Huyết Mạch Thiên Tôn

Chương 101


“Không ngờ một con kiến hôi bát trọng thiên lại có thể làm bản toạ bị thương, thật thú vị! Xem ra ngươi cũng là thiên tài trong nhân loại đấy chứ...!Thiên tài cũng được thôi, bản toạ thích nhất là ăn não của thiên tài...!Khà khà khà...”, sau cơn sửng sốt, yêu tướng sừng trâu nở nụ cười quái dị, khuôn mặt dữ tợn chẳng những không có vẻ không vui mà còn hiện lên vẻ mừng rỡ.

So với võ giả bình thường, máu và não của thiên tài không chỉ ngon miệng hơn, huyết mạch hùng mạnh của họ còn có thể làm biến đổi yêu mạch, kích phát tiềm lực của chúng.

“Ầm ầm!”
Trong lúc nói, bàn tay khổng lồ lại hạ xuống.

Rõ ràng cú chưởng này nghiêm túc hơn đòn đánh hời hợt trước đó nhiều, yêu khí đáng sợ cuồn cuộn như thuỷ triều, một loại tà niệm không thể miêu tả bằng lời ùn ùn kéo đến.

Vùng trời phía trên đầu Dương Hiên xuất hiện dị tượng, vô số yêu vân giăng đầy, trời đất trở nên ảm đạm như có tai hoạ đáng sợ nào đó sắp ập đến.

Máu me, gian ác, tàn bạo, khát máu...!Đủ loại cảm xúc tiêu cực đang càn quét.

“Chẳng lẽ hôm nay Dương Hiên ta phải chôn thân trong bụng yêu ư? Không, ta còn tương lai tươi sáng, ta vẫn chưa bước lên đỉnh võ đạo, sao ta có thể chết ở đây được? Grừ, phá!”

Tiếng gào không cam lòng của một con dã thú trước khi chết vang lên, Dương Hiên dồn hết sức lực còn lại chém một nhát đao, đao khí xé rách cả hư không, cuồn cuộn như thuỷ triều.

Nhưng chênh lệch giữa hai bên thực sự quá lớn, mọi thứ đều phí công khi đứng trước sức mạnh tuyệt đối.

Luồng đao khí huỷ diệt mọi thứ vừa đến gần bàn tay khổng lồ kia đã bị yêu khí cuồn cuộn xé thành mảnh nhỏ, bàn tay khổng lồ vẫn không dừng lại, tiếp tục nghiền ép về phía Dương Hiên.

“Ầm ầm!”
Đất rung núi lở, đất đá tung bay, khói bụi mịt mù.

Một lát sau, khói bụi mù mịt mới tản đi, phần đất bằng nơi Dương Hiên đứng trước đó không còn nữa, thay vào đó là một chưởng ấn sâu mấy trượng, rộng chừng mấy mẫu ruộng.

Dương Hiên toàn thân bê bết máu, gần như không tìm được chỗ nào nguyên vẹn đang nằm yên chính giữa chưởng ấn, không biết sống chết ra sao.

“Ồ, không ngờ vẫn còn thở, thân thể này đủ mạnh, không thua gì yêu tướng hạ vị!”, yêu tướng sừng trâu từ trên trời hạ xuống trước người Dương Hiên, kinh ngạc thốt lên.


Mặc dù hơi thở của tên tiểu tử này bị đứt quãng, đã sắp ngừng hẳn nhưng hắn thực sự vẫn còn hô hấp!
Nhưng ngay sau đó, khuôn mặt dữ tợn của yêu tướng sừng trâu từ từ xuất hiện nụ cười phấn khích.

Tiểu tử này càng là yêu nghiệt, sau khi ăn hắn, lợi ích nó nhận được cũng càng lớn, nói không chừng có thể giúp yêu mạch của nó thăng lên một cấp!
Nó há miệng to như chậu máu táp về phía đầu Dương Hiên, vội vã muốn được nhấm nháp món ngon này.

Khi miệng nó sắp chạm vào đầu Dương Hiên, một chuyện kì lạ xảy ra.

“Chẳng lẽ hôm nay Dương Hiên ta phải chôn thân trong bụng yêu ư? Không, ta còn tương lai tươi sáng, ta vẫn chưa bước lên đỉnh võ đạo, sao ta có thể chết ở đây được? Grừ, phá!”
Tiếng gào không cam lòng của một con dã thú trước khi chết vang lên, Dương Hiên dồn hết sức lực còn lại chém một nhát đao, đao khí xé rách cả hư không, cuồn cuộn như thuỷ triều.

Nhưng chênh lệch giữa hai bên thực sự quá lớn, mọi thứ đều phí công khi đứng trước sức mạnh tuyệt đối.

Luồng đao khí huỷ diệt mọi thứ vừa đến gần bàn tay khổng lồ kia đã bị yêu khí cuồn cuộn xé thành mảnh nhỏ, bàn tay khổng lồ vẫn không dừng lại, tiếp tục nghiền ép về phía Dương Hiên.

“Ầm ầm!”
Đất rung núi lở, đất đá tung bay, khói bụi mịt mù.

Một lát sau, khói bụi mù mịt mới tản đi, phần đất bằng nơi Dương Hiên đứng trước đó không còn nữa, thay vào đó là một chưởng ấn sâu mấy trượng, rộng chừng mấy mẫu ruộng..

Bình Luận (0)
Comment