiếm pháp của Thiên Sơn phái do một đại đệ tử của Trương Đan Phong là Tiêu Thiên Đô sáng lập, đương nhiên khi sáng lập một môn phái phần lớn là do trí thông minh của họ Tiêu, nhưng không thể nào không có dấu vết chỉ dạy của sư phụ mình. Lúc vãn niên Trương Đan Phong sáng tạo ra Vô Danh kiếm pháp là tinh hoa của các tinh hoa kiếm pháp trong thiên hạ, dĩ nhiên có cả tinh hoa của Thiên Sơn kiếm pháp. Như vậy trong hai người, Dương Hoa sử dụng Vô Danh kiếm pháp, Giang Thượng Vân sử dụng Thiên Sơn kiếm pháp phần ưu thắng đã nghiêng về Dương Hoa, nhưng cũng may mặc dù sử dụng Thiên Sơn kiếm pháp”, nhưng lại biến hóa theo sự truyền thụ của Kim Thế Di, Kim Trục Lưu nên độ ảo dị cũng tăng phần khó đoán định.

Chiêu đầu tiên của Giang Thượng Vân đã cảm thấy mình bị khống chế, biến chiêu cực kỳ khó khăn, nhưng y là đệ tử chân truyền của đệ nhất kiếm khách Kim Trục Lưu, nên chỉ trong nháy mắt y lộ xuất bản lãnh phi phàm. Chỉ thấy y xoay cuốn người, đã tránh được kiếm Dương Hoa đâm lướt qua bên sườn trái.

Nói thì chậm, nhưng động tác lướt nhanh không thể tả, y thu kiếm lại đánh tiếp chiêu Long Nữ Xuyên Châm nhắm thẳng vào bụng Dương Hoa. Dương Hoa thấy y ra nhiều chiêu này rất độc địa liền nghĩ bụng: “Chiêu này ta nhường chỉ sợ bị y đả thương”, lập tức thót bụng nhỏ lại khẽ động hai vai, kiếm phong phiêu phiêu lướt tới đâm một thế liên hoàn gồm các chiêu Bạch Viên Khuy Chi, Kim Kê Đoạt Túc, Mãnh Hổ Khiêu Giản và Tiềm Long Thăng Thiên, kiếm thế rít lên những tiếng rợn người dồn Giang Thượng Vân đang ở thế công phải trở về thế thủ chỉ còn biết xuất chiêu Tu Di Kiếm Thế của Thiên Sơn phái ra thủ thân.

Tu Di Kiếm Thế xuất xứ từ ý nghĩa của đạo Phật qua câu kinh “Tu dã tàng ư giới tử” không thể nào khiến địch nhân bị thương được, nhưng dùng để tự vệ thì không có chiêu thế nào có thể sánh bằng, nhưng khi đã phải sử dụng chiêu này là Giang Thượng Vân đã bị buộc vào thế hạ phong.

Đặng Minh Châu đứng ngoài cuộc nhìn hai thanh niên càng đấu càng kịch liệt, nàng hết sức lo sợ vì cả hai đều là ân nhân của nàng, đối với Giang Thượng Vân, tuy nàng có uất hận vì bị y cự hôn, nhưng cũng không nỡ để y bị thụ thương. Lúc ấy mũi kiếm của Dương Hoa vừa đâm lướt qua vai của Giang Thượng Vân, ở ngoài nhìn vào chẳng khác nào y bị kiếm đâm trúng rồi, nhưng thực ra kiếm chỉ đi lướt qua vai y kéo rách một mảnh áo. Minh Châu rú lên :

- Dương đại ca, đừng... đừng... đừng đánh nhau nữa. Tất cả chúng ta đều là bằng hữu... sao lại... sao lại... đao kiếm vô tình... Ôi! Không trúng rồi. Dừng lại đi!

Kỳ thực tuy Giang Thượng Vân ở thế hạ phong, nhưng với Tu Di Kiếm Thế y cũng có thể tự bảo vệ bản thân được, vả lại Dương Hoa cũng không muốn đả thương y, chỉ dụng ý đẩy y vào thế không thể tấn công thôi.

Nhưng những lời khẩn thiết của Đặng Minh Châu chẳng những không làm hai người dừng kiếm mà còn khiến Giang Thượng Vân thêm phần tức giận.

Y tự hào là một cao thủ đệ nhất kiếm tưởng chỉ có thể vài chiêu đầu là có thể đánh gục Dương Hoa, nhưng không ngờ càng đánh càng để lộ thế yếu kém của mình, y tức giận đến nổ đom đóm mắt, nói lại với Minh Châu :

- Đừng quan tâm Đặng cô nương, ta với tiểu tử này mà không phân thắng bại, ta quyết không ngưng tay.

Vì bận nói với nàng, y bị kiếm của Dương Hoa buộc phải lùi lại mấy bước. vừa giận vừa thẹn, y tức thời đột nhiên thay đổi kiếm pháp mạo hiểm đang từ thủ biến thành công vì nhân dịp lúc Dương Hoa hơi chậm tay kiếm nói với Đặng Minh Châu :

- Đặng cô nương, đa tạ cô nương đã gọi ta là bằng hữu, nhưng ta đâu dám so sánh với Giang thiếu hiệp?

Nói rồi chàng nghĩ bụng: “Tại sao ta không nhân cơ hội này thoát khỏi nơi đây để mặc cho y lo cho cô nương họ Đặng này? Vả chăng, có đả thương được y thêm gây oán thù với hai nhà họ Kim, họ Giang chắc chẳng hay gì?”.

Trong cuộc giao đấu giữa những cao thủ, điều tối kỵ là bị phân tâm, không chú ý vào chiêu thế. Trong lúc Dương Hoa đang nghĩ ngợi, Giang Thượng Vân phản thủ đánh một chiêu Tinh Hoành Đẩu Chuyển rất hiểm độc, đầu kiếm đâm thẳng vào yết hầu của chàng, chàng xoay chưởng trái đập thẳng vào giữa ngực y, tình thế rất nguy kịch tưởng rằng cả hai đều sẽ bị trọng thương nếu không kịp dừng tay.

Đột nhiên chưởng phong kiếm ảnh quấn vào nhau rồi dang ra, Dương Hoa văng ra ngoài trận chiến, miệng kêu lên “Ối chà” một tiếng rồi nói :

- Giang thiếu hiệp, kiếm pháp của ngươi thực hơn ta rồi, đa tạ ngươi hạ thủ lưu tình không giết chết ta.

Vừa dứt lời, chàng liền dở khinh công chạy liền.

Chàng chạy mau quá, ngoài cả sức tưởng tượng của Giang Thượng Vân, y nghĩ bụng: “Hắn chưa hẳn thua ta, tại sao lại vội nói như vậy?” Rồi vội vàng đuổi theo gọi lớn :

- Tiểu tử, quay trở lại mau, chúng ta chưa giải quyết xong đâu!

Đặng Minh Châu lại tưởng Dương Hoa đã thụ thương mà Giang Thượng Vân chưa chịu buông tha, sợ hãi gọi theo :

- Giang nhị công tử, hắn đã nhận thua rồi, công tử tha cho hắn đi!

Vừa gọi, nàng vừa giơ dao chặt đứt luôn dây buộc ngựa của Dương Hoa để giúp chàng mau chạy trốn. Dương Hoa hiểu ý, nhưng chàng không nhảy lên ngựa mà đáp :

- Đặng cô nương, con ngựa này là tôi đã tặng cho cô nương.

Đặng Minh Châu nói vội :

- Chạy mau đi, ta biết lòng ngươi rồi, Giang nhị công tử, xin ngừng chân lại.

Nàng thấy Giang Thượng Vân vẫn có ý đuổi theo đang định tìm lời để giữ y lại, bỗng nhiên nhìn thấy y đang chạy bỗng ngừng hẳn lại như đột nhiên nhìn thấy vật gì quái dị, người cứ ngây ra.

Thì ra Giang Thượng Vân đuổi theo mới được vài bước mới cảm thấy vai phải mình đau nhói, cúi đầu nhìn xuống mới biết cách huyệt Kiên Tĩnh của y năm tấc có ba vết thương nho nhỏ rõ ràng là do đầu mũi kiếm Dương Hoa đâm trúng.

Giang Thượng Vân là tay kiếm pháp đại gia nên chỉ ngây người ra một lúc là nhớ lại tình hình vừa rồi, rõ ràng kiếm chiêu của Dương Hoa rất ảo diệu, bất giác người y xuất hạn vì sợ. Nếu như Dương Hoa hạ thủ không lưu tình, mũi kiếm chỉ nhích một chút là đã đâm xuyên xương tỳ bà của y và coi như phế bỏ võ công rồi!

Giang Thượng Vân cả kinh: “Thiên hạ sao lại có thứ kiếm pháp thần kỳ đến thế? Tại sao hắn lại nương tay với ta? Phải chăng vì muốn lưu tình với ta? Hay là vì Kim Bích Y?”

Lúc ấy Dương Hoa đã kịp phóng lên mình ngựa ra roi.

Dương Hoa cho ngựa chạy chậm lại. Chỉ còn cách Chiêu Hóa không bao xa. Chàng nuôi hy vọng biết đâu Kim Bích Y chẳng quẩn quanh đâu đó trong vùng Chiêu Hóa và cũng có ý chờ chăng? Còn nếu không gặp nàng ở Chiêu Hóa, chàng sẽ gặp Hàn Uy Vũ, xin cáo biệt ông.

Đang đi bỗng nhiên chàng nghe có tiếng vó ngựa gõ lóc cóc xuống đường, từ xa trên thảo nguyên xuất hiện một bóng người và ngựa. Nhãn lực của chàng hơn người, nên từ xa chàng đã nhận ra đó là con Bạch Mã của Đặng Minh Châu và người ngồi trên yên ngựa là một vị hòa thượng.

Nhưng chỉ có điều khác là vị hòa thượng ngồi trên lưng ngựa lại không phải là tên hòa thượng đã đoạt con bạch mã, tên hòa thượng bạn của Cát Hồng béo mập, tai to mặt lớn, thoạt nhìn đã nhận ra ngay, là người dung tục ham thịt rượu, còn vị hòa thượng này dung mạo rất thanh nhã, có khí tượng tiên phong đạo cốt. Nhưng tại sao y lại cưỡi con bạch mã của Đặng Minh Châu? Phải chăng khi tên hào thượng pháp danh Bạch Sơn béo mập kia đoạt bạch mã của nàng chạy đi liền treo ngựa cho tên hòa thượng gầy ốm này?

Trong khoảnh khắc, Dương Hoa không thể phân biệt được đâu là hòa thượng “vô đạo”, đâu là hòa thượng “hữu đạo”, chỉ cần biết như vậy, hòa thượng gầy ốm này hiển nhiên cũng là đồng bọn của bọn Cát Hồng và chàng không thể không đoạt con bạch mã này trả về cho Đặng Minh Châu.

Thoáng chốc bạch mã đã đến gần bên chàng, đang ngồi trên mình ngựa, người chàng cong như một cây cung bắn vọt lên cao rồi đang lơ lửng trên không, chàng xoay chuyển thân pháp nhắm ngay đầu hòa thượng gầy ốm đánh xuống.

Thủ pháp của chàng là Đại Cầm Nã thủ trên lưng chừng đánh xuống chiêu thế cực kỳ lợi hại, trảo chắc chắn sẽ đập vào xương tỳ bà của hòa thượng gầy ốm. Không ngờ hòa thượng là một người võ công xuất kỳ, giữa lúc chớp nhoáng hiểm nguy ấy, y xuất thế Phụng Điểm Đầu lật ngang tay đánh vào cổ tay chàng theo chiêu thức Tiểu Cầm Nã thủ pháp, tuy kình lực ít hơn nhưng trong lúc đánh tiếp cận lại rất hiệu quả. Dương Hoa hoảng kinh cấp tốc biến chiêu vận dụng khoái đao đao pháp, hoành ngang chưởng thành đao chém vụt xuống.

Hòa thượng khẽ trầm vai thu tay lại tung ra chiêu Phất Vân Thủ rất nhẹ nhàng linh hoạt hóa giải luôn chiêu tấn công của chàng. Tưởng là ra tay trước là đoạt liền thế thượng phong, ai ngờ thất bại, thân hình đang còn trên không, chàng đặt đầu ngón chân xuống ngay yên ngựa búng mình một cái văng lộn lên rơi xuống đất cách hòa thượng gầy ốm không xa.

Hòa thượng buột miệng tán thán :

- Hảo công phu!

Rồi cũng nhảy liền xuống ngựa cười nói :

- Phải chăng thí chủ định đoạt bạch mã?

Trong lòng Dương Hoa kinh nghi bất định, trả lời :

- Bạch mã này đâu phải của ngươi?

Hòa thượng vẫn cười :

- Đúng vậy, chính vì không phải của ta nên ta không ngại gì trả lại cho thí chủ việc gì phải cướp đoạt?

Dương Hoa thảng thốt :

- Ngươi... ngươi... cần gì ở ta?

Hòa thượng chậm rãi :

- Nghe rằng thí chủ kiếm pháp siêu việt, ta rất muốn tìm gặp, không cần thí chủ phải thắng ta, chỉ cần tiếp được ta một trăm chiêu, ta sẽ vui lòng trao tặng con bạch mã này cho thí chủ liền.

Chàng đáp :

- Được, ngươi khỏi phải nhường ta. Nếu ta không thắng được ngươi, ta sẽ không nhận con bạch mã này đâu. Xin mời rút kiếm.

Hòa thượng cười hà hà :

- Đã từ lâu lắm ta không dùng tới binh khí, ngươi cứ tự nhiên đừng nề hà!

Chàng chém vụt một chiêu tới, kiếm lượn một đường chớp nhoáng. Hòa thượng vừa thốt lên “Hảo!” thân mình vừa cất lên ngón tay cái đánh “chỉ” vào trong mắt của chàng theo chiêu Bàn Long Nhiễu Bộ, Dương Hoa xoay kiếm một vòng thu về. Hòa thượng cười nói :

- Ta với thí chủ vô thù vô oán, ta nỡ nào đánh mù thí chủ? Nhưng nên cẩn thận!

Vừa dứt lời, chưởng đã đánh từ trên cao xuống thế mạnh không kém gì có đao kiếm trong tay. Thế này đánh vào thượng thân của chàng chỉ là hư chiêu, còn thực chiêu lại đánh vào phần hạ thân.

Dương Hoa trong bụng kinh sợ: “Chưởng pháp của hòa thượng này thật quái dị, hư hư thực thực, khó mà đoán định được”.

Xưa nay vốn sở học của Dương Hoa rất tạp mà chưởng pháp của hòa thượng so với các môn phái ở Trung nguyên hình như không có gì tương thông khiến chàng hoang mang, trong lúc cấp thời chưa thể tìm ra biện pháp chế thắng.

Hòa thượng đột nhiên đánh một chiêu tay trái thu hút sự chú ý của chàng rồi tay phải ngoài trí tưởng tượng của chàng đánh tiếp một chiêu khác đẩy chàng vào thế lúng túng. Hòa thượng cười ôn hòa :

- Kiếm pháp của thí chủ quả là tuyệt lắm, nhưng nên cẩn thận để ý đến chiêu thế của đối phương mới được. Hiện tại ta đánh chưa quá hai mươi bốn chiêu đấy nhé!

Câu nói làm Dương Hoa bột khởi ngạo khí, trong bụng phẫn uất: “Nếu y xuất kỳ bất ý chế thắng ta thì ta sao không có thể cũng làm như vậy? Hừ, y đánh gì thì ta cứ đánh theo ý của ta. Chẳng lẽ trường kiếm lại không thể thắng được tay không sao?”.

Do đó không thèm để ý đến sự biến hóa kỳ ảo của chưởng pháp đối phương, chàng xuất chiêu Điệp Thúy Phù Thanh phóng kiếm tới, chiêu Điệp Thúy Phù Thanh này vốn là chiêu thức của phái Trung Sơn, nhưng trong tay Dương Hoa lại kết hợp với Vô Danh kiếm pháp nên so với nguồn gốc của nó, nó biến dị khác hẳn như có ẩn tàng thâm tinh hoa chiêu Cổ Bách Sâm Sâm của phái Thiếu Lâm chứa đựng sức mạnh hồn hậu của kiếm ý rất dễ đẩy đối phương vào thế nguy hiểm. Chiêu kiếm của chàng vừa giống vừa không giống kiếm pháp của phái Trung Sơn, tức là đã lên tới tuyệt đỉnh của kiếm pháp, khiến trong khoảnh khắc đối phương chưa thể nhận ra chiêu thức của chàng.

Hòa thượng hơi có vẻ hoang mang tự như kinh sợ, nhưng kinh mà không loạn, thân hình tránh qua nhanh như điện, kiếm chàng đâm xoẹt cách sườn hòa thượng chưa đầy một gang. Hòa thượng chuyển thân, đột nhiên chưởng biến thành quyền móc ngược vào giữa ngực chàng. Quyền vừa kịp đến định đánh rơi luôn kiếm của chàng.

Thân hình của Dương Hoa cất lên tránh chiêu rồi trả lại chiêu liền, lạnh lùng chàng cảnh giác :

- Cần phải để ý đó!

Kiếm hoành ngang lập tức chém phạt “bình kiếm”, hòa thượng tưởng chàng dùng chiêu Hoành Giang Phi Độ của phái Thiếu Lâm tức thì chân đạp lên phương Khảm, rồi chuyển đến phương Ly, lật ngược tay định đoạt kiếm của chàng. Nào ngờ chiêu kiếm chàng đang phóng tới nửa chừng, bỗng nhiên biến thế chém đúng vào phương vị hòa thượng định bước tới. Hòa thượng lần này giật mình cả kinh, may mà là người võ công thâm diệu liền biến chiêu tức tốc, định bước tới phương Ly liền cuộn người tay trái vươn ra dùng ngón trỏ điểm vào huyệt Phụng Nhãn sau vai chàng.

Dương Hoa lấy công chống công, kiếm thế biến chuyển vô chừng bức bách hòa thượng phải rời khỏi phương Ly ngay, cả hai chiêu tấn công của hai bên đều hụt.

Dương Hoa và hòa thượng cũng đều vận dụng chiến thuật “lấy công đối công”, một chiêu một thế không ai dám sơ ý, chỉ trong nháy mắt có khi người này chiếm thượng phong, nhưng phải nhường liền cho người kia, chưởng pháp và kiếm pháp càng lúc càng kỳ ảo.

Hai bên đánh coi như tương đương, nhưng vì Dương Hoa có kiếm trong tay, nên hơi chiếm thế hơn một chút. Đang đánh, bỗng hòa thượng xuất một hư chiêu rồi nhảy vọt ra xa nói :

- Đã hơn năm mươi chiêu rồi đó! Hừ, ta đã từng đụng độ với nhiều danh gia kiếm thuật chưa thấy ai hơn Giang Hải Thiên và Kim Trục Lưu. Nếu chỉ luận về kiếm, e rằng ngươi mới xứng danh “thiên hạ đệ nhất”. Còn năm mươi chiêu nữa, ta phải dùng binh khí mới đối phó nổi ngươi!

Nghe câu nói này, chàng lại thêm kinh nghi, bụng bảo dạ: “Cứ theo ngữ khí tựa hồ hòa thượng có quen biết với Giang Kim nhị vị đại hiệp. Thế y không phải là đồng đảng của Cát Hồng ư? Nhưng sao lại có con bạch mã này?”.

Đấu võ công cũng như trong cuộc đấu cờ, càng gặp đối thủ ngang tay, càng khó thắng càng thú vị, Dương Hoa chợt nổi ý hiếu thắng, chàng chống kiếm điềm nhiên đáp :

- Ta không cần ngươi phải nhường nhịn, xin mời dùng vũ khí!

Hòa thượng cười khanh khách :

- Tốt lắm! Thiếu niên thật có chí khí. Bất quá vũ khí của ta cũng hơi khác thường chút ít.

Lập tức Dương Hoa đột nhiên chỉ thấy xuất hiện trước mắt một đám mây nhỏ màu hồng thì ra hòa thượng đã cởi áo cà sa từ lúc nào biến thành vũ khí quét chụp lên người chàng.

Dương Hoa chém kiếm tới, hòa thượng tung cà sa lên, lật ngang lật dọc như muốn cuộn lấy kiếm của chàng. Chàng vừa có cảm giác như kiếm của mình sắp xé nát cà sa của hòa thượng, nhưng lạ lùng thay cà sa như mình một con rắn lớn cứ trườn qua trườn lại không sao chém trúng được.

Vô Danh kiếm pháp của Dương Hoa gặp đối thủ dùng cương mãnh càng phát huy công lực, luôn tìm ra chỗ trống của đối phương để tấn kích cho nên sức uy hiếp rất lớn.

Cà sa bay lượn, kiếm ảnh dọc ngang giống y như trong đám mây hồng có một luồng bạch quang giữa vùng thảo nguyên chưa thể phân biệt được ai thua ai thắng.

Dương Hoa đảo thân hít một luồng chân khí, trong bụng đã có phần kinh sợ: “Thảo nào tam sư phụ thường dạy ta ngoài trời có trời, cà sa là vật mềm nhẹ nhưng ở trong tay của hòa thượng này lại biến thành vách sắt tường đồng, làm sao ta có thể phá được?”.

Đến lúc này Dương Hoa không có hy vọng thắng được đối phương mau lẹ, chỉ tận lực chiến đấu, bỏ ngoài ý tưởng thắng bại bụng bảo dạ: “Cũng may y tự hạn định một trăm chiêu, một trăm chiêu thì may ra ta có thể còn đối đầu được!” Từ lúc chàng bỏ ngoài ý tưởng thắng bại, chiêu số lại càng tinh diệu, Vô Danh kiếm pháp lại càng phát huy uy lực.

Không biết là đã trải qua bao nhiêu lâu, Dương Hoa xuất chiêu Bạch Hồng Quán Nhật vận lực vào kiếm phóng tới. Chỉ nghe một tiếng “xoẹt” mũi kiếm đã đâm thủng cà sa. Dương Hoa đang muốn thu kiếm về, nhưng không thể nào làm theo ý được, rồi tiếp tới một tiếng “choeng”, trường kiếm đã thoát khỏi tay chàng rơi ngay xuống đất.

Dương Hoa thảng thốt lùi lại trong khi hòa thượng cười thật lớn :

- Thiếu niên nhân, thật là tuyệt diệu. Ngươi không đánh ngang tay ta được, ngươi đã thắng ta rồi!

Dương Hoa đỏ mặt :

- Bản lãnh của ngươi hơn ta, ta tự nhận không hơn người được, hà tất phải đùa cợt với ta?

Hòa thượng vui vẻ :

- Đưng nói hồ đồ, thí chủ có biết đã tiếp ta đến chiêu bao nhiêu rồi không?

Chàng ngây người ra :

- Không biết!

Nên biết trong lúc hai bên hỗn chiến, kiếm chiêu như điện xẹt, chưởng thế như cuồng phong làm sao còn tâm trí đâu để đếm từng chiêu số? Chẳng qua hòa thượng ra con số hạn định “một trăm chiêu”, đại khái cũng chỉ hơn hoặc ít chút đỉnh.

Hòa thượng cười khanh khách :

- Đã hơn ba trăm mười hai chiêu rồi đó!

Tính toán chuẩn xác đến chiêu số lẻ khiến Dương Hoa không khỏi kinh hoảng bụng bảo dạ: “Dù đã hơn được hạn định của hòa thượng nhưng xét cho cùng ta vẫn là kẻ thua!”.

Dường như hòa thượng biết suy nghĩ của chàng, liền chậm rãi nói tiếp :

- Tuy ta có đánh rơi kiếm của thí chủ nhưng cà sa của ta cũng bị đâm rách rồi. Nói một cách chân thực, chúng ta kể ra cũng bằng nhau, nhưng xét tuổi tác ta lớn hơn thí chủ rất nhiều, công lực cũng hơn thí chủ chút ít, nhưng thí chủ đã đâm rách cà sa của ta, ta chỉ dùng công lực bản thân mà đoạt được kiếm của thí chủ. Như vậy xét một cách công bình thí chủ vẫn thắng ta. Tốt lắm, vậy là con bạch mã này thuộc về thí chủ, thí chủ cứ dắt đi!

Dương Hoa cầm dây cương ngựa chần chừ không quyết định, hòa thượng cười nhỏ :

- Thí chủ còn điều gì muốn nói?

Chàng kinh nghi bất định, hỏi :

- Hòa thượng là ai?

Đáp :

- Thí chủ không biết ta nhưng ta biết thí chủ, thí chủ là Dương thiếu hiệp đến Chiêu Hóa cùng lúc với Hàn tổng tiêu đầu phải chăng?

- Hai chữ “thiếu hiệp” không dám đảm đương, nhưng lai lịch của ta thì hòa thượng nói đúng. Ta đúng là Dương Hoa, còn hòa thượng?

Hòa thượng chậm chạp khoác áo cà sa lên người :

- Chiều hôm qua, Hàn tổng tiêu đầu đến đây làm khách của ta, thí chủ có thể đoán được ta là ai không?

Dương Hoa thất kinh :

- Hòa thượng... hòa thượng là Bạch giáo pháp vương? Thảo nào Hàn tổng tiêu đầu nói rằng Pháp vương là một cao thủ võ lâm, quả là danh bất hư truyền!

Bạch giáo pháp vương cười tươi :

- Tiểu thí chủ bất tất để tâm, chúng ta lấy võ học kết giao, tất cả đều là bằng hữu, thí chủ đã có ân tế độ chúng ta, lẽ ra ta phải cảm tạ mới phải.

Dương Hoa hỏi lại :

- Không dám, xin hỏi tại sao Pháp vương lại một mình đến chốn này?

Pháp vương trả lời :

- Ta không hiểu sao thí chủ lại lìa bỏ Chiêu Hóa, phải chăng cho rằng chúng ta không đáng mời thí chủ một bữa tiệc vui hay sao?

Dương Hoa ấp úng đáp :

- Không, không phải đâu, chẳng qua ta... ta... phải đi tìm một vị bằng hữu...

Pháp vương không hỏi vị bằng hữu ấy là ai mà lại mỉm cười hỏi :

- Thí chủ không hiểu vì sao ta lại có con bạch mã này phải không?

- Vâng, xin được nghe.

- Chính là ta đoạt được của một hòa thượng khác, hòa thượng này là môn hạ của Cổ Nguyệt thiền sư chùa Thiên Phật ở Đồn Hoàng. Y không chịu giữ giới luật, bị thiền sư nhốt ở sau núi, không ngờ y đả thương vị sư coi giữ trốn đến trung nguyên, nghe nói đã cùng với tên phản đồ của Thiếu Lâm tự là Cát Hồng kết thành phe đảng không việc càn rỡ nào là không dám làm. Ta là bạn của Cổ Nguyệt thiền sư, nên hôm trước nghe tên Bạch Sơn cùng Cát Hồng đi qua vùng Chiêu Hóa này ta có lưu ý hành tung của chúng. Tiếc vì ta bận rộn quá nhiều việc để bọn nó đi mất nên hôm nay ta một thân một mình phải đuổi theo, may gặp tên Bạch Sơn, ta khuyên y trở về, y cự tuyệt, bất đắc dĩ ta phải cướp con bạch mã này của y. Tiếc rằng không thấy Cát Hồng đâu nữa.

Chàng vui mừng nói với Pháp vương :

- Con bạch mã này của Đặng Minh Châu cô nương, ta sẽ trả lại cho nàng?

Pháp vương trao dây cương cho chàng, nụ cười vẫn ở trên môi :

- Thí chủ chó biết tại sao ta phải lặn lội thế này chăng?

- Không phải là vì tên hòa thượng đồng bọn của Cát Hồng ư?

- Đúng là vì tên hòa thượng ấy, nhưng ta còn giống thí chủ ở chỗ, ta cũng đang cần tìm một người, ấy là thế điệt nữ của ta.

Dương Hoa chấn động vội vàng hỏi tới :

- Nếu phụ thân của cô nương ấy là bạn tâm giao của hòa thượng, ắt phải là tay danh khấu võ lâm?

- Phải lắm, thân phụ của nàng là thiên hạ đệ nhất kiếm khách Kim Trục Lưu!

Bỗng nhiên đang trong lúc gần như tuyệt vọng vì không có chút dấu vết của Kim Bích Y, nghe được câu nói của Pháp vương đúng là cảnh “buồn ngủ gặp chiếu manh”, trong chốc lát chàng ngây người ra. Pháp vương cười ha hả :

- Vị bằng hữu mà thí chủ đang tìm, có phải là cô nương ấy không?

Dương Hoa nghe câu hỏi nhưng người cứ ngây ra đến một lúc sau mới trả lời được :

- Xin Pháp vương thứ lỗi, hôm trước Hàn tổng tiêu đầu có rủ tiểu tử đến dự yến do Pháp vương mời, nhưng trong lòng tiểu tử vì còn bận rộn chuyện đi tìm bằng hữu, vội vàng từ giã Chiêu Hóa, tình cờ gặp người cưỡi bạch mã giống của Kim cô nương, tiểu tử cấp thời đuổi theo, ai ngờ đó là Đặng cô nương chứ không phải Kim cô nương.

Pháp vương cười nhẹ :

- Lầm vậy là tốt, vì nếu không Đặng cô nương đã bị độc thủ của tên Cát Hồng rồi. Kim đại hiệp nhờ ta đi tìm con gái giùm, vì nghĩ tất nàng phải đi qua vùng này.

- Vâng, khi còn ở Sài Đạt Mộc, tiểu tử cũng đã từng nghe hai vị thủ lãnh nghĩa quân nói như vậy.

Pháp vương hỏi lại :

- Ngươi với Kim cô nương đã từng gặp nhau chưa?

Chàng biết trước chàng đã có Úy Trì Quýnh đến đây chắc đã có gặp Pháp vương, khó mà giấu chuyện chàng và Bích Y ở khách điếm nên đáp mơ hồ :

- Vâng, đã có gặp một, hai lần gì đó.

Pháp vương vui mừng :

- Vậy thì tiện cho cả ta và ngươi, sau khi giao trả con bạch mã cho Đặng cô nương, ta sẽ nhờ người thay ta đi tìm Kim cô nương nhé!

- Pháp vương có biết Kim cô nương hiện ở đâu?

- Xác thực địa điểm thì chưa biết, nhưng nếu ngươi quyết tìm thì chắc chắn sẽ gặp.

Trong lòng hơi hoang mang ngờ vực, chàng đáp :

- Làm sao nói chắc chắn sẽ gặp được?

- Vì nàng có đi qua chỗ của ta.

Càng lấy làm lạ, chàng hỏi :

- Thế sao Pháp vương không giữ nàng lại?

Pháp vương cười nhỏ :

- Nàng chỉ đi qua chỗ ta chứ không hề gặp mặt ta vì lúc ấy chính là lúc ta đang bận chiêu tiếp Hàn tổng tiêu đầu. Và ta cũng chưa hề nhìn thấy nàng, nàng chỉ đi qua và nhờ người trao cho ta danh thiếp của phụ thân nàng. Chiêu tiếp Hàn tổng tiêu đầu xong ta trở về phòng riêng, thấy danh thiếp của thân phụ nàng vội vã đi tìm nàng đây. Chính con trai của Giang đại hiệp cũng đang rất muốn gặp nàng, vậy nếu thí chủ có gặp xin nhờ nhắn luôn là có Giang Thượng Vân...

Dương Hoa nghĩ bụng: “Không biết nghe đến tên Giang Thượng Vân nàng có ưng chịu quay trở lại đây không?” trong lúc Pháp vương vẫn tiếp tục :

- Theo ta biết Giang Thượng Vân và Kim Bích Y tuy là sư huynh sư muội, nhưng trong tương lai gần đây sẽ là phu phụ...

Dương Hoa luôn miệng đáp :

- Xin vâng, tiểu tử đã hiểu.

Pháp vương dặn tiếp :

- Phía tây Chiêu Hóa chỉ có hai con đường, người cứ đuổi theo vị Đặng cô nương, nếu đi hơn trăm dặm chưa gặp ai cả thì nhất định Kim cô nương đã đi theo con đường kia...

Dương Hoa nhảy lên lưng ngựa vòng tay thi lễ :

- Xin nhờ Pháp vương một chuyện.

- Chuyện gì?

- Nếu tiểu tử gặp Kim cô nương sẽ nhắn cô nương về đây. Còn nếu không gặp thì xin gửi lời chào Pháp vương ở đây và nhờ Pháp vương nhắn với Hàn tổng tiêu đầu là tiểu tử sẽ không trở lại Chiêu Hóa.

- Tại sao vậy?

- Xin Pháp vương thứ lỗi, tiểu tử còn có chút việc riêng, từ trước đã định chỉ tạt ngang qua Chiêu Hóa mà thôi. Bây giờ tiểu tử sẽ đi về hướng tây, hy vọng sẽ gặp Kim cô nương. Xin cảm tạ thịnh tình của Pháp vương, ngày khác có cơ duyên, sẽ xin được lĩnh giáo.

Pháp vương nghe nói chàng có việc riêng, nên không tiện gạn hỏi, gật đầu :

- Được, ngươi cứ lên đường, khi nào có dịp đi ngang Chiêu Hóa cứ ghé lại với ta.

Hai bên chia tay.

Ngựa quay đầu cất vó phi như bay trên thảo nguyên.

Chính lúc ấy Kim Bích Y cũng đang phi ngựa trên thảo nguyên.

Giữa cảnh mênh mông của đồng cỏ, nhìn chân trời xa tít tắp không có một bóng người, lòng nàng trở nên khoái hoạt. Nàng cũng ước ân oán được gặp Dương Hoa để hỏi câu chuyện về thân thế của chàng. Trước đâu nửa tháng nàng có ghé Sài Đạt Mộc và có gặp ái thê của Tống Đằng Tiêu là Lã Tư Mỹ.

Lã Tư Mỹ tuy là một thiếu phụ đã hơn tuổi ba mươi nhưng so với Kim Bích Y, tính tình cũng trẻ con không kém gì nàng, khi nàng đến Sài Đạt Mộc, Mạnh Nguyên Siêu và Úy Trì Quýnh đã ra đi và vì Tống Đằng Tiêu là bạn rất thân của Mạnh Nguyên Siêu nên y đưa tiễn một đoạn đường rất xa rồi nhân tiện đi tuần du luôn mấy điểm đóng trại của nghĩa quân. Ở lại nhà chỉ có Lã Tư Mỹ, Kim Bích Y đêm ấy ở chung phòng với Lã Tư Mỹ, Lã Tư Mỹ hỏi thăm chàng về chuyện ở Tiểu Kim Xuyên :

- Nghe rằng Tiểu Kim Xuyên có nhiều việc lạ, điệt nhi có biết gì không?

Kim Bích Y thăm dò :

- Việc lạ gì thì điệt nhi không biết nhưng có biết một thiếu niên rất lạ.

Lã Tư Mỹ kinh ngạc hỏi liền :

- Thiếu niên ấy như thế nào mà lạ? Điệt nhi có biết không?

Nàng chậm rãi đáp :

- Thiếu niên ấy tên là Dương Hoa.

- Dương Hoa?

Vốn Lã Tư Mỹ sẵn có cảm tình với Dương Hoa, nên thoáng nghe qua bà đã vui mừng lộ ra nét mặt. Kim Bích Y hỏi liền :

- Tống đại cô, đại cô biết thiếu niên này ư?

- Chưa biết, nhưng ta nghe nói hành trạng của y rất kỳ quái, khiến ta cũng có hiếu kỳ.

Thực ra tuy chưa gặp Dương Hoa nhưng thân thế của chàng, bà biết rất rõ. Đây có lẽ là lần thứ nhất Lã Tư Mỹ nói dối Kim Bích Y, nên trong lòng có hơi tự ngượng, và vì xưa nay bà là người chân phác nên nhìn nét mặt và âm thanh giọng nói của bà, Kim Bích Y biết liền bà không nói thực. Nàng hạ giọng :

- Tống đại cô, đại cô nghe hành trạng y kỳ quái như thế nào? Theo điệt nhi được biết khi ở Tiểu Kim Xuyên y đã giúp cho một tên chó săn Thanh triều và là kẻ thù của nghĩa quân chúng ta chạy thoát đó.

- Thế sao? Tên đó là ai vậy?

- Đó là Dương Mục.

Lã Tư Mỹ hoảng hốt :

- Thật ư? Thế thì thiếu niên ấy thật là hồ đồ!

- Quả có thế thật, không phân biệt được hắc bạch thì đúng là hồ đồ, nhưng cả hai đều là họ Dương, biết đâu Dương Mục lại là người thân của y?

Lã Tư Mỹ là người xưa nay bộc trực, rất khó giấu người khác điều mình sẵn biết, bà tuy chưa nói ra nhưng nét mặt đã lấy làm khó chịu lắm rồi, cố nhịn lắm bà vẫn phải thốt một câu hồ đồ :

- Chắc vì Dương Mục cũng có một người con cỡ tuổi ấy.

Câu này thốt ra khỏi miệng, Lã Tư Mỹ mới biết mình lỡ lời nhưng muốn rút lại cũng không được nữa.

Kim Bích Y vốn là một thiếu nữ trong trắng thông minh, vừa nghe qua câu nói lỡ miệng của Lã Tư Mỹ nàng đã nắm được một phần ngoài, và chắc chắn bên trong câu chuyện này còn có ẩn tình chi đây. Nàng bèn đem câu chuyện gặp gỡ với Dương Hoa ở Tiểu Kim Xuyên kể cho Lã Tư Mỹ nghe rồi hỏi một câu đột ngột :

- Tống đại cô, Mạnh Nguyên Siêu thúc thúc có phải là cừu nhân của Dương Mục?

Lã Tư Mỹ sau khi lỡ lời đã thận trọng hơn :

- Dương Mục là tay sai của Thanh triều, ai làm điều nghĩa hiệp mà không là cừu nhân của hắn?

- Không, điệt nhi nói đây là tư cừu cơ!

- Nhưng sao điệt nhi lại nghĩ vậy?

- Khi ở Tiểu Kim Xuyên, mỗi năm hai lần Mạnh thúc thúc đều đến trước mộ Vân Tử La tế lễ. Nghe nói rằng Vân nữ hiệp là ái thê của Dương Mục mà!

Việc Vân Tử La là vợ của Dương Mục trên chốn giang hồ gần như ai cũng biết cả, nên Lã Tư Mỹ đáp :

- Đúng rồi, chỉ vì Vân Tử La đã có lần cứu mạng Mạnh Nguyên Siêu nên thúc thúc lúc nào cũng ghi ơn ấy.

- Điệt nhi ngờ rằng ngoài chuyện ấy còn có chuyện gì khác, điệt nhi rất lấy làm lạ.

- Có gì mà lạ?

Kim Bích Y mỉm cười mặt hoa tự nhiên ửng đỏ kê sát tai Lã Tư Mỹ nói rằng :

- Điệt nhi nghe thiên hạ đồn rằng Vân Tử La vốn là nhân tình cũ của Mạnh Nguyên Siêu, có phải không?

Lã Tư Mỹ giật mình trợn tròn mắt :

- Ai nói cho điệt nhi biết vậy?

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lã Tư Mỹ, Kim Bích Y biết mình đã nói đúng, bụng cười thầm: “Đại cô lại định nói dối mình thêm lần nữa ư?” Nàng đáp luôn :

- Chính Mạnh thúc thúc nói đó.

- Chỉ đùa, đời nào Mạnh thúc thúc lại đem chuyện riêng ra nói với điệt nhi?

Lỡ đã nói dối, Kim Bích Y nói dối luôn :

- Tết thanh minh năm ngoái, điệt nhi gặp Mạnh thúc thúc khóc than trước mộ của Vân Tử La rất thảm thiết, vừa khóc vừa kể rằng: “Ta đã phụ tình nàng, khiến nàng một đời khổ não”. Hôm ấy điệt nhi du ngoạn gần đó, nhìn thấy Mạnh thúc thúc liền ẩn thân gần phần mộ lắng nghe, không phải thúc thúc gần như nói với cháu ư?

Chuyện nàng gặp Mạnh Nguyên Siêu ở bên mộ Vân Tử La là có thật nhưng những lời than khóc là do nàng bịa ra cả, Lã Tư Mỹ làm sao biết được nên cứ tưởng thật, thở dài một hơi :

- Điệt nhi đã biết rồi, ta cũng không ngại gì mà nói thật :

Ừ, họ đã từng thề non hẹn biển với nhau, thực ra họ yêu thương nhau từ trước ngày Vân Tử La gặp Dương Mục, do đó kể ra thì chẳng phải Mạnh thúc thúc phá hoại gì gia đình họ Dương cả.

- Đã thề non hẹn biển sao lại chia tay?

Lã Tư Mỹ lại thở dài :

- Chỉ tiếc họ đều sinh vào thời loạn, hóa công lại muốn đùa trêu nên sinh ra thế!

Rồi đem đầu đuôi câu chuyện tình của Mạnh Nguyên Siêu và Vân Tử La, nguyên nhân sự chia tay của họ ra kể cho Kim Bích Y nghe, duy chỉ có một chi tiết hết sức quan trọng trong cuộc tình ấy bà vẫn giấu, đó là trước khi chia tay với Mạnh Nguyên Siêu, Vân Tử La đang hoài thai trong bụng.

Kim Bích Y nghe xong câu chuyện diễm tình của đôi nghĩa hiệp giang hồ thuở trước trong lòng hết sức cảm động, nàng thẩn thờ hỏi lại :

- Quả là oan tình rõ ràng, Dương Hoa và Mạnh Nguyên Siêu có liên hệ gì khác thường phải không?

- Cái gì khác thường?

- Chính Dương Hoa đã có lần nói với cháu.

Lã Tư Myc bán tín bán nghi hỏi vội :

- Khi y tha Dương Mục rồi có nói chuyện gì với cháu không?

- Không, khi cháu biết y tha Dương Mục cháu giận quá có đánh y một bạt tai, y là người kiếm pháp cực cao mà không có phản ứng gì cả, chỉ thở dài bảo với cháu sau này sẽ rõ.

- Y có bảo gì nữa không?

- Y biết cháu là người của nghĩa quân nên hỏi cháu chỗ đóng quân của nghĩa quân ở đâu, cháu hỏi lại để làm gì, y đáp muốn tìm mạnh Nguyên Siêu. Cháu hỏi lại Mạnh thúc thúc có quan hệ gì với y?

- Thế y trả lời làm sao?

- Không, y cứ ấp a ấp úng như có ẩn tình gì đó khó nói ra, sau cháu truy vấn dữ quá y mới trả lời hàm hồ rằng y không còn ai là người thân trên đời, chỉ có một Mạnh thúc thúc là bằng hữu của sư phụ y nên coi y như thân nhân nhưng khi kể với cháu mặt y rất đau thương nên cháu tin chắc quan hệ giữa y và Mạnh Nguyên Siêu không chỉ có vậy thôi mà còn có gì khác thường nữa.

Lời kể của Kim Bích Y thật ra nửa thật nửa giả. Thật sự Dương Hoa chỉ nói với nàng tìm Mạnh Nguyên Siêu để báo cừu, nhưng nàng đoán trong sự việc này còn có ẩn tình gì mà Lã Tư Mỹ chưa nói hết nên lái câu chuyện để dò thử phản ứng của bà.

Quả nhiên Lã Tư Mỹ trúng kế, trong bụng suy tính: “Chắc Dương Hoa đã đem thân thế của y ra kể với Bích Y rồi, việc gì ta phải giấu nữa?” Lúc ấy Kim Bích Y nài nỉ :

- Tống đại cô, sao đại cô lại im lặng vậy? Đại cô là sư muội của Mạnh thúc thúc, chắc chắn đại cô phải rõ mọi ẩn tình của thúc thúc chứ? Theo đại cô thì Dương Hoa là thân nhân của Mạnh thúc thúc hay của Dương Mục?

Lã Tư Mỹ hỏi lại :

- Tại sao cháu lại quá quan tâm đến Dương Hoa vậy?

Bất giác Kim Bích Y đỏ bừng mặt :

- Nếu là thân nhân của Mạnh thúc thúc thì chúng ta phải hết sức giúp đỡ y, còn nếu y là thân nhân của Dương Mục, lần gặp y cháu quyết sẽ không tha mạng cho y đâu!

- Ta chưa gặp qua Dương Hoa bao giờ, nhưng nghe qua tất cả câu chuyện ta đã có thể đoán ra rồi.

- Đại cô đoán thế nào?

Lã Tư Mỹ chậm rãi đáp :

- Y chính là con trai của Mạnh Nguyên Siêu!
Bình Luận (0)
Comment