Huyết Mạch Phượng Hoàng

Chương 25.1

"Đại tiên..." Tại một không gian khác mấy Quỷ vương đang ngồi ở đạo trường bỗng nhiên trầm mặt.

"Đại ca, mọi người sao thế?" Chung sống nghìn năm, Thanh Nương và các Quỷ vương đã sớm thân thiết, bởi vì đạo hạnh của chị nhỏ nhất nên mấy Quỷ vương đều đối đãi như cô em gái nhỏ, thấy không khí đạo trường tĩnh mịch bỗng dưng trở nên nghiêm trọng, chị lo lắng họ hỏi. 

"Đại tiên xảy ra chuyện rồi..." Đại Quỷ vương ngẩng đầu nhìn Thanh Nương, nghẹn giọng lên tiếng.

"Làm sao thế được? Công tử Mặc Bạch đạo hạnh vạn năm, ai có thể tổn thương ngài chứ?" Thanh Nương không thể tin được lời nói của Đại Quỷ vương.

"Đại ca không lừa em đâu, thật đấy. Mấy người bọn anh đã từng định khế ước với đại tiên, nhưng mới vừa nãy dấu ấn trên người bọn anh đột nhiên biến mất. Nếu không phải ngài xảy ra chuyện gì thì bọn anh không nghĩ ra được nguyên nhân do đâu. Sở dĩ bọn anh không đi đầu thai, không vượt thiên khiếp là vì khế ước với ngài, nhưng chủ yếu là vì tình cảm anh em nhiều năm như vậy. Tuy nhiên hiện tại dấu ấn đã biến mất..." Tam Quỷ vương vỗ vỗ bả vai Đại Quỷ vương, giải thích với Thanh Nương.

"Công tử Mặc Bạch xảy ra chuyện vậy Tô cô nương thì sao? Em không tính ra được bất cứ tin tức gì của họ cả cả, giống như bị gì đó ngăn lại vậy. Đại ca, tam ca làm sao đây?" Nghe hai vị Quỷ vương nói, Thanh Nương vẫn có chút khó tin, bắt đầu tìm quẻ xem có tìm được tung tích Tô Mặc Bạch hay Tô Mạt không. Nhưng nhắm mắt bấm quẻ hồi lâu, chị mở mắt ra, vẻ mặt thất bại. 

"Vô ích thôi, nơi đại tiên và Tô cô nương ở khác không gian với chúng ta, em mới bước vào danh giới quỷ tiên, sẽ không tính ra được đâu. Có lẽ cơn mưa phùn hôm nay than khóc cho Mặc Bạch đại tiên đấy" Mấy Quỷ vương thở dài nhắm mắt lại, không nói gì nữa. 

Thanh Nương quay đầu lại nhìn bầu trời mù mịt, thầm cầu nguyện Tô Mạt ở thời không khác khoẻ mạnh. Nếu như có thể, công tử Mặc Bạch được bình an.

"Tiểu Bạch!" Tô Mạt sợ hãi ngồi bật dậy, lau lau mồ hôi trên trán.

Đây là nhà cô, sau khi nhận thức Tô Mạt đột nhiên đứng dậy, không để ý mình đi chân trần mà lao ra ngoài cửa.

"Mạt Mạt cậu tỉnh rồi à?" Tiếng Đào Tử vui mừng vang lên từ dưới lầu.

"Tiểu Bạch đâu? Tất cả chỉ là mơ thôi phải không?" Tô Mạt đứng trên lầu, vẻ mặt hơi mơ màng, cô thấy Hàn Ngạo đang đi về phía mình, vẻ mặt không vui mừng như Đào Tử.

Thế nhưng câu hỏi của cô lại làm cho mọi người khựng lại, điều này khiến cô xác định tất cả đều là thật. Cô không có nằm mơ, quả nhiên cô đã xuyên không về nghìn trước, cũng thực sự quen biết hồ ly Tô Mặc Bạch, anh cũng vì cô mà biến mất tăm mất tích ở thế giới này.

Tô Mạt ôm lấy cánh tay ngồi bệt xuống đất, im lặng khóc nức nở. Một bàn tay ấm áp ôm cô vào lòng.

"Ngạo, có phải em rất vô dụng không? Nếu không phải vì em, mọi người sẽ không phải ngày ngày lo lắng hãi hùng. Nếu không phải vì em, long mạch sẽ không xảy ra chuyện lớn như vậy. Nếu không phải vì em, Tiểu Bạch sẽ không mất tu vi vạn năm, tan thành mây khói. Có phải em sống trên thế gian này là để tạo ra khiếp nạn không?" Tô Mạt không ngừng rơi nước mắt, thấm ướt cả áo Hàn Ngạo.

Hàn Ngạo không biết nên an ủi thế nào, có lẽ lên để cô trút hết nỗi lòng ra mới là cách tốt nhất. Cái chết của Tô Mặc Bạch là đả kích quá lớn đối với cô.

"Đừng đau buồn quá." Không biết tự lúc nào Đào Tử cũng đi lên, vỗ vỗ vai Tô Mạt, nhẹ giọng an ủi, "Không phải lỗi của cậu, Mạt Mạt. Mình biết trong lòng cậu rất buồn nhưng thân thể vừa khỏe lại, nếu như bi thương mà làm hại sức khỏe vậy thì khổ tâm của Tô Mạc Bạch uổng phí rồi.

"Đào tử nói đúng, với lại nếu như anh ta tu hành vạn năm, chúng ta có thể tìm Chuyển Luân Vương xem sao." Hàn Ngạo ôm chặt Tô Mạt, anh đỡ cô dậy để cô dựa vào ngực mình.

"Cậu ấy ngủ rồi..." Đào Tử khẽ nói, "Xem ra nội đan của Tô Mạc Bạch vẫn còn tác dụng, ngủ vài ngày mới khôi phục sức khỏe."

Hàn Ngạo nhẹ nhàng bế cô lên đặt cô lên giường, u sầu nhìn cô ngủ say, nửa vui nửa buồn, không biết phải làm sao mới tốt.

"Chào..." Khi ánh nắng sớm soi đầy căn phòng, Tô Mạt tỉnh lại, cô nhìn Hàn Ngạo, Đào Tử và Ly Thương dưới lầu mỉm cười.

"Chào..." 

"Em..." Hàn Ngạo định thốt lên nhưng cuối cùng lại im lặng, chỉ cầm lấy cháo bát rồi đặt trước mặt cô.

"Em không sao" Tô Mạt cầm lấy đũa, vứa ăn sáng vừa trấn an Hàn Ngạo và Đào Tử, "Ăn sáng xong đi ra tiệm thôi. Đã lâu không đến, xem ra phải tổng vệ sinh mới được."

Trong lòng hai người càng lo lắng hơn, Tôi Mạt quá bình tĩnh, đâu tuyệt đối không phải biểu cảm mà cô lên có, tuy nhiên họ không dám nói gì, sợ cô sẽ giống như hôm qua.

Bữa sáng trôi qua trong bầu không khí khá nặng nề, không ai cất tiếng nói gì, chỉ có tiếng bát đũa thỉnh thoảng va chạm, aen xong Tô Mạt đi ra tiệm, tất cả vẫn như lúc trước.

"Hai người theo mình không mệt à? Đã bảo là đi chung với nhau rồi mà?"

Tô Mạt bất đắc dĩ nói về phía cách đó không xa, cô biết là Hàn Ngạo và Đào Tử lo lắng cho mình. Đúng là hiện tại trong lòng cô rất đau khổ, song cô biết Tiểu Bạch muốn thấy cô vui vẻ hơn, Vả lại cô tin tưởng sẽ tìm lại được anh. Chân thành của Tô Mạc Bạch là hồ ly chín đuôi, anh sẽ không dễ dàng chết như vậy. Cô biết lúc này mình đang khiến Hàn Ngạo và Đào Tử bất an, nhưng cô thật sự cần một chút thời gian để xoa dịu nỗi lòng.

Bên trong rất sạch sẽ, không giăng đầu mạng nhện, cũng không bấm đầy bụi bặm như trong tưởng tượng, như thể cô vừa rời khỏi hôm qua vậy.

"Mỗi ngày Hàn Ngạo Đau đến quét dọn, anh ấy sợ khi cậu tỉnh lại sẽ muốn đến đây" Tiếng Đào Tử vang lên phía sau, đi theo là Hàn Ngạo mang vẻ mặt lo lắng.

Gương mặt Tô Mạt hiện lên nụ cười còn khổ sở hơn cả lúc sáng, có lẽ vẻ mặt này đã tố cáo tâm trạng hiện tại của cô. Nhưng điều này lại khiến hai người còn lại yên tâm hơn một chút, bởi vì biểu cảm này là chân thật, có một số việc hãy cứ để thời gian xoa dịu thôi.

"Trong khoảng thời gian mình hôn mê có gì xảy ra không?" Tô Mạt kéo Đào Tử ngồi xuống hỏi chuyện, còn Hàn Ngạo thì cầm lấy cốc rót nước cho hai người. 

"Không có gì khác thường, có điều nhiều người chết lắm, Chắc hẳn hiện tại quỷ sai ở thành phố T qua lại như thoi đưa, tìm kiếm hồn ma còn chưa đến âm phủ" Đào Tử tỉ mỉ kể lại chuyện xảy ra ở thành phố T.

"Vậy chúng ta tiếp tục kinh doanh thôi. Có lẽ sau trận đại nạn này sẽ có nhiều người đến tìm." Tô Mạt bỗng nhiên nhoẻn môi cười. Ánh sáng tỏa ra trong nháy mắt khiến Hàn Ngạo và Đào Tử hoàn toàn an tâm. Đây mới là tư thái vốn có của Tô Mạt.

Những ngày sau đó, cuộc sống của bọn họ cứ nhàn nhạt trôi qua. Kỳ thật ở đây đúng là có phát sinh một số chuyện kỳ quái, bọn họ vẫn như xưa cùng nhau ứng phó. Người ngoài nhìn vào có thể chỉ thấy đây là một nhóm bạn đồng tâm hiệp lực, tình cảm khăng khít. Thế nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu, từ khi xảy ra sự cố, giữa Tô Mạt và Hàn Ngạo đã xuất hiện một bức tường vô hình.

Một buổi tối, Đào Tử đột nhiên bất tỉnh khiến cho mọi người nhất thời hoảng sợ.

Tô Mạt biết một chút y thuật nên kiểm tra, đợi đến lúc Ly Thương trở về thì nói ngắn gọn, bảo anh ngày mai mang Đào Tử đến bệnh viện khám, sau đó thì ngáp dài đi về phòng.

Ly Thương không hiểu chuyện gì cả, nghe thấy phải đưa đi bệnh viện còn tưởng rằng Đào Tử xảy ra vấn đề gì, vội vàng kéo Tô Mạt lại, vẻ mặt tối tăm khiến Tô Mạt không nhịn cười được.

“Đến lúc này rồi cô còn cười à? Rốt cuộc Đào Tử bị làm sao? Đi bệnh viện khám cái gì?” Thấy Tô Mạt cười tươi rói, Ly Thương càng thêm khó hiểu.

“Không có gì, đừng lo, cô ấy chỉ mệt mỏi quá nên ngủ thiếp đi thôi. Ngày mai tôi đi cùng hai người.” Tô Mạt kéo tay Ly Thương ra, mỉm cười thần bí, sau đó ngáp ngắn ngáp dài bỏ đi.

“Khám gì chứ?  Dù sao cô cũng phải cho tôi biết để tôi an tâm chứ, van cô đấy.” Thấy Ly Thương lo sốt vó, Tô Mạt thầm gật đầu, xem ra có thể yên tâm giao Đào Tử cho anh ta rồi.

“Anh sắp làm cha rồi, anh nói xem khám gì nào?” Ly Thương nghe thấy câu này liền sững sờ, Tô Mạt liền kéo Hàn Ngạo đi ra ngoài phòng.

“Ly Thương, hồn ơi trở về.” Một đôi tay trắng nõn nhỏ bé lắc lư trước mặt anh. Hôm qua anh cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ như thế mà lên giường đi ngủ, đến sáng dậy không đợi được nên gấp gáp đưa Đào Tử đi kiểm tra. Mãi cho đến bây giờ, Ly Thương vẫn chưa khôi phục trạng thái bình thường.

Ngẩng đầu lên, Ly Thương thấy Tô Mạt đang đứng trước mặt và Đào Tử đứng cách đó không xa mỉm cười nhìn mình.

“Sao rồi hả?” Ly Thương vội vàng đứng lên bước đến dìu Đào Tử, cẩn thận để cô ngồi xuống ghế, sau đó hỏi kết quả.

“Chúc mừng anh, thật sự sắp làm cha rồi.” Tô Mạt thấy Ly Thương dè dặt bèn cười khúc khích đưa kết quả kiểm tra cho anh.

Ly Thương nhìn Đào Tử, thấy cô cười gật đầu, khuôn mặt vốn ngu ngơ của anh lúc này chợt hiện lên niềm vui khôn tả. Anh muốn ôm Đào Tử xoay một vòng nhưng lại sợ làm sốc cô nên nhất thời do dự, nhìn thấy vẻ mặt của Ly Thương, Đào Tử không nhịn được bèn đứng dậy ôm siết lấy anh.

Hàn Ngạo cũng đi đến bên cạnh Tô Mạt, ôm cô vào lòng. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, người có tình rốt cuộc đã được ở bên nhau. Có điều không biết đến khi nào mới là mùa xuân của anh và cô nữa.

“Mạt Mạt, mình không liên lạc được với người nhà, rất nhiều chuyện phải phiền cậu và Hàn Ngạo rồi.” Đào Tử khéo tay Tô Mạt, ủ rũ nói.

“Có phiền hà gì đâu, đến lúc gả chồng nơi này chính là nhà mẹ đẻ của cậu, có điều hai cậu chọn nhà xong chưa? Nếu còn chờ tu sửa thì e rằng đến lúc kết hôn cậu cũng không thể mặc áo cưới rồi.” Nhìn bụng Đào Tử, Tô Mạt cau mày như thế rất đau đầu với vấn đề này.

“Thật xa nhà đã có từ sớm, Thương  ở thành phố cũng lâu, đã chuẩn bị xong cả rồi. Có điều khi đó cậu vẫn còn hôn mê nên bọn mình mới không dọn sang, bây giờ cậu đã tỉnh lại, bọn mình cũng phải quay về nhà bên kia thôi.” Nhìn Ly Thương đang gọt hoa quả trong bếp, Đào Tử mỉm cười hạnh phúc.

“Hóa ra là đã sớm chuẩn bị rồi à, dù hai người kết hôn thì cậu cũng có thể ở đây mà, cậu đang mang thai cũng cần người chăm sóc, với lại bình thường không phải Ly Thương cũng bận việc sao?”

Ly Thương và Hàn Ngạo mang hoa quả đã gọt ra, đặt lên bàn phòng khách rồi ngồi bên cạnh.

“Bọn em bàn bạc thế nào rồi?” Đưa quả táo cho Đào Tử, Ly Thương nhìn Tô Mạt, anh ta biết dù là quyết định gì Đào Tử cũng sẽ bàn bạc với cô.

“Tôi biết hai người đã có nhà riêng, hiện tại Đào Tử lại đang mang thai, cho nên hai người nhất định phải kết hôn. Tuy nhiên bây giờ Đào Tử với anh vẫn còn có thể ở đây, như vậy tiện chăm sóc cho cô ấy hơn, anh là đàn ông nên không có kinh nghiệm, dù tôi cũng không có nhưng ít ra tôi là phụ nữ. Anh thấy sao?”

“Như vậy cũng được, tôi cũng lo lắng mình sẽ không chăm sóc tốt cho cô ấy. Cô nói thế tôi an tâm rất nhiều. Lúc trước nói dọn đi, một là hai chúng tôi không thể xem đây là nhà cưới, thứ hai là thật sự quấy rầy hai người.” Ly Thương nghe thấy Tô Mạt nói thế áp lực đã giảm đi nhiều, cảm kích gật đầu với cô, định nói cảm ơn song cuối cùng vẫn ngại ngùng gãi đầu không lên tiếng..

“Bọn tôi là bạn thân nhiều năm, còn hơn cả người nhà, anh đừng ngại, cứ yên tâm đi.” Dường như thấy được Ly Thương không tự nhiên, Tô Mạt tinh nghịch nháy mắt.

“Được rồi, quyết định vậy đi.” Đào Tử bất chợt thốt ra khiến cả phòng bỗng chốc đầy tiếng cười vui.

Có lẽ do mang thai nên nói chuyện không bao lâu Đào Tử lại bắt đầu buồn ngủ, vì vậy Ly Thương dìu cô trở về phòng nghỉ ngơi.

“Em…” Hàn Ngạo cất tiếng, nhưng lời đến đầu môi lại không thốt ra được, chỉ có thể nhìn Tô Mạt chăm chú, tựa như cô sẽ biến mất trong nháy mắt vậy.

“Ngạo, em xin lỗi.” Cuối cùng, Tô Mạt cất lời. Bây giờ Hàn Ngạo gầy hơn lúc mới từ nước ngoài về rất nhiều, điều này làm cô thấy đau lòng.

“Cô bé ngốc, nói xin lỗi với anh gì chứ. Không sao, em bình an là tốt rồi. Những chuyện khác đều không quan trọng nữa.” Hàn Ngạo thỏa mãn ôm Tô Mạt vào lòng.
Bình Luận (0)
Comment