Huyết Sắc

Chương 5

Loạn! Vào nhà Phương Thành, trong đầu Mục Nhiên chỉ hiện ra chữ này. Phương Thành quay đầu lại, thấy Mục Nhiên mặt mày nhăn lại, ngượng ngùng gãi gãi đầu làm tóc so với con gà còn rối hơn,“Ha ha, dạo này không có thời gian dọn dẹp lại….”

Mục Nhiên nhướn mày, hỏi:“Là không có thời gian dọn dẹp lại, hay là căn bản không thèm dọn dẹp lại?”

“Đâu có, tôi vẫn thường xuyên dọn mà.”

Mục Nhiên không tin, Phương Thành vội vàng kháng nghị. “Có dọn dẹp lại còn có thể loạn thế này định không cho người ta đứng sao?”

Mục Nhiên nhìn xung quanh gian phòng một vòng, cảm thấy nếu tin tưởng lời nói của cậu, thì hắn không phải mù chữ cũng là đại đần độn. Gian phòng này cũng rất rộng, cơ hồ như cái gì cũng không thiếu, có ghế sô pha Có cả bộ dàn ti vi Có cả giá sách Có bàn ăn cơm…… Nhưng nguyên lai chúng đều như mất hết công dụng, tất cả đều chồng chất một đống, Mục Nhiên trong khoảng thời gian ngắn không nói được gì. Ngay cả theo lời Phương Thành nói, cái tủ quần áo cậu cũng chẳng đụng vào – Tầm mắt Mục Nhiên chuyển qua phòng ngủ [ ít ra hắn còn có thể đại khái phân biệt được gian phòng trong vì có chiếc giường] đã không còn cửa. Hắn nhìn đến phòng này có tủ quần áo đã đổ xuống đất, rồi hắn lại nhìn đến bên cạnh tủ quần áo có vài bộ quần áo rơi ra khắp nơi, còn có bát nhỏ, với mấy chiếc đũa…… Nhìn Mục Nhiên như không tin vào mắt mình, Phương Thành cười gượng,“Thật sự là có dọn dẹp mà, chỉ có điều, một hai tháng mới dọn một lần thôi……..”

Phương thành càng nói càng nhỏ hơn, cuối cùng ngay cả hắn cũng không nghe thấy. Mục Nhiên thu tầm mắt trên người Phương Thành, trong lòng thở dài. “Không nói nữa, trước tiên tìm thuốc bôi vết sưng của cậu đi đã.”

Xem phòng bừa bộn thế này, không biết có tìm được hay không nữa. Mục Nhiên chẳng còn hy vọng, nhưng Mục Nhiên vừa nói xong, Phương Thành nhích người đi đến một ngăn tủ nhìn không ra cái gì tìm kiếm một chút, lấy ra một hòm thuốc. Mục Nhiên thấy Phương Thành có thể nhanh chóng tìm được hòm thuốc ngay trong căn phòng đầy rác rưởi này thì cảm thấy thật ngạc nhiên. “Thói quen?!”

Mục Nhiên nhịn không được trêu chọc cậu. “A, đúng vậy. Bởi vì tôi thường thường xuyên bị thương, nên tôi có thói quen đặt ở một nơi cho dễ tìm.”

Phương Thành đón nhận ánh mắt của Mục Nhiên, cười cười. Nghe Phương Thành nói, Mục Nhiên nhớ ra mọi người trong trường học thường bàn luận về cậu, thường xuyên cùng người ngoài đánh nhau. Có lẽ đó chính là nguyên nhân cậu thường xuyên bị thương. Mục Nhiên nhận lấy hòm thuốc từ tay Phương Thành, đi tới ghế sô pha nhưng không thể ngồi, chân khua khua, đồ vật trên ghế sô pha lần lượt bị hắn khua xuống hết, chừa ra một ít chỗ. Vốn tưởng rằng như vậy là có thể ngồi được, nhưng Mục Nhiên không để ý trên ghế còn có rất nhiều mảnh vụn. Mục Nhiên đành chịu quay đầu lại nhìn Phương Thành đang ngây ngô cười. “Tôi sẽ phải đứng để giúp cậu bôi thuốc sao?”

Mục Nhiên thấy thanh âm của chính mình có chút vô lực. “Hắc hắc.”

Ai đó lại ngây ngô cười,“Còn có một chỗ có thể ngồi đấy.”

“Hả?!”

Câu trả lời làm Mục Nhiên giật mình. Hắn nghĩ gian phòng này không có chỗ nào là không bị người kia bày biện lung tung. “Chính là giường ngủ của tôi, tôi cũng không ngốc mà vứt đồ ăn linh tinh ở đó.”

Phương Thành vừa nói vừa dẫn Mục Nhiên đến phòng cậu. Mục Nhiên cùng Phương Thành đi tới, nhìn lại ghế sô pha đầy mảnh vụn: Đúng theo lời Phương Thành nói, cậu vừa ăn cái gì đó – Aizzz, chẳng những không giống cái ghế sô pha mà trên đó lại đầy thức ăn thừa mứa. Hắn nghĩ Phương Thành ngay cả khi ngồi ở sô pha cũng chẳng quan tâm gì. (Đoạn nài chém >”

<) Phương Thành đi tới trước giường, học bộ dạng lúc nãy của Mục Nhiên, lấy tay quét quét vài cái, đồ đạc đắp đống trên giường bị cậu khua cho rơi tá lả khắp đất. Mục Nhiên cầm theo hòm thuốc, tận lực không cho mình dẫm phải những thứ đó, cẩn thận đi qua. “Thỉnh công tử!”

Phương Thành lau sạch sẽ giường ngủ, giả bộ cười nịnh, bày ra động tác “thỉnh”

, mời Mục Nhiên ngồi. Mục Nhiên cũng không khách khí, đặt mông ngồi xuống,“Cậu,”

Mục Nhiên chỉ chỉ Phương Thành,“Ngồi xuống”

Sau đó chỉ vào khoảng trước mặt mình. “Được!”

Phương Thành nghe lời Mục Nhiên ngồi xổm trước mặt. Mục Nhiên bật cười thành tiếng:”

Nhìn cậu như vậy, tuyệt không giống bệnh nhân!”

Nếu hắn không áp sát người cậu đang tỏa nhiệt nóng rực, hắn thực sự không nghĩ cậu phát sốt. “Đó là bởi anh đến làm cho tôi hết bệnh luôn rồi a!”

“Mồm miệng không cản!”

Mục Nhiên hừ lạnh, trong lòng lại vì những lời này mà vui mừng. (Ý Tiểu Mục là mồm miệng chẳng giấu diếm gì ý) Mục Nhiên nhanh chóng tìm được thuốc mỡ, mở nắp ra, vén mái tóc xù như tổ quạ ra, nhẹ nhàng xoa thuốc vào chỗ bị sưng. Bởi Mục Nhiên ôn nhu, Phương Thành cười rất vui vẻ:”

Thật không tin được đây không phải mộng, Mục Nhiên cư nhiên giúp mình bôi thuốc!”

“Xuy!”

Mục Nhiên bĩu môi cười, “Nói như tôi bị vô cảm ấy.”

“Aizzz, anh ở trong mắt người khác chính là loại hình tượng này a!”

Ngồi dưới đất được Mục Nhiên bôi thuốc, Phương Thành quay lại nhìn Mục Nhiên trên giường, “Anh mặc kệ đối với ai cũng là bộ dạng lạnh lùng, rất ít khi để ý đến người khác, lúc nào cũng độc lai độc vãng. Nhưng anh lại như tỏa sáng mà hấp dẫn mọi người, cho dù lạnh lùng cũng tốt, không ít người bởi sự hấp dẫn của anh mà trăm phương nghìn kế tìm cách tiếp cận. Kết quả là….“ “Kết quả là bị tôi gây tổn thương.”

Mục Nhiên nói tiếp. “Có thể nói như vậy.”

Phương Thành nhìn Mục Nhiên trên giường. “Vậy cậu tiếp cận tôi, không sợ sẽ bị tôi làm tổn thương sao?”

Mục Nhiên nói xong, xoa xoa một ít thuốc mỡ lên đầu cậu. Phương Thành có chút buồn bực, bình thường thường xuyên nhuộm tóc, hiện tại đầu của hắn lại chuyển thành màu nâu nhợt nhạt – Ánh mắt Mục Nhiên chuyển qua bên tai Phương Thành, phát hiện tất cả khuyên tai đều được tháo đi, chỉ còn vài lỗ nhỏ chưa khép lại. “…… Ngày đó khi gặp được anh trong rừng cây, tôi không suy nghĩ nhiều như vậy.”

“A.”

Mục Nhiên nhớ tới ngày hôm đó, bọn họ ngoài ý muốn gặp nhau, “Đúng rồi, xem phòng luộm thuộm như vậy chắc là cậu ở một mình, ba mẹ cậu vì sao không ở cùng?”

“Họ — đều qua đời cả rồi.”

Phương Thành thanh âm có chút u ám, căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường. “– Thực xin lỗi.”

Biết câu hỏi của mình đã đụng vào nỗi đau của đối phương, Mục Nhiên cảm thấy thật có lỗi. “Có gì phải xin lỗi đâu, anh không biết thôi, bằng hữu của tôi ai cũng ghen tị đấy!”

Phương Thành quay đầu lại đối Mục Nhiên tươi cười ý muốn nói không sao cả, “Họ không ở đây khiến tôi có thể nhận được tiền thuê nhà của người thuê mà chẳng phải làm gì, hơn nữa mặc kệ tôi muốn làm chuyện gì cũng không có người bên tai lải nhải, thích vô cùng! Hơn nữa nha, bởi vì chẳng có ai tới đây, tôi có thể nhàn hạ mà chẳng cần quét tước!”

Không biết tại sao, thanh âm Phương Thành làm Mục Nhiên cảm thấy một tia bi thương, chỉ có hai người trong phòng, còn mang theo chút hư không. Nghe cậu nói, Mục Nhiên trong ngực từng trận co rút đau đớn, hắn không hiểu rốt cuộc nguyên nhân vì sao, cho rằng việc này gây phiền lòng, hắn vội chuyển sang đề tài khác. “Tôi nghe nói hôm qua cậu không đi học, là vì phát sốt sao?”

Vốn đang tươi cười, nghe lời nói của Mục Nhiên đột nhiên giật mình, ngây người vài giây sau cậu mới đứt quãng trả lời:”

Ừm, đúng vậy. Tôi hôm qua thiếu chút nữa không dậy nổi.”

Biết Phương Thành gạt mình, Mục Nhiên nhìn chằm chằm cậu không dời mắt. “Sao, làm sao vậy? Gì mà nhìn tôi kinh thế?”

Bị Mục Nhiên nhìn chằm chằm trong lòng sinh sợ hãi, Phương Thành vô giác đưa tay sờ sờ mặt mình, tưởng mặt mình có gì khiến Mục Nhiên chú ý. “Không có.”

Mục Nhiên lắc đầu, dừng động tác bôi thuốc, rồi đem tuýp thuốc bỏ vào trong hòm. “Đã uống thuốc chưa?”

Mục Nhiên hỏi cậu. “Chưa……”

“Vậy thuốc để ở chỗ nào, uống qua rồi ngủ một giấc đi.”

Mục Nhiên lục lọi hòm thuốc, phát hiện bên trong đều là thuốc trị thương ngoài da, hắn mới hỏi lại. “Tôi không cần uống thuốc, chỉ cần ngủ một giấc là khỏi ốm thôi……”

“Gì?!”

Mục Nhiên trừng mắt nhìn cậu. Phương Thành vô tội,“Tôi trước giờ đều như vậy, mặc kệ có sốt hay cảm như thế nào, ngủ một giấc rồi sẽ khỏi. Tôi hôm qua không đến trường học, ngủ một ngày, chẳng phải hôm nay vẫn vui vẻ đó thôi!”

Phương Thành nói khiến Mục Nhiên không thể an lòng, ngược lại càng thêm tức giận, hắn đứng lên hung hăng đem Phương Thành xô xuống giường, Phương Thành không hề có phản ứng, hắn tiện tay lôi tấm chăn đắp lên người cậu. “Vậy cậu nên thành thành thật thật ngủ cho tôi!”

Mục Nhiên oán giận nói. “Nga — Mục Nhiên, anh đi à?!”

Vốn định ngoan ngoãn nghe lời, nhưng thấy Mục nhiên xoay người bước ra ngoài, sốt ruột ngồi dậy, xuống giường chạy theo. “Tôi cảnh cáo cậu, Phương Thành! Nếu cậu hiện tại dám đứng lên, tôi sẽ thu hồi việc nhận cậu làm bằng hữu, vĩnh viễn không bao giờ để ý đến cậu nữa!”

Những lời này của Mục Nhiên phi thường hiệu quả, người kia vốn định xuống giường chạy theo sợ hãi thu chân về, có chút ủy khuất nằm lên giường, chui vào chăn mềm. Nhìn Phương Thành tuy rằng đã muốn ngủ, nhưng vẫn còn mở to đôi mắt nhìn hắn, Mục Nhiên bất đắc dĩ thở dài:“Tôi đi mua thuốc cho cậu!”

“Nga!”

Ánh mắt ảm đạm nhất thời sáng lên. “Nga cái gì mà nga, còn không mau nhắm mắt đi ngủ!”

“Hảo!”

Phương Thành nhắm chặt hai mắt lại, nhãn cầu đảo loạn. Nhìn Phương Thành ngoan ngoãn nghe lời, Mục Nhiên không biết nên phiền muộn hay cao hứng đây. Phương Thành này sở dĩ nghe lời hắn hết thảy – chính là bởi muốn cùng hắn trở thành bằng hữu, có thể cùng nhau vui đùa, cùng nhau nháo, cùng nhau nói chuyện trời đất như bằng hữu. Sắc trời dần dần tối, cảm xúc mãnh liệt trong lòng vẫn liên tục trào dâng. Bầu không khí trong phòng bởi hai người không ngừng phóng thích *** mà trở nên oi bức, cũng bởi vậy thân nhiệt tăng, mồ hồi đầm đìa – Trên trán một giọt mồ hôi rơi dần xuống dưới thân, Mục Nhiên vội vàng liếm lấy liếm để, theo chiếc trán đầy mồ hôi hắn liên tục hôn xuống nồng nhiệt. Thoáng thỏa mãn, tầm mắt Mục Nhiên nâng lên cao, nhìn người hắn yêu đến tình trạng kiệt sức, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Nhìn cậu cơ hồ muốn nhắm mắt lại, Mục Nhiên xấu xa cúi đầu liếm lên da thịt nhẵn nhụi trên vai cậu, cắn một ngụm. “Ngô!”

Kích thích mãnh liệt nhất thời làm đôi mắt phủ một tầng hơi mỏng trừng lớn, thanh tỉnh không ít. “A!”

Vừa làm chuyện xấu xong, cười tà mị một cái, hắn còn cố ý kích thích dục vọng nóng rực trong cậu. “A –”

Liên tiếp bị hắn kích thích khiến thân nhiệt vốn sắp bình ổn lần nữa tăng lên, tốc độ mãnh liệt khiến cậu không nhịn được mà rên lên từng tiếng, xụi lơ trên thảm nhung, tay nắm chặt tấm thảm. Mục Nhiên lẳng lặng nhìn bộ dạng bị dục hỏa bao vây của cậu, nhìn cậu ở dưới thân mình càng trở nên tham lam khát cầu, khiến tâm hắn kích động, hung hăng đoạt lấy con người mê mị kia – “Thành, em sẽ làm bằng hữu của người sẽ nhìn được bộ dạng này của em sao? Em sẽ làm bằng hữu của người đối với em thế này sao? Không thể nào, tôi không phải bằng hữu của em –“ Mục Nhiên nói bằng giọng trầm thấp, nói xong, dùng sức xâm nhập cơ thể cậu. “–!”

Hắn đột nhiên xâm nhập thật sâu, khiến cậu bị kích thích đến không thể nào tưởng tượng, cậu hé miệng ra nhưng không phát ra thanh âm, khiến hành động của Mục Nhiên rung động một chút, nắm chặt thảm nhục như muốn xé toạc nó…… Đồng thời, dục vọng cuồn cuộn dâng lên, không thể kiềm chế, lại càng xâm nhập sâu hơn nữa – đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, đối hắn không nói gì nhưng lại như mời gọi. Mục Nhiên ôm cậu, ghé vào tai cậu thì thầm:“Tôi là ai?”

“Mục Nhiên……”

Cậu bị dục vọng thiêu đốt mà rơi lệ, nhưng vẫn trả lời câu hỏi, đây là cách giải thoát cậu khỏi cái khô nóng cùng dục vọng khó kiềm chế này. “Vậy giờ em phải gọi tôi là gì?”

“…… Nhiên……”

Cậu hai tay quàng vai hắn, tự ý di chuyển thân thể, cầu xin hắn cho mình mau được phóng thích. “Ân –”

Hắn hừ ra một tiếng, cậu không biết hành động ấy đã khiến Mục Nhiên mất đi lý trí, dục vọng chôn sâu trong cơ thể cậu lại càng trở nên cương cứng nóng hổi. Dùng một tia lý trí cuối cùng, hắn cười tà hỏi lại:“Có biết chúng ta đang làm gì hay không?”

(=]]) “…… Yêu…… Thành……”

Nghe hắn thường xuyên ghé vào tai nói những từ này, cậu vội tổng kết ra ý này. (=]]) “A, đúng đúng, yêu Thành, yêu em……”

Mục Nhiên rốt cuộc không thể nhịn được nữa, kéo cậu hôn một cái trong dục hỏa nổ tung, phát tiên trên người cậu liên tục luật động, lửa dục trong hắn tưởng chừng có thể cháy lan cả một đồng cỏ tình ái – “Yêu em, yêu em, không làm bằng hữu, làm tình nhân cơ…..”

Mọi người có thấy Tiểu Mục của chúng ta thông minh hông? Hỏi một câu rất thông minh nhớ “Có biết chúng ta đang làm gì hay không?”
Bình Luận (0)
Comment