Huyết Hận Phi Ưng

Chương 73

Cách đó ba mươi dặm.

Tại một căn nhà hoang, Hà lão nhị và Hà lão tam đang giúp Hà lão đại vận công trị thương.

Lão trúng một chưởng của Thiên Hà, thương thế không nhẹ.

-Lão đại, không sao chứ.

-Không sao đâu, chỉ cần nghỉ ngơi một lát là ổn.

Hà lão nhị hầm hầm gắt:

-Còn nói không sao nữa. Nếu không có nội lực thâm hậu thì đã chết dưới chưởng của tên nhãi ranh ấy rồi. Rõ ràng lão đại có thể tránh một chưởng của hắn, sao lại không tránh chứ?

Hà lão đại ngập ngừng:

-Là hắn ra tay quá nhanh, ta tránh không kịp.

-Tên Tiêu Thiên Hà đó thật không biết nặng nhẹ. Lão đại đã có ý nương tay với hắn mà hắn còn ra tay đả thương lão đại nữa. Lần sau đừng để ta gặp lại hắn, nếu không ta sẽ phanh thây xé xác hắn ra mới hả giận.

Hà lão tam cũng thêm vào:

-Đúng thế. Vì hắn mà lão đại của chúng ta không ít phen chịu khổ. Lần này lại suýt mất mạng dưới tay hắn nữa. Con người hắn thật là ngu hết chỗ nói.

-Hai người đừng tranh cãi nữa. Ta mệt rồi. Ta muốn yên tĩnh một lát. Hai người hãy ra ngoài đi.

-Lão đại không sao thật chứ.

-Đã bảo là không sao mà. Hai người đi đi.

-Ừm, chúng tôi ra ngoài kiếm chút gì đó ăn. Lão đại hãy nghĩ ngơi đi.

Hai huynh đệ nhanh chóng rời khỏi phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm nguyền rủa Tiêu Thiên Hà, bao nhiêu lời oán độc sâu cay nhất họ đều mang ra mà rủa xả. Không hiểu họ có mối thù gì sâu đậm với chàng?

-Lão nhị, ta không thể bỏ qua chuyện này được, nhất định phải kiếm tên họ Tiêu đó mà trút hận.

-Lão tam chớ manh động. Tuy ta cũng hận tên tiểu tử đó thấu xương nhưng vì đại sự phải nhịn thôi. Sau này có cơ hội báo thù vẫn chưa muộn.

-Ta càng nghĩ lại càng tức mà. Lão đại thường ngày làm việc gì cũng khiến ta tâm phục khẩu phục nhưng chuyện hôm nay thì ta không phục.

-Ngươi không hiểu tâm ý của lão đại rồi. Lão đại đối với Tiêu Thiên Hà… Mà thôi không nhắc tới chuyện này nữa. Quan trọng lúc này chính là Dương Tuyết Vân ở bên cạnh Tiêu Thiên Hà…

-Lão nhị, sao lại có chuyện như thế được?

-Không hiểu chúng lại muốn giở trò gì đây? Sao chúng lại có thể nghĩ ra lắm trò thế chứ. Sao cứ nhất thiết phải bức lão đại của chúng ta tới đường cùng vậy.

-Chúng ta phải làm sao đây?

-Ta không để chúng đắc ý lâu đâu. Lão tam, chúng ta phải tới Hắc Long Hội một chuyến.

-Tới đó làm gì?

-Cứ đi theo ta khắc biết.

-Có cần nói với lão đại không?

Hà lão nhị xua tay nói khẽ:

-Việc này không nên cho lão đại biết, kẻo lại ngăn cản chúng ta hành sự.

-Nhưng lão đại đang bị thương, để y ở lại một mình có ổn không?

-Yên tâm đi. Chúng ta không đi lâu đâu. Cùng lắm là chốc lát sẽ trở về thôi.

-Được, ta phải tới đó lột da tên tiểu tử Tiêu Thiên Hà, báo thù cho lão đại.

-Đi thôi.

Vừa dứt lời, hai huynh đệ như hai làn khói đen lao vút đi, nhằm thẳng hướng Hắc Long Hội.

Lúc này Thiên Hà cùng Tiêu Hội Chủ và các vị Đường Chủ, Đà Chủ đang bàn bạc kế sách đối phó với Minh Chủ Hắc Đạo thì nghe thấy bên ngoài có tiếng huyên náo. Một đệ tử chạy vào:

-Hội chủ, các vị Đường chủ, bên ngoài có một nam một nữ đang đánh vào đây. Chúng đòi giao người…

Tiêu Bất Phàm bực bội, hai ngày nay lão gặp đủ chuyện rắc rối rồi, đến lúc này còn không được yên nữa. Lão quát:

-Cuồng đồ to gan, để ta xem chúng là giống chó nào dám tới Hắc Long Hội ta cắn càn.

Tiêu Ân Tuấn đặt tay lên vai phụ thân nói:

-Phụ thân, để hài nhi ra ngoài đó xem sao.

-Đi mau đi. Nếu cần thì cho chúng một bài học rồi ném ra khỏi đây, đừng để ta phải thấy chúng nữa.

-Dạ.

Tiêu Ân Tuấn nhanh nhẹn theo tên đệ tử ra ngoài. Ở ngoài cổng quả nhiên có một nam, một nữ đả thương khá nhiều người. Họ vừa đánh vừa chửi:

-Con rùa rụt cổ kia có giỏi thì mau ra đây. Ngươi cứ chui rúc cùng nắm xương khô Tiêu Bất Phàm trong cái mả của hắn cũng không thoát đâu. Bổn nhân sẽ đạp nát nơi này xem ngươi còn chỗ náo để núp.

-Phương nhi, con chuột này rúc trong hang không chịu ra, muội nghĩ chúng ta có nên hun khói không?

-Vũ ca cách này hay đó. Chúng ta đốt một đống lửa thật to, quạt thật nhiều khói cho hắn chết ngạt, chết cháy trong đó luôn.

Tiêu Ân Tuấn tay cầm một ngọn ngân tiên. Thấy đôi nam nữ này mắng nhiếc phụ thân trong lòng nổi giận. Ngân tiên như ánh chớp nhoáng lên nhằm vào cổ nữ nhân phóng tới, ngân tiên như con linh xà uốn lượn, khí thế thật mạnh mẽ. Y ngày thường không thích động võ nhưng mỗi khi xuất chiêu thì thật quyết liệt, cương mãnh. Bọn đệ tử thấy đại thiếu gia xuất thủ thì như được trợ thêm lực, dốc hết sức mà đánh.

Nữ nhân thấy ngọn ngân tiên của Tiêu Ân Tuấn đánh tới thì ngữa người về phía sau tránh, đồng thời tay vung nhẹ mấy mũi ngân châm về trước. Vừa tránh chiêu vừa phóng ám khí nhưng tư thế vô cùng hoa mỹ, ám khí cũng không sai lệch một phân, đánh trúng ba hán tử đang vây lấy nam nhân. Ba gã này không kịp kêu lên tiếng nào đã thành ba cỗ tử thi dưới đất.

Tiêu Ân Tuấn rít lên:

-Thật độc địa.

Y lập tức biến chiêu, ngân tiên đang như một con ngân xà uốn lượn bỗng biến thành ngọn thương cương mãnh nhắm vào yếu huyệt trên người nữ nhân, Lần này y ra tay không hề nương tình. Nữ nhân lùi lại ba bước đồng thời hai ngón tay kẹp chặt vào một đầu ngân tiên. Tiêu Ân Tuấn không ngờ đối phương dám ngang nhiên kẹp chặt vũ khí của mình, y lập tức thu ngân tiên về. Thiếu nữ theo thế thu tiên của Tiêu Ân Tuấn mà áp sát y.

Bên này nam nhân cũng đã đả bại hết các cao thủ vây quanh. Y lao tới giúp nữ nhân giáp công Tiêu Ân Tuấn.

Tiêu Ân Tuấn thấy bên sườn có một luồng kình khí hùng hậu đánh vào, trước mặt nữ nhân vung một thanh trủy thủ đâm vào ngực y. Y không thèm đón đỡ chưởng của nam nhân, nghiến răng vận công hộ thể đồng thời ngân tiên biến thành thương, y phóng ra một chưởng đẩy ngân tiên về phía nữ nhân, đầu ngân thương thúc mạnh vào ngực nữ nhân, khiến nàng ta bật ngược về sau, trủy thủ theo đó rơi xuống. Tiêu Ân Tuấn đón lấy trủy thủ quay sang chém nam nhân một nhát. Chỉ nghe kenh một tiếng như chạm phải binh khí, thanh trủy thủ bật lại. Tiêu Ân Tuấn thấy hổ khẩu tê rát, y kinh ngạc la thầm “Không lẽ hắn đã luyện được thành một thân kim cương bất hoại?”.

Nam nhân bấy giờ đứng khoanh tay nhìn Tiêu Ân Tuấn nói:

-Tiên pháp khá lắm. Nhưng chưa phải là đối thủ của bọn ta đâu. Vừa rồi bọn ta chưa đem hết thực lực ra đấu mà các ngươi đã thê thảm thế này rồi, nếu như bọn ta dốc toàn lực e rằng cái mạng chó của ngươi chẳng còn.

-Hừ, các hạ là cao nhân phương nào? Đã hạ cố tới Hắc Long Hội sao không vào trong mà đứng ở đây chửi gà mắng chó?

-Bọn ta muốn vào thì sẽ vào thôi. Nhưng không muốn lôi thôi mất thì giờ với các người. Bọn ta đến để đòi người. Hắc Long Hội các ngươi mau giao ra để tránh cảnh máu đổ đầu rơi.

-Ngông cuồng, các hạ dựa vào đâu mà tới đây đòi người chứ? Người mà các hạ muốn là ai?

-Dựa vào đâu chắc ngươi đã thấy rõ. Còn người mà bọn ta muốn là tên Tiêu Thiên Hà, Đường Chủ Thần Kiếm Đường.

-Sao? Ngươi muốn Hà đệ à?

-Đúng vậy. Bọn ta đến đây đòi hắn món nợ máu. Hắn hại chết sư phụ bọn ta, hôm nay ta sẽ moi gan, uống máu hắn. Nếu không làm được thế thì ta đâu còn là Phi Yến nữa.

-Đúng, không báo thù được cho sư phụ thì thật uổng danh Nguyệt Hoa Nhân ta.

Hóa ra đôi nam nữ đó chính là Hạ Vũ và Võ Bích Phương.

-Ồ, ra là Phi Yến và Nguyệt Hoa Nhân. Chắc hai vị có hiểu nhầm gì với Hắc Long Hội. Chỉ với bản lãnh của hai vị thì Hà đệ của ta đâu phải là đối thủ sao có thể hại chết ân sư của hai vị được. Xin hai vị suy xét kẻo lại trúng gian kế của kẻ khác muốn vu oan giá họa cho Hắc Long Hội ta.

-Hừ, chớ có nhiều lời. Tiêu Thiên Hà hại chết sư phụ của ta, chính mắt ta trong thấy, sao có thể nói là bịa đặt được. Tốt nhất ngươi mau gọi hắn ra đây cùng bọn ta đối chất sẽ rõ trắng đen ngay thôi.

Tiêu Ân Tuấn thấy Hạ Vũ ăn nói hùng hồn, lại nói là tận mắt nhìn thấy Thiên Hà giết sư phụ y thì nhất thời không biết thật giả ra sao, đành hạ giọng:

-Nếu vậy mời hai vị vào bên trong chúng ta cùng thương nghị.

Hạ Vũ và Bích Phương theo Tiêu Ân Tuấn vào đại sảnh Hắc Long Hội. Hai người vừa nhìn thấy Tiêu Thiên Hà thì nộ khí bốc lên thét:

-Tên sát nhân, mau nạp mạng.

Nguyệt Hoa Nhân búng ra mười mũi Phi Liễu Phong Châm, còn Hạ Vũ thì phách không chém ra một kiếm uy lực dời non lấp bể. Không rõ từ khi nào trên tay y đã cầm một thanh liễu kiếm. Hai người mới gặp đã muốn lấy mạng Thiên Hà. Nhưng cả ngân châm và kiếm chiêu của họ bị một luồng nhu kình hóa giải, ngân châm rơi xuống dưới chân Thiên Hà, còn kiếm chiêu thì tản mác vào hư không.

Mọi người đều ồ lên:

-Hội chủ, một chiêu này của người thật tuyệt diệu.

Tiêu Bất Phàm thấy mọi người lên tiếng tán dương thì hơi mỉm cười. Ánh mắt lão quét qua Hạ Vũ và Bích Phương thoáng có chút sát khí. Lão quay sang Tiêu Ân Tuấn hỏi:

-Tuấn nhi, hai kẻ kia là ai sao dám vào đây hí lộng quỷ thần?

Tiêu Ân Tuấn chưa kịp đáp thì Thiên Hà đã vọt ra đứng cạnh Hạ Vũ, vỗ vai y nói:

-Là hai người sao? Hai người còn sống thì thật là may quá. Tại hạ đang cho người đi dò la tung tích của hai người, hôm nay hai người đến đây rồi thật là tốt quá.

Hạ Vũ gạt tay chàng ra lạnh nhạt:

-Ngươi đừng giả nhân giả nghĩa nữa. Hôm nay bọn ta tới đây đòi ngươi món nợ máu đã vay.

-Đúng hôm nay bọn ta tới đây báo thù cho sư phụ.

Thiên Hà tủm tỉm cười nói:

-Xin hai vị bình tĩnh, tại hạ dẫn hai vị đi gặp một người…

Nguyệt Hoa Nhân vội cướp lời:

-Hôm nay bọn ta đã dám tới đây thì ngoài Diêm Vương ra còn gặp ai nữa chứ.

-Người này, hai vị không gặp không được. Để tại hạ dẫn đường.

-Hà nhi, có chuyện gì vậy?

-Nghĩa phụ, họ là bằng hữu của hài nhi. Chỉ là có chút hiểu lầm thôi, không sao đâu.

-Hiểu lầm cái nỗi gì? Ngươi giết chết sư phụ bọn ta mà bảo hiểu lầm sao?

-Đúng thế tuy ngươi không trực tiếp ra tay nhưng đã gián tiếp đẩy sư phụ ta tới chỗ chết. Món nợ này không tính cho ngươi thì tính cho ai đây?

-Thôi được. Trước tiên hai vị hãy gặp người này đã rồi hẵng nói tới món nợ đó sau.

Thiên Hà ung dung đi trước. Hạ Vũ và Võ Bích Phương đưa mắt nhìn nhau rồi nối gót theo sau. Trong lòng thắc mắc về người mà Thiên Hà muốn họ gặp.

Thiên Hà dẫn họ đi quanh co qua mấy gian nhà, cảnh vật bày trí ở đây khiến người ta lóa mắt. Hạ Vũ thì thầm:

-Thật uổng công ta là Phi Yến, một nơi như thế này sao ta chưa viếng thăm nhỉ?

Nguyệt Hoa Nhân cười khanh khách:

-Huynh mà viếng thăm nơi này rồi đi bây giờ đâu còn đứng được ở đây.

Nói rồi đưa tay trỏ về bốn phía. Hạ Vũ nhìn theo thì thấy Hắc Long Hội bố trí canh phòng thật cẩn mật, bên trong không biết còn có thiên la địa võng gì nữa.

Hai người đi theo Thiên Hà một lúc thì tới một hoa viên.

Lúc này Tuyết Vân và Tiêu Ngọc đang ẩu đả trong vườn hoa. Vô số cây cối bị hai nàng đánh nát. Tiêu Ngọc cầm trường kiếm veo véo nhằm vào yết hầu Tuyết Vân đâm tới. Tuyết Vân tay cầm tiêu ngọc liên tiếp gạt kiếm chiêu của Tiêu Ngọc, rồi nhanh như chớp điểm tới bốn chiêu tựa thiểm điện phá không. Tiếc rằng lúc này nàng không còn nội lực nếu không bốn chiêu đó đủ lấy mạng Tiêu Ngọc.

Tuyết Vân thở dài nói:

-Tiêu cô nương hà tất chúng ta phải tranh tài cao thấp dẫn tới lưỡng bại câu thương. Chỉ cần cô nương nói một câu, Dương Tuyết Vân ta vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trước mắt cô nương và Hà ca nữa.

Tiêu Ngọc sa sầm nét mặt quát:

-Tiêu Ngọc ta không cần van xin sự thương hại của ngươi. Tiếp chiêu!

Kiếm pháp của Tiêu Ngọc vô cùng xảo diệu. Mẫu thân của nàng ngày trước được mệnh danh là…, bộ kiếm pháp… bà đã truyền thụ lại hết cho cô con gái. Tiêu Ngọc luyện tập thành thục, lại được nhiều cao thủ kiếm thuật ở Hắc Long Hội chỉ điểm nên tiến bộ rất nhanh. Về mặt kiếm pháp Thiên Hà phải nhún nhường tiểu sư muội vài phần.

Hôm nay nàng gọi Tuyết Vân ra nói chuyện riêng cốt ý muốn Tuyết Vân thấy khó mà bỏ cuộc, rời xa nhị ca của nàng. Nhưng không ngờ Tuyết Vân tính khí ngang ngạnh, lời nói lại ưa châm chích, nhạo báng khiến nàng nổi giận đòi tỷ thí võ công. Nàng vốn biết Tuyết Vân đã mất hết nội lực, trong lòng vốn cũng khâm phục nàng ta xả thân vì việc nghĩa nhưng không ngăn được lòng ghen ghét. Lời qua tiếng lại cuối cùng dẫn tới việc đánh nhau, nhưng Tiêu Ngọc không muốn chiếm tiện nghi nên trước sau chỉ sử dụng kiếm pháp tinh diệu tuyệt không dùng tới nội lực.

Nếu so võ công, Tuyết Vân đương nhiên là hơn Tiêu Ngọc rất nhiều, nếu nàng không vì niệm tình Thiên Hà thì Tiêu Ngọc đã sớm bại dưới tay nàng.

Thiên Hà sớm đoán biết thế nào giữa hai nàng cũng xảy ra tranh chấp nhưng vốn biết bản lãnh của Tuyết Vân không hề tầm thường nên không mấy lo lắng. Cây tiêu trong tay Tuyết Vân vung lên nhẹ nhàng, gió thổi qua lỗ tiêu phát ra thành một điệu âm nhạc nhu hòa, ngọc tiêu từ từ điểm tới nhằm huyệt tiểu hải sau khủy tay Tiêu Ngọc. Nếu thanh kiếm của Tiêu Ngọc tiếp tục điểm tới thì tất nhiên huyệt đạo ở cổ tay cũng bị điểm trúng.

Tiêu Ngọc vội xoay người thu kiếm rồi tiếp tục nhằm Tuyết Vân đánh tới. Tuyết Vân liền chuyển cây ngọc tiêu theo đường cánh cung điểm vào huyệt thiên toàn dưới nách đối phương. Tiêu Ngọc đành đưa kiếm lên gạt nhưng ngay lúc đó Tuyết Vân không thu ngọc tiêu về kịp nên thanh kiếm trong tay Tiêu Ngọc rạch một đường dài trên cánh tay nàng, ngọc tiêu gãy làm đôi.

Tiêu Ngọc đả thương đối phương nhưng cũng tỏ ra kinh ngạc không kém vội thu kiếm về. Nguyên lúc đó Tuyết Vân đang định biến chiêu thì bắt gặp ánh mắt Thiên Hà đang nhìn mình ngụ ý thủ hạ lưu tình khiến tâm thần nàng hơi rúng động, nàng khẽ thở dài đang định thu ngọc tiêu lại nhưng không kịp.

Biến cố bất ngờ khiến Thiên Hà giật mình, chàng lao tới bên Tuyết Vân, đôi mắt oán giận nhìn Tiêu Ngọc:

-Ngọc nhi, ta không ngờ muội lại đang tâm hạ thủ. Vân Nhi đã ra tay nương tình vậy mà muội…

Tiêu Ngọc sắc mặt tái mét, vừa rồi nàng cũng không cố tình đả thương đối phương. Nàng lộ vẻ bối rối, ấp úng:

-Muội…muội… không cố ý…chỉ là…

Thiên Hà trừng mắt nhìn nàng rồi vội xé vạt áo băng vết thương đang túa máu trên tay Tuyết Vân.

-Nàng không sao chứ?

Tuyết Vân chầm chậm lắc đầu.

Tiêu Ngọc chua chát nhìn Thiên Hà. Nàng khó khăn buông từng tiếng, dường như mỗi câu mỗi chữ buông ra đó đều bao hàm sự nặng nề và thống khổ cực độ:

-Huynh…vì ả… mà không tin muội sao?

Thiên Hà quát:

-Mọi chuyện ta đả chứng kiến tận mắt, muội còn muốn ta phải tin sao đây?

Tuyết Vân nắm tay Thiên Hà nói:

-Tiêu cô nương không cố ý đâu, là do muội sơ suất…

Tiêu Ngọc nhìn hai người bi phẫn nói:

-Ngươi nói sai rồi, vừa rồi là ta cố y đấy. Ta hận chưa thể lấy mạng ngươi Dương Tuyết Vân. Ha ha ha, chỉ một vết thương trên tay ngươi mà nhị ca đã đối với ta vô tình vô nghĩa như thế thì nếu như ta giết chết ngươi… Nhị ca, lúc đó huynh sẽ lấy mạng ta trả thù cho cô nương ấy sao?

Thiên Hà thở dài không nói, chừng như mặc nhiên thừa nhận.

Khuôn mặt Tiêu Ngọc vụt trở nên lạnh lùng. Nàng đưa thanh kiếm lên, mắt chứa đầy sát khí, hữu thủ vung lên, thanh kiếm rạch trên tay nàng một vết dài sâu hơn ba tấc, máu tuôn ra xối xả. Thiên Hà thất kinh trước hành động bất ngờ của nàng vội chụp lấy thanh kiếm, hét:

-Tam muội, muội…

Tiêu Ngọc chừng như không biết đau đớn, lạnh lùng bỏ đi.
Bình Luận (0)
Comment