Type: VẠN HOA PHI VŨ
Trong căn phòng mờ tối, trên chiếc giường chất đầy thú nhồi bông là một bóng dáng bé nhỏ đang cuộn tròn, ôm trong ngực một con gấu Teddy màu nâu đáng yêu.
Bỗng nhiên điện thoại trên tủ đầu giường vang lên, người trên giường tiện tay cầm lấy gấu Teddy, tìm đúng chỗ điện thoại di động, sau đó chuyển điện thoại di động đến vị trí không xa, đặt Teddy đè lên điện thoại. Như thể làm vậy là có thể ngăn âm thanh lại. Làm xong tất cả, cô lại lôi một con gấu khác ra rồi chậm chạp dịch ngưòi về giữa giường, hài lòng ôm gấu bông vào ngực định ngủ tiếp.
Nhưng rõ ràng người gọi điện không hề có ý định bỏ cuộc, chuông điện thoại vẫn réo không ngừng, người ngủ trên giường đành phải tìm điện thoại, nhấn nút trả lời.
Điện thoại vừa kết nối, không đợi cô nói gì, bên kia vọng đến một giọng nữ lanh lảnh, “Mạt Mạt, mình đã về rồi, chuấn bị tiếp giá đi, một giờ chiều máy bay sẽ đáp xuống thành phố A, đừng đến trễ nhé.” Nói xong liền cúp máy.
Người trên giường có lẽ đang tiêu hóa tin tức vừa mói nghe được, dường như đã thông suốt nội dung, đột nhiên bật dậy. Bời vì bật dậy quá mạnh, cộng thêm vừa rồi đã nhích đến mép giường, nên ai đó đành hôn sàn nhà.
“Á...”
Tô Mạt xoa mũi bò dậy, chú gấu Teddy cô vừa dùng để che điện thoại lại như trả thù, đúng lúc rơi xuống lên đầu cô, dường như bị gì đó kích thích, cô không đưa tay kéo gấu bông ra mà sững sờ ngồi dưới sàn. Tiếng nói mới vừa rồi... Sao cậu ấy lại quay về?
Một giờ chiều, sân bay thành phố A.
Hàn Ngạo đi theo Tô Mạt đợi trong đại sảnh sân bay, có lẽ bời vì sáng nay chưa ngủ đủ giấc nên bây giờ Tô Mạt gục lên gục xuống, như có thế ngã xuống đất bất cứ lúc nào.
Hàn Ngạo đưa tay ôm Tô Mạt, sau đó ngả đầu cô vào vai mình để cô ngủ thoải mái hơn, xong xuôi hết thảy anh nhìn đồng hồ rồi ngẩng đầu lên nhìn khắp sân bay, cách dó không xa, một cô gái xinh đẹp đang khoanh tay nhìn họ, bên cạnh còn đặt một chiếc va li màu trắng.
Hàn Ngạo cẩn thận quan sát đối phương, hình như anh không biết cô gái này thì phải, cô ấy mặc một chiếc váy dài màu trắng, vạt váy chấm mắt cá chân, chân đeo một chiếc lắc xinh xắn thoạt nhìn rất đáng yêu.
Cô gái để mái ngang, tóc dài thẳng rủ xuống trước ngực, trên gương mặt trái xoan nho nhỏ đeo một cặp mắt kính, vì vậy cũng không nhìn ra đôi mắt lớn bé thế nào, rõ ràng cô đang quan sát Hàn Ngạo, dường như đã đánh giá xong, cô kéo hành lí đi về phía họ.
Có lẽ cảm giác được điều gì đó, Tô Mạt mơ màng mờ mắt, nhìn thấy cô gái đang đi về phía mình, đột nhiên tinh táo rồi đứng phắt dậy.
Cô gái thấy Tô Mạt đứng dậy thì bước nhanh hơn, đi đến cạnh Tô Mạt, ôm lấy cô.
“Mạt Mạt, mình đã về rồi, ha ha.”
Hàn Ngạo nhìn một loạt phản ứng cùa Tô Mạt, biết đây chính là nguyên nhân cô đến sân bay, nhưng thấy cô gái kia ôm chầm lấy cô thì trong lòng anh liền khó chiu, dù anh có muốn ôm cũng không thể ôm liền, sao lại để cho người khác giành trước chứ? Anh đứng dậy kéo Tô Mạt ra phía sau mình rồi đưa tay ra.
“Chào cô, tôi là Hàn Ngạo.”
Cô gái thấy Hàn Ngạo hành động như vậy cũng không tức giận, đưa tay ra bắt, “Chào anh, tôi là Đào Tử, là người quan trọng nhất của Tô Mạt.”
Như muốn chọc tức Hàn Ngạo, Đào Tử cố ý nhấn mạnh ba chữ “quan trọng nhất“.
Quả nhiên Hàn Ngạo nghe xong liền tức tối nhìn Đào Tử, tuy hai người vẫn đang bắt tay nhau song vẫn nhìn ra được sự tranh đấu đang diễn ra kịch liệt trong ánh mắt họ. Tô Mạt bên cạnh không hiểu được tình hình đành chen giữa, mỗi tay kéo một ngưòi, sau đó quay đầu về phía Đào Tử, “Sao cậu lại trở về?”
Tô Mạt xuất hiện cắt ngang cuộc chiến tranh bằng mắt của hai người, Đào Tử nghe thấy câu hỏi của Tô Mạt thì cười cười, “Không phải là vì gần đến tháng cô hồn sao? Mtnh nghĩ cậu nhất định sẽ có rất nhiều chuyện để xử lí, mình lo cậu...”
Đào Tử còn chưa nói hết đã bị Tô Mạt ngắt ngang, “Đúng rồi, cậu có đói bụng không? Tối muốn anh món gì? Tớ bảo Hàn Ngạo làm cho cậu.”
Đào Tử thoáng sửng sốt, không hiểu vì sao Tô Mạt lại ngắt lời mình, cô nhìn sang Hàn Ngạo bên cạnh, dường như hiểu ra gì đó, không nói tiếp nữa.
Hàn Ngạo bị điểm danh, nghe thấy Tô Mạt chỉ định mình nấu cơm cho người khác, rõ ràng không bằng lòng, anh kéo tay Tô Mạt lắc qua lắc lại, “Em yêu, sao em nỡ nhẫn tâm bắt anh làm cu li cho người khác vậy?”
Tô Mạt buồn cười nhìn Hàn Ngạo, người này lại giở trò nữa rồi.
“Coi như là làm vì em có được không?”
Hàn Ngạo gật đầu ưng thuận, không còn dáng vẻ cự nự nữa, ánh mắt nhìn Tô Mạt vô cùng dịu dàng, Tô Mạt ngượng nghịu quay đầu về phía Đào Tử, “Vậy chúng ta về nhà thôi.”
Sau đó cô kéo Đào Tử, ra hiệu Hàn Ngạo kéo hành lí, ba người rời khỏi sân bay.
Về đến nhà, thấy ba con ma đang ngồi trên sô pha, Đào Từ khó hiểu nhìn Tô Mạt.
“Đây chính là vài chuyện cần làm trong tháng cô hồn, áo đỏ là Mạc Ly, cần đưa cô ấy đi luân hồi. Tử Ngâm và Kiều Dật, dọn nhà cho họ, đưa họ đến Phong Đô định cư.”
“Còn chuyện nào khác không? Gần đây cậu có gì...”
“Hàn Ngạo, anh ra chợ mua thức ăn có được không? Buổi tối em muốn ăn cánh gà cola, sườn xào chua ngọt và món canh tủ của anh nữa.” Tô Mạt lại ngắt lòi Đào Tử, sau đó quay sang nói với Hàn Ngạo đang kéo va li trắng mới bước vào cửa.
“Ừ, vậy bây giờ anh đi đây, em ngoan ngoãn chờ ở nhà nhé.”
Tô Mạt gật đầu, chào đám ma trên ghế sô pha rồi lôi Đào Tử lên lầu vào phòng ngủ.
“Tại sao cậu cứ ngắt lời mình?” Cuối cùng chỉ còn lại hai người, Đào Từ thắc mắc nhìn Tô Mạt.
“Mình không muốn để Hàn Ngạo biết tình trạng của mình, không muốn anh ấy lo lắng cho mình thôi."
“Ôi, cũng tại mình, nếu không phải là do mình, cậu cũng sẽ không...”
“Đừng nói như vậy, nếu như không phải cậu thì bây giò mình vẫn còn mang tính cách tự kỉ trầm mặc trước kia, huống chi tình trạng hôm nay cũng không trách cậu được, gần đến tháng cô hồn rồi, nghĩ đến người kia sẽ không từ bỏ ý định, cậu trở về cũng tốt, có thể giúp mình một tay. Hàn Ngạo không biết những thứ này, anh ấy chỉ là một người bình thường, cho nên mình không muốn anh ấy bị cuốn vào.”
“Người bình thường?” Đào Tử lặp lại lời Tô Mạt, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ chỉ có Tô Mạt ngây thơ mới cho rằng cái tên kia là người bình thường thôi.
Đào Tử cười cười, nếu như là tên Hàn Ngạo kia, ắt hẳn Mạt Mạt mãi mãi có thể giữ được sự ngây thơ của cô ấy. Người đàn ông này có thể bảo vệ cô ấy thấy tốt, có thể tìm được một người luôn luôn sẵn lòng bao dung mình thật không dễ dàng. Đoán chừng tình hình bây giờ là phải làm sao để giúp Mạt Mạt giải quyết được nguy cơ, xem ra nếu có thời gian phải thử nói chuyện rõ ràng với Hàn Ngạo, có lẽ anh ta cũng nhìn ra được Mạt Mạt có chuyện giấu mình.
“Đào Tử? Cậu đang nghĩ gì thế?” Tô Mạt thấy Đào Tử mãi không có phản ứng gì, cất tiếng hỏi.
“Không có gì, đang suy nghĩ một số chuyện, ba con ma ở dưới nhà là sao thế? Muốn đưa đôi đó vào Phong Đô có được không?”
“Ừ, không thành vấn đề, đến lúc đó tự mình đi một chuyến là được.” Tô Mạt kể đầu đuôi câu chuyện của Kiều Dật và Tử Ngâm cho Đào Tử nghe, “Nói ra họ cũng là người bị hại cho nên coi như giúp họ một tay, còn phần khác, nếu như không phải để đối phó mình, người đó sẽ không chú ý đến một âm thai nho nhỏ mà sai khiến kẻ khác ra tay.”
“Cũng được, nếu vậy cứ đưa đến Phong Đô, thế cô nàng mặc đồ đỏ thì sao? Cô đó không dễ chọc đâu.”
Tô Mạt suy nghĩ một lát rồi thở dài nói tiếp, “Cô ấy à? Cô ấy cũng là một người đáng thương.”
Người trên lầu vẫn đang nói chuyện, mà dưới lầu, trải qua mấy ngày sống chung, Mạc Ly, Tử Ngâm và Kiều Dật cũng đã quen thân.
Tử Ngâm nhìn lên trên lầu, Tô Mạt và cô gái vừa đến vẫn còn tán gẫu trong phòng ngủ, bèn kéo tay Mạc Ly hỏi, “Mạc Ly, cô cũng biết chuyện của nhà chúng tôi rồi, tôi rất tò mò, nhìn cô khi còn sống cũng xấp xỉ chúng tôi, sao lại thành ra thế này?”
Mạc Ly nghe thấy Tử Ngâm hỏi thân thế thì buồn bã kể lại, “Tôi à? Từ nhỏ tôi đã là con một trong nhà, cũng như cô đều là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ, khi nhỏ dù tôi làm gì cũng thuận buồm xuôi gió, cha mẹ thỏa mãn hết mọi nhu cầu của tôi nhưng đôi khi tôi không hiểu chuyện, còn chê họ luôn quản thúc chặt chẽ, bây giờ nghĩ lại thật hối hận. Cứ thế đến lúc tôi vào đại học, khi ấy đám sinh viên đều thích cầu cơ gì đó, tôi vừa mới lên năm nhất, thoát khỏi cuộc sống trung học nặng nề, thấy chuyện mới lạ dĩ nhiên muốn thử nên hẹn các bạn chung phòng buổi tối cùng chơi.
Mấy đứa con gái chúng tôi chọn một phòng tự học bị khóa trong trường, quyết định thời gian là tám giờ tối.
Buổi tối, chúng tôi không có tiết học, nên vừa ăn xong chúng tôi lấy đồ đã chuẩn bị đi đến phòng tự học đó.
Phòng chúng tồi gồm bốn người, chúng tôi xếp hạng là Lão Đại, Lão Nhị, Lão Tam, tôi nhỏ nhất cho nên là Lão Tứ.
Bọn nữ sinh chúng tôi vây quanh một cái bàn, đặt dụng cụ lên, bởi vì lo lắng người khác phát hiện nên chúng tôi không bật đèn mà đốt vài cây nến, sau đó bốn người chúng tôi đồng thời đặt tay lên đĩa, niệm chú cầu cơ.
Bởi vì đều là nữ sinh chưa tới đôi mươi nên chúng tôi đều rất hăng hái, nhưng không ngờ rằng, lòng hiếu kì này cuối cùng khiến bốn chúng tôi kẻ thì chết người thì điên.”
Nói đến đây, vẻ mặt Mạc Ly hiện lên nỗi sợ hãi.
“Có lẽ mất khoảng nửa tiếng, đang lúc chúng tôi mất kiên nhẫn thì con cơ trên bàn bỗng nhúc nhích, chúng tôi rất phấn khởi, líu ríu hỏi vấn đề mình muốn biết, nó đều trả lời rõ mồn một.
Đúng lúc này, Lão Tam lại bất chợt hỏi điều cấm kị lớn nhất của cầu cơ, đó chính là vì sao nó chết. Mới đầu nó không có phản ứng, chúng tôi đều nhìn Lão Tam với vẻ trách móc, không ngờ con cơ bỗng di chuyển mãnh liệt làm bốn người bọn tôi sợ đến mức cùng bỏ tay ra, nó chạy vài vòng rồi rơi xuống đất bể nát.
Mấy người bọn tôi hoảng hồn nhìn con cơ vỡ tan tành, tôi chợt phát hiện tờ giấy trắng kia hình như có gì đó, đến khi tôi cầm lên mượn ánh nến nhìn kỹ, hóa ra con cơ đã vẽ trên trang giấy một chữ "Chết" rất đậm, chúng tôi kinh hãi cầm lấy nến bỏ chạy về phòng ngủ.
Sau vài ngày không có chuyện kì quái gì xảy ra, bọn tôi thở phào nhẹ nhõm, cho rằng chuyện đã qua rồi, không ngờ rằng chuyện kinh khủng sắp xảy ra.
Mới đầu, buổi tối mấy người chúng tôi đều thấy ác mộng giống nhau. Trong mơ, một cô gái mặc đồ đỏ đuổi theo chúng tôi, chúng tôi đều rất sợ, lại không biết giải quyết thế nào, Lão Tam không chịu được áp lực nên tạm nghỉ học về nhà, không được vài ngày thì nghe nói cậu ấy đã bị điên.
Ba người chúng tôi sợ song không dám nói cho người lớn nghe, cho nên hỏi tìm thầy âm dương, nhưng mà đi xem mấy người thì họ đều lắc đầu hết.
Tôi cảm thấy tuyệt vọng, đúng lúc này có rất nhiều cảnh sát đến trường học, hỏi ra mói biết Lão Nhị phòng chúng tôi tự sát ngay trong căn phòng tự học mà chúng tôi chơi cầu cơ, khi chết cậu ấy còn mỉm cười. Tồi và Lão Đại rất sợ, chúng tôi biết người tiếp theo chính là mình.
Chúng tôi không có cách giải quyết, cũng không ai đến giúp chúng tôi cả.
Tôi muốn về nhà tuy nhiên tôi sợ mang đến vận rủi cho người thân, buổi chiều hai ngày sau khi Lão Nhị chết, Lão Đại gặp tai nạn giao thông. Người trong trường đều nói phòng chúng tôi bị ám, người nhà tôi biết được chuyện này cũng chạy đến xin cho tôi tạm nghỉ học, tôi theo ba mẹ về nhà, mỗi ngày đều lo lắng mình sẽ như ba người bạn kia. Một ngày, hai ngày, thời gian càng dài tôi cảm giác thần kinh mình càng căng thẳng, mãi cho đến một ngày...
Mạc Ly run rẩy ôm lấy mình.
“Cho đến một ngày khi tôi tỉnh lại, phát hiện mình đã trôi lơ lửng trên không trung, cha mẹ tôi ôm tôi gào khóc, tôi không hiểu tại sao, muốn an ủi họ lại phát hiện tay tôi chỉ có thể xuyên qua họ mà thôi, không thể chạm vào cha mẹ được, thậm chí tôi còn không rõ mình đã chết như thế nào. Tôi bắt đầu oán hận, oán hận mọi người tại sao lại tạo ra trò chơi này, tại sao tôi phải chết khi còn quá trẻ như vậy.
Cho nên tôi lơ lừng trong trường hù dọa những sinh viên mới, tôi cơ hồ muốn giết hết toàn bộ bọn họ. Vào một ngày, khi tôi thật sự ra tay với một cô bé thì tôi gặp được Mạt Mạt, cô ấy ngăn tôi, chẳng những không làm hại tôi còn đưa tôi đi gặp ba mẹ mình, tuy họ không cách nào nhìn thấy tôi nhưng cha mẹ đã thức tỉnh trái tim lầm lạc của tôi. Tôi khóc, đáng tiếc ma không có nước mắt, cơ mà có lẽ là do tôi thật sự tinh ngộ nên một giọt nước mắt của tôi đã rơi vào tay Mạt Mạt. Tôi nhìn cha mẹ, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, vậy mà họ đã già đi rất nhiều, tôi rất hối hận tại sao lúc mình có lại không biết quý trọng. Về sau thì tôi đi theo Tô Mạt, xem cô ấy xử lí đủ loại chuyện cho đến khi gặp hai người.”
“Cô bé đáng thương.” Tử Ngâm thương cảm ôm lấy Mạc Ly, an ủi cô.
Giống với hai ma nữ thổ lộ tâm sự dưới lầu, trên lầu Tô Mạt cũng đã kể xong chuyện của Mạc Ly cho Đào Từ, Đào Tử có điều thắc mắc, “Cuối cùng Mạc Ly chết ra sao?”
“Vốn là mấy cô gái này không phải chết, nhưng có lẽ người đó muốn lấy số lượng lớn linh hồn để tế luyện thứ gì đó đối phó mình, đến lúc mình phát hiện chỉ kịp cứu được linh hồn Mạc Ly thôi.”
“Tế luyện cái gì?”
“Mình cũng không biết, cứ đến đâu thì hay đến đó vậy.”
“Nhưng mà thân thể của cậu?”
“Không sao, một thời gian nữa mới đến Thiên Niên Kiếp, mình sẽ tận lực xử lí những chuyện này trước, cậu yên tâm đi. Hiện tại, cậu cần giúp mình dự trù những tình huống có thể xảy ra bất ngờ khi tháng cô hồn đến, còn bây giờ đi xuống lâu, chờ ai đó về nấu cơm cho bọn mình ăn thôi. Nói đi, sao lâu như vậy mới trở về hả?”
Tô Mạt nói xong bèn đi xuống lầu dưới, Đào Tử dường như phát hiện ra chuyện gì thú vị, sau khi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ cũng đi theo Tô Mạt.
Lúc này, ngoài cửa sổ, vẻ mặt Hàn Ngạo có phần nghiêm trọng, Thiên Niên Kiếp ư? Thân thể Mạt Mạt xảy ra vấn đề gì? Xem ra phải nói chuyện rõ ràng với Đào Tử kia xem sao, Hàn Ngạo quyết định xong thì quay người rời khỏi vị trí vừa rồi.