Huyết Hận Phi Ưng

Chương 7

Chẳng bao lâu sau, Vân gia trang đã hiện ra trước mắt, hai anh em thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa vào trong trang hai người hoảng hốt khi thấy đèn đuốc sáng trưng, gia nhân kẻ chạy tới, người chạy lui vẻ mặt lo lắng. Minh Thiên chạy lại gần hỏi:

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Thiếu gia, cậu đã về rồi. Phu nhân cứ tưởng có chuyện gì với hai người nên sai chúng tiểu nhân tìm suốt từ sáng tới giờ… Trang chủ, thiếu gia và tiểu thư về rồi..”

Minh Thiên và Kim Ngân dìu thanh y thiếu nữ vào sảnh đường. Nhìn thấy hai người Vân Tam Long vô cùng tức giận, lão thét lớn:

“Mau quỳ xuống!”

“Gia gia…” Kim Ngân nét mặt tái xanh run rẩy.

“Quỳ xuống… Các ngươi đã biết tội của mình chưa hả?” Vân Tam Long càng là tức giận đi lên, hận rèn sắt không thành thép bộ dáng.

“Chúng hài nhi biết lỗi rồi.” Kim Ngân càng là run rẩy đi ra, phải biết nàng là sợ nhất người phụ thân này.

“Gia gia, đây là lỗi của hài nhi, xin gia gia cứ phạt nặng, muội muội của con không liên quan gì hết.” Minh Thiên ấm ức nói, trong lòng chàng thật ra không hề cho là mình có lỗi, không sợ Phong Di Lăng, không sợ chết lẽ nào cũng là tội chứ?

“Được lắm! Nói xem ngươi đã mắc tội gì?”

“Hài nhi mắc một tội lớn đó là không chịu làm con rùa rụt cổ.” Minh Thiên nói bướng, đối đầu với ma nữ mà chàng còn không sợ thì sợ gì bị phụ thân trách phạt chứ.

“Hay lắm! Vậy là ngươi ngang nhiên ra ngoài đó thách thức ác nhân là không làm con rùa rụt cổ sao, để mọi người lo lắng đi tìm mình mà có thể gặp họa bất cứ lúc nào là không làm con rùa rụt cổ sao? Vân thiếu hiệp, thiếu hiệp giỏi lắm, Long mỗ xin nghiêng mình bái phục. Chẳng hay thiếu hiệp có gặp được Phong Di Lăng không? Chắc là hắn đã được thiếu hiệp dạy dỗ đến nơi đến chốn, từ nay không bao giờ dám quay lại Vân gia trang này kiếm chuyện? Long mỗ xin thay mặt mấy trăm người trên dưới Vân gia trang cảm tạ ơn cứu mạng của thiếu hiệp.”

Nghe mấy lời mỉa mai của phụ thân mà Minh Thiên thấy chua xót bẽ bàng, không lẽ lại nói ra chuyện chàng mới chỉ gặp đệ tử của Phong Di Lăng thôi mà suýt chút thì mất mạng sao, lúc đó phụ thân không cười cho thúi mũi mới lạ.

Nhưng phụ thân chàng nói cũng đúng, chỉ vì thói hiếu thắng của chàng mà đẩy người khác vào chỗ nguy hiểm thì chàng mắc phải tội lớn khó mà dung thứ. Nhận ra lỗi của mình Minh Thiên chỉ còn biết im lặng.

“Thế nào Vân thiếu hiệp, thiếu hiệp nói xem ta nên xử lý thiếu hiệp thế nào đây?”

“Xử lý theo môn quy!” Tuy biết lỗi nhưng Minh Thiên vẫn nói cứng.

“Tốt! Vậy mau thi hành đi.”

“Khoan đã! Sư huynh, lẽ nào huynh đang tâm chặt chân con sao?” Vân phu nhân vội ngăn cản.

“Sư muội, muội còn bênh vực cho chúng sao. Chúng biết mối nguy hiểm cận kề trước mắt mà còn dám tự tiện ra khỏi trang. Để đi tìm chúng, các huynh đệ khác có thể sẽ gặp họa. Ta không thể có những đứa con vô trách nhiệm này.”

“Sư huynh dù sao chúng vẫn còn nhỏ chưa ý thức được việc mình làm, người làm mẹ này cũng có một phần trách nhiệm, nếu muốn xử phạt thì huynh cứ xử phạt muội trước..”

“Muội….Hầy, dù sao hôm nay ta cũng phải xử phạt chúng làm gương cho những người khác, Vân Tam Long này không muốn mang tiếng dung túng con làm càn…”

Lão vốn nổi tiếng là người cương trực công minh, trước giờ chưa bao giờ phân biệt đối xử giữa con cái với các đệ tử khác, cho dù ai mắc lỗi thì lão đều xử phạt như nhau khiến cho mọi người khâm phục, hôm nay cũng không phải là một ngoại lệ.

“Gia gia! Gia gia muốn phạt thế nào cũng được nhưng đừng chặt chân Thiên ca… Gia gia!”

Kim Ngân mếu máo khóc. Thường ngày nàng gây ra không biết bao nhiêu họa nhưng lần nào đại ca cũng đứng ra nhận trách nhiệm thay, bị gia gia trách phạt không ít lần. Lần này họa cũng do tính ham chơi của nàng mà ra, nếu đại ca bị gia gia chặt chân thật thì nàng sẽ ân hận cả đời.

Lúc đó thanh y thiếu nữ khẽ rên lên và thổ ra một ngụm máu, Vân trang chủ giật mình hỏi:

“Vị cô nương này là ai? Sao lại tới nông nỗi này?”

“Là…là… chúng hài nhi thấy vị cô nương này bị thương nặng nên mới mang về đây!” Minh Thiên nói dối.

“Mau đưa nàng ta vào trong. Quản gia, mau mời Lý đại phu...” Vân trang chủ giục, có lẽ do vội cứu người mà lão ta quên béng việc phải “Xử lý” hai đứa con của mình.

Một lúc sau, Lý đại phu trong bộ dạng ngái ngủ, quần áo lôi thôi nhanh chóng được mời đến.

“Tình hình cô nương ấy thế nào rồi?”

“Tạm thời không còn nguy kịch nữa. Lão phu sẽ kê đơn thuốc, chỉ độ vài ngày là khỏi thôi.”

Lý đại phu lúc trước vốn cũng là người trên giang hồ, nhưng ông chán cảnh chém giết, lại học được chút y thuật nên quyết định rửa tay gác kiếm làm một đại phu bình thường.

Nói bình thường thì cũng không đúng bởi y thuật của lão thuộc hàng Hoa Đà tái thế, cao thâm vô cùng, phàm những trường hợp nội thương quá nặng như lục phủ ngũ tạng bị đánh nát, trúng độc nặng không thể chữa trị thì không có bệnh gì mà lão không thể chữa.

Giữa lão và Vân gia trang vốn có thâm tình nên hễ trong trang có người nào bị thương hay bị bệnh đều nhờ lão chữa trị.

“Thế thì tốt rồi. Đêm hôm khuya khoắt làm phiền Lý đại phu quá.”

“Trang chủ chớ khách khí, chỉ cần Vân gia trang có việc thì vất vả mấy lão phu cũng phải cố…”

“Mời đại phu ra ngoài này dùng trà rồi ta sẽ sai các đệ tử đưa ngài về.”

“Vậy thì phiền trang chủ.”

“Mời!”

Bên ngoài Vân gia trang, hắc y xú nữ cũng đã tới nơi, ả vô cùng sửng sốt lẩm bẩm:

“Vân gia trang à! Sao họ lại có thể liên quan đến chuyện này chứ? Không lý nào lại như thế được?”

Rồi dùng công phu Bích hổ đu tường độ nhập vào trong trang do thám. Khắp trang đèn đuốc sáng trưng, từng tốp người khí giới đầy đủ liên tục tuần tra. Thiên là địa võng giăng khắp nơi, một con ruồi cũng khó qua lọt.

“Bọn chúng canh phòng cẩn mật thế này cũng khó bề hành động. Có lẽ ta nên cảnh báo chúng không nên dính mũi vào chuyện này”.

Ả lấy ra một miếng vải trắng cắn máu viết huyết thư rồi phóng mấy mũi kim châm cắm bức thư vào cửa, lực đạo không nhỏ chút nào khiến cho tên gác cửa phải giật mình. Hắn vội giật lấy bức thư mang vào cho trang chủ.

Vân Tam Long mở ra xem, sắc mặt biến đổi liên tục, từ xanh tới tím:

“Vãn bối từng nghe danh tiếng của trang chủ là người nghĩa khí, luôn hành động trượng nghĩa vậy mà hôm nay chỉ vì tham vật không phải của mình mà gây ra những chuyện không mấy quang minh chính đại. Mong trang chủ suy xét kĩ, nhanh chóng giao trả vật về đúng chủ, nếu trang chủ vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ buộc lòng vãn bối phải ra tay, e rằng lúc đó danh tiếng của trang chủ sẽ bị hủy hoại, vãn bối không mong chuyện đó xảy ra chút nào. Vãn bối sẽ ở trước cửa sơn trang chờ câu trả lời của trang chủ.

Hậu bối kính bút!”

Đọc thư xong Vân Tam Long nổi giận đùng đùng:

“Thật không biết trời cao, đất dày, cả gan đột nhập vào Vân gia trang của ta lại còn viết nhăng viết cuội, định dọa ta phỏng? Vân Tam Long ta xưa nay chưa từng tơ hào bất cứ vật gì không phải của mình, ngươi có cái gì quý giá đáng để Long mỗ đánh đổi danh tiếng cả đời chứ? Ta làm việc gì cũng quang minh chính đại thế mà ngươi dám vu vạ cho ta tiếng xấu, hôm nay ta không cho ngươi một bài học thì ta quyết đổi họ thành con rùa rụt cổ.”

Lão thật sự bị chọc cho sinh khí, thật không xem Vân Gia Trang của lão vào đâu mà.

“Gia gia, có việc gì làm người bực mình vậy?” Minh Thiên bước vào hỏi.

Vân Tam Long nhìn đứa con trai quý tử, chợt lão nghĩ ra điều gì, nét mặt hằm hằm:

“Tên súc sinh này, ngươi ở bên ngoài làm chuyện xấu xa gì để người ta đến đây bôi tro trát trấu vào mặt phụ thân các ngươi hả?”

“Gia gia, hài nhi không hiểu người muốn nói gì…”

“Cô nương ngươi mang về hôm nay có lai lịch như thế nào hả?”

“Chuyện đó…. Chuyện đó….”

“Có phải ngươi dám bắt cóc con gái nhà lành bị người ta phát hiện không?”

“Chẳng lẽ gia gia không tin hài nhi sao?”

Minh Thiên phẫn uất gào lên, gán cho chàng tội gì cũng được chứ bảo chàng bắt cóc con gái nhà lành thì chàng nhất quyết không chịu, xưa nay ngay cả liếc nhìn con gái nhà người ta chàng còn không dám huống hồ gì…

“Vậy thì nói mau, ngươi cứu cô nương ấy trong trường hợp nào?”

Minh Thiên đành phải đem đầu đuôi câu chuyện ra kể cho phụ thân nghe.

“Ra là thế, Thiên nhi à, gia gia trách nhầm con rồi. Nếu thế thì ma nữ muốn gì ở vị tiểu cô nương này?”

“Chúng ta mau vào hỏi vị cô nương kia xem chuyện gì đang xảy ra…”

“Nàng ta đã tỉnh rồi sao?”

“Ân, con đang định vào nói với gia gia…”

“Vậy mau tới đó xem sao?”
Bình Luận (0)
Comment