Trận pháp đi được một nửa đoạn đường thì thiếu đi một nguồn linh lực không thể ngừng lại chỉ có tiếp tục, Thẩm Thần cùng những người khác đứng bên ngoài coi kịch đặc sắc được diễn ra bên trong trận pháp.
Chợt tia sấm từ đám mây khổng lồ trên trời giáng xuống trung tâm trận pháp lập tức đánh văng những người đứng trong trận, Thẩm Thần và người bên cạnh y thì lại không sao.
Thần sắc bình thản của họ nhìn đám trưởng lão bị sấm đánh liên tục, trong đôi mắt của họ chứa sự vô tình bởi vì nếu họ cứu những người đó há chẳng phải là mọi sự tính toán của bọn họ đều đổ sông đổ biển cho nên tốt nhất là đứng bên ngoài xem kịch hay, hơn là cứu đám người vô lương tâm đó.
Tia sấm không có dấu hiệu ngừng lại, cứ liên tục giáng mạnh vào đám trưởng lão không để bọn lão già đó có cơ hội rời trận.
Một rồi hai tia sấm giáng xuống liên tục khiến đám trưởng lão nhất thời bị đánh đến tái mặt.
Không những sắc mặt thay đổi ngay cả đan điền trong người bọn họ cũng không chịu được những đòn sấm liên hoàng liền xuất hiện vết nứt.
Tề Hoa đứng bên ngoài trận thấy rất thỏa mái khi nhìn thấy đám người giết ca ca của nàng phải chịu trừng phạt.
Thẩm Thần đứng ở bên cạnh nàng cũng có một phần cảm xúc như vậy, ánh mắt của y mang theo sự thỏa mãn và phần nào nuôi được cơn lửa hận trong lòng.
Đợi khi bên tai y nghe thấy tiếng hơi thở yếu ớt của đám người đó mới chậm rãi vung tay.
Đám mây khổng lồ trên bầu trời đêm lập tức bị một lực gió khá mạnh vô tình thổi tan đi và những tia sấm cũng theo đó mà biến mất để lại một đám người lục tuần nằm trên mặt đất mang đầy vết thương nặng nề do mấy tia sấm lúc nãy gây ra.
Thẩm Thần chấp tay sau lưng chậm rãi bước đến một vị trưởng lão, y hạ người ngồi xuống trước mắt lão ta, đôi mắt đen không hề có một tia thương xót nào nhìn đối phương đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc chậm rãi cất lời:”Sao? Còn muốn đánh nhau với tên ác ma như ta không?”
“Tên ác ma như ngươi nhất định sẽ sống không yên...!Khụ....!Mãi mãi sẽ không có kết cục tốt đẹp.”, đáp lại câu nói không mấy thương cảm của Thẩm Thần lại là một lời nói nguyền rủa không nghe được sự tốt đẹp nào nhưng y nào quan tâm đến mấy lời vô bổ đó của lão ta.
Thẩm Thần thở ra một hơi ngao ngán lắc đầu nói:”Sắp chết đến nơi rồi mà còn nói mấy lời vô bổ đó.
Ngươi như thế này là đáng lắm.”
“Ngươi....!Khụ...”, lão ta bị lời nói của y chọc tức đến mức phun ra máu cũng không thể bớt lửa giận trong lòng.
Thẩm Thần lại mang thần sắc bình thản nhường như y không biết lời nói của bản thân chọc tức đối phương.
Y ngồi nhìn đối phương giây lát rồi đứng dậy rời đi để mặc đối phương tự sinh tự diệt ở đó.
Thẩm Thần dừng lại ở một chỗ trống, y hạ người xuống sau đó liền tạo ra một Nghị Dương giả.
Người nằm trong lòng y, khuôn mặt giống y đúc, khóe môi đối phương chợt xuất hiện dòng máu đỏ chảy dài.
Thẩm Thần tạo ra một Nghị Dương giả mạo mới hít nhẹ một hơi thật sâu, khuôn mặt ôn nhu của Thẩm Hy lập tức trở thành khuôn mặt anh tuấn của Khương Bạch.
Lúc này, bên tai y vang lên tiếng của các đệ tử trong môn, tiếng bước dồn dập của họ ngày một gần.
Bọn họ được Lăng Tiêu dẫn đến chỗ y, Thẩm Thần ổn định tinh thần sau đó liền xác định khoảng cách của bọn họ mới lên tiếng:”Sư phụ...!Người như thế nào rồi?”
Nghị Dương giả ở trong lòng y chợt mở mắt cất lời:”Là Khương Bạch sao? Ta không sao nhưng có chuyện này muốn nói với con!”, lời nói của người trong lòng vang lên khiến không ít đệ tử phải dừng bước.
Ánh mắt của bọn họ lập tức đổ vào hai người sư đồ này, Thẩm Thần ở trước mặt bao nhiêu đệ tử đương nhiên sẽ không làm họ thất vọng, y gật đầu giả vờ lộ ra vẻ mặt lo lắng trước đám đệ tử ngây thơ.
“Ta bây giờ sống không được bao lâu.
Cho nên Hạc Thần giao lại cho con, mong con có thể quản lý tốt.”, Thẩm Thần giả thành bộ dạng đau xót nhìn người trong lòng, y rưng rưng nước mắt gật đầu nói “vâng”.
Chỉ một câu nói lại cộng thêm bộ dạng đau xót đến mức rơi lệ của Khương Bạch cũng đủ khiến đám đệ tử kia tin không dám có ý kiến gì.
Lời vừa thốt ra, người trong lòng Thẩm Thần không còn gì lưu luyến mà tắt thở ngay trong lòng y.
Cơ thể của đối phương liền tan thành một những đốm sáng trắng bay đi trong không trung trước ánh mắt của đám đệ tử ngây thơ.
Đám trưởng lão nằm trên mặt đất chứng kiến tất cả, bọn họ muốn nói gì đó nhưng lời còn chưa nói ra đã tắt thở khiến đám đệ tử đều hoang mang chạy đến nhưng cuối cùng cũng không kịp.
Không một ai còn sống!
Bọn người Ngô Thanh và Trần Lam chứng kiến màn kịch của Thẩm Thần cũng hết sức bất ngờ, bộ dạng đau xót và những giọt nước mắt đó thật sự khiến người khác tin đến mức không có thứ chối bỏ được.
Nhưng biết nói làm sao được, mưu trí cộng với tài diễn của y làm sao không khiến người khác tin được.
Chỉ có thể tóm lại một câu: Con người y rất mưu mô.
Sau đêm đó, xác của đám trưởng lão được các đệ tử mang đi chôn cất.
Thẩm Thần mang hình dáng của Khương Bạch lên làm chưởng môn và phong cho những người mà y cảm thấy phù hợp lên làm trưởng lão đời tiếp theo.
Mối thù của người thương cuối cùng cũng được trả, bản thân y đã không còn chuyện gì để làm nên trao lại chức chưởng môn cho Trần Lam.
Hạc Thần này vốn dĩ là của gia tộc Trần Lam nhưng vì bị người khác hãm hại nên Trần Lam mới lưu lạc bên ngoài và được chưởng môn Phong Hiên mang về nuôi dạy đến trưởng thành.
Dưới sự giúp đỡ của y, đối phương mới lấy lại được thứ mà gia tộc hắn xây dựng bao năm.
Sáng ngày hôm sau, Trần Lam tiễn bọn người Thẩm Thần đi một đoạn, mắt thấy người rời khỏi môn.
Hắn nhìn tấm lưng của bọn họ đi xa mới xoay người trở về xử lý công vụ.
Đợi rời khỏi Hạc Thần một đoạn, Thẩm Thần chợt dừng bước, ánh mắt của y nhìn ba người trước mặt mỉm cười nói:”Ta phải về nhà, có lẽ hành trình của ta chỉ có thể kết thúc ở đây.
Nếu các ngươi cần có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào, Thẩm Hy ta luôn sẵn lòng giúp đỡ các ngươi.”
Ngô Thanh không mấy bất ngờ trước lời nói của y, hắn xếp cây quạt trong tay, bước đến ôm lấy Thẩm Thần nói:”Bọn ta sẽ không ngăn cản ngươi trở về nhà, cảm ơn ngươi đã cùng chúng ta đi ngao du thế gian này.
Thẩm Hy, ngươi phải sống thật tốt đấy.”, cái ôm ấm áp của Ngô Thanh khiến Thẩm Thần cảm nhận được tình bằng hữu bao năm giữa bọn họ.
Y nhắm mắt vỗ nhẹ vào tấm lưng của Ngô Thanh nói:
“Được, ta nhất định sẽ sống thật tốt.
Hai người các ngươi cũng vậy.”, Ngô Thanh gật đầu.
Sau cuộc nói chuyện ngắn gọn đó, Thẩm Thần đưa cho mỗi người một viên thạch khá nhỏ màu xanh lam bảo rằng:”Nếu các ngươi cần ta giúp đỡ trong tình huống cấp bách thì hãy phá viên thạch này.
Thẩm Hy ta sẽ xuất hiện giúp các ngươi.”
Hai người họ gật đầu sau đó cất viên thạch đi, ánh mắt của hai người lập tức nhìn sang Tề Hoa đứng bên cạnh.
Nàng biết họ muốn nói gì, bản thân Tề Hoa nàng cũng có quyết định riêng.
Một lời không nói Tề Hoa nhanh chóng đi đến bên cạnh Thẩm Thần, ánh mắt của hai người đối diện nhìn nàng như ca ca nhìn muội muội ruột.
Trong đôi mắt đó hiện lên một câu nói tình cảm của hai ca ca dành cho nàng: Bảo trọng, nhớ giữ gìn sức khỏe.
Tề Hoa chậm rãi nở nụ cười nhẹ nhàng đáp lại ánh mắt của hai người đối diện:”Hai huynh bảo trọng, muội phải đi rồi.
Tạm biệt các huynh.”, Tề Hoa nói ra những lời đó liền vẫy tay chào tạm biệt hai người trước mặt.
Thẩm Thần ở bên cạnh đã sớm vẽ xong trận pháp, y nở nụ cười nói:”Tạm biệt.”
Hình bóng lẫn giọng nói của Thẩm Thần và Tề Hoa đã không còn ở trước mặt hai người họ.
Thay vào đó là một khoảng trống yên ấm giữa cảnh rừng cùng với tiếng chim hót, Ngô Thanh thở ra một hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh trên cao nói:”Mong Thẩm Hy có thể quên được sự đau đớn đó.”
Lăng Tiêu đứng bên cạnh hắn cười nói:”Ta tin chắc y sẽ vượt qua thôi.”