Huyết Hận Phi Ưng

Chương 2

Mùa đông, Hàn Mai Cốc, tỉnh Vân Nam.

Gió thổi tung những bông tuyết trắng rơi lác đác.

Một Hắc y nhân tay cầm một thanh kim kiếm ngẩng mặt nhìn trời cười ha hả. Tiếng cười của y như vọng về từ cõi âm, lạnh lẽo, ghê rợn.

Tà hắc y tung bay phần phật trong gió. Một bông tuyết vô tình rơi xuống khóe mắt y, lập tức tan chảy.

Là tuyết chảy hay là nước mắt hắc y nhân đang rơi? Y khóc vì lẽ gì đây? Khóc cho những thây ma đang nằm ngổn ngang sau lưng y chăng?

Không phải, hoàn toàn không phải!

Bởi những người từng sống ấy chết dưới lưỡi gươm oan nghiệt của chính y.

Hắc y nhân nhìn máu thấm đỏ trên nền tuyết trắng, y lại cười như điên như dại.

Y vung kiếm băm nhỏ những tử thi đang nằm trên nền tuyết lạnh. Như thỏa được cơn khát máu của mình, y lầm lũi bước đi, không quên vẽ một chiếc đầu lâu bằng máu và một chữ: Sát!, như để làm ám hiệu cho cuộc tàn sát đẫm máu này.

Bóng dáng hắc y nhân mờ dần trong làn tuyết, cái bóng ấy thật lầm lũi, cô độc.

Mấy ngày sau, tại một trấn nhỏ gần Hàn Mai Cốc bỗng dưng đông đúc khác thường, lại toàn là những hảo thủ trên chốn võ lâm.

Họ tới đây vì vụ huyết án mấy ngày trước. Toàn gia Long Gia Bảo đều bị giết sạch, không một ai sống sót tới, cây cỏ thú vật cũng không ngoại lệ.

Long Gia Bảo ở Vân Nam bao đời nay nổi tiếng giàu có. Con cháu của Long gia ai ai cũng mang trong mình những tuyệt học của võ lâm. Thế mà chỉ sau một ngày đều trở thành thây ma dưới lưỡi kiếm của một kẻ cuồng sát.

Long gia kết giao bằng hữu khắp nơi, nay toàn gia xảy ra biến cố, các đồng đạo võ lâm không ai dám khoanh tay đứng nhìn. Trong vòng ba ngày, họ đã kéo tới Hàn Mai cốc, truy tìm manh mối tên sát nhân.

Một nhóm người tụ tập trong trà quán xì xào bàn tán.

“Tên sát nhân này quả không còn chút nhân tính nào nữa. Giết chết mấy chục mạng người nhà Long gia, ngay cả đàn bà và con nít cũng không tha.”

“Đúng thế. Người chết rồi hắn cũng không để yên a, còn đem thi thể người băm nát nữa.”

“Thủ đọan của kẻ này thật quá ư tàn bạo a!”

“Lâm huynh nghĩ xem hắn đến cùng là có thù gì với Long Gia Bảo a?”

“Cũng khó mà biết được. Hành tẩu trên giang hồ khó mà tránh được đắc tội với người.”

“Dẫu cho có đắc tội với Diêm La đi chăng nữa thì cũng đâu thể đem giết sạch cả phụ mẫu thê nhi người ta như thế.”

“Đúng vậy a, thật khiến lòng người căm phẫn.”

“Các huynh có nhận ra thủ pháp giết người đó là của ai không?”

Mọi người chau mày suy nghĩ rồi lắc đầu. Họ từng chứng kiến nhiều vụ thanh toán, báo thù giữa các nhân vật trong giang hồ nhưng chưa hề thấy thủ pháp giết người nào dã man như thế.

Không khí trà quán lúc này có chút ngưng trọng đi ra, không ít người còn cảm thấy ớn lạnh khi nghĩ đến cảnh tượng rùng rợn của Long Gia Bao, cả một vùng tuyết trắng bị huyết hồng nhuộm đỏ, mùi máu nồng nặc, sát khí kinh thiên, khắp nơi vương vãi thi thể bị băm thành huyết tương.

“A di đà phật, theo hiểu biết của bần tăng thì kiếm pháp của kẻ này thuộc chính phái chúng ta…” Không Văn đại sư phái Thiếu Lâm có chút ngưng trọng lên tiếng.

“Sao?”

Mọi người sửng sốt thốt lên.

“Là một người của chính phái a?”

“Không thể nào!”

“Người chính phái không thể có ác tâm lớn như thế được…”

“Bần tăng nhất thời không thể nhớ ra đó là loại kiếm pháp gì, nhưng bần tăng đã từng có duyên được lãnh giáo. Đó quả là thứ kiếm pháp cao minh, xứng đứng đầu mọi loại kiếm pháp.” Không Văn càng là ngưng trọng lên tiếng.

Nghe Không Văn đại sư nói mà những người có mặt tại hiện trường đều giật mình kinh hãi. Một khi chuyện này cho công bố ra ngoài thì giang hồ phải rung động đến mức nào, phải biết, để được Không Văn đại sư đích miệng thừa nhận kiếm pháp kẻ này cao thâm, thì không thể nghi ngờ được nữa.

“Mặc kệ y là chính phái hay tà giáo, hành động vô nhân tính của y khiến cho người người căm hận, chỉ cần tìm ra tung tích của y, bần ni sẽ dùng thanh kiếm này giết chết y để nêu cao chính đạo, cũng là cho Long Gia một cái công đạo…” Tịnh Vân sư thái phái Nga Mi nóng nảy quát lạnh. Mặc dù đã xuất gia nhưng tính tình của Tịnh Vân vẫn nóng nảy như thưở nào.

Trước khi làm đệ tử Phật gia, Tịnh Vân từng là một nữ hiệp đi mây về gió, lưỡi kiếm của mụ không biết đã thấm biết bao nhiêu máu của những kẻ cùng hung cực ác. Sau này vì chuyện tình duyên không thành mà mụ xuống tóc quy y cửa phật, để lại nỗi tiếc nuối cho biết bao anh hùng thiếu hiệp chốn giang hồ.

Lời Tịnh Vân cũng là lời của quần hùng. Mặt ai cũng lộ vẻ phẫn nộ cực độ.

“Lời sư thái nói rất phải, chúng ta phải lôi kẻ sát nhân ra ánh sáng báo thù rửa hận cho Long gia.”

“Báo thù cho Long gia…”

Hùng tâm tráng khí của quần hùng bốc lên bừng bừng thì bất ngờ…

“Ha ha ha…”

Một tràng cười quái gở cất lên khiến quần hùng giật mình.

Tất cả tập trung chú mục vào một gã hành khất rách rưới, da mặt vàng vọt, đầu tóc rối bù, người đầy cáu bẩn. Điểm nổi bật nhất trên con người tầm thường của gã là đôi mắt. Đôi mắt rất sáng chứng tỏ người này nội lực vô cùng cao thâm.

Mấy người nhìn gã thoáng nhăn mặt, có kẻ lấy tay bịt mũi… Một người gắt:

“Tên xú bát quái này, ngươi cười gì hả?”

Hán tử như không nghe thấy người kia, y đến ngay cả một ánh mắt cũng khinh thường không thèm liếc người kia, y vẫn tiếp tục cười, gập cả người lại mà cười, cười đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ràn rụa.

“Báo thù cho Long gia, ha ha ha, báo thù ha ha ha…, thật là nực cười ha ha ha…” Hắn càng là cười to, mỉa mai lên tiếng.

Không Văn biết đây là hạng dị nhân nên không dám tỏ vẻ khinh thường. Lão từ từ tiến về cái bàn hán tử kia đang ngồi. Đại sư mỉm cười hiền lành, khẽ vỗ vai y. Hán tử không hề né tránh. Không Văn muốn thử bản lãnh của hán tử nên khẽ vận ba thành công lực vào cái vỗ vai bình thường đó. Lão thấy sắc mặt hán tử điềm nhiên như không thì gia tăng thêm kình lực.Hán tử vẫn cười ha hả như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Không Văn lúc này biết nội lực đối phương thâm hậu không thua kém gì mình, mà có khi còn hơn thì lấy làm ngạc nhiên. Hán tử tuy nhìn rách rưới, tiều tụy nhưng chưa quá ba muơi tuổi, làm sao có được nội lực hồn hậu như vậy. Nội lực của gã vô cùng hỗn tạp, khó mà phân biệt chánh tà.

“Thí chủ là cao nhân phương nào, xin cho mọi người được biết tôn danh, quý tánh?” Không Văn lúc này càng là ngưng trọng, càng là không dám coi thường hán tử lên tiếng.

“Ta chỉ là một tên xú bát quái, tên tuổi càng là không đáng đề cập a.” Hán tử trên mặt khí sắc trầm ổn, hắn tựa không vui không buồn lên tiếng.

Hán tử vừa rồi cũng là thử qua một chút Không Văn thủ đoạn, càng là nhìn ra Không Văn đại sư cũng là không đơn giản, nội lực càng là thu phát tự nhiên lô hỏa thuần thanh, khống chế kình đạo càng là một bậc hảo thủ. Không Văn đại sư dáng vẻ không giận tự uy, càng là một bậc cao tăng kiến cho hắn cũng là có chút thủ sủng nhược kinh.

Không Văn đại sư không vì vẻ cao ngạo của y mà phiền lòng, trái lại vẫn giữ vẻ điềm tĩnh hỏi tiếp:

“Không biết thí chủ là môn hạ của phái nào? Gia sư là ai?”

“Tại hạ không xuất phát từ phái nào hết, cũng không có sư phụ.” Hán tử cười cười nói. Không Văn nghĩ hán tử có ý dấu diếm xuất thân, bởi với bản lĩnh của y lẽ nào lại không có người chỉ điểm nhưng không muốn tra vấn thêm. Lão khẽ cau mày hỏi:

“Không biết vừa rồi thí chủ cười là có ý gì?”

“Gần hai mươi năm trước tại hạ có đi ngang qua một khu rừng, thấy một đám thợ săn vây giết một gia đình hổ, hổ cha bị giết chết, hổ mẹ rơi xuống vực, còn ba chú hổ con bơ vơ không nơi nương tựa. Đại sư là người từ bi, đại sư nghĩ xem nên làm thế nào với ba con hổ con này?” Hán tử ung dung đáp.

Mọi người thấy gã nói chẳng có gì ăn nhập với việc gã cười thì thấy bực bội nhưng Không Văn định lực rất thâm hậu, lão vẫn là nhẫn nại lên tiếng.

“Ngã phật từ bi, nên tha được thì tha…”

“Đó, đó, đại sư nói là! Nhưng bọn thợ săn đó đâu biết cái gì gọi là tha được nên tha, chúng giết chết hai con hổ con, chỉ còn một con may mắn thoát chết…” Hán tử trong mắt lóe lên một tia sát cơ, nhưng cũng nhanh chóng biến mất, chỉ còn một vẻ lạnh lùng lên tiếng.

“Tội lỗi, tội lỗi, thiện tai…” Không Văn nhắm mắt luôn miệng nói.

“Hai mươi năm sau, con hổ con kia đã khôn lớn, những người thợ săn kia ngày một già đi. Con hổ lần lượt tìm tới những kẻ thù của mình năm xưa để báo thù. Nó giết toàn bộ gia quyến của kẻ thù…Theo đại sư con hổ làm như thế có đúng không?” Hán tử vẫn lạnh nhạt lên tiếng.

Có mấy người ngồi nghe bấy giờ mới lên tiếng:

“Có thù phải báo, con hổ báo thù là đúng quá rồi a.”

“Nhưng sao lại giết gia quyến của kẻ thù chứ, như thế thật độc ác.”

Không Văn lẩm nhẩm:

“Oan oan tương báo, dỉ hận miên miên …”

“Con hổ chỉ là loài súc vật làm sao nó phân biệt được thế nào là thiện thế nào là ác chứ? Nhưng những người thợ săn đó là con người đến điểm ấy thiện ác cũng bất phân mới là đáng hận, sao lúc trước họ không tha cho gia đình hổ một con đường sống thì bây giờ đâu phải trả giá đắt như thế? Các vị nghĩ xem có đúng không?” Hán tử càng là băng lãnh lên tiếng.

Quần hùng lặng yên nhìn nhau. Hán tử lại cười sằng sặc nói tiếp:

“Long gia là thợ săn, hắc y nhân là con hổ nhỏ năm nào. Giang hồ chưa thể yên ổn đâu. Con hổ đó sẽ tiếp tục báo thù, nó sẽ chưa dừng tay khi kẻ thù vẫn còn sống. Ha ha ha, rồi đây máu sẽ nhuộm đỏ chốn giang hồ. Ha ha ha… Máu đổ, người chết, nhà tan cửa nát ha ha ha…

Hán tử cười vang, thoáng cái thân ảnh y đã vọt ra khỏi quán, đi xa hơn mười trượng. Lúc đó quần hùng mới nháo nhác đuổi theo nhưng bóng dáng y đã mất dạng. Tịnh Vân quay sang hỏi Không Văn:

“Đại sư có hiểu kẻ đó ám chỉ điều gì không?”

Không Văn trầm tư suy nghĩ rồi lắc đầu:

“Khó hiểu, khó hiểu…”

Hán tử chạy một quãng xa rồi dừng lại, ngẫng cổ nhìn trời cười ha hả. Giọng cười của hắc y nhân, kẻ đã sát hại mấy chục mạng người Long gia. Y nhanh chóng thoát khỏi bộ y phục rách rưới, mặc bộ hắc y vào rồi phi thân mất hút vào trong rừng.

Lúc này ở khách điếm, quần hùng cũng đã giải tán, chia nhau đi tìm tung tích tên ma đầu. Nhưng họ không hề hay biết có một bóng đen đang âm thầm bám theo quan sát mọi động thái của họ.
Bình Luận (0)
Comment