Huyết Mỹ Nhân

Chương 24

Tiểu Hồng nói xong vận công lực vào ngón tay cách không chỉ vào hai cánh tay của Thiên Trạch điểm luôn mấy cái.

Đã định tâm thí mạng rồi nên hai cánh tay vừa được giải huyệt xong Thiên Trạch đã giở nội gia chân lực nhắm Tiểu Hồng cách không tấn công luôn.

Nhưng Tiểu Hồng rất khôn ngoan, biết thế nào mình giải huyệt cho Thiên Trạch xong, y cũng sẽ thừa cơ tấn công mình. Vì vậy mà nàng đã đề phòng trước, nên chưởng phong của Thiên Trạch chưa tới nơi thì người nàng đã phi thân ra xa mấy trượng và lẻn vào trong bụi thông, rừng trúc tức thì. Thiên Trạch chỉ còn nghe thấy tiếng cười khanh khách rất đắc ý của nàng ở sau những cây trúc lởm chởm mà thôi.

Tiểu Hồng rời khỏi núi Ai Lao, trong lòng suy tính không biết đi về phía Bắc trước hay là đi về Tây Bắc? Về phía Bắc thì tới Lục Bàn sơn ở Cam Túc để nghĩ cách cướp Thiên Long Vạn Kiếp Tiên còn về phía Tây Bắc thì tới núi A Nhĩ Kim ở Tân Cương để kiếm Hồng Hà U Cốc nhằm vén tấm màn bí mật về sự sống chết của Nghiêm Mộ Quang.

Nàng suy tính nặng nhẹ xong thì thấy đi về phía Bắc vẫn quan trọng hơn, vì căn cứ lời nói của Thiên Trạch, cây roi Vạn Kiếp ấy lợi hại lắm, nếu không thừa cơ nghĩ cách phá hủy đi thì trên Bạch Long Đôi sẽ có không biết bao nhiêu anh hùng hiệp sĩ bị chết với nó. Còn vén tấm màn bí mật về sự sống chết của Nghiêm Mộ Quang thì chỉ liên quan tới một mình chủ nhân của mình mà thôi. Vả lại chuyện đó có đi chậm một chút cũng không sao. Dù Mộ Quang chưa chết thì sự hiểu lầm giữa chàng ta và chủ nhân của mình thế nào cũng có ngày phá tan được, càng tương tư lâu bao nhiêu thì tới khi hòa hợp càng thương yêu nhau bấy nhiêu. Nghĩ vậy nàng dẹp việc đi kiếm Mộ Quang mà nhắm Lục Bàn Sơn thẳng tiến.

Theo công lực của quần hùng trong võ lâm đương thời thì chỉ trừ quái nhân Công Tôn Vi Ngã, nàng có thể được coi là cao thủ hạng nhất nhì, vì vậy đi cả ngày lẫn đêm không bao lâu nàng đã tới Lục Bàn sơn.

Nhưng cổ nhân có câu “dục tốc bất đạt”, vì đi quá nhanh mà Tiểu Hồng hóa ra lại chậm trễ. Nàng cứ nóng lòng sốt ruột mong chóng tới nơi nên trong lúc đi vào dãy núi trùng điệp đã bại lạc lối, khiến nàng phải quanh quẩn mấy ngày liền, lại còn bị nước lũ giam trên một cái đèo cao mất bốn ngày rưỡi. Nàng đành lắc đầu gượng cười, thủng thẳng vừa đi vừa ngắm phong cảnh chứ không vội vàng hấp tấp như trước nữa, trong lòng nghĩ biết đâu nhờ vậy biết đâu Long Cửu Uyên lại không thể biết rõ lai lịch của nàng?

Ngờ đâu khi đi đến giữa dãy Chung Nam thì lại có chuyện xảy ra.

Lúc ấy đang là chiều tà, mặt trời sắp lặn, cảnh sắc tuyệt đẹp. Nàng đang đứng trên sườn núi cao ngắm cảnh đẹp thì bỗng nghe tiếng rú quái lạ ở bên dưới văng vẳng vọng lên.

Tiếng kêu rú ấy ở nơi xa vọng tới nhưng vẫn nghe ra có vẻ hung ác lắm. Là người giàu kinh nghiệm đi rừng núi nên nàng đoán chắc nơi đó thể nào cũng có một con quái vật rất hiếm thấy.

Tính hay hiếu kì, khác hẳn Tiểu Thanh, vừa nghe thấy tiếng kêu rú đó lần thứ hai, Tiểu Hồng đã vội xuống dưới núi, đi tới nơi có tiếng kêu để xem đó là vật gì.

Xuống tới một vực thẳm sâu chừng năm chục trượng thì nàng nhận ra tiếng kêu quái dị đó phát ra từ chỗ đường quẹo của vực thẳm, và chỉ cách chỗ nàng đứng chừng mười trượng.

Tiểu Hồng rón rén đi tới sau một đống đá vừa quái dị vừa lởm chởm, rồi nhìn về chỗ đường quẹo. Quả nhiên thấy địa thế ở đó khá rộng, và có một thiếu niên áo xanh rất đẹp trai đang ngồi đối ẩm với một ông già áo vàng tuồi ngoài năm mươi, mắt cú, mũi chim két. Cách chỗ hai người chừng hai ba trượng có hai con quái thú hình vượn đằng sau có tóc vàng, trông như đười ươi lớn, đang muốn nhảy gần tới chỗ hai người, mồm chúng phát ra những tiếng kêu rất quái dị.

Tiểu Hồng không biết hai người đó là ai, nhưng nàng lại biết hai con quái thú ấy tên gọi là Kim Phát Thần Nhu, chạy nhanh như điện chớp, sức mạnh có thể xé xác được cả hổ báo, tính lại hung hăng oai mãnh.

Căn cứ vào hai con quái thú, Tiểu Hồng đoán chắc hai người ấy phải có tuyệt học rất cao siêu mới có thể có thái độ ung dung đến như vậy. Họ vẫn tươi cười nhậu nhẹt như thường.

Chỗ Tiểu Hồng núp cách họ chừng sáu bảy trượng, nàng định đến gần để xem cho rõ hơn nhưng lại sợ họ phát giác. Trong lúc nàng đang suy nghĩ nên khoanh tay đứng xem hay là hiện thân ra gặp họ thì thiếu niên áo xanh bỗng cất tiếng lớn rồi nói với ông già áo vàng:

– Thân Đồ nhị thúc, hai con quái này đáng ghét quá, chúng không dám nhảy xổ vào mà cũng không chịu rút lui. Hay để tiểu điệt ra đuổi chúng đi nhé, để khỏi làm mất hứng thú nhậu nhẹt của chúng ta.

Trong đương kim võ lâm, họ Thân Đồ đã hiếm, lại thêm bộ mặt đặc biệt nên Tiểu Hồng đoán ra ngay ông già áo vàng đó là một đại tặc ở Tây Xuyên tên là Lạt Thủ Thần Ưng Thân Đồ Thiếu Hoa. Thiếu niên nói xong thì Thân Đồ Thiếu Hoa cũng cười nói:

– Diệp hiền điệt nên cẩn thận, loại Kim Phát Thần Nhu này có sức mạnh vô song, vuốt của nó lại rất sắc bén, động tác cũng rất nhanh, không dễ gì thu phục nổi đâu.

Thiếu niên áo xanh ấy chính là Diệp Nguyên Đào, người đã kết nghĩa kim lan với Tiểu Thanh. Vì y được Công Tôn Độc Ngã truyền tuyệt học cho nên tính tình rất kiêu ngạo, nghe thấy Thân Đồ Thiếu Hoa nói như thế liền cau mày lại, cười khẩy rồi lớn tiếng nói tiếp:

– Thân Đồ nhị thúc sao lại nói thế. Nếu Diệp Nguyên Đào này mà không thu phục nổi hai con khỉ quái dị này thì còn hòng đấu sao nổi với Thế Ngoại Bát Hung, và còn tranh sao nổi cái ngôi Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân nữa chứ?

Dứt lời y đã như điện xẹt tiến tới gần hai con Thần Nhu luôn.

Tuy Tiểu Hồng không biết Diệp Nguyên Đào là ai nhưng nghe nói y định đấu với Thế Ngoại Bát Hung, tranh giành ngôi vị Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân nên liền lập tức chú ý đến hắn.

Hai con Thần Nhu ấy là của một vị kì nhân đang nuôi nên cũng hơi thông linh. Sự thật thì chúng đang ngồi chồm hổm chứ không phải là đang định tấn công hai người. Nhưng do tính chúng rất hiếu chiến, thấy Nguyên Đào nhảy tới chúng cùng kêu rú một tiếng, rồi như hai luồng kim tuyến nhảy lên không trung.

Nguyên Đào cười ha hả, giơ song chưởng ra tấn công. Hai con Thần Nhu có da thịt cứng như sắt đá, đao kiếm cũng không đả thương được, vậy mà bị chưởng của Nguyên Đào đánh văng ra ngoài xa bảy tám thước, mồm kêu rú rất thảm thương.

Tiểu Hồng thấy thế cả kinh nghĩ bụng:

– “Tên Diệp Nguyên Đào này là người của môn phái nào? Sao không nghe thấy ai nói tới tên tuổi của y mà y lại có công lực mạnh không kém gì chủ nhân của mình như vậy”?

Hai con Thần Nhu chưa bao giờ bị ai đánh đau như vậy nên tức giận đùng đùng, rú lên một tiếng cùng nhảy xổ lại tấn công Nguyên Đào luôn.

Nguyên Đào thấy thế cười ha hả, một mặt xoay người sang bên để tránh thế công mãnh liệt của hai con quái thú, một mặt lên tiếng nói với Thân Đồ Thiếu Hoa:

– Thân Đồ nhị thúc, hai con quái thú này thật lợi hại. Tiểu điệt hãy tạm không giết chúng mà dùng chúng để luyện Sư Môn Tam Pháp.

Nói dứt lời y múa tít hai tay áo đấu với hai con Thần Nhu.

Tiểu Hồng nghe y nói như vậy càng chăm chú nhìn xem, muốn căn cứ thân pháo của Nguyên Đào để tìm hiểu lai lịch của y.

Xem được một lúc nàng nhận thấy thân pháp của Nguyên Đào như hồ điệp xuyên hoa, vừa đẹp mắt vừa nhẹ nhàng, tha hồ hai con Thần Nhu xông tới mạnh đến đâu mà cũng không sao đụng được nổi tà áo của y. Những thân pháp linh diệu này nàng chưa hề được thấy qua bao giờ, vì vậy nàng không thể biết được võ học đó là của môn phái nào.

Tiểu Hồng đang thắc mắc thì Thân Đồ Thiếu Hoa đang ngồi uống rượu xem trân đấu đã cười ha hả, lớn tiếng nói:

– Diệp hiền điệt, thân pháp Hồ Điệp Xuyên Hoa bắt chước Hoa này (bươm bướm xuyên qua khóm ha mà không va đụng vào hoa) quả thật linh diệu và rất hiếm có. Hai con Thần Nhu động tác nhanh như điện mà cũng không đụng nổi chéo áo của ngươi, đủ thấy tài ba của ngươi lúc này đã có thể một mình đấu với cao thủ hạng nhất võ lâm rồi.

Tiểu Hồng nghe nói liền nghĩ bụng:

– “Ta thật hổ thẹn, không những chưa được trông thấy mà ngay cả cái tên như vậy cũng chưa được nghe qua” Nàng vừa nghĩ vừa đưa mắt nhìn chỗ Thân Đồ Thiếu Hoa đang ngồi, ngờ đâu cái nhìn đó lại làm cho nàng phải giật mình kinh hãi, vì nàng thấy ở cây cổ thụ chọc trời mà lão đang ngồi có một sợi dây sặc sỡ đang ngọ nguậy thòng xuống.

Nàng nhìn kĩ mới biết đó là một thứ rắn độc lợi hại, vì Thân Đồ Thiếu Hoa đang mải xem trận đấu nên không hay biết gì hết.

Tiểu Hồng thấy Thân Đồ Thiếu Hoa sắp lâm nguy toi mạng liền nghĩ bụng:

– “Ta có nên hiện thân ra báo tin cho tên đại tặc Tứ Xuyên này hay biết không”?

Nàng chưa quyết định xong thì con quái xà trông như cái thắt lưng ngũ sắc đã nhắm Thân Đồ Thiếu Hoa tấn công rồi.

Thân Đồ Thiếu Hoa đang ngồi mải xem thân pháp của Nguyên Đào thì bỗng nghe trên đầu có tiếng kêu soạt rất khẽ. Y không ngờ là hai con Thần Nhu tới đây định tấn công con quái xà chứ không phải tấn công người nên vẫn không quan tâm cho lắm mà chỉ hơi ngửng đầu lên nhìn mà thôi. Lão vừa ngửng lên đã trông thấy một cái cầu vồng sặc sỡ có mùi tanh hôi đang nhắm đầu mình xông tới.

Thân Đồ Thiếu Hoa đi lại ở miền Tây Bắc lâu năm, đã gặp rất nhiều kì trùng độc vậy rồi nên y chỉ thoáng qua đã nhận ra cái cầu vồng đó là loại rắn cực độc và rất khó đối phó tên là Phi Hồng Độc Đới (cái giải độc màu hồng biết bay). Lòng lão kinh hãi muốn tránh né cũng đã muộn, chỉ biết cố sức lướt người sang một bên tránh được tấc nào hay tấc đó.

Con Phi Hồng Độc Đới đã phi xuống quấn ngang lưng y, cả hai cánh tay y cũng bị quấn chặt.

Lúc ấy Tiểu Hồng tuy biết Thân Đồ Thiếu Hoa là một tên đại tặc ở Tứ Xuyên thật, nhưng chưa biết y đã gây nên bao nhiêu tội ác, chỉ vì không nhẫn tâm trong thầy y chết nên nàng nhảy vội ra để cứu.

Hai người cách nhau khá xa nên khi Tiểu Hồng xông tới nơi thì Thân Đồ Thiếu Hoa đã bị con độc xà quấn đến thoi thóp sắp chết rồi. Lão là đại tặc miền Tây Xuyên, có biệt hiệu là Lạt Thủ Thần Ưng, võ công cũng khá cao siêu vậy mà lại không còn hơi sức kháng cự, để yên cho con rắn độc quấn đến thoi thóp sắp chết như thế thì đủ thấy con quái xà đó độc đến mức nào.

Con Phi Hồng Độc Đới này có nọc độc cực mạnh, trước khi phi xuống nó đã phun hơi độc ra trước, hóa thành một làn hơi tanh hôi bao trùm cả một vùng, Thân Đồ Thiếu Hoa ngửi phải mùi đó nên thần trí mê man, hai tay mới không kháng cự mà để yên cho nó muốn làm gì thì làm như thế. Khi Tiểu Hồng xông tới thì y đã bị nó cắn cho một miếng.

Có đôi mắt sắc bén, nhìn thấy Thân Đồ Thiếu Hoa chỉ bị quấn có giây lát mà đã thoi thóp nên Tiểu Hồng biết con rắn ấy rất lợi hại. Nàng không dám khinh địch, ban đầu định dùng cây Âm Trầm Trúc gõ vào chỗ dưới cổ con quái xà nhưng vội thay đổi kế hoạch. Nàng rụt tay phải cầm cây Trúc về, giơ tay trái ra nhắm đầu con quái xà vận chân khí búng luôn một thế rất mạnh.

Trong lúc nàng dùng chỉ lực tấn công thì cũng là lúc con Phi Hồng Độc Đới cắn Thân Đồ Thiếu Hoa miếng thứ hai. Răng độc của nó vừa cắm vào thịt của Thân Đồ Thiếu Hoa thì đầu nó đã bị kình phong của Tiểu Hồng bắn trúng, dù nó có khôn ngoan lợi hại đến thế nào cũng không thể nào tránh kịp.

Một trận mưa máu bắn tung tóe, rồi một tiếng rú cũng nổi lên theo.

Trận mưa máu đó tất nhiên là từ con rắn độc bị Tiểu Hồng dùng chỉ phong đánh vỡ đầu mà chết. Còn tiếng rú là của một trong hai con Kim Phát Thần Nhu đã bị chưởng lực của Nguyên Đào làm cho toi mạng.

Nguyên là Nguyên Đào đang đùa giỡn với hai con khỉ thì bỗng thấy con độc xà xuất hiện, trong lòng nóng ruột nên giở độc thủ ra định kết thúc nhanh rồi còn lo cho Thân Đồ Thiếu Hoa.

Y đã được công lực của Công Tôn Độc Ngã truyền thụ tất nhiên nội gia chân lực hùng hậu kinh người. Con Thần Nhu bên phải nhảy xổ tới liền bị đánh trúng ngay giữa ngực, rú lên một tiếng cực kì thảm khốc rồi bắn tung ra ngoài năm sáu thước, tâm mạch bị chấn đứt, nằm yên trên mặt đất không cử động nữa. Con Thần Nhu còn lại thấy thế hoảng sợ kêu lên mấy tiếng, không dám đánh nữa ôm đầu bỏ chạy.

Nguyên Đào lo âu cho sự sống chết của Thân Đồ Thiếu Hoa nên không đuổi theo, y quay lại trông thấy Tiểu Hồng liền hỏi:

– Vị nhân huynh này là... Thân Đồ nhị thúc của tiểu đệ có bị sao không?

Tiểu Hồng gượng cười đáp:

– Con rắn quái dị này tuy bị tiểu đệ giết rồi nhưng có lẽ Thân Đồ nhị thúc của huynh cũng đã bị nó cắn chết rồi cũng nên.

Lúc ấy con Phi Hồng Độc Đới tuy đã bị Tiểu Hồng đánh nát đầu nhưng thân con rắn trông như sợi dây ngũ sắc vẫn cuốn chặt lấy người của Thân Đồ Thiếu Hoa.

Nguyên Đào thấy mặt của Thân Đồ Thiếu Hoa đen xì trông rất ghê rợn thì cũng đoán là y đã chết rồi, nhưng y vẫn tìm cách gỡ con rắn ra để mong tìm chút hy vọng cứu chữa.

Tiểu Hồng đã biết rõ tên họ của y rồi và biết con rắn này độc khôn tả nên vội xua tay cản lại:

– Diệp huynh chớ nên dùng tay không mà chạm vào nó, con quái xà này độc lắm.

Nguyên Đào nghe nói vẫn không e dè gì hết mà vẫn dùng tay gỡ xác con rắn ra, đồng thời nói với Tiểu Hồng:

– Nhân huynh cứ yên tâm, người khác sợ độc chứ đệ thì chẳng sợ gì hết.

Quả nhiên y vẫn không có triệu chứng gì của việc trúng độc.

Tiểu Hồng càng kinh ngạc hơn, nghĩ bụng:

– “Y không những có võ công tuyệt thế mà còn không sợ chất độc, như vậy thật là quái dị không sao tưởng tượng được”.

Nguyên Đào gỡ xác con rắn ra rồi thấy Thân Đồ Thiếu Hoa quả nhiên đã tắt thở thì tức giận vô cùng, gầm lên một tiếng, xé xác con rắn thành muôn mảnh Tiểu Hồng vì mùi con rắn khó ngửi, đồng thời cũng sợ dính máu độc nên vội tránh ra xa mấy bước, chờ y xé xong con rắn mới mỉm cười hỏi:

– Diệp huynh đã nguôi giận chưa? Khi du hiệp giang hồ thì những việc như thế này xảy ra thường lắm. Người ta sống chết có số, huynh cũng không cần quá coi trọng chuyện ấy, bây giờ ta nên chôn cất Thân Đồ nhị thúc của huynh trước mới phải.

Bấy giờ Nguyên Đào mới để ý đến người nói chuyện với mình là một thư sinh áo huyền và cũng là một nhân vật rất phong lưu tuấn tú. Y gượng cười cám ơn rồi cùng nàng ra tay đào đất để cho Thân Đồ Thiếu Hoa. Đồng thời y lên tiếng hỏi Tiểu Hồng:

– Chả hay nhân huynh quý tính đại danh là chi? Sao lại biết tiểu đệ là Diệp Nguyên Đào với Thân Đồ nhị thúc như thế?

Tiểu Hồng đáp:

– Tiểu đệ là Nghiêm Mộ Lăng, nghe tiếng kêu rú của hai con Thần Nhu nên chạy lại xem thì thấy huynh và Thân Đồ nhị thúc đang nói chuyện, nên mới biết tên họ của hại vị.

Nguyên Đào thở dài một tiếng nói:

– Việc này cũng chỉ tại tiểu đệ, nếu như đệ không đùa giỡn với hai con Kim Phát Thần Nhu thì Thân Đồ nhị thúc đâu đến nỗi bị rắn độc cắn chết như thế.

Vì mới quen biết nhau nên Tiểu Hồng không tiện hỏi lai lịch Nguyên Đào, nàng chỉ mỉm cười khuyên bảo:

– Người chết không thể phục sinh được, Thân Đồ lão tiền bối ở trong võ lâm cũng nổi danh lâu lắm rồi, dù có chết cũng không uổng một đời người, mong Diệp huynh không nên đau lòng như thế.

Nguyên Đào lại thở dài nói:

– Nghiêm huynh, đệ không chỉ đau đớn vì cái chết của Thân Đồ nhị thúc, mà cũng còn vì chính bản thân nữa.

Tiểu Hồng không hiểu y có ý gì, ngơ ngác nhìn hắn. Nguyên Đào thấy thế gượng cười nói tiếp:

– Nghiêm huynh có điều chưa rõ, tiểu đệ tiếp nhận di chí của ân sư, phải đánh bại quần hào khắp thiên hạ, giật cho được danh hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân.

Tiểu Hồng thấy y tự thổ lộ lai lịch liền thừa dịp nói thêm:

– Diệp huynh có tuyệt học cái thế thì phải có tư tưởng anh hùng như thế mới phải.

Nguyên Đào lắc đầu thở dài nói:

– Về phương diện võ công tuy đệ có thể tự phụ nhưng về phương diện kinh nghiệm giang hồ thì quả thực quá non kém, rất nhiều việc phải nhờ Thân Đồ nhị thúc chỉ giáo và ứng phó hộ mới không bị hỏng việc. Nay Thân Đồ nhị thúc đã chết, chỉ còn một mình Nguyên Đào này thân đơn chiếc bóng...

Nghe tới đó Tiểu Hồng ngạc nhiên, xen lời hỏi:

– Chẳng lẽ ngoài Thân Đồ nhị thúc ra Diệp huynh không còn thân hữu khác hay sao?

Nguyên Đào rầu rĩ đáp:

– Đệ mới rời khỏi sư môn không có thân bằng cố hữu gì cả, ngoài Thân Đồ nhị thúc ra còn một người bạn kết nghĩa nữa nhưng hiện giờ không có cách gì gặp y.

Tiểu Hồng hỏi tiếp:

– Người đó là ai thế?

Nguyên Đào đáp:

– Y tên là Nhiếp Tiểu Tính.

Nghe tới đó Tiểu Hồng kinh ngạc đến ngẩn người ra. Nguyên Đào thấy thế kêu ủa một tiếng vội hỏi lại:

– Tại sao Nghiêm huynh lại có vẻ kinh ngạc như thế? Huynh quen với y ư?

Tiểu Hồng hỏi lại:

– Người đó có phải là một thiếu nữ mặc áo xanh tuyệt đẹp không?

Nguyên Đào gượng cười đáp:

– Nghiêm huynh nhầm rồi, y là Nhiếp Tiểu Tính chứ không phải Nhiếp Tiểu Thanh, là một nam nhi anh tuấn chứ không phải thiếu nữ.

Tiểu Hồng nghe nói suýt nữa thì phì cười, nhưng nàng bỗng nghĩ ra một kế bèn nói với Nguyên Đào:

– Diệp huynh đừng buồn nữa, chờ Nghiêm mỗ đi Lục Bàn sơn làm xong một việc rồi sẽ cùng huynh đi du ngoạn tứ hải bát hoang, đấu với tất cả nhân vật anh hùng đương thời.

Nàng biết y là người có võ công quái dị nên rất mong y đi cùng với mình lên Lục Bàn sơn để đối phó với Long Cửu Uyên. Có y thì việc cướp Thiên Long Vạn Kiếp Tiên chắc chắn sẽ thành công.

Tuy nàng có ý nghĩ như vậy nhưng với tánh tình điêu ngoa và khôn ngoan, nàng cố tình úp úp mở mở, còn nói xong việc sẽ cùng đi với Nguyên Đào du ngoạn thiên hạ để làm cho y tò mò. Quả nhiên y mắc hỡm liền, nhìn Tiểu Hồng hỏi:

– Nghiêm huynh đi Lục Bàn sơn làm gì thế?

– Đệ đã hẹn ước một lão ma đầu hết sức lợi hại.

Lúc ấy Nguyên Đào đão đào xong cái hố, đặt xác của Thân Đồ Thiếu Hoa xuống, vừa gạt lệ vừa hỏi Tiểu Hồng:

– Cái lão ma đầu đó tên hiệu là gì thế?

Tiểu Hồng đáp:

– Y là Thốc Đình Thương Long Long Cửu Uyên, người thứ hai trong nhóm Thế Ngoại Bát Hung.

Nguyên Đào nghe thế vội nói:

– Hay lắm! Nếu vậy Nghiêm huynh có thể cho đệ đi cùng đến Lục Bàn sơn chăng? đệ cũng đang muốn tìm kiếm nhóm Thế Ngoại Bát Hung để đấu một phen.

Tiểu Hồng nghe thì mừng rỡ vô cùng, nhưng vẫn làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi:

– Diệp huynh có thù oán với nhóm Thế Ngoại Bát Hung ư?

Nguyên Đào lắc đầu đáp:

– Đệ với chúng chẳng có thù oán gì hết, nhưng đánh bại được chúng thì chắc là đủ thành võ lâm đệ nhất nhân, thiên hạ vô địch rồi.

Tiểu Hồng vừa cười vừa hỏi:

– Có phải là Thân Đồ nhị thúc của huynh nói vậy không?

Nguyên Đào đưa mắt nhìn ngôi mộ của Thân Đồ Thiếu Hoa, gạt nước mắt nói:

– Thân Đồ nhị thúc bảo đệ đấu với các tôn sư của Ngũ Nhạc Phái và Lệnh Hồ Sở Sở, nhưng minh đệ Nhiếp Tiểu Tính lại khuyên nên đánh với nhóm Thế Ngoại Bát Hung, đừng có tìm Lệnh Hồ Sở Sở mà đấu nữa.

Tiểu Hồng nghe như vậy thì trong lòng càng hoài nghi thêm. Nàng nhận thấy lời khuyên của Tiểu Tính rõ ràng có lợi cho chủ nhân mình, nên nàng càng hoài nghi người đó là Tiểu Thanh hóa trang.

Nghĩ tới đó nàng lại hỏi tiếp:

– Chẳng hay minh đệ của Diệp huynh hiện giờ ở đâu?

Nguyên Đào đáp:

– Đệ với y gặp nhau ở biên giới Tứ Xuyên và Vân Nam. Y bảo phải đi Vân Nam một chuyến, xong việc mới có thể quay lại gặp đệ được.

Tiểu Hồng không cho là Tiểu Thanh lại rời bỏ chủ nhân đi một mình như vậy, lại càng không ngờ Tiểu Thanh bị mình làm cho khốn đốn ở núi Ai Lao, nên nàng cũng không hỏi thêm nữa, chỉ cùng Nguyên Đào nhanh tay đắp cho xong phần mộ cho Thân Đồ Thiếu Hoa.

Nguyên Đào lấy một tảng đá lớn làm bia, dùng tay viết lên danh hiệu của Thân Đồ Thiếu Hoa, vái ba vái, ứa nước mắt ra thương khóc. Tiểu Hồng cũng vái một vái rồi quay sang hỏi Nguyên Đào:

– Có thực huynh định cùng đệ lên Lục Bàn sơn không?

Nguyên Đào đáp:

– Đừng nói là y chỉ có tên là Thốc Đỉnh Thương Long, cho dù y có hóa thành rồng thật bay lên thì đệ cũng sẽ rút gân bẻ hết hai sừng của y đi.

Tiểu Hồng cười nói:

– Huynh quả thực là con người có hùng tâm tráng chí, không những tiểu đệ sẽ giúp huynh rút gân bẻ sừng con rồng già ấy, mà còn phanh thây nó ra nữa.

Nguyên Đào ngửa mặt lên trời hú một tiếng thật dài như muốn biểu lộ hùng tâm tráng chí của mình. Tiếng rú vừa thanh vừa cao vút tận chân mây, âm vang khắp trong khu rừng vắng.

Nhưng thật không ngờ, tiếng rú của Nguyên Đào chưa dứt thì đã có một tiếng rú khác rất hùng tráng ở đằng xa vọng lại, nhanh như điện chớp, thoáng cái đã tới gần.

Tiểu Hồng mỉm cười nói:

– Diệp huynh, hình như trong tiếng rú có xen lẫn cả hai tiếng kêu của hai con quái thú, một là của con Kim Phát Thần Nhu vừa đào tẩu, còn...

Nguyên Đào gật đầu tiếp lời:

– Nghiêm huynh nói rất đúng, con Thần Nhu chắc đã gọi được người tiếp viện tới trả thù cho con Thần Nhu đã bị đệ giết chết. Còn con quái thú kia thì đệ đoán nó là Ô Phông Độc Trảo Nhân Hình Phi, quái thú hình vượn, móng tay có chất độc rất mạnh, mà còn khỏe hơn Thần Nhu nhiều.

Tiểu Hồng nghe nói rất ngạc nhiên hỏi lại rằng:

– Diệp huynh nghe tiếng kêu rú mà có thể phân biệt ra được loại thú dữ nào ư?

Nguyên Đào đáp:

– Đệ hầu hạ ân sư bán thân bất toại trong núi Ai Lao lâu ngày đã thấy không biết bao nhiêu thứ chân cầm dị thú rồi. Cho nên đệ không những quen thuộc với tiếng kêu, mà ngay cả tập quán sinh sống của chúng cũng biết nữa. Nhưng lạ ở chỗ là hai loại quái thú này không phải sống ở dãy Chung Nam, có lẽ do ai đó đem đến đây nuôi cũng nên.

Tiểu Hồng nghe Nguyên Đào nói thế rất kinh ngạc hỏi tiếp:

– Chả hay lệnh sư là vị thế ngoại cao nhân nào thế?

Nguyên Đào đáp:

– Ân sư họ Công Tôn...

Y vừa nói tới đó đã nghe tiếng rú kinh hồn động phách tới gần chỉ còn cách hai người chừng mười trượng. Quả nhiên hai người trông thấy con Thần Nhu hồi nãy cùng với một con Phi khổng lồ màu đen ở trong mỏm đá trên vách núi đi ra.

Nguyên Đào thấy một Nhu một Phi xuất hiện liền bảo Tiểu Hồng:

– Nghiêm huynh, con Phi kinh người này không những sức mạnh vô cùng mà móng tay móng chân còn có chất kỳ độc, cùng thân pháp nhanh nhẹn cực kỳ, quả thực khó đối phó lắm. Huynh không biết cách kiềm chế thì đừng trêu chọc nó mà chi, để tiểu đệ hạ thủ diệt trừ nó cho. Nếu con Thần Nhu có nhảy vào thì huynh hãy ra tay cũng chưa muộn.

Nói xong y không chờ Tiểu Hồng trả lời đã tung mình nhảy lên vách núi chỗ hai con quái thú vừa xuất hiện. Chúng thấy Nguyên Đào nhảy lên tất nhiên cả hai vội nhảy xổ tới luôn. Tiểu Hồng đứng dưới chỉ trong thấy một cái bóng đen, một cái bóng vàng bao vây tấn công một bóng xanh mà thôi.

Trên vách núi một người hai thú đánh nhau kịch liệt, còn ở dưới thì Tiểu Hồng đang suy nghĩ về những gì Nguyên Đào vừa nói.

Nàng nghe Nguyên Đào nói câu “Ân sư họ Công Tôn…” thì tưởng y là đệ tử của Công Tôn Vi Ngã và rất thắc mắc không biết y bái sư lúc nào? khi nàng phóng hỏa thì y có trong đó không? còn Công Tôn Vi Ngã không biết còn sống hay đã ra tro? Nàng không ngờ rằng trong dãy Ai Lao lại có hai người họ Công Tôn nên càng nghĩ càng thấy nhức đầu.

Nàng đang nghĩ ngợi thì trên vách núi có tiếng thú rống lên thê thảm, nàng nhìn lên thì thấy con Thần Nhu đã bị Nguyên Đào đánh gãy tay trái. Con Phi Hình thấy thế cũng hãi sợ, cùng con Thần Nhu song song nhảy về sau.

Từ khi được Công Tôn Độc Ngã truyền công lực sang cho và rời khỏi núi Ai Lao tới giờ, Nguyên Đào chưa trải qua trận đấu nào kịch liệt thế này nên chàng không chịu ngừng tay, cười rộ lên đuổi theo hai con thú tấn công tiếp.

Đánh nhau tối kị núng thế, con Phi Hình đáng lẽ còn có thể đấu với Nguyên Đào một hồi nữa vẫn chưa chắc thua, nhưng nó thấy con Thần Nhu đào tẩu thì cũng đâm ra sợ hãi, không còn tâm trí đấu tiếp.

Một người hai thú đều nhanh như điện chớp, chỉ trong nháy mắt đã mất dạng.

Tiểu Hồng yên trí sau khi hai con thú đào tẩu rồi thì Nguyên Đào sẽ nhảy xuống, nàng sẽ hỏi lai lịch của y, nào ngờ y lại đuổi theo chúng nên nàng đành phải ở lại đó chờ y quay trở về, sau đó mới cùng đi lên Lục Bàn sơn.

Nhưng chờ một hồi thật lâu vẫn không thấy y quay lại, Tiều Hồng rất thắc mắc không biết có phải y bị hai con thú ấy đả thương, hay gặp chuyện gì khác hung hiểm rồi. Nàng đứng ngẩn người ra, nghĩ bụng:

– “Y có võ công cao như thế, dù có gặp chuyện gì cũng chưa chắc bị sao?

Vậy sao y lại đi lâu như thế?

Không bao lâu trời đã tảng sáng, Nguyên Đào vẫn chưa quay lại. Tiểu Hồng trong lòng nóng ruột vô cùng, bực mình bỏ đi luôn, vừa đi vừa nghĩ bụng:

– “Ta đã quyết tâm một mình lên Lục Bàn sơn thì còn chờ cái tên mới quen ấy làm cóc gì nữa”?

Ngờ đâu nàng mới đi được giây lát thì Nguyên Đào đã uể oải quay về, không thấy bóng Tiểu Hồng đâu, y mệt quá thở dài một tiếng, gục xuống trước mộ Thân Đồ Thiếu Hoa ngủ luôn.

Tại sao y đi lâu như thế? chuyện này hãy tạm gác lại đã.

Hãy nói Tiểu Hồng hậm hực ra đi, nhưng trong thâm tâm vẫn còn nghĩ tới Nguyên Đào. Không phải nàng muốn lợi dụng võ công của y, cũng không phải có tình tứ gì với y, sở dĩ còn áy náy trong lòng là vì chưa biết lai lịch của y mà thôi.

Ngoài vấn đề đó, nàng cũng hoài nghi không biết Nhiếp Tiểu Tính có phải là Tiểu Thanh hay không. Cả hai vấn đề đều làm cho nàng nhức óc khôn tả.

Không bao lâu Tiểu Hồng đến được Lục Bàn sơn, nàng hỏi thăm thì biết Long Cửu Uyên ở trong Bàn Long Giáp, lập tức đi vào đó luôn.

Long Cửu Uyên trong nhóm Thế Ngoại Bát Hung tuy là nhị ca nhưng võ công chỉ ngang với Ngải Thiên Trạch, Trí Thông Tăng, Thôi Ngọc, và Hùng Sách đã chết, nếu so sánh với Thượng Quan Phụng, Hách Liên Anh thì y còn kém một mức, dĩ nhiên cũng kém Âm Tố Mai xa. Nhưng y lại có sở trường riêng là chế tạo cơ quan máy móc xảo diệu, vì thế Bàn Long Giáp của y có thể nói mỗi bước đi là mỗi bước nguy hiểm, xưa nay chưa có ai dám tự tiện tiến vào trong.

Tiểu Hồng một mình đi vào trong đó, tới giáp khẩu nàng đưa tờ danh thiếp Nghiêm Mộ Lăng bái kiến, để cầu yết kiến Bàn Long Giáp Chủ.

Bọn đệ tử của Long Cửu Uyển đem danh thiếp vào trình, rồi đích thân Long Cửu Uyên ra đón.

Tiểu Hồng một mặt khoanh tay xem phong cảnh, một mặt suy nghĩ vấn đề Trí Thông Tăng thể nào cũng tới đây báo chuyện của mình cho Long Cửu Uyên biết, nàng phải làm sao để lão không nghi ngờ.

Vừa nghĩ tới đó thì bỗng thấy một lão già cao lớn vạm vỡ, đầu sói tóc bạc ở trong Giáp đi ra, với giọng nói rất hùng hồn, vừa cười vừa nói:

– Nghiêm lão đệ, Long Cửu Uyên này không biết lão đệ giáng lâm nên không kịp ra nghênh đón, mong lão đệ lượng thứ cho.

Tiểu Hồng không ngờ đối phương ra nhanh như vậy nên vội chắp tay vái chào và đáp:

– Nghiêm mỗ đường đột tới yết kiến như thế này đã là quá rồi, đâu dám nhọc lòng Long lão tiền bối đích thân ra đón như thế.

Long Cửu Uyên tránh sang một bên nhường cho Tiểu Hồng tiến lên rồi đi sóng vai với nàng, từ từ tiến vào trong Giáp. Vừa đi y vừa cười ha hả, nói:

– Nghiêm lão đệ đã có tư chất tuyệt thế, lại được minh sư chỉ điểm thì thành tựu chắc chắn phải rất cao, điều này ai cũng đoán được. Nhưng trong thời gian ngắn như thế mà đã rời khỏi núi Ai Lao tới Lục Bàn sơn này thì khiến lão phu cũng phải ngạc nhiên vô cùng.

Tiểu Hồng nghe nói thế, biết lão vì Công Tôn Vi Ngã nên mới đặc biệt ưu đãi mình như thế, liền hỏi lại rằng:

– Long tiền bồi, Trí Thông đại sư đã tới đây thăm tiền bồi rồi ư?

Long Cửu Uyên gật đầu:

– Ngũ đệ đã tới rồi, nhưng lại hấp tấp đi ngay Thiên Tâm Cốc ở núi A Nhĩ Kim để hỗ trợ Âm Bát Muội đấu với Lệnh Hồ Sở Sở.

Tiểu Hồng nghe nói lại lo nghĩ, không biết cuộc gặp gỡ của chủ nhân mình với Âm Tố Mai kết quả sẽ ra sao.
Bình Luận (0)
Comment