“Không biết bây giờ Đào Tử có sao không?"
Tô Mạt trước sau vẫn mang vẻ lo lắng nhìn tà khí bao phù khách sạn suối nước nóng.
"Sẽ không sao đâu, chúng ta nhanh trở về, xem thử chuyện gì xảy ra, suy đoán lung tung như vậy cũng chẳng có kết quả gì."
Hàn Ngạo sải bước nhanh đi về phía khách sạn suối nước nóng. Ngẩng đầu nhìn vào mắt Hàn Ngạo, Tô Mạt chỉ có thể thở dài không biết làm sao. Anh nói rất đúng, cô suy đoán thế này cũng chỉ tự tìm thêm phiền não, còn không bằng mau sớm trở về xem thử rốt cuộc tình hình thực tế như thế nào.
Đi từng bước đến gần phòng trong, cuối cùng Tô Mạt và Hàn Ngạo cũng thấy rõ tình hình, khiến hai người có phần dớ khóc dờ cười. Tiểu Triết vẫn ngủ mê man trên giường, còn Đào Tử ngồi bên cạnh cô bé nhắm mắt lẩm bẩm, trên người tỏa ra ánh sáng màu trắng, như thể đang ngồi thiền. Hồn thể đầy rẫy phòng bao quanh lấy họ, dường như đang lắng nghe điều gì, thỉnh thoảng có vài hồn thế nhạt dần rồi chậm rãi biến mất không thấy nữa, cũng có những hồn thể đậm màu hơn chút đang chậm rãi nhạt đi, sau đó cũng từ từ biến mất tăm. Có lẽ tà khí trong phòng là kiệt tác của mấy hồn thể này.
"Đào Tử đang tinh lọc những linh hồn này à? Sao trước đây không biết cô ấy còn có nghề này chứ?"
Nhìn hồn thể đang không ngừng tràn vào phòng cùng với đám hồn thể từ từ biến mất, Tô Mạt có chút hoang mang khó hiểu.
"Những hồn thể này sao lại đến chỗ chúng ta?"
Phượng Hoàng màu vàng vút lên cao, xông đến đám hồn thể không ngừng tràn vào phòng. Tia sáng huyền ảo của Phượng Hoàng quét đến nơi nào, hồn thể ở nơi đó đều nhanh chóng biến mất. Cuối cùng, hồn thể trong phòng cũng không tăng thêm nữa, Đào Tử thở phào nhẹ nhõm.
"Thật may là hai người đã trở lại, mình sắp mệt chết rồi Mạt Mạt, cậu không biết đâu, sau khi hai người đi, hồn thể tràn vào phòng liên tục. Khi nãy còn có một con đại quỷ sắp sửa tu thành Quỷ Vương đến, nó nói nó bị thứ gì đó trên người Tiểu Triết thu hút đến đây, còn bảo mình tự giài quyết cho tốt. Nhưng mình dùng cách nào cũng không thể nhìn ra Tiểu Triết có chỗ nào khác thường."
Hồn thể đã giảm bớt, tà khí trong phòng cũng từ từ tiêu tan. Tô Mạt nghiêm túc nghe Đào Tử kể lại, nhìn về phía Tiếu Triết.
"Cô bé trông không có gì khác thường cả."
Vừa nói Tô Mạt vừa đi đến giường, lúc này Đào Tử đã ngã quỵ xuống giường, thở hổn hển, có lẽ là mệt mỏi quá mức.
"Đúng vậy, vừa rồi mình cũng nhìn mãi, chẳng hề phát hiện ra cô bé này có chỗ nào đặc biệt. Cô ấy có thể thu hút nhiều hồn thể đến như vậy, có lẽ chúng ta đã bỏ sót chỗ nào rồi. Hàn Ngạo, anh có nhận xét gì không?"
"Có thể bởi vì thể chất lô đỉnh của cô ấy không?" Thể chất lô đỉnh? Là sao? Ngạo, anh từng nghe nói à?"
Tô Mạt quay đầu lại nhìn Hàn Ngạo, vô cùng ngạc nhiên với việc Hàn Ngạo biết được bí mật trên người Tiểu Triết. Hàn Ngạo không trả lời mà liền quay người đi ra ngoài phòng, chỉ lát sau thì cầm theo một hộp thuốc nhỏ váo phòng trong.
"Mạt Mạt, cậu bị thương à?"
Bay giờ Đào Tử mới nhìn thấy vết thương có vẻ sâu trên tay Tô Mạt, kinh ngạc kéo tay Tô Mạt lại, cô quan sát cẩn thận, sau đó đặt ngón tay lên cổ tay Tô Mạt.
"Hình như thân thể không có gì dị thường. Mình nhớ lần trước cậu đã nói từng trúng độc trong kết giới, có điều hình như bây giờ đã không còn vấn đề gì, cậu có thể yên tâm. Tuy nhiên vết thương trên tay vẫn phải xử lí một chút, lỡ như nhiễm trùng cũng rất phiền phức."
Đào Tử vừa nói vừa nhận lấy hộp thuốc trong tay Hàn Ngạo, cẩn thận băng bó cho Tô Mạt.
"Không sao là tốt rồi, Mạt Mạt nói bị thứ gì đó cứa phải, thế mà ởnơi cô ấy bị cứa lại có gì khác thường, cho nên tôi hơi lo lắng, nhưng cô đã nói không sao nên tôi cũng có thể yên tâm hơn."
"Anh nói Mạt Mạt bị thứ gì đó cứa bị thương, nhưng lại không tìm vật đó à?"
Dường như Đào Tử nhớ ra gì đó, sắc mặt thoáng biến đối, vội vàng quay đầu lại hỏi Hàn Ngạo.
"Ừ, đúng vậy, mình cảm thấy hình như bị vướng, sau đó thì tay bị cứa một vết, mình còn tưởng bị cây cối quẹt phải nữa kia, nhưng trên đám cây xung quanh chẳng có bất cứ vết máu nào, cứ như vết thương của mình tự nhiên xuất hiện vậy." Tô Mạt nhìn vẻ mặt của Đào Tử, ngập ngừng rồi hỏi, "Sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
"Mình nhớ ông nội đã nói, máu người truyền thừa huyết mạch thần thú cực kì quý giá, nếu muốn khởi động trận pháp có huyết mạch thần thú làm chất dẫn thì hiệu quá sẽ tăng gấp bội. Mình đang suy nghĩ, trước đó chúng ta gặp phải đủ mọi chuyện quái lạ, có thể nào kẻ núp ở chỗ tối bây giờ đã sẵn sàng rồi, đợi đến khi lấy được máu của Mạt Mạt là có thể bắt đầu kế hoạch của hắn. Mình lo..."
Đào Tử cau mày nhìn vết thương trên tay Tô Mạt...
"Không sao, chuyện gì phải tới cuối cùng cũng tới, dù thế nào chúng ta cũng phải đối mặt, đừng suy nghĩ nhiều quá. Gần đây xảy ra cũng không ít chuyện rồi, cậu đừng lo lắng."
Tô Mạt cầm tay Đào Tử an ủi, cô cũng biết chuyện lần này xem ra chẳng đơn giản, song nhất định phải đối mặt. Cho dù là vì những cô gái vô cớ mất tích hay là vì tích một phần âm đức cho mình.
"Đúng rồi. Ngạo, thể chất lô đỉnh anh vừa nói là sao?"
Dường như muốn xoa dịu không khí trong phòng, Tô Mạt ngẩng đầu hỏi Hàn Ngạo vẫn đang quan sát Tiểu Triết.
"Thật ra thì anh cũng không rõ lắm, cũng chỉ suy đoán mà thôi. Trong quyển sách sư phụ anh để lại cho anh có ghi các loại thể chất, trong đó có một loại thể chất tên là thể chất lô đỉnh. Người có thể chất này có thể luyện ra bất cứ đồ thượng đẳng nào. Nếu hồn thể chiếm đưọc thân thể người như vậy, dù nó muốn tái sinh làm người hay muốn tu luyện đắc đạo, đều là làm chơi mà ăn thật. Mà nếu như người chính phái có đệ tử như này cũng sẽ coi là bảo vật trong lòng bàn tay, tăng cường dạy dỗ. Có thể nói họ giống như người có tiên khí bẩm sinh, có thể nhanh chóng thông hiểu đạo lí hay bất kể thứ gì, thành tựu tương lai cũng không giới hạn. Tuy nhiên nếu như rơi vào tay tà đạo, dùng họ chế luyện tà vật, hiệu quả cũng tốt hơn chế luyện từ người bình thường nhiều. Cho nên anh nghĩ, khi nãy chúng ta không có ở đây, những hồn thể kia bị thể chất này của cô ấy thu hút mà đến."
"Anh nói Tiểu Triết có thể chất này à? Có điều không cảm giác được mà? Lẽ nào có ẩn tình gì khác ư? Nếu như cô ấy thật sự có thể chất này, tại sao chỉ có sinh hồn biến mất? Không phải nên lấy thể xác cô ấy sao?"
"Thật ra thì anh cũng không rõ lắm, anh chỉ nói có thể là thể chất như vậy thôi, cụ thể là thế nào thì anh không biết. Tình hình bây giờ là làm sao tìm được sinh hồn của cô ấy, hoặc là giải quyết nhanh tình trạng hiện giờ để chúng ta sớm rời khỏi noi này."
"Anh lấy được rồi hả? Như vậy chuyện đó có thể bắt đầu chưa?"
Một giọng nữ vang lên trong căn phòng mờ tối, tiếng nói chất chứa vẻ bi thương. Người đàn ông mặc đồ đen ngồi đối diện người phụ nữ, trông vẫn còn trẻ, sắc mặt hơi tái, trong tay anh ta cầm một chiếc bình nho nhỏ, bên trong đựng ít máu. Anh ta ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trông vô cùng đáng sợ kia, bỗng nhiên nhếch miệng cười một tiếng như thể trấn an cô ta.
"Cô đừng suy nghĩ nhiều quá, tôi sẽ không ra tay với cô. Hiện giờ, chuyện nên làm đều đã làm, chỉ cần tìm được thêm hai người phụ nữ sinh ngày âm là có thể bắt đầu. Huyết mạch Phượng Hoàng không chống đỡ được bao lâu nữa, tôi nhất định phải chiếm được." Tiếng nói người đàn ông lộ vè ác nghiệt.
"Ồ, anh nói thì nhẹ nhàng, đến lúc cô gái kia xuất hiện, anh vẫn không thể nhẫn tâm. Nếu anh thật sự cần huyết mạch Phượng Hoàng như vậy thì hạ quyết tâm cho tôi xem. Không phải anh có thể sai khiến ma quái sao? Vậy thì giết cô gái kia đi."
"Tôi cảnh cáo cô một lần nữa, đừng gây chuyện với cô ấy, nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì bất trắc, chắc chắn tôi sẽ khiến cô tan thành mây khói. Đừng tưởng rằng cô cứu tôi thì có thể uy hiếp được tôi."
Nói xong, người đàn ông quay người bỏ đi. Người phụ nữ phía sau nhìn bóng lưng anh ta rời đi với vẻ mặt đau thương, che nửa bên mặt còn nguyên vẹn khóc tức tưởi.
“Đào Tử, tôi nhất định khiến cô hồn phi phách tán, ngàn kiếp không được siêu sinh, Ly Thương chỉ có thể là của tôi.
“Hắt xì!”
Đào Tử trông giữ bên cạnh Tiểu Triết bỗng hắt hơi một cái, cô nghi ngờ xoa mũi. Thời tiết thế này mà bị cảm ư? Cô đứng dậy cầm một chiếc áo khoác, khoác lên vai rồi tiếp tục bảo vệ Tiểu Triết vẫn còn đang hôn mê.
"Không phải bị cảm chứ? Ăn chút gì trước đi, sau đó cậu đi nghỉ ngơi một chút, để mình trông cho."
Tô Mạt đi từ phòng ngoài vào, cầm trong tay một hộp giữ nhiệt xinh xắn, đưa cho Đào Tử.
"Gì ngon thế?" Đào Tử mở hộp giữ nhiệt ra, thỏa mãn gật đâu, "Chỉ có cậu hiểu mình, đúng là mình hơi đói, nhưng nghỉ ngơi thì không cần, cũng không mệt. Hàn Ngạo đâu rồi?"
"Anh ấy nói đi ra ngoài một chuyến, cậu nghỉ ngơi chút đi. Ở đây không phải còn có hai chúng ta sao? Tinh thần tốt thì chúng ta mới có thể tiếp tục nghĩ cách chứ.Đúng rồi, hôm nay phóng 212 lại có người vào ở, xem ra chúng ta lại có thêm việc phải làm rồi.”
“Ai?” Tiếng Đào Tử đột nhiên vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Tô Mạt. Tô Mạt vội vàng chạy ra phòng ngoài,"Xảy ra chuyện gì”
Lúc này Đào Tử đang đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, nghe thấy tiếng Tô Mạt, cô quay đầu lại, "Mình cũng không biết, vừa rồi cảm thấy hình như có người đang nhìn trộm mình vậy, mình đi đến bên cửa sổ liền thấy một bóng đen chợt vụt qua, nhưng không thấy rõ là ai."
Bóng dáng vừa rồi... Bóng dáng đó rất quen thuộc, tại sao anh lại ở đây? Lẽ nào, lẽ nào tất cả mọi chuyện thật sự do anh làm? Ly Thương, đến cùng anh muốn em phải thế nào đây?
"Đào Tử, cậu không sao chứ?"
"Ơ, mình đang nghĩ đó là gì? Là người hay là..."
"Nguy rồi, chúng ta mắc bẫy."
Tô Mạt đi theo Đào Tử vào, nhìn thấy căn phòng trống không, mặt liền biến sắc. Hàn Ngạo vừa đi vào phòng liền nhìn thấy trên giường đã trống rỗng, lập tức hiểu ra nguyên nhân Tô Mạt sa sầm mặt.
"Gần đây ai củng mệt mỏi, là chúng ta quá sơ suất, không trách ai được."
Một cô gái vừa vào ở phòng 212, tuổi vẫn còn nhỏ, xấp xỉ Tiểu Triết. Cũng giống với mấy cô gái mất tích kia, đều sinh ngày âm. Anh tò mò làm sao chúng thu hút được nhưng cô gái như vậy đến đây được vậy? Nếu một người sinh ngày âm đến đầy du lịch thi không hiếm lạ. Có điều là hai, ba, thậm chí cộng thêm Tiểu Triết mất tích nữa là bảy, đây là con số không dễ tìm."
"Hiện tại thêm cô gái mới đến là bảy người, chúng phải nghĩ cách bảo vệ cô gái kia chu toàn. Nếu quả thật để kẻ núp trong bóng tối kiếm đủ bảy người, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Đào Tử, cậu khá giỏi chuyện giao tiếp, ngày mai cậu đi làm quen vói cô gái kia nhé? Mình và Hàn Ngạo có thể điều tra thêm vị trí của Tiểu Triết, lúc trước mình có dán một lá bùa theo dõi lên người cô ấy, có lẽ sẽ phát huy công dụng."
Đào Tử gật đầu không tiếp lời, Tô Mạt nhìn Đào Tử dõi mắt ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ thở dài, kéo Hàn Ngạo ra khỏi phòng, để Đào Tử ở lại.
Thấy Tô Mạt và Hàn Ngạo đã rời khỏi phòng, sắc mặt Đào Tử liền ảm đạm, dứt khoát ngồi xuống nhìn ra ngoài cửa sổ, đờ đẫn.
"Cô ấy không sao chứ?"
"Để cô ấy yên tĩnh một lát, lần này người có khả năng lớn nhất là Ly Thương, cũng khó trách lòng cô ấy buồn bã, cho cô ấy chút thời gian đi. Đúng rồi, khi nãy anh ở bên ngoài có thấy gì khác thường không? Nếu vừa rồi thật sự là Ly Thương đến thì anh ta không thể im hơi lặng tiếng đưa Tiểu Triết đi được, vậy mà anh không phát hiện đưọc gì sao?"
"Không có, anh hoàn toàn không thấy bất kì ai cà. Sau khi đi vòng quanh khách sạn một vòng, cảm thấy tà khí không dày như trước nữa, anh liền nghĩ nếu phòng 212 là nơi xảy ra sự cố, vậy qua đó xem thử. Hay là Ly Thương đã đến vào khoảng thời gian này, nên anh mới không thấy anh ta?"
"Cũng có thể. Anh còn đến phòng 212 à? Có phát hiện được điều gì không?" Tô Mạt nghĩ ngợi rồi hỏi tiếp.
"Như vừa rồi anh đã nói, bảy cô gái sinh ngày âm đã đến đủ, hiện tại chúng ta phải cấn thận hơn mới được. Sáng sớm mai anh sẽ đuổi theo lá bùa theo dõi kia, hi vọng có được thu hoạch."