Cơ thể người có một trăm lẻ tám thiên mạch, cảnh giới đầu tiên của võ giả là cảnh giới Khai Mạch, tức là cần đả thông một trăm lẻ tám thiên mạch này, cả cảnh giới lớn có thể chia thành chín trọng thiên, mười hai thiên mạch là một trọng thiên, mỗi trọng thiên sẽ có năm cảnh giới nhỏ là sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong, viên mãn.
Thật ra khảo hạch hàng năm năm đầu tiên không khó, ba trọng thiên đầu của Khai Mạch chỉ là cơ bản trong cơ bản, dù là người có huyết mạch cửu phẩm hạ đẳng chỉ cần chịu cố gắng tu luyện một năm cũng có thể đột phá cảnh giới Nhị Trọng Thiên.
Nhưng bây giờ Dương Hiên chỉ mới đả thông được mười thiên mạch, còn chưa bước vào được Nhất Trọng Thiên đại viên mãn, chỉ miễn cưỡng bước vào cảnh giới Nhất Trọng Thiên đỉnh phong, với thiên phú tệ hại của hắn, muốn liên tiếp đột phá hai cảnh giới nhỏ, một cảnh giới lớn trong một tháng chẳng khác nào nói chuyện viển vông.
Do hắn ta! Đều do tên khốn kiếp chết tiệt kia, nếu không, sao mình có thể không đột phá nổi cảnh giới Nhị Trọng Thiên chứ!!!
Nói về cố gắng, trong những đệ tử tạp dịch, hắn tự thấy tuy mình không phải người cố gắng nhất, nhưng cũng thuộc hàng đầu, một năm tu luyện vất vả, dù không thể bước vào Nhị Trọng hậu kỳ thì ít nhất cũng sẽ có tu vi Nhị Trọng sơ kỳ, sẽ không phải lo lắng cuộc khảo hạch hàng năm, tất cả đều là do người đó… Không biết từ lúc nào, hai tay Dương Hiên đã siết chặt, trên trán nổi đầy gân xanh, đôi mắt đỏ ngầu tựa như con dã thú bị chọc giận, muốn ăn thịt người.
…
Một lúc lâu sau đó, lửa giận trong lòng Dương Hiên mới lắng xuống!
“Phụ mẫu, hai người yên tâm, Phàm Nhi sẽ không để hai người thất vọng đâu!”, Dương Hiên xách cái túi nặng trĩu kia, đôi mắt lại ươn ướt, năm trăm lượng bạc trắng thật sự không là gì với con cháu gia tộc lớn, tùy tiện mua một viên đan dược có lẽ còn hơn cả số tiền này, nhưng đối với cả nhà họ, gần như là số tiền phụ mẫu nhịn ăn nhịn mặc nửa năm.
Còn có viên Thông Mạch đan thượng phẩm kia nữa, dù phụ mẫu không nói gì, nhưng Dương Hiên biết đây là thứ phụ thân Dương Vân Phong của hắn sử dụng để đột phá bình cảnh Lục Trọng Thiên, nhưng vì giúp hắn thực hiện ước mơ, để hắn có cơ hội tiếp tục ở lại tông môn, phụ thân hắn đã dứt khoát từ bỏ hy vọng đột phá, đưa Thông Mạch đan thượng phẩm này cho hắn!
Tình yêu thương của phụ mẫu lớn như trời, vì con mình, phụ mẫu có thể hy sinh mọi thứ!
“Phụ thân, mẫu thân, hai người đợi con, con không chỉ muốn vượt qua khảo hạch hàng năm, con còn phải thăng lên làm đệ tử ngoại môn!!!”, Dương Hiên siết chặt tay, trong lòng thầm hạ quyết tâm, dù Dương Vân Phong không nói gì, nhưng Dương Hiên biết trong lòng phụ thân hắn vẫn luôn có một tiếc nuối, đó là không thể thông qua hẻm Đồng Nhân, thăng lên đệ tử ngoại môn.
Hẻm Đồng Nhân là cửa ải cuối cùng của đệ tử tạp dịch, người vượt qua nó sẽ một bước lên trời, thăng lên ngoại môn, như cá chép hóa rồng, nhưng độ khó của hẻm Đồng Nhân cũng không phải trò đùa, Thất Tinh Tông có mấy triệu đệ tử tạp dịch, nhưng trong trăm người lại không có được một người có thể thuận lợi thông qua hẻm Đồng Nhân!
Hai mươi năm trước, Dương Vân Phong cũng từng là đệ tử tạp dịch của Thất Tinh Tông, cũng từng có ước mơ được thăng lên làm đệ tử ngoại môn, một bước lên trời, nhưng thiên phú thấp kém, thực lực có hạn, cuối cùng vẫn thất bại trong hẻm Đồng Nhân như đa số các đệ tử tạp dịch!!!
“Phụ thân, hài nhi nhất định sẽ bù đắp cho tiếc nuối của người, hài nhi xin thề!”, Dương Hiên kiên quyết nói, trong lúc vô tình, hắn nhớ lại cảnh khiến lòng người hoảng sợ tối qua…
“Ngoại môn! Ta nhất định sẽ trở thành đệ tử ngoại môn!”
…
Mặc Trúc Phong – một ngọn núi nhỏ bình thường trong dãy núi Thất Tinh nghìn dặm, cao không quá trăm trượng, vì trên đó có những cánh rừng mặc trúc đung đưa nên được đặt tên như thế.
Thất Tinh Tông có mấy trăm nghìn đệ tử tạp dịch, nhiều đệ tử tạp dịch như thế đương nhiên không thể ở cùng một nơi, mà được chia ra sống trên những đỉnh núi nhỏ như Mặc Trúc Phong, số lượng người không giống nhau, nhiều thì mấy nghìn người, ít thì khoảng trăm người, mà Dương Hiên là một trong sáu trăm đệ tử tạp dịch trên Mặc Trúc Phong!
Giữa sườn núi của Mặc Trúc Phong có một vùng đất bằng phẳng, diện tích khoảng mấy trăm mẫu ruộng, trên đó xây những căn nhà gạch đỏ mái bằng, đây là nơi ở của sáu trăm đệ tử tạp dịch trên Mặc Trúc Phong.
Lúc này, tất cả đệ tử tạp dịch đều đang rảnh rỗi, túm năm tụm ba trên một mảnh đất trống trước nhà mái bằng, có người nói chuyện trên trời dưới đất, có người bưng tô sành ăn ngon lành, cũng có người để trần thân trên, bôi thảo dược lên người…
Một tiếng thét kinh ngạc đột nhiên vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người: “Dương Hiên gặp người thân về rồi, Dương Hiên gặp người thân về rồi!”
Trong nháy mắt, mấy trăm đệ tử tạp dịch đều tập trung ánh mắt vào Dương Hiên vừa đi vào, nói đúng hơn là túi đồ trong tay hắn.
Nhưng Dương Hiên như không nhìn thấy ánh mắt như thợ săn nhìn con mồi của bọn họ, lúc này hắn hoàn toàn tập trung ánh mắt lên một người, đó là một thanh niên trông rất hống hách, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, lưng hùm vai gấu, có đôi mắt tam giác nham hiểm.
Không biết từ lúc nào, mặt mũi Dương Hiên đã trở nên vặn vẹo, hắn nghiến răng ken két, nắm đấm siết chặt, gân xanh nổi lên, đáng sợ không nói nên lời!
Là hắn ta! Mình rơi vào tình cảnh như vậy đều là vì tên khốn kiếp này!!!.