Huyết Thù Sát Lệnh

Chương 23

Thẩm Phước Vịnh thò đầu lên thở phì phì, y cố sức cục cựa tựa hồ muốn bò lên khỏi hố tuyết.

Tống Ngược Sinh cùng Lâm Kiếm Hùng đồng thanh hô :

- Thẩm bảo chủ, bọn tại hạ đến đây rồi!

Hai người liền tung mình nhảy xuống, rồi lại ngoi lên để nhảy đến tảng đá ở bên hang núi.

Giữa lúc ấy, Thẩm Phước Vịnh lại hụp đầu chìm dưới lòng tuyết tựa hồ hai chân bị người kéo xuống.

Y chìm xuống rồi không thò đầu lên, nhưng vẫn chẳng thấy bóng Thù Thiếu Phong đâu.

Lâm Kiếm Hùng và Tống Ngược Sinh đưa mắt nhìn nhau ra chiều cực kỳ khẩn trương, vì thấy Thẩm Phước Vịnh chìm xuống lòng tuyết rất cấp bách, mà tựa hồ thân pháp họ Thẩm không tự chủ được, mười phần có đến chín Thẩm Phước Vịnh bị Thù Thiếu Phong ám toán.

Đột nhiên...

“Bỏm” một tiếng, một cái đầu người từ dưới lòng tuyết chui lên, lần này chính là Thù Thiếu Phong, không còn nghi ngờ gì nữa.

Thù Thiếu Phong bật lên tràng cười ha hả rồi lại hụp xuống.

Tống Ngược Sinh cất tiếng thóa mạ :

- Thằng dâm tặc kia!

Nguyên y gọi Thù Thiếu Phong là thằng dâm tặc vì trước đó y được Lâm Kiếm Hổ kể chuyện về chàng và Tống Hoành Dung như thế nào trong một rừng hoang dạo nọ.

Y cầm kiếm toan nhảy xuống thì đột nhiên một cái đầu lại từ dưới lòng tuyết bay vụt lên.

Đây là chiếc thủ cấp đã lìa khỏi mình mà tóc đã lốm đốm bạc. Chính thủ cấp của Thẩm Phước Vịnh, thủ cấp bay lên không mấy chục trượng rồi lại rớt bõm xuống mất tích trong làn tuyết.

Tống Hoành Dung ở trong hang tuyết đã bị Thù Thiếu Phong điểm huyệt không nhúc nhích được, mục kích tình cảnh rùng rợn này muốn bật tiếng la, nhưng cổ họng tựa hồ bị đút nút chặt, không kêu thành tiếng.

Bên ngoài, Tống Ngược Sinh vừa bi ai vừa phẫn nộ, không chịu được gầm lên :

- Thẩm bảo chủ, Bảo chủ vì con gái của tại hạ mà bỏ mạng, tại hạ nhất định báo thù cho Bảo chủ.

Y tung mình toan nhảy ra, Lâm Kiếm Hùng vội nắm tay y kéo lại nói :

- Hãy khoan! Hắn ẩn mình dưới lòng tuyết, thế là hắn trong bóng tối mà mình ngoài ánh sáng, Tống bảo chủ nhảy ẩu xuống tất bị hắn ám toán.

Tống Ngược Sinh nghĩ lại thấy Lâm Kiếm Hùng nói đúng, nghẹn ngào hỏi :

- Vậy... vậy làm thế nào bây giờ?

Lâm Kiếm Hùng đáp :

- Hắn ở dưới lòng tuyết chẳng được lâu, sớm muộn rồi cũng phải ngoi lên. Khi đó chúng ta sẽ hợp thủ liên công hạ hắn, móc ruột moi gan tế điện hai vị Kim Cương bảo chủ và Đông Môn bảo chủ.

Tống Ngược Sinh bặm môi tự nhủ: “Lúc này cần trấn định tâm thần, dẹp mối bi ai. Đại địch trước mắt mà tâm phù khí động là không được”.

Nhưng mấy vị tình thâm như cốt nhục đã mấy chục năm, mà nhất đán một người bỏ mạng, y làm sao dẹp nổi bi thương phát ra từ tâm khảm?

Lâm Kiếm Hùng và Tống Ngược Sinh nhận định chỗ Thù Thiếu Phong vừa thò đầu lên, rồi nhảy sang một tảng đá khác gần đó sóng vai mà đứng. Hai người đã tiếp cận thạch động ở phía trong có Tống Hoành Dung.

Hai người băn khoăn trên tảng đá lớn, nhưng thấy trong hang chẳng có động tĩnh gì đều rất lấy làm kinh ngạc. Lâm Kiếm Hùng và Tống Ngược Sinh không biết Thù Thiếu Phong hý lộng cách nào mà ngâm dưới tuyết lâu như thế được, hai bọn họ đâu biết rằng Thù Thiếu Phong đã bị trúng phải chất kịch độc trong đạn Liệt Hỏa của Lâm Kiếm Hổ tại đỉnh Ngạo Triết sơn, sau may mắn nhờ Hà Dĩ Băng và Hoài Nhu Thục mang đến Băng Tuyết sơn nằm trong thạch động bốn mươi chín ngày, giờ đây chàng ẩn mình trong tuyết lạnh như cá gặp nước, mặt sức mình vẫy vùng.

Trong lúc Lâm Kiếm Hùng cực kỳ bi thống và kinh ngạc, Thù Thiếu Phong chuồn xuống đáy tuyết rồi lập tức dùng thanh bảo kiếm của Thượng Quan Linh Lan khoét một lỗ lớn, vỗ tay mạnh xuống làm thành huyệt động, dưới động trống rỗng để chứa không khí.

Thù Thiếu Phong và Thẩm Phước Vịnh đều là tay võ công cao cường, nhưng do Thù Thiếu Phong tỷ đấu với Kế Phùng rất lâu nên chân khí bị hao tổn, thành ra phải thua kém Thẩm Phước Vịnh. Chàng phải ỷ vào động tuyết để thay đổi không khí, mỗi khi thấy trái tim đập mạnh chàng lại thò đầu xuống động hít mấy hơi.

Còn Thẩm Phước Vịnh làm sao hiểu được cách này, phải ngừng thở hoài để đánh đến cùng. Tuy chân khí y còn đầy rẫy nhưng cũng không thể bì với Thù Thiếu Phong thỉnh thoảng lại đổi hơi thở.

Trường hợp này cũng giống như hai người đánh nhau dưới đáy nước, một người thỉnh thoảng ngoi lên mặt nước hít thở còn một người ở dưới nước thở hoài, thủy chung không ngoi lên thì ai được ai thua tất nghĩ ra cũng biết.

Thẩm Phước Vịnh sau một thời gian bị nghẹt quá lâu, không chịu nổi phải mạo hiểm thò đầu lên mặt tuyết để thở. Hạ thể y liền bị Thù Thiếu Phong chém luôn ba nhát rồi chết ở dưới đáy tuyết.

Lâm Kiếm Hùng cùng Tống Ngược Sinh càng chờ lâu càng nóng ruột. Qua khoảng thời gian chừng cháy tàn nén hương thủy chung vẫn chẳng thấy tung tích Thù Thiếu Phong đâu, càng thêm khẩn trương tột độ.

Tống Ngược Sinh liền nói :

- Chắc tên dâm tặc đó bị thương và cũng chết dưới đáy tuyết rồi.

Lâm Kiếm Hùng đáp ngay :

- Có thể là như thế! Chẳng lẽ Thẩm bảo chủ bị hắn giết mà không chém lại được một vài đao nào? Huống chi hắn đã chiến đấu với Kế Phùng rất lâu và không phải là đối thủ của Thẩm bảo chủ.

Tống Ngược Sinh ngẫm nghĩ giây lát mới nói :

- Nhất định là tên dâm tặc dùng ngụy kế ám toán Thẩm bảo chủ.

Y nói tới đây không nén nổi lòng bi phẫn, la lớn :

- Tại hạ xuống thử coi!

Lâm Kiếm Hùng là một tay gian xảo hiểm hung, đáp ngay :

- Tống bảo chủ nên thận trọng, tại hạ ở đây lược trận.

Tống Ngược Sinh ngơ ngác tự hỏi: “Sao Lâm Kiếm Hùng không xuống một thể?”

Song câu hỏi đó y không nói ra miệng.

Nên biết những nhân vật thành danh lúc lâm địch tiếp chiến, nhất thiết hoàn toàn tự chủ. Nếu người đứng bên ngoài chỉ điểm hay thúc giục là phạm lỗi đại bất kính.

Hai người tuy trước đây đã muốn kết tình sui gia nhưng vẫn dè dặt về điểm này.

Tống Ngược Sinh nóng ruột kiếm thi thể Thù Thiếu Phong để băm nát ra cho vơi lửa hận trong lòng, y thầm nhủ: “Chắc có lẽ tên ranh kia mới bị trọng thương chứ chưa chết, ta tìm ra hắn hành hạ một phen trước khi hạ thủ”.

Y cầm trường kiếm, hít một hơi chân khí thi triển khinh công trượt chân trên mặt tuyết. Y lướt đi mấy trượng, phát giác ra dưới chân không mềm nhũn, liền chạy nhanh hơn.

Nguyên hang núi tuyết này bốn mặt đều có núi cao vây bọc quanh năm lạnh lẽo, không tìm thấy ánh dương quang. Đáy hang tuy đầy tuyết đọng, nhưng tuyết và băng lẫn lộn. Có chỗ rắn như đá, có chỗ mềm xèo như bùn, người đứng trên nhảy xuống là bị ngập liền, phải dùng khinh công đề khí cho khỏi lún xuống.

Khinh công của Tống Ngược Sinh rất cao minh, lướt đi trên mặt tuyết mỗi lúc một lẹ, tuy y chưa đến trình độ đạp tuyết vô ngân, nhưng đi lui đi tới không ngại gì cả.

Bỗng y nghe tiếng Lâm Kiếm Hùng hô :

- Hảo khinh công! Tống bảo chủ! Thù Thiếu Phong ở gần đâu đây, Bảo chủ phải cẩn trọng tiểu tâm.

Lâm Kiếm Hùng chưa dứt lời, chợt nghe mấy tiếng lõm bõm.

Phía trước Tống Ngược Sinh cách chừng hơn trượng, một người chui lên.

Quả nhiên là Thù Thiếu Phong!

Chàng liền dụng kế hoãn binh, chạy về phía tây mấy trượng miệng hô lớn :

- Bậc đại trượng phu chiến đấu phải giữ đạo công bằng. Ngươi tay cầm binh khí mà ta xích thủ không quyền thì đánh bằng cách nào?

Tống Ngược Sinh chưa kịp trả lời thì Lâm Kiếm Hùng ở đằng xa đã la lớn :

- Giết một tên ác dâm như mi cần gì phải nói đến chuyện công bằng hay không công bằng?

Lâm Kiếm Hùng liền nhảy quanh theo sườn núi đến nơi để giáp kích.

Tống Ngược Sinh vừa đuổi theo Thù Thiếu Phong vừa lớn tiếng hỏi :

- Tên dâm tặc kia, con gái ta đâu? Mi nói ra thì ta cho chết một cách thống khoái, chỉ chém một kiếm là hết đời, không thì ta băm nát xác mi ra thành trăm mảnh.

Thù Thiếu Phong chẳng trả lời trả vốn, thân pháp hơi chậm lại đôi chút.

Tống Ngược Sinh đang trên đà nhanh, thấy đối phương đã hãm tốc độ liền vận công lên tả thủ tống mạnh ra một chưởng.

Thù Thiếu Phong liền gia tăng tốc lực, đi xéo về phía Đông bắc.

Tống Ngược Sinh quát hỏi :

- Mi chạy đâu cho thoát?

Y chống kiếm rượt theo.

Thù Thiếu Phong chạy được mấy chục trượng liền dừng lại.

Tống Ngược Sinh quát lên một tiếng lớn, quất nhanh một ngọn Kim Cang Đại Lực chưởng về hướng đối thủ.

Thù Thiếu Phong ung dung hữu chưởng quật chéo về sau một chiêu Huyết Sát Lệnh.

Ầm một tiếng vang lên, từng mảng tuyết to liền sau tiếng nổ ầm ấy bắn văng lên không trung bay loạn xạ.

Song phương đều hự lên một tiếng, Tống Ngược Sinh loạng choạng dội lui ba bước, còn Thù Thiếu Phong cũng bị đẩy về phía trước hai bước.

Thù Thiếu Phong liền chạy về hướng Đông bắc, Tống Ngược Sinh thấy chàng quay về đường cũ, bụng bảo dạ: “Hắn chạy lui chạy tới trong hang núi này cũng chẳng chốn đâu cho thoát. Có điều quanh quẩn đuổi hắn theo kiểu bịt mắt bắt dê mà khinh công hắn lại là hạng trác tuyệt, tóm được hắn không phải là chuyện dễ dàng như lấy đồ trong túi. Ta chẳng hiểu hắn giấu Dung nhi ở nơi nào?”

Trong lòng nóng nảy, Tống Ngược Sinh đề khí chạy nhanh hơn.

Thù Thiếu Phong khi xác định được chốn cũ liền vùi mình xuống làn tuyết trắng.

Tống Ngược Sinh cứ thấy đối phương bỏ chạy mãi, lòng đắc thủ chui liền xuống tuyết theo Thù Thiếu Phong.

Tiếp theo một tiếng rú thê thảm từ dưới lòng đất vọng lên, đồng thời thân hình Tống Ngược Sinh trỗi lên mặt tuyết, cánh tay trái của lão đã cụt đến tận bả vai, máu me đầm đìa chảy ra không ngớt.

Nguyên Thù Thiếu Phong trở về nơi động tuyết mà chàng đã khoét sâu ban nãy, lấy lại thanh bảo kiếm giấu ở đó, quét ngược về phía sau một nhát.

Tống Ngược Sinh vừa chui xuống làn tuyết chưa cảm nhận được gì, nghe lành lạnh ở bờ vai, rồi rú lên một tiếng đau đớn trồi người ngay lên.

Thù Thiếu Phong ngồi dưới động tuyết đang nghĩ cách làm thế nào để hạ nốt Lâm Kiếm Hùng, bất đồ lớp tuyết dưới nơi chàng ngồi vỡ ra và chàng lọt thỏm người xuống phía dưới...
Bình Luận (0)
Comment