Thanh Vũ cưỡi khoái mã một đường nhắm hướng Bắc mà đi, chạy gần một ngày đường tới lúc mặt trời sắp lặn rốt cục chạy tới bìa rừng Hắc Phong.
Nàng nhảy xuống ngựa, nhìn cách đó không xa là một mảng rừng rậm tối đen, không tự chủ chợt rùng mình, hàn khí bao phủ bốn phía cánh rừng diễn tả không nên lời, cảm giác không giống thời tiết rét lạnh mà là một loại lạnh như băng đâm vào xương tủy như muốn đóng băng cả xương cốt.
Kì quái là bên ngoài cánh rừng không xa có một gian khách điếm, Thanh Vũ đi đến, trên bảng hiệu đề bốn chữ 'KHÁCH ĐIẾM HỒI SINH', liền suy nghĩ: "Khách điếm này có cái tên thật ngạc nhiên".
Nhìn sắc trời tối dần, rõ ràng phải trú tạm tại khách điếm này, chờ ngày mai trời sáng liền tiến vào rừng, yêu ma quỷ quái trong rừng cũng bớt tung hoành một chút.
Hạ quyết tâm, nàng dẫn ngựa vào chuồng bên ngoài khách điếm, trở lại bước vào cửa, chỉ thấy khách điếm này một người khách cũng không có, chỉ có một ông lão lưng còng đang đứng quay lưng với nàng trong quầy, ngón tay đẩy đẩy bàn tính. Thanh Vũ đi đến cạnh bàn, gõ quầy, gọi: "Chưởng quầy...".
Chưởng quầy quay người lại, làm nàng sợ tới mức tim nhảy mạnh, tay phải thiếu chút nữa rút kiếm bên hông ra. Trên mặt chưởng quầy này toàn sẹo và mủ bọc, nếu là kẻ nhát gan nhìn người này chỉ sợ bị hù chết.
Chưởng quầy nhìn thấy Thanh Vũ bị dọa không nhẹ, cười nhạo an ủi nàng: "Khách quan à, mặt ngươi kì thật so với ta cũng đâu có hơn bao nhiêu, sao lại bị dọa thành như vậy..."
Thanh Vũ phục hồi tinh thần, thấy gã cũng không phải quỷ quái, thu lại vẻ e ngại thản nhiên trả lời: "Từ khi khuôn mặt bị hủy, ta đã không còn soi gương nữa, mắt nhìn người cũng giống người bình thường thôi."
Chưởng quầy nghe vậy cười ngây ngô: "Khách quan nói phải.", lấy trong quầy ra cái khăn sạch sẽ lau bàn, lại hỏi: "Khách quan tính ăn cơm rau dưa hay là ở trọ?"
Thanh Vũ nói: "Cho ta một phòng, sáng sớm ngày mai ta muốn vào rừng."
Chưởng quầy nghe thấy vậy sắc mặt ảm đạm, cúi đầu nói: "Khách quan! Ngươi không muốn sống nữa sao! Cánh rừng quỷ kia không thể đi vào!"
Thanh Vũ không cho là đúng nói: "Ta có việc gấp phải đi qua Hắc Phong Lâm, cho dù nơi đó nguy hiểm cũng không còn cách nào khác."
Nàng vỗ vỗ lên lưng chưởng quầy nói: "Ta đã chuẩn bị biện pháp đối phó với bọn chúng."
Chưởng quầy thấy nàng nói như đã định liệu trước, trên mặt hiện lên vẻ khác thường, ngồi xuống lạnh lùng hỏi nàng:
"Khách quan biết nơi này vì sao gọi là 'Khách điếm Hồi Sinh' không?, Thanh Vũ lắc đầu.
Chưởng quầy lấy từ ống trúc trên bàn ra một chiếc đũa, dựng thẳng trong tay với mặt bàn, cố ý đè thấp thanh âm nói: "Ta xây khách điếm này là vì người sống, nếu nghe lời khuyên quay về thì sống, nếu không nghe lời khuyên vẫn tiến vào cánh rừng kia thì đó là chết..."
Thanh Vũ nhìn chằm chằm vào mắt hắn, mặt bất động thanh sắc.
Chưởng quầy nhìn Thanh Vũ bất động, tiếp tục nói: "Ta khi còn trẻ là tu chân đạo sĩ trên núi, cũng có chút võ công phù chú, chẳng sợ ma quỷ thần thánh kể cả người, ỷ có chút đạo thuật xông vào Hắc Phong Lâm, nếu không phải ngày đó mệnh lớn thì đã sớm trở thành quỷ trong rừng kia, khuôn mặt biến thành thế này cũng vì trúng thi độc.
Nay ta ở chỗ này xây ra Khách điếm Hồi Sinh là để nhắc nhở bọn tiểu tử không biết trời cao đất rộng như các ngươi, đừng ham chút hư danh nhất thời mà đánh mất mạng, thật sự không đáng đâu..."
Chưởng quầy nói làm Thanh Vũ xúc động bội phần, nhưng nay đã đâm lao đành phải theo lao, nếu lật lọng thì ác nhân Đặng Phách tuyệt không dễ dàng buông tha mình, cân nhắc một lát, Thanh Vũ vẫn quyết tâm tiến Hắc Phong Lâm, trên mình mang theo cả trăm phù chú trừ tà diệt ma, chắc cũng có chút tác dụng.
Chưởng quầy thấy khuyên không được nàng chỉ biết khẽ thở dài, lấy trên cổ Thái Cực phù đưa cho nàng nói: "Đeo bùa hộ mệnh này lên cổ, năm đó nếu không có nó ta cũng chẳng thể ra khỏi Hắc Phong Lâm, hi vọng ngươi cũng có vận may..."
Thanh Vũ cảm tạ chưởng quầy, tiếp nhận Thái Cực phù đeo vào cổ, không biết vì sao, Chưởng quầy này làm cho người ta có cảm giác âm sâu, Thanh Vũ không muốn tiếp tục cùng gã nói chuyện phiếm, trở về phòng lấy ra tất cả phù chú diệt ma trừ quỷ, cầm thêm áo trong và áo khoác.
Sau đó, chuẩn bị một cái hồ lô phù phép, đợi ngày mai trời sáng. Tỉnh dậy rửa mặt mũi tay chân, dùng bút chu sa vẽ bên trái phải hai bàn tay hỏa lôi phù, xong xuôi mới thanh toán tiền trọ, rời khách điếm Hồi Sinh, cưỡi ngựa hướng cánh rừng tối đen kia chạy vội vào.
Sương mù trong rừng dày đặc, mắt không thể nhìn thấy khoảng cách quá ba thước, ánh mặt trời không thể chọc thủng tầng dày hắc khí phía trên. Tuy đang là ban ngày nhưng trong rừng lại u ám như lúc mặt trời xuống núi. Thanh Vũ cưỡi ngựa tránh trái tránh phải đi cũng gần một canh giờ, cảnh sắc phía trước vẫn như ngoài bìa rừng, quay đầu nhìn sau lưng cũng là mảng sương mù.
Nàng có chút hoảng hốt, nhớ tới đạo nhân sư phụ trước kia có nói qua Quỷ đập tường*, lập tức nhảy xuống ngựa, hái hai lá cây lớn vẽ phù chú bịt kín hai mắt, miệng niệm chú, tay vẽ một vòng phù xung quanh hô "Phá!". Mở mắt ra, bốn phía sương mù dày đặc đang chậm rãi tản ra, trước mắt dần hiện một cảnh hoang tàn.
(*Quỷ Đập Tường là hiện tượng lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị nhốt trong một vòng tròn, đi lòng vòng không thoát ra được.)Dưới chân lộ ra dày đặc xương trắng, đâu đó còn thấy thi thể còn da thịt bị dã thú cắn xé một phần, Thanh Vũ cả kinh ứa ra mồ hôi lạnh, muốn dẫn ngựa đi mới phát hiện ngựa biến mất đi đằng nào, Thanh Vũ càng thêm sợ hãi, ngựa bị bắt đi hoặc bị ăn khi nào mà mình cũng không biết...
Tuy rằng chưa gặp qua ma quỷ lần nào nhưng tình cảnh này làm nàng sợ hãi quá mức, trực giác cho biết nơi này không nên ở lâu, hai chân vội chạy gấp về phía trước, cũng không định rõ phương hướng, chỉ biết làm sao chạy trốn khỏi nơi trống trải thế này, chạy mãi cho đến khi hết sức hụt hơi, hai chân mềm nhũn, lúc này mới dừng lại dựa vào gốc cây ngồi nghỉ.
Thanh Vũ ngửa đầu há to mồm thở hổn hển, lấy tay áo chùi mồ hôi trán, đang chuẩn bị xem xét lại phương hướng, lơ đãng nhìn thấy dưới lớp đất đen dần trồi lên khuôn mặt tái nhợt, Thanh Vũ sợ tới mức hai chân run rẩy, cả người xụi lơ vô lực, căn bản là chẳng còn sức lực để chạy nữa, nàng vô thức nhắm lại hai mắt, rét run toàn thân, thất kinh hồn vía quên cả niệm thần chú. Mặt nữ quỷ tái nhợt cứ xuất hiện trong đầu nàng nên lại mở mắt ra bỗng thấy hốc mắt không có đồng tử màu xanh trắng.
Thanh Vũ nhắm lại mắt vẫn thấy quỷ kia chậm rãi từ dưới chân trồi lên tiến về phía mình, hai tay khô héo thối rữa chậm rãi giơ lên, móng tay sắc nhọn tối đen hướng tới tim nàng.
Mắt thấy sắp đâm vào ngực mình, đột nhiên, Thanh Vũ nhớ tới lời sư phụ từng nói: "Âm hồn ma quỷ cho tới bây giờ chính là vô hình, càng sợ hãi thì càng tạo ra âm khí; quỷ giết người chính là mượn ảo giác khống chế người, nói cách khác quỷ hại người hoàn toàn là do người hại chính mình!"
Thanh Vũ trong giây lát tỉnh táo lại, nàng cố gắng trấn tĩnh, ý thức nãy giờ nhìn thấy đều là ảo giác, đột nhiên ngực truyền đến một cơn đau nhức, thấy móng tay nữ quỷ đã muốn phá làn da trước ngực.
Thanh Vũ cắn răng thầm nghĩ: "Có thể cảm giác được đau đớn chứng minh âm quỷ đã dùng ảo giác không chế thân mình, phải làm cho mình mau chóng tỉnh lại. Mắt thấy bàn tay quỷ chậm rãi tiến vào ngực mình, Thanh Vũ niệm thần chú bỏ tay vào miệng cắn, đột nhiên mở hai mắt ra, quả nhiên mình lại ngủ ở nơi này, nhìn lại bàn tay vẽ lôi chú vẫn như lúc ban đầu, may mắn mình tỉnh mau, nếu không trái tim đã bị nữ quỷ lấy ra ăn luôn rồi..."
Thanh Vũ lau mồ hôi trán, âm thầm suy nghĩ có chút sợ hãi, nhưng vẫn không rõ vì sao nữ quỷ thao túng mình lại đưa tay đâm vào ngực làm mình đau mà không thể tỉnh, ngược lại mình cắn tay mình thì liền tỉnh lại?!
Suy nghĩ hồi lâu cũng không ra được gì, lắc lắc đầu không muốn nghĩ nhiều thêm, nhắm phương hướng đeo hành lý trên lưng theo phía bắc mà bước.
Đi được hồi lâu, cảm giác miệng khô, phía trước thấy có ao nước, Thanh Vũ vội đến uống mấy ngụm, bỗng từ giữa đầm nước nổi lên một đám tóc cùng một thi thể trương sình, toàn thân liền cứng đờ, trong giây lát bụng quặn đau, từng cơn từng cơn như muốn xé tan bao tử, lập tức bắt đầu nôn mửa, phun ra bãi than, cá chạch, da rắn, nước đen, máu đen,...ói mãi mà kiệt sức, lục phụ ngũ tạng muốn đào bới nôn ra hết.
Thanh Vũ sợ tới mức run lên, hoa mắt, nghĩ mình đã trúng thi độc, tay lần vào túi quần áo lấy ra chút gạo nếp tiêu độc, nhưng một chút gạo nếp làm sao có thể dùng đây? Lúc này tay chân Thanh Vũ một chút khí lực cũng không có, mắt nhìn đất trời chao đảo như vừa rơi vào vực sâu.
Giờ phút này Thanh Vũ hối hận vô cùng, sớm biết thế liền nghe lời Chưởng quầy, đừng dấn thân vào đây...nay thân thể đã trúng kịch độc, cứu giải cũng đã muộn, bất tri bất giác mắt trào ra giọt lệ, nghĩ rằng: "Xem ra mệnh mình chẳng còn bao lâu, thay vì bị thi độc tra tấn không bằng dùng ngũ lôi chú trong khoảnh khắc chấm dứt sinh mệnh."
Nàng nghĩ thế mà thoải mái vừa giơ tay lên lại thấy ngũ lôi chú trong lòng bàn tay bị mờ đi, trong lòng trầm xuống, chẳng qua...Phù chú này dùng chu sa để vẽ, làm sao có thể dễ dàng mờ đi? Một tia ý niệm hiện lên trong đầu, chẳng lẽ lại là ảo giác?
Nàng chợt rùng mình, một tia hi vọng dũng mãnh quật khởi, đáng tiếc quanh thân không có binh khí, chỉ biết nhắm mắt dùng sức cắn vào lưỡi, quả nhiên mở mắt ra cảnh vật chẳng khác lúc trước, mình vẫn ngủ ở nơi cũ, bốn phía gió lạnh thổi vào người từng cơn lạnh lẽo.
Thanh Vũ đứng lên, trong lòng bắt đầu buồn bực: "Trên người mình có vẽ linh phù, làm sao tà vật có thể nhiều lần mê hoặc mình? Chẳng lẽ sư phụ dạy phù chú này căn bản không thể dùng? Nàng xem lại các phù chú trên người, trực giác mách bảo vấn đề này không có khả năng, tuy sư phụ không thích mình nhưng truyền thụ lại cho mình đều là đạo môn tuyệt học. Mặc dù phù chú mang theo vô dụng nhưng hai lôi chú vẽ trên hai bàn tay phải có công dụng, bằng không chẳng lẽ...tà vật ở trên người mình?!"
Trong giây lát, nàng nhớ tới trên người có đeo Thái Cực phù do Chưởng quầy kia tặng, liền lấy trên cổ xuống, dùng ngũ lôi chú một chưởng đánh bùa nát nhừ, Thái Cực phù bay lên một tia khói đen, biến mất không còn tăm hơi, sương mù bốn phía cũng dần tán đi, cảnh vật hiện ra rõ rệt. Bên tai truyền đến tiếng ngựa hí, Thanh Vũ vội vàng theo âm thanh đó chạy đến thì thấy ngựa của mình đang thong thả ăn cỏ. Nhớ tới sự kiện trải qua vừa rồi, Thanh Vũ vừa thổn thức lại vừa tức giận, nguyên lai chưởng quầy khách điếm Hồi Sinh đã biến thành quỷ, ở ngoài bìa rừng lừa bịp người sống.
Quỷ đạo sĩ năm đó vào rừng bị tà vật hại cho nên ngay tại bìa rừng lập ra khách điếm Hồi Sinh, chờ kẻ gan dạ như gã không sợ chết tiến vào rừng, cứ tưởng đã tìm được kẻ chết thay, may sao mình phúc lớn mạng lớn không bị lão quỷ kia ám, chờ xong chuyến áp tải này mình sẽ hủy luôn xương cốt quỷ già kia.
Thanh Vũ tức giận mắng xong xoay người lên ngựa, theo đường nhỏ trong rừng thuận lợi chạy qua Hắc Phong Lâm, chẳng qua...trong lòng nàng có chút không yên, vừa rồi ở nơi quỷ ám có lưu lại những dấu chân nhỏ, nếu nàng không cẩn thận quan sát thì căn bản không thể phát hiện, núi hoang rừng độc này trừ bỏ ma quái thì làm gì có nữ nhi nhà lương thiện dám qua lại? Trừ phi...lại là yêu ma quỷ quái nào theo dõi mình?...