Huyết Mạch Thiên Tôn

Chương 35


“Chết tiệt! Chỉ...!Chỉ còn năm mét cuối cùng! Sao tiểu tử này lại mạnh thế? Sao lại mạnh thế? Dừng lại! Dừng lại cho lão tử!”, khuôn mặt tuấn tú của Trần Kiến Hoa đã hoàn toàn vặn vẹo từ lúc nào không hay, trong lòng khàn giọng gào thét, hắn ta đã thua mười viên linh thạch và một viên Uẩn Mạch đan vào tay Triệu Nhất Minh, nếu thua cả viên Thanh Tịnh Tâm Ngọc này thì tổn thất thật sự quá lớn.

Không thể thua! Hắn ta thật sự không thể thua!
Có lẽ vì lời cầu nguyện của Trần Kiến Hoa phát huy tác dụng, ở ba mét cuối cùng.

“Phụt!”
Dương Hiên ngửa mặt lên trời hộc một búng máu, tinh thần lập tức sa sút, hai quyền khó địch bốn tay, cộng với không gian có hạn kia, thân pháp hoàn toàn không có đất dụng võ, đến giờ hắn cũng không biết mình đã bị nện bao nhiêu búa, dù hắn đã hấp thu máu tươi của rất nhiều dị thú, cơ thể vượt xa võ giả cùng cấp nhưng vẫn không chịu nổi.

“Đã đến cực hạn sao? Ầy, còn ba mét nữa thôi!”, Bạch chủ sự chun mũi, cảm giác vừa bất lực vừa thất vọng, đây là người đến gần điểm cuối hẻm Đồng Nhân nhất trong ba mươi năm qua của dãy Khai Dương, không ngờ vẫn thất bại chỉ trong gang tấc.

“Haiz, là do ta yêu cầu quá đáng, bảy trăm chín mươi bảy mét đã tốt lắm rồi!”

“Ba mét! Chỉ còn ba mét! Đáng tiếc! Thật đáng tiếc!”, nhiều người bên ngoài hẻm Đồng Nhân lấy làm tiếc, chỉ một quãng ba mét lại như rãnh trời khiến người ta tiếc nuối.

“Ha ha ha...!Ta biết ngay mà, ngươi không qua được đâu...!Ông trời có mắt, đúng là ông trời có mắt, ha ha ha...”, Trần Kiến Hoa thầm cười như điên, sau đó hắn ta nói với Triệu Nhất Minh bằng vẻ mặt “tiếc nuối”: “Tiếc thật! Còn ba mét thôi! Triệu sư huynh, xem ra ta đã thắng ván này!”
“Trần sư đệ, Dương Hiên vẫn chưa bỏ cuộc, chưa gì ngươi đã ra kết luận thì sớm quá đó!”, Triệu Nhất Minh khịt mũi, vì cược lớn mười hai viên linh thạch, ông ta sẽ không dễ dàng từ bỏ trước khi có kết quả cuối cùng: “Còn ba mét thôi, Dương Hiên, ngươi không thể cứ vậy mà chịu thua được!”
Trong hẻm Đồng Nhân.

“Chết tiệt! Chỉ còn thiếu một chút nữa! Chẳng lẽ cứ thế phải bỏ cuộc sao? Không! Không bao giờ!”, thấy điểm cuối đã ở ngay trước mắt, sao Dương Hiên có thể cam lòng ngã xuống?
“Ầm ầm!”
Đầu óc Dương Hiên chấn động, bỗng nhiên hắn tiến vào một trạng thái kì diệu, trống rỗng không một bóng người, Mãng Ngưu Khai Mạch Quyền tự động hiện lên trong đầu hắn, liên tục thay đổi, hai nắm đấm múa may không theo quy luật.

Mãng Ngưu Đạp Địa!
Song Ngưu Xuất Lồng!
Man Ngưu Hạ Sơn!
...!
“Không ngờ hắn vẫn kiên trì, ý chí này...”, nhìn Dương Hiên còn đang cố chịu đựng trong hẻm Đồng Nhân, trên mặt Bạch chủ sự lộ vẻ tán thưởng, con đường võ giả chú trọng nhất là thiên phú huyết mạch, nhưng ý chí mạnh mẽ cũng không thể thiếu, ngay sau đó ông ta lại thay bằng vẻ tiếc nuối: “Nhưng vẫn tiếc, còn ba mét nữa...!Không...!Không đúng! Tiểu tử này đang lĩnh ngộ! Chuyện này sao có thể?”
“Gì cơ? Lĩnh...!Lĩnh ngộ? Chuyện...!Chuyện này...!sao có thể được?”
Vô số đệ tử tạp dịch bên ngoài hẻm Đồng Nhân cực kỳ kinh hãi, trạng thái lĩnh ngộ đối với họ như một truyền thuyết, thiên tài như Tam Kiệt Nhất Tiên cũng chưa từng lĩnh ngộ, không ngờ điều này lại xuất hiện trước mặt họ, thật sự không thể tưởng tượng nổi, huống chi Dương Hiên còn lĩnh ngộ trong lúc chiến đấu, độ khó tăng vọt gấp mấy lần.

Nhưng lý trí mách bảo họ rằng tất cả những điều này là thật, Bạch chủ sự là cao thủ cảnh giới luyện cốt đã ngưng tụ được linh cốt, lời ông ta nói sao có thể là giả?
“Quái vật! Rốt cuộc đây là quái vật từ đâu đến? Đáng sợ! Quá đáng sợ!”

“Đây mới là yêu nghiệt chân chính, so với hắn, Tam Kiệt đã bị lu mờ rất nhiều, sau này nhất định phải thận trọng đối đãi với người này, dù không thể thân thiết thì cũng không thể làm địch!”, không ít chủ sự Tạp Dịch Phong nhìn Dương Hiên sa vào trạng thái huyền ảo mà thầm đưa ra quyết định.

Vảy vàng sao có thể là vật trong ao, tương lai của yêu nghiệt như Dương Hiên chắc chắn không phải điều họ có thể tưởng tượng, đệ tử hạnh tâm, thậm chí là trưởng lão, lão tổ cao cao tại thượng cũng là chuyện có khả năng.

“Không phải thật, chuyện này không phải là thật, ảo giác, nhất định là ảo giác...”, Trần Kiến Hoa nhìn chằm chằm vào Dương Hiên, giọng nói hơi cuồng loạn, cú sốc ập đến dồn dập hiển nhiên đã vượt quá giới hạn hắn ta có thể chịu đựng.

Lúc này...!
Trong hẻm Đồng Nhân, khí thế của Dương Hiên lại thay đổi, lôi âm cuộn trào trong cơ thể, vang vọng khắp nơi, sức mạnh toàn thân cùng lúc phun trào, từng cơn cuồng phong càn quét bốn phía, thoáng chốc như có một con man ngưu thượng cổ ngửa mặt lên trời gầm rống phía sau hắn!
“Mãng Ngưu Khai Sơn, phá!”
Yêu mã hợp nhất, sức mạnh lập tức bộc phát như man ngưu thượng cổ giáng thế, hắn tung ra một cú đấm không gì cản nổi như có thể mở núi phá đá!
“Hoá...!Hoá Cảnh, đây...!đây là Mãng Ngưu Khai Mạch Quyền Hoá Cảnh!”, một vị chủ sự phong độ bất phàm của Tạp Dịch Phong cầm lòng không đậu dụi mắt, mặt đầy kinh ngạc, con đường võ kỹ về cơ bản được chia thành năm cấp độ lớn là Nhập Môn, Tiểu Thành, Đại Thành, Viên Mãn, Hoá Cảnh, phần lớn các đệ tử tạp dịch cũng chỉ mới ở mức Nhập Môn, có thể tu luyện một võ kỹ đến cảnh giới Tiểu Thành đã thuộc dạng hiếm thấy, người đạt đến cảnh giới Đại Thành có thể gọi là lông phượng sừng lân, còn việc luyện võ kỹ đến cảnh giới Viên Mãn hầu như không tìm được ai, huống chi là Hoá Cảnh – cảnh giới có thể biến cái mục nát thành cái thần kỳ, đừng nói là đệ tử tạp dịch, ngay cả trong ngoại môn rộng lớn kia e rằng cũng không ai luyện được võ kỹ cơ bản đến cảnh giới Hoá Cảnh!
Tất nhiên cũng vì đây là võ kỹ cấp hoàng mà các đệ tử ngoại môn luyện tập chủ yếu, tuy Hoá Cảnh có năng lực biến cái mục nát thành cái thần kỳ, nhưng uy lực của võ kỹ cơ bản có hạn, dù đến Hoá Cảnh cũng chỉ có thể so sánh với võ kỹ cấp hoàng hạ phẩm cảnh giới Đại Thành, khó hơn gấp mấy lần so với việc luyện một võ kỹ cấp hoàng lên Đại Thành, chỉ cần không phải hết cách, không có võ kỹ cấp hoàng để tu luyện, mọi người đều biết nên chọn thế nào.

“Tiểu tử này muốn nghịch thiên đây mà!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.


“Rầm!”
Sức mạnh gần năm mươi nghìn cân lập tức nổ tung phía trên một đồng nhân rồi rơi xuống chạm đất như thiên thạch!
Sau đó...!
“Rắc rắc rắc...”
Cơ thể bằng đồng còn cứng hơn ba phần so với sắt được đun đúc nhiều lần bất ngờ nứt toác, vết nứt chằng chịt như mạng nhện, đồng nhân cao một trượng nhanh chóng văng ngược ra sau, quét bay cả đám đồng nhân đằng sau nó.

Dương Hiên vẫn không dừng bước, cố hít sâu một hơi rồi xông lên trước.

Hai mét cuối cùng...!Một mét cuối cùng....

Bình Luận (0)
Comment