Huyết Nhiễm Tinh Khôi

Chương 10

Không gian vắng lặng, u ám. Gió khẽ rít gào từng tiếng ghê rợn, âm thanh cú vọ ẩn trên cành cây khiến người ta nổi da gà. Màn đêm đen đã nuốt chửng tất cả ánh sáng nhỏ nhoi của đèn trời, không sót lại dù chỉ một tia duy nhất. Cảnh tượng rực rỡ, náo nhiệt một khắc trước đã biến mất hoàn toàn. Nơi đây chỉ còn lại sự hoang vắng như không hề tồn tại sự sống của con người, sát khí bủa vây đến đáng sợ. Mây đêm dần dần tản đi để lộ mặt trăng tròn vành vạnh. Trăng càng tròn, càng sáng bao nhiêu, trùng độc Tương Tư Cổ càng trỗi dậy bấy nhiêu.

Lãnh Ngạo Tuyết kinh hoảng khi nhìn thấy một người đàn bà tóc xõa bạc trắng lao về phía mình với tốc độ kinh người. Nàng ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lôi thanh đoản đao luôn mang theo bên người ra, suy nghĩ muốn đâm chết con yêu quái này để trừ hại cho dân. Y Duyên thì đã run như cầy sấy đứng nấp sang một bên.

Nhưng Lãnh Ngạo Tuyết không ngờ tới vừa mới vung đao lên đã bị cánh tay Lam Tố Tình một đường hất văng đao xuống đất. Đồng thời cổ nàng ta bị hai bàn tay to lớn nhanh chóng chế trụ, toàn thân bị nhấc lên khỏi mặt đất. Nàng ta ú ớ vùng vẫy đạp hai chân dưới, hai tay thì không ngừng tháo gỡ thứ đang siết chặt ở cổ.

Y Duyên thất kinh hô lên: "Tiểu thư! Có ai không? Cứu mạng! Tiểu thư nhà ta sắp bị yêu quái bóp chết. Người đâu?! Mau đến cứu tiểu thư!!!"

Tiếng kêu cứu thất thanh vang vọng trong không gian khiến ta đang mê man trên nền đất dần tỉnh lại. Ta cảm thấy khí lực toàn thân như tiêu tán, đầu đau như búa bổ, cả người như bị kim châm tê liệt. Máu vẫn còn chảy ra ở khóe miệng ta, trước mắt không nhìn rõ được vật gì. Ta lắc đầu vài cái, chỉ thấy đầu óc thêm choáng váng. Cảnh vật trước mắt từ một hóa thành hai, ba, chồng lên nhau. Cho đến khi ta nhận thức rõ mẫu thân đang bóp cổ một người.

Ta thở hổn hển lết đi, giọng thều thào gọi: "Mẫu thân! Người mau dừng lại đi! Đừng hại người vô tội! Mẫu thân!"

Lam Tố Tình dĩ nhiên không nghe thấy âm thanh như muỗi kêu của Bạch Nhược Ca ở phía xa. Nàng tiếp tục gia tăng lực đạo để thỏa mãn dã tính của trùng độc. Da mặt Lãnh Ngạo Tuyết chuyển từ trắng bệch sang tím tái, hai mắt sắp trợn ngược lên, lực vùng vẫy của nàng ta yếu dần đi.

Y Duyên gọi trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe. Chợt ánh mắt dừng lại ở thanh đoản đao nằm im trên mặt đất. Y Duyên lấy hết dũng khí trong người, run rẩy bò đến chỗ thanh đoản đao, dùng hai tay nắm chặt nó. Nàng ta nhắm mắt nhắm mũi, tính đâm thẳng con yêu quái để cứu tiểu thư.

Ta nhìn thấy mẫu thân sắp gặp nguy hiểm, cố hết sức hô lên: "Dừng lại! Không được đâm!"

Tiếng hô của Bạch Nhược Ca làm Y Duyên mở mắt, cùng lúc Lam Tố Tình cũng chú ý đến con đao nhỏ sắp đâm vào mình. Lam Tố Tình trừng mắt, cổ họng phát ra âm thanh "grừ grừ" dọa Y Duyên sợ đến nỗi run rẩy đánh rớt thanh đoản đao, yếu tim ngất tại chỗ.

"Mẫu thân! Người mau tỉnh táo lại đi! Người hãy nhìn con đi! Con là Nhược Ca! Bạch Nhược Ca! Con là con gái của người, Bạch Nhược Ca!" Ta vừa khóc vừa gọi mẫu thân. Chỉ tiếc sức lực không đủ và khoảng cách khá xa, không thể tác động vào tâm trí của người.

Lãnh Ngạo Tuyết gần như sắp tắt thở đến nơi, đột nhiên ánh mắt Lam Tố Tình dời xuống cổ nàng ta. Ánh sáng như viên minh châu trong đêm tối, lung linh huyền ảo đập vào mắt Lam Tố Tình, khơi dậy một đoạn ký ức sâu trong tiềm thức nàng.

"Tình nhi, đây là ngọc Uyên Ương Hồ Điệp, vốn có một đôi. Là của mẫu thân trước khi lâm chung giao lại cho ta, bảo ta sau này nếu gặp được ý trung nhân thì hãy đeo lên cổ người đó. Bây giờ ta tặng nàng một cái, cái còn lại, nàng hãy đeo giúp ta!"

"Tình nhi, từ nay ta và nàng là một đôi. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão. (*)"

(*) Nghĩa là: nắm tay nhau cả đời, bên nhau đến già.

Lam Tố Tình thả lỏng bàn tay, ánh mắt không rời khỏi miếng ngọc bội Hồ Điệp màu trắng đục trên cổ Lãnh Ngạo Tuyết. Từng đoạn, từng đoạn ký ức tươi đẹp trong quá khứ của nàng và Lãnh Dạ Ly tuôn trào như thác nước.

Lãnh Ngạo Tuyết từ trong mê man dần tỉnh táo, cả người được hạ xuống mặt đất, cổ họng được hít thở dễ dàng hơn, thoáng chốc nàng ta khôi phục lại trạng thái ban đầu, sợ hãi nhìn kẻ người không ra người, ma không ra ma trước mặt.

Ta mò trong áo ra một lọ dược dự phòng có tác dụng phục hồi khí lực, nuốt vào miệng một viên. Lúc này mới có thể tự đứng dậy, từ từ tiến lại chỗ mẫu thân. Bước chân của ta vô cùng nặng nề, đôi mắt đã nhuốm một màu đỏ hoe. Ta rất sợ, sợ khi nghe bọn họ gọi mẫu thân ta là yêu quái, sợ khi nhìn thấy bộ dạng hoàn toàn khác của mẫu thân, sợ vì mẫu thân ta sắp tước đoạt mạng sống của một người dân vô tội. Nhưng điều làm ta sợ hãi nhất chính là có kẻ dùng dao muốn giết chết mẫu thân của ta, ta sợ người mà ta yêu quý nhất sẽ rời xa ta vĩnh viễn.

Quá khứ cứ dồn dập trở về, biến hóa không ngừng, dày vò tâm trí Lam Tố Tình.

Trong đêm mưa trắng xóa ấy, một toán hắc y nhân đột nhập vào Lam gia, giết sạch người Lam gia chỉ trong một đêm. Lam Tố Tình may mắn được Bạch Dương cứu thoát, nhưng nàng lại tận mắt chứng kiến tên cầm đầu đâm chết phụ mẫu nàng. Mà kẻ đó, không ai khác chính là nam nhân từng thề non hẹn biển với nàng, người mà nàng yêu như chính sinh mạng mình.

Nàng phải sống trốn chui trốn lủi. Cho đến khi nàng phát hiện mình đã mang thai cốt nhục của hắn.

"Cầm muội, muội hãy nói cho ta biết. Những gì hôm đó ta nhìn thấy đều là do ta nhìn lầm thôi phải không? Huynh ấy không giết phụ mẫu ta, huynh ấy không phản bội ta. Có phải không?"

Nữ nhân được hỏi đến có vẻ đẹp sắc sảo đến từng chi tiết, nhưng sâu trong đôi mắt ánh lên vẻ âm ngoan thủ đoạn, tựa như có một con rắn hổ mang đang thị huyết.

"Tình tỷ tỷ, những điều tỷ nhìn thấy đều là sự thật. Lãnh ca ca tiếp cận tỷ chỉ để dễ dàng thâm nhập vào Lam gia, giả vờ yêu tỷ cũng là nằm trong kế hoạch của huynh ấy. Kế hoạch trả thù Lam Gia Minh và cả nhà ông ta!"

"Không! Không! Không phải thế! Tố Cầm, muội nói dối, muội gạt ta!"

"Lam Tố Tình, ta không có gạt ngươi. Để ta nói cho ngươi biết... Người Lãnh ca ca yêu không phải ngươi, mà là ta! Ta mới là người huynh ấy muốn thành thân, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão."

"Ta không nghe! Diệp Tố Cầm, ngươi nói dối. Huynh ấy yêu ta! Hài tử trong bụng ta chính là minh chứng cho điều đó, ngươi đừng ở đây mà hồ ngôn loạn ngữ!"

"Ngươi nói cái gì? Hài tử? Ngươi đã mang thai cốt nhục của Lãnh ca ca?"

"Đúng vậy! Cho nên ngươi hãy thôi si tâm vọng tưởng đi!"

"Ha ha ha ha. Tình tỷ tỷ à Tình tỷ tỷ, ngươi thật là đáng thương quá! Kẻ nên thôi si tâm vọng tưởng là ngươi mới đúng. Cứ cho là ngươi đang mang cốt nhục của Lãnh ca ca đi, rất nhanh thôi ngươi sẽ được gặp lại Lam lão gia và Lam phu nhân. Tiểu hài tử cũng sẽ được gặp ông bà ngoại của nó. Chắc chắn sẽ rất vui."

"Diệp Tố Cầm ngươi câm miệng! Nếu ngươi dám đụng đến một sợi lông của mẹ con ta, Dạ Ly nhất định sẽ không tha cho ngươi."

"Ô hô, xem ngươi cứ u mê không chịu tỉnh kìa. Hài tử trong bụng ngươi, bất quá cũng chỉ là nghiệt chủng. Ngươi tưởng Lãnh ca ca cần nó sao? Ta cũng không giấu gì ngươi nữa, chính Lãnh ca ca kêu ta đến đây để thủ tiêu ngươi, trong tay ta là độc dược dùng để tiễn ngươi xuống hoàng tuyền. Nếu biết trước còn có thêm nghiệt chủng kia, ta nên chuẩn bị hai lọ mới phải. À mà thôi, một lọ là đủ kết liễu cả hai rồi. Người đâu! Giữ chặt chân tay của con tiện nhân này lại!"

Cùng với đoạn quá khứ kinh hoàng xẹt quá trí óc Lam Tố Tình, trái tim nàng từng chút, từng chút rỉ máu. Ánh mắt tràn ngập hận ý, xoáy sâu vào miếng ngọc bội Hồ Điệp. Lãnh Ngạo Tuyết cả người cứng như đá, hai cánh môi mím chặt, nàng ta không dám thở mạnh, chỉ sợ một hơi thở nho nhỏ phả ra sẽ lại kích động con yêu quái trước mặt. Lúc đó e rằng nàng ta khó mà bảo toàn mạng sống. Nhưng cứ duy trì trạng thái này cũng không phải là cách thoát nạn.

Đang lúc Lãnh Ngạo Tuyết suy nghĩ hỗn loạn, khung cảnh lắng động trong không khí quỷ dị. Đột nhiên lá rụng trên mặt đất xào xạc phát ra tiếng động, một luồng gió rét lạnh từ trên không trung tràn xuống, mang theo một bóng áo bạc lấp lóe nhẹ nhàng hạ mình xuống đất, tọa lạc ngay sau lưng Lam Tố Tình. Lãnh Ngạo Tuyết vừa trông thấy nam nhân với chiếc mặt nạ bạc lãnh diễm đến kinh hồn đoạt phách kia, nàng ta đưa mắt quan sát một hồi, trong mắt bừng lên tia sáng vừa hy vọng vừa nghi hoặc. Không kịp suy nghĩ nhiều, nàng ta bất chấp nguy hiểm lớn giọng hét lên.

"Đại ca, cứu muội!!!"

Vừa dứt tiếng, cổ Lãnh Ngạo Tuyết lập tức lại bị thít chặt, lần này lực đạo bàn tay Lam Tố Tình còn mạnh hơn ban nãy khiến chiếc lưỡi đầy nước bọt của Lãnh Ngạo Tuyết thè ra đau khổ. Lam Tố Tình bởi vì một tiếng kêu cứu mà dời đi ánh mắt ở trên miếng ngọc bội, đập vào mắt nàng hiện giờ lại là khuôn mặt có đường nét cực kì giống nữ nhân tên Diệp Tố Cầm, lửa hận trong lòng nàng càng bừng cháy lên khủng khiếp.

Nam nhân áo bạc hờ hững nhìn bộ dạng chật vật gần chết của Lãnh Ngạo Tuyết mà không mảy may chút thương xót. Cứ như là đang thưởng thức một màn kịch gay cấn.

Ta khó nhọc cất nhanh cước bộ, thấy tình cảnh đầy nguy khốn đó, ta thở hổn hển mở lời cầu khẩn với kẻ lạ mặt vừa mới xuất hiện. Dù không biết hắn là ai nhưng sao có thể trơ mắt đứng nhìn người khác bị bóp cổ gần chết như thế.

"Đại hiệp, ngài mau cứu người đi! Nàng ta sắp bị bóp chết rồi. Đừng làm tổn hại đến bà ấy, đó là mẫu thân của ta!"

Ta cố gắng nói hết câu thì cảm thấy ngực nhói lên đau buốt, liền cả người đổ gục xuống mặt đất. Một chưởng kia của mẫu thân, nếu không nhờ có nội lực bên trong cơ thể ta cùng viên dược của sư phụ cho, chỉ e là ta đã sớm mất mạng.

Người được Bạch Nhược Ca cầu cứu cũng không có nhìn qua nàng, chỉ là khóe môi hắn nhếch lên đầy ngạo nghễ, hắn ấn hai ngón tay vào gáy Lam Tố Tình, găm một cây kim châm nhỏ như lông trâu mà mắt thường khó nhìn thấy vào đó. Lam Tố Tình bỗng chốc lịm người ngã xuống. Đồng thời Lãnh Ngạo Tuyết cũng xụi lơ ngất đi.

Ta hoảng hốt bò đến bên người mẫu thân, vừa lay vừa gọi nhưng mẫu thân cứ như là đang ngủ, không trả lời, tuy nhiên, hơi thở vẫn đều đều. Y phục trên người mẫu thân toàn bộ là loang lổ vết máu trông rất kinh người. Ta khẩn trương hướng nam tử đeo mặt nạ bạc.

"Ngươi đã làm gì mẫu thân của ta?"

Hắn lạnh nhạt mở miệng: "Chỉ tạm thời hôn mê, không chết được."

Chất giọng đó thật âm lãnh, không giống như người nói, mà như thể là tiếng vọng, tiếng vọng từ núi này sang núi khác hay từ trong hang động, trong giếng nước vọng lên, khiến người nghe không rét mà run.

Nhưng nghe hắn đáp như vậy, trái tim đang thấp thỏm của ta dần đập bình ổn, dù vẫn lo lắng sợ hãi không thôi. Nước mắt nối tiếp nhau ứa ra không ngừng trên khóe mắt ta, chảy thành từng hàng ướt đẫm hai bên má khiến mọi vật đều trở nên mông lung, kể cả bóng dáng bây giờ của mẫu thân.

Còn chưa kịp đa tạ sự xuất hiện kịp thời của nam tử toàn thân sắc bạc thì loáng một cái đã thấy hắn bốc hơi, như một cơn gió, vô ảnh vô tung. Trong không khí tựa hồ lượn lờ một mùi đàn hương.

Quang cảnh nhất thời trở nên tiêu điều, ngoại trừ hai nữ nhân là Lãnh Ngạo Tuyết và Y Duyên đang nằm la liệt mỗi người một nơi ở trên mặt đất, đường phố lúc này chỉ còn một mình ta ôm mẫu thân đã lâm vào hôn mê.

Ta vận nội lực dìu thân thể người đến dựa vào một gốc cây gần đó, lấy ra một viên dược nữa cho vào miệng mẫu thân. Sau đó chạy lại xem xét hai nữ nhân kia. Thật may là bọn họ cũng không có vấn đề gì, chỉ là quá kinh sợ dẫn đến ngất đi. Ta nhận ra đã từng gặp bọn họ vào tháng trước, không biết như thế nào đưa hai người này trở về nhà đây.

Bên tai ta đột nhiên có tiếng "róc rách" như là nước chảy, cả tiếng "ừng ực" rất rõ ràng, như có ai đó đang tuôn nước vào họng một cách thô lỗ. Ta đưa mắt nhìn về phương hướng phát ra tiếng động, phát hiện trên cành cây chỗ mẫu thân ta dựa mình có một đạo bóng dáng xuềnh xoàng đang ngồi vắt vẻo trên đó. Ta lập tức chạy qua xem xét. Người ở trên cây thả một chân xuống đong đưa, quanh thân bị che phủ bởi từng tán lá cây, một mùi rượu nồng nặc lan tỏa, đoán chừng là vừa rồi chính hắn đã nốc rượu vào cổ tạo ra âm thanh thô lỗ đó.

"Xin hỏi, là ai đang ở trên cây? Có thể xuống giúp người một chút không?"

Chỉ nghe một tiếng thở dài, đằng hắng, rồi mới thấy bóng dáng kẻ đó nhảy phóc xuống đất, cười hề hề với ta. Vừa nhìn ta liền ngạc nhiên thốt lên.

"Lão bá?!?"

Kẻ đó chính là lão đầu lập dị ta gặp trong hội thi thơ vừa rồi. Tại sao ông ấy lại ngồi trên cây uống rượu một mình? Những gì xảy ra lúc nãy ông ấy đều chứng kiến tất cả sao?

"Tiểu nha đầu, rốt cuộc mẫu thân của ngươi đã đắc tội với đại nhân vật nào, hạ thủ cũng thật tàn độc."

Câu nói của lão đầu lập dị thoáng chốc khiến ta bàng hoàng, ta liếc nhìn qua mẫu thân, rồi đưa mắt chờ nghe lời nói tiếp theo của lão. Thấy lão không có ý định nói tiếp, ta sốt ruột hỏi:

"Có phải lão bá biết nguyên do mẫu thân ta trở nên như vậy? Là vì cái gì chứ? Mẫu thân của ta trước giờ chưa từng đắc tội với bất luận người nào? Ai có thể ra tay hạ thủ với bà ấy được?"

Lão đầu ngồi xổm xuống bên cạnh mẫu thân, quan sát thân thể người một hồi lại buông tiếng thở dài. Một tay lão sờ qua bình rượu hồ lô vẻ suy tư.

Ta thấy vậy liền nhíu mày nói: "Xin lão bá cho tiểu nữ câu trả lời. Lão bá muốn uống thêm rượu thì tiểu nữ liền đến tửu quán mua thêm cho ngài một vò nữa."

"Cái nha đầu này, ta nói muốn ngươi đi mua rượu cho ta bao giờ." Lão đầu trợn mắt, cười khổ với ta.

Thấy dáng vẻ hoang mang, sốt sắng của ta, lão đầu buồn bã buông ra một câu khẳng định.

"Tương Tư Cổ. Mẫu thân của ngươi bị trúng phải chính là Tương Tư Cổ."

"Đó là thứ gì? Lão bá nói rõ hơn cho tiểu nữ biết có được không?" Ta bàng hoàng khi nghe đáp án đó.

Lão bá lắc đầu với ta: "Đó chính là độc được chế ra từ Trùng Cổ, loại trùng này cực kì hiếm, thức ăn của chúng là bách độc gồm hàng trăm loại độc khác nhau. Chúng được nuôi cho đến khi toàn thân là độc. Nếu đưa vào cơ thể người bình thường thì không sao, Trùng Cổ sẽ ngủ yên. Nhưng chỉ cần là người có chấp niệm, chúng sẽ thức tỉnh. Hằng tháng cứ đến lúc trăng tròn, lũ Trùng Cổ càng sinh sôi nảy nở, phân tán khắp mọi nơi trong cơ thể. Chúng ăn dần ăn mòn lục phủ ngũ tạng, thải độc tố vào máu, cho đến khi thân thể người hư hại hoàn toàn, đau đớn hơn cả lăng trì mà không sao chết ngay được. Tương Tư Cổ thực rất đáng sợ."

Toàn thân ta cứng ngắc, mồ hôi ướt đẫm sống lưng, trên mặt đã không còn một chút huyết sắc, miệng ta cơ hồ đã há ra đến sái quai hàm. Trong khi nghe những lời lão bá nói, ta dường như đã không thể hô hấp nổi, cảm giác như chính ta cũng bị trúng Tương Tư Cổ. Mẫu thân của ta thực sự đã trúng phải loại độc đó sao?

"Không thể nào, không thể nào. Sao có thể chứ? Mẫu thân! Làm thế nào, con phải làm thế nào bây giờ?"

Ta không ngừng lắc đầu nhìn mẫu thân của ta. Huyết nhiễm trên người mẫu thân đã chuyển sang màu đen, một mái đầu bạc trắng cùng cả người thân tàn ma dại, trái tim ta quặn thắt dữ dội. Ai đó làm ơn hãy nói đây không phải sự thật đi! Ta không thể tin vào điều đó. Đó chắc chắn chỉ là suy đoán vô căn cứ.

"Kì lạ, Tương Tư Cổ tuy vô cùng đáng sợ nhưng nó là Cổ độc đã thất truyền từ ngàn năm trước. Tại sao bây giờ lại xuất hiện ở trên thân thể nữ nhân này?"

Lão đầu lẩm bẩm nghi vấn, những lời đó lọt vào tai ta, khiến lòng ta càng thêm hy vọng, hy vọng đây không thực sự là Tương Tư Cổ. Có thể chỉ là tẩu hỏa nhập ma mà thôi. Đợi khi tỉnh lại, mẫu thân nhất định sẽ hảo hảo khỏe mạnh, sẽ không xảy ra chuyện gì nữa. Sư phụ và sư huynh y thuật rất cao minh, khẳng định là có cách cứu chữa cho mẫu thân. Ta tin chắc như vậy.
Bình Luận (0)
Comment