Huyết Mạch Phượng Hoàng

Chương 1.2

Tiêu Hàn nhận lấy nhìn sơ qua một lượt, nội dung đại khái là anh mua thọ giúp cha đổi bằng một phần số mệnh, sau khi xong chuyện thì hai bên không quấy rầy nhau, đồng thời cũng sẽ giữ bí mật chuyện này, nếu như sau này có gì cần giúp đỡ sẽ tính giá khác. Tiêu Hàn cầm lấy bút trên bàn kí tên.

“Được rồi, anh giữ một bản hợp đồng đi, sau đó về nghỉ ngơi, nhớ kỹ lời tôi, an tâm chờ tôi là được. Không tiễn nhé, tôi muốn nghỉ ngơi.” Nói xong Tô Mạt đứng dậy đi vòng qua chiếc bàn, đến bên cạnh cánh cửa kia, không quan tâm Tiêu Hàn vẫn còn ngồi trên ghế sô pha, cô đẩy cửa vào trong.

Tiêu Hàn nhìn Tô Mạt bỏ đi, vuốt vuốt mũi không khỏi cười khổ, cô gái này thật cá tính, nhưng sau khi cô ấy rời đi thì anh bỗng thấy nhiệt độ trong phòng như giảm xuống lạnh đến rợn người, Tiêu Hàn cầm hợp đồng trên bàn đẩy cửa ra về.

Tô Mạt trở về phòng tiện tay cầm một chiếc cốc rồi lấy túi trà sữa bên cạnh, xé mở cho vào cốc rồi đổ thêm nước nóng đặt lên bàn, cô tựa vào ghế sô pha nhắm mắt lại.

“Cô còn có thể mua mệnh giúp người ta à? Đi theo cô lâu như vậy sao tôi lại không biết nhi?” Giọng nói đột ngột vang lên khiến Tô Mạt đang ngả người trên sô pha mở mắt ra, nhìn về phía phát ra âm thanh. Một cô gái mặc bộ đồ đỏ đang mỉm cười cầm cốc trà sữa cô vừa pha, nghịch ngợm nháy mắt với cô.

“Tôi nói này, cô cũng đâu uống được giành với tôi làm gì. Anh ta đi rồi sao?”

Đối mặt với cô gái áo đỏ, Tô Mạt không biết phải làm sao.

“Ừ, đi rồi.”

Cô gái nhìn vẻ mặt của Tô Mạt cười hì hì, nếu bây giờ Tiêu Hàn ở đây thì nhất định sẽ sợ đến mức mặt mày tái mét, bởi vì người thường sẽ chỉ thấy một cái cốc lơ lửng và một cô gái đang độc thoại với không khí.

Người vừa sinh ra đã được định sẵn vận mệnh, Tiêu gia vốn có phúc nhiều đời đáng tiếc lòng tham không đáy, hôm nay thiện ác báo ứng, không ai có thể cứu vãn vận mệnh mà hai cha con họ phải đối mặt. Tôi mượn số mệnh của Tiêu Hàn bởi vì sau này anh ta gần như không dùng đến nữa, san sẻ số mệnh cho người cần đến nó để đổi lại lợi ích cho bản thân không tốt hay sao?” Như thể đang độc thoại cũng như đang an ủi chính mình, Tô Mạt không nhìn cô gái áo đỏ mà thì thầm như vậy.

“Hình như cô là thầy âm dương, không phải nên trừ ma vệ đạo à? Sao lại biến thành cảnh sát thế giới rồi? Tiêu Hàn không phải là vấn đề cô cần giải quyết, theo như lời cô nói tối nay cha con họ sẽ chết, cô cần gì phải làm vậy chứ?” Nhìn vẻ mặt của Tô Mặt, cô gái áo đỏ nói ra nghi ngờ của mình.

“Tôi chỉ muốn thuận tiện đòi lại lẽ phải cho một số người mà thôi, người hay ma đều gặp gian truân, dù sao tôi cũng rảnh rỗi nhàm chán, coi như giải trí cũng được.”

“Đừng nói dối, rõ ràng cô lười chảy thây, làm gì có chuyện nhàm chán nên can thiệp vào việc vớ vẩn nhà người ta? Còn đòi lẽ phải ư? Có ma mới tin cô! Nhưng mà ngay cả con ma như tôi cũng không tin cô nữa là. Cô đó, miệng cứng lòng mềm, nếu không phải là cô không chừng tôi sẽ phạm phải rất nhiều tội nghiệt, cuối cùng còn có thể bị một số người gọi là nhân sĩ chính đạo làm cho hồn phi phách tán. Mạt Mạt, cảm ơn cô.”

Đôi mắt cô gái ánh lên sự biết ơn.

“Làm ơn đi, cô là ma đó, lạnh lắm rồi, đừng nói mấy chuyện khôi hài với tôi nữa được không? Tiểu Hồng Hồng ra ngoài trông tiệm đi, tôi muốn ngủ, tối nay còn có việc phải làm.”

Tô Mạt ngáp dài, cầm lấy tấm chăn mỏng trên sô pha đắp lên người, phất tay với cô gái áo đỏ rồi không nói thêm gì nữa.

“Đừng gọi tôi là Tiểu Hồng Hồng, tên tôi là Mạc Ly.”

Cô gái áo đỏ cau mày bất mãn sau đó bay khỏi phòng.

Màn đêm nhanh chóng buông xuống, Tô Mạt ngẩng đầu nhìn cổng bệnh viện trước mặt khẽ nói đi thôi, những người đi ngang qua cô lúc này đều cảm thấy nhiệt độ bỗng dưng giảm xuống, rất lạnh.

Tiêu Hàn ngồi trong phòng bệnh thấp thỏm, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn ra cửa phòng. Trên giường bệnh, ông Tiêu cắm ống đầy người vẫn lẳng lặng nằm đó, nếu như không có số liệu hiển thị trên máy và hơi thở yếu ớt của ông, có lẽ người ta sẽ tưởng ông đã chết rồi.

Tô Mạt đi đến cửa phòng bệnh, tay kết một thủ ấn (*), sau đó nhẹ nhàng vung tay lên đẩy cửa đi vào phòng.

(*): Kết thủ ấn chỉ tư thế kết các ngón tay khi tu luyện hay thực hiện nghi lễ

Nghe thấy tiếng mở cửa Tiêu Hàn giật bắn, nhìn thấy Tô Mạt khoác bộ đồ thể thao thì chợt thở phào nhẹ nhõm, dù gì anh và cha cũng là nhân vật có máu mặt ở thành phố A, nếu để người khác biết anh hoang đường đi mua thọ cho cha mình, như vậy sẽ gây ảnh hưởng lớn tới tiếng tăm anh.

“Anh không cần lo lắng, tôi đã thiết lập kết giới, không ai có thể vào và cũng không ai có thể ra, dĩ nhiên ngoại trừ tôi.”

Tiêu Hàn sửng sốt, chưa kịp hiểu ý trong lời nói của Tô Mạt thì đã nghe cô nói tiếp, “Anh đã nghĩ kỹ thật chưa? Nếu rồi thì nhắm mắt lại là được.”

Tiêu Hàn không trả lời khẽ nhắm hai mắt lại, nhưng bàn tay đặt trên đầu gối cho thấy sự căng thẳng của anh.

“Thả lỏng, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Tô Mạt đi đến trước mặt Tiêu Hàn, nhẹ nhàng đặt tay lên đỉnh đầu Tiêu Hàn, tiếp đó tay cô kết vài thủ ấn. Theo mỗi lần thủ ấn biến hóa, đỉnh đầu Tiêu Hàn cũng chầm chậm toát ra một lớp khí màu vàng, rồi từ từ tụ lại, cuối cùng tạo thành một quả cầu to bằng ngón tay cái, Tô Mạt thu quả cầu nhỏ màu vàng này vào tay, nhét vào túi quần thể thao xong xuôi, cô thản nhiên nói, “Được rồi, mở mắt ra đi.”

Tiêu Hàn sửng sốt, nhanh quá! Sau đó mở mắt lại vội nhắm lại, run run hỏi, “Xảy ra chuyện gì thế?”

“Như anh thấy, vừa rồi quên nói cho anh biết là tôi đã lấy đi số mệnh của anh, thời vận của anh giảm sút nên có thể thấy rất nhiều thứ bình thường không thể thấy, phải nói là những gì anh vừa nhìn thấy vẫn ở trong phòng này suốt mấy ngày qua, mong ngóng thời khắc cha anh ngừng thở. Anh nên mở mắt ra nhìn thật kỹ đi.” Tô Mạt giải thích tình hình hiện tại cho Tiêu Hàn biết với giọng điềm nhiên như không.

Tiêu Hàn mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng trước mắt khiến chân anh không ngừng run lẩy bẩy.

Căn phòng bình thường vẫn trống trải xa hoa giò chật ních người, điều khiến anh hoảng hốt là trong đám người kia có kẻ tên Trịnh Nguyên, ông cụ khí sắc hồng hào và thai phụ bụng hơi nhô lên mà sáng nay anh vừa nhìn thấy. Ấy thế nhưng hiện tại dường như họ không còn vẻ ôn hòa mà anh từng thấy nữa, ai ai cũng nhìn anh bằng vẻ mặt dữ tợn.

Trong nháy mắt Tiêu Hàn cảm thấy trời đất xoay chuyển, anh muốn đứng lên rời đi lại phát hiện mình không tài nào cử động được.

Tiêu Hàn hoảng sợ nhìn Tô Mạt, “Xin cô thả tôi đi, cô muốn thế nào tôi cũng cho cô, chúng ta kí hợp đồng rồi mà, cô không thể đối xử với tôi như vậy!”

“Tôi đã lấy được thứ tôi muốn, về phần hợp đồng anh nhìn kỹ lại đi.”

Tô Mạt cười khẩy, đưa hợp đồng cho Tiêu Hàn đang run rẩy.

Tiêu Hàn run run nhận lấy hợp đồng, trên đó viết rõ ràng: Mệnh Tiêu Hàn mang theo kiếp số tối nay chắc chắn phải chết, Tô Mạt lấy đi số mệnh của anh giúp anh tránh khỏi kiếp nạn và kéo dài tuổi thọ.

Không đúng, hợp đồng kia không phải vậy. Không phải nói là mua mệnh cho cha tôi sao? Thế nào lại là mua cho tôi? Cô lừa tôi à!”

“Tôi không lừa anh, từ đầu đến cuối là anh tự mua mệnh cho mình. Tối nay anh vốn phải chết vì tai nạn giao thông, do tôi bảo anh núp trong phòng bệnh đừng ra ngoài nên mới tránh khỏi kiếp nạn này. Cha của anh đã chết, anh đấu thầu thất bại, tất cả mọi chuyện đều là ảo tưởng của anh thôi, rơi vào kết cục này cũng bởi ‘nhân' do chính anh gieo. Anh còn nhớ chuyện xảy một tháng trước không?”

“Một tháng trước?”

Tiêu Hàn lẩm bẩm, nhớ lại chuyện xảy ra một tháng trước đây...

[i]“Tiếp theo xin tạm dừng chương trình để thông báo tin tức. Rạng sáng ngày hôm nay, thành phố xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn. Căn cứ theo hiện trường, có khoảng ba chiếc xe va chạm, trong đó một người đã lái xe bỏ trốn. Hiện tại đã xác nhận vụ tai nạn khiến ba người chết và một người bị thương, người bị thương đang được cấp cứu, cảnh sát đang tiến hành điều tra chiếc xe bỏ trốn. Chúng tôi sẽ tiếp tục thông báo trong các bản tin sau.”

“A lô, cha à.” Người đàn ông đang xem tin tức trên ti vi nhận điện thoại, “Con cũng không ngờ, cha đừng mắng con nữa, nhanh nghĩ cách được không? Con sẽ giải quyết mấy người nhà kia, cho ít tiền thôi. Cha giúp con dẹp yên phía cảnh sát và đài truyền hình đi.”

“Tên nhóc này sao lại không cẩn thận như vậy, uống rượu còn dám lái xe. Bền cha con có thể yên tâm, có đỉều những người nhà kia không dễ xử lí đâu, lúc cần thiết cũng phải giở chút thủ đoạn.” Tiếng nói ở đầu bên kia điện thoại đã nhuốm màu thời gian, tuy nói lời trách mắng nhưng giọng điệu lại không hề mang ý trách móc.

'”Vâng, con biết rồi cha yên tâm, giải quyết xong chuyện này con sẽ về gặp cha, nhân tiện bàn bạc chút chuyện luôn.”

Cúp điện thoại, Tiêu Hàn suy nghĩ một chút lại gọi thêm một cú điện thoại, “A lô, Đen hả? Là anh, anh Tiêu của chú đây, bên anh có chút việc cần chú giúp, đã xem ti vi chưa? Đúng, anh muốh chú điều tra gia đình họ. Ừ, xem thử chuyện này có thể giải quyết riêng hay không, gặp mấy chuyện đau đầu này chú thuận tay giúp anh giải quyết nhé. Ừm, cảm ơn, chờ chuyện này xử lí xong mấy anh em mình tụ tập, khẳng định không thiếu phần ngon cho chú. Tốt, cứ vậy đi. “

Cúp điện thoại, Tiêu Hàn không khỏi nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.

Vốn là tối hôm qua nhờ cha giúp đỡ, anh nhận được công trình sửa đường do chính phủ bỏ vốn, đây là một việc béo bở nên vui mừng uống thêm vài ly. Không ngờ trên đường về nhà thì men rượu lại xông lên nên lái xe hơi nhanh, đến khi nhìn thấy chiếc xe trước mặt thì đã không phanh kịp nữa. Chiếc xe đối diện cũng giật mình, vì tránh xe anh nên đụng phải chiếc xe đang rẽ ở bên cạnh, lúc đó anh sợ đến mức tỉnh cả rượu, vội vàng xuống xe xem hai chiếc xe kia. Kết quả là người trên xe hình như không còn nhúc nhích, có một chiếc xe còn chảy tràn máu ra ngoai, anh sợ đến mức vội vàng quay về xe rồi lái đi.

Chẳng mấy chốc đã đến buôĩ tối, chuông điện thoại di động khiến Tiêu Hàn đang trầm tư bỗng bừng tỉnh. Anh bắt máy, chỉ nghe mấy câu thì sắc mặt liền biến đổi.

“Cái gì? Có một nhà không đồng ý? Trên xe có một phụ nữ đang mang thai? Một xác hai mạng? Chồng cô ta bị thương nặng? Không đồng ý giải quyết riêng? Nhà hắn còn có hai người già một người còn bị bệnh nặng? Được, chú giải quyết tên đàn ông kia đi, còn sót lại hai người già cô quạnh, anh muốn xem họ làm được gì!” Dứt lời, Tiêu Hàn hung dữ cúp điện thoại.

Nửa tháng sau.

“Con trai à, việc kia vừa mới chấm dứt, bây giờ đấu thầu sẽ bất lợi cho con, việc đó con làm tuyệt tình quá, giở trò với người ta ở bệnh viện. Cha mẹ người ta nghe nói con trai đã chết, hai ông bà đêu uống thuốc tự vẫn. Nếu như không phải cha biết trước, khống chế chuyện này, bây giờ con không thể đứng đây nghe cha nói chuyện đâu.” Vẫn là tiếng nói già nua, có điều lầnn này giọng nói mang theo sự trách mắng.

“Được rồi. Cha, làm cũng đã làm rồi, giờ nói có ích gì đâu? Chuyện đấu thầu lần này cha có thể lo liệu được không?” Giọng nói của người kia cực kì thiếu kiên nhẫn.

“Cũng được. Nhưng mà, cha... cha... tút tút...”

Giọng nói già nua đột nhiên biến mất, chỉ để lại tiếng tút tút trong điện thoại

“Cha? Cha ơi? Mau gọi xe cứu thương.”

Không còn nghe thấy tiếng cha, người bên kia đầu dây trở nên hoảng loạn.[/i]

“Nói vậy, cha tôi phát bệnh tim qua đời từ lúc đó, tôi đấu thầu thất bại, người nằm trong phòng bệnh chính là tôi sao?”

Tiêu Hàn sững sờ ngẩng đầu lên nhìn Tô Mạt, truy tìm đáp án.

“Có vẻ anh đã nghĩ ra rồi, đây là những người vô tội dính vào vụ tai nạn giao thông do anh gây nên, nếu đã nhớ ra không bằng trả giá đi thôi.” Dứt lời Tô Mạt quay người rời khỏi phòng bệnh.

Tiêu Hàn nhìn Tô Mạt bỏ đi tuyệt vọng kêu to, “Đừng đi, cô đừng đi, tôi biết sai rồi, xin cô cứu tôi với. Các người đừng đến đây! Đừng đến đây!”
Bình Luận (0)
Comment