Huyết Tình

Chương 7

Đáng tiếc, ngươi vui mừng quá sớm rồi!

Lãnh Huyết lạnh lùng nhìn xú lão bà, nhãn thần tuyệt không bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Xú lão bà siết chặt thiết trượng trong tay, cái đầu khảm bạc của nó miết xuống những mảnh ván của cây mộc kiều, phát ra tiếng ken két.

_ Ngươi đã trúng một trượng của ta!

_ Hai mắt ngươi đã không còn nữa!

Thanh âm hai người đập vào vách đá vọng lại cũng đủ khiến kẻ khác đinh tai nhức óc.

Gió từ đâu tạt qua nơi này, khí độc tanh tưởi từ dưới hồ bốc lên.

Bầu không khí tịch mịch, tang tóc.

Cuối cùng mụ cũng xuất động.

Cây thiết trượng khua lên trong không trung tạo thành màn trượng ảnh dày đặc bủa vây Lãnh Huyết.

Màn trượng ảnh vừa ập tới, Lãnh Huyết lập tức dùng thân pháp phiêu hốt né tránh.

Con mồi đột nhiên biến mất, thiết trượng rơi vào khoảng không, xú bà bà lập tức đình chỉ động tác, dựng tai lên nghe ngóng.

Cấp phong nổi lên từ phía sau lưng mụ, Lãnh Huyết đã xuất thủ ngoan độc điểm nhanh vào ba huyệt đạo sau lưng xú lão bà.

Lãnh Huyết đã quen dùng trường kiếm. Nhưng ít ai biết rằng sở trường của hắn lại chính là đoản kiếm.

Những lợi khí uy vũ thường tận dụng độ dài, như thiết trượng của xú bà bà thì tuyệt đối uy vũ. Nhưng những lợi khí càng ngắn thì càng hiểm độc, mà đoản kiếm của Lãnh Huyết lại chỉ dài hơn một thước. Hơn nữa, Lãnh Huyết thành danh bởi “khoái kiếm”. Kiếm càng ngắn, càng nhanh.

Tuy nhiên lần hành động này của hắn vẫn chậm hơn xú bà bà một bước.

Vừa nghe cấp phong nổi lên, xú bà bà lập tức quay ngang thiết trượng xuất ra một chiêu “Hoành tảo thiên quân”.

Chiêu “Hoành tảo thiên quân” này có thể gói gọn trong bốn chữ “bạo thiên nghịch địa”.

Lãnh Huyết cấp tốc thoái lui.

Đột nhiên Vô Tình thét lớn:

_ Cẩn thận phía sau!

Lãnh Huyết quay lại phía sau, thì ra phía sau hắn cây mộc kiều đã tận, bên dưới là hồ nước chứa đầy độc chất, chỉ sảy chân một lần sẽ vạn kiếp bất phục.

Lãnh Huyết thoáng động dung, nhưng hắn chưa kịp phản ứng thì thiết trượng đã quét tới. Lãnh Huyết trúng chiêu, cây thiết trượng bốc người hắn lên cao, văng vào vách đá. May là hắn đã kịp đề khí hãm lại, bằng không đầu đã đập vào vách đá vỡ sọ mà chết.

Không gian lại chùng xuống. Tử khí từ cái hồ bốc lên ngùn ngụt.

Xú bà bà tuyệt không nghe bất kỳ động tĩnh nào từ Lãnh Huyết, nhưng mụ vẫn không tin hắn đã chết. Bất quá Lãnh Huyết chỉ thổ huyết, nội thương trầm trọng, nhưng không thể chết.

Hốt nhiên xuất hiện thanh âm xa lạ ngoài sức tưởng của mụ, thanh âm càng lúc càng gần. Xú lão bà thoáng bối rối, đây tuyệt không phải âm thanh phát ra từ kiếm chiêu.

Đó quả thật không phải là âm thanh của kiếm, mà là tiếng một người bò trên sàn gỗ, bò một cách nặng nhọc nhưng mải miết. Là Lãnh Huyết đang bò đến gần mụ.

Nhưng khi mụ phát hiện ra thì đã quá muộn.

Lãnh Huyết đã đến quá gần.

Một kiếm đâm thẳng vào bối tâm của xú bà bà.

Mụ đảo người né tránh nhưng không kịp, rốt cuộc bị đâm một nhát.

Có điều vết thương này không đâm trúng bối tâm, cũng không chí mạng.

Thậm chí vết thương này còn đem lại kết quả ngoài mong đợi của hắn.

Bị trúng chiêu, xú bà bà như hoá điên, nộ khí xung thiên, xuất ra tuyệt học “Ly Hồn Sát trượng” đập xuống đầu Lãnh Huyết.

Lãnh Huyết đang nằm ngay dưới chân mụ.

Làm sao hắn có thể tránh được chiêu này?

Uy lực của “Ly hồn sát trượng” y như tên gọi “Ly hồn” của nó.

Lãnh Huyết phải làm gì để toàn mạng khi mà hắn đang nằm ngay dưới chân mụ?

Đây có lẽ là việc làm ngu ngốc nhất trong đời hắn – ném kiếm.

Giờ đây, dù Lãnh Huyết có muốn bất đắc dĩ chống đỡ vài chiêu thì cũng không thể dùng tay không mà đấu lại với cây thiết trượng cuồng bạo của mụ. Đành bó tay chờ chết!

Thiết trượng giáng xuống, sinh mệnh của Lãnh Huyết sẽ có kết cuộc này hay sao?

Đúng vào sát na thiết trượng của xú bà bà giáng xuống, một đạo bạch quang loé sáng, sau lưng mụ có thêm một thanh đoản kiếm.

Lãnh Huyết yêu kiếm còn hơn mạng sống, cho dù có ngốc đến đâu cũng không thể nào ném kiếm một cách vô lý như vậy. Thực ra Lãnh Huyết xuất chiêu kiếm này rất chuẩn xác, chỉ một chiêu đã có thể cắt đứt dây trói, giải phóng hai tay Vô Tình.

Diễn biến sau đó có lẽ không cần nói thêm.

Đúng lúc này, mộc kiều rung lắc dữ dội. Trên cầu hiện có ba người: Lãnh Huyết, Vô Tình, xú bà bà, cả ba đều bất động.

Chỉ nghe xú bà bà thét lớn:

_ A Tâm! Ngươi làm gì vậy?

Nguyên lai tên sai nhân mập lùn của mụ đang chặt đứt cầu.

_ Xú bà bà! Xú quái vật! Ta nhịn ngươi bao năm nay, hôm nay ngươi vô dụng rồi, chết theo lũ xú bổ khoái đó đi!

Mộc kiều gãy đoạn, tên A Tâm biến mất sau khi để lại một tràng cười điên dại. Cả ba người đều đang rơi…

Hắn trước sau như một, quyết không ra tay giúp đỡ chủ nhân mình, là vì đã có dã tâm từ trước.

“Bạch thủ tri giao do án kiếm”

“Tri nhân, tri diện, bất tri tâm”

Đó là bài học muôn đời.

Thế gian mỗi lúc một nhiều phản trắc, chính chuyên càng lúc càng hiếm hoi.

Thử hỏi tại sao không đáng buồn, đáng hận?

Trong sát na cửu tử nhất sinh đó, việc đầu tiên Vô Tình làm là túm chặt lấy Lãnh Huyết sau đó xuất một mũi “Bạo lôi kinh”. Ám khí phóng thẳng tới chỗ xú bà bà, trong không trung, xác bà ta nổ tung. Mượn lực đẩy của vụ nổ, Vô Tình và Lãnh Huyết vọt lên trên bờ.

Vô Tình nhắm nghiền hai mắt, trước mắt y hiện lên hình ảnh xú bà bà trước khi bị trúng ám khí, cơ hồ như nở một nụ cười vậy.

Y đâu hay rằng ở dưới âm ty cửu tuyền mụ hẳn đang thầm cảm ơn mình. Thà rằng thân xác nổ tung thành trăm mảnh bởi ám khí, còn hơn bị rã nát trong cái hồ tanh tưởi đó. Hơn bất kỳ ai, mụ ghê sợ cái hồ do chính tay mình tạo nên, vì hơn bất kỳ ai, mụ đã chứng kiến quá nhiều cái chết kinh khủng trong đó.

Vô Tình cũng thấy kinh tởm cái hồ này. Y cứ ngờ ngợ rằng cỗ hương khí thối nát đó như toả ra từ chính nhân tâm con người vậy.

Đêm tàn.

Gió thoảng ru cành liễu.

Vô Tình nép sát vào vách đá, y thật sự rất mệt mỏi.

_ Y phục của huynh!

Lãnh Huyết khẽ gọi. Vô Tình cúi gầm mặt, môi mấp máy:

_ Đa tạ!

Rồi ngập ngừng vươn tay đón lấy.

Trong đêm tối, da thịt Vô Tình như được phủ lên một lớp ngân quang, lấp lánh dưới ánh trăng. Một làn gió thoảng qua, Vô Tình khẽ run lên, khiến từng sợi tơ ánh sáng cứ vương vấn trên tay y.

Trời bắt đầu vào thu, không khí se lạnh. Vô Tình cứ run lập cập mãi vẫn chưa mặc xong y phục. Trông y không khác gì một con tiểu miêu ướt sũng như vừa trải qua một trận cuồng phong bạo vũ.

Thấy vậy, Lãnh Huyết sốt ruột sấn đến gần:

_ Để đệ giúp huynh! Nếu không nhanh lên huynh sẽ chết cóng mất!

_ Không cần!

Vô Tình kiên quyết.

_ Đệ chỉ giúp huynh mặc lại y phục, đừng cứng nhắc vậy!

Miệng nói, tay làm, Lãnh Huyết không để Vô Tình kịp phản ứng.

_ Nếu lạnh thì huynh cứ kêu lên một tiếng, không ai nói huynh yếu đuối đâu!

Vô Tình thoáng nóng mặt, y quay mặt nhìn chằm chằm vách đá tựa như ở đó có treo mấy bức họa của Vương Hi Chi.

Y đâu hay rằng Lãnh Huyết giờ đây đầu đau như búa bổ.

“Mấy câu này nghe rất quen, chẳng lẽ chỉ là thuận miệng nói ra?”

Thời gian chậm rãi trôi. Vô Tình cứ quay mặt vào vách đá, Lãnh Huyết cứ tiếp tục ôm đầu.

Được một lúc thì Vô Tình quay lại nhìn Lãnh Huyết.

Lãnh Huyết quay lại nhìn Vô Tình.

Không gian ngưng đọng.

Đôi mắt Vô Tình như làn thu thủy trong trẻo, nhìn Lãnh Huyết thật chăm chú, biểu tình vô cùng nghiêm túc.

Không nhịn được, Lãnh Huyết cất tiếng:

_ Huynh có chuyện gì à? Tại sao nét mặt lại trầm trọng thế kia?

_ Ta…

Vô Tình cúi đầu bối rối, đoạn ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Lãnh Huyết, hai tay nắm lấy hai tay Lãnh Huyết:

_ Có câu này ta đã giữ trong lòng từ lâu, hôm nay muốn nói cho đệ nghe.

Trong lòng Lãnh Huyết đột nhiên cảm thấy căng thẳng hồi hộp.

Vô Tình nhìn Lãnh Huyết, đôi mắt trong veo nổi lên một tầng sương, chậm rãi lên tiếng:

_ Lãnh Huyết!

_ Đệ nghe huynh đây!

_ Dù… dù cho bách thế luân hồi, chúng ta… chúng ta…vẫn là hảo huynh đệ!

Trong lòng Lãnh Huyết tựa như có một cơn địa chấn mãnh liệt, rút một tay của mình ra khỏi tay Vô Tình, đưa tay vuốt nhẹ lên một bên mắt hơi sưng của Vô Tình, rồi từ từ lướt xuống má.

Động chạm này của Lãnh Huyết làm Vô Tình giật bắn cả người, y lập tức thu tay, lại quay mặt về phía vách đá.

Chạm vào khuôn mặt Vô Tình tựa như chạm vào một vì tinh tú trên cao, Vô Tình đã quay đi mà tay Lãnh Huyết còn lưu lại trong khoảng không đầy lưu luyến. Nhưng cuối cùng hắn cũng đành lặng lẽ buông tay.

_ Phải rồi Vô Tình! – Lãnh Huyết như sực nhớ ra điều gì – Huynh…có thể cho đệ xem qua cái hộp đó được không?

_ Đệ muốn xem nó làm gì? Từ trước tới giờ đệ có quan tâm đâu?

_ Vì nó mà xảy ra nhiều chuyện như vậy, thực sự đệ cảm thấy rất tò mò.

Vô Tình quay đi một hồi, đoạn quay trở lại nhìn Lãnh Huyết với cái hộp trên tay.

Lãnh Huyết nhìn qua cái hộp trên tay Vô Tình, nói:

_ Cũng không có gì đặc biệt!

_ Đúng vậy! Thoạt nhìn nó không có gì đặc biệt, chỉ là ngoài ta ra e rằng không ai có thể mở được nó! Đệ hỏi ta những điều này làm gì? Nên nhớ “bệnh tùng khẩu nhập, họa tùng khẩu xuất”. Biết càng ít càng tốt.

Tâm trạng Vô Tình hôm nay khá tốt. Ỷ Vân toạ cũng đã sửa xong, tay chân đỡ buồn tủi.

Nhưng khi đêm xuống, Vô Tình lại cảm thấy cực kỳ bất an.

Gió thu thê lương thổi.

Trăng u ám.

Vài cánh dơi chập choạng trong đêm tàn.

Vô Tình ngồi trên bãi cỏ, cỏ toả mùi thơm dịu, y lặng ngắm vầng trăng u uẩn trên cao, không thể hình dung ra những gì đang chờ đợi mình phía trước. Có điều, sau bao năm hành tẩu giang hồ, đây là lần đầu tiên y cảm thấy sợ hãi.

Gió lại nổi lên

Cây cỏ lay động.

Một bóng người thấp thoáng sau tán lá.

Vô Tình giật mình quay lại:

_ Ai?

Trong đêm đen, hai mắt người nọ rực sáng. Vô Tình không nhìn rõ mặt hắn, nhưng y có thể nhận ra đôi mắt đó, một đôi mắt sài lang. Làm sao Vô Tình có thể quên được khi đôi mắt kia đã từng dán chặt lên từng phân trên cơ thể y?

Theo phản xạ, Vô Tình bật lên ngồi ngay ngắn trên Ỷ Vân toạ. Không nói không rằng, Vô Tình phất mạnh tay phóng ra năm đạo tam giác tiêu.

Hắn còn chưa động, Vô Tình đã xuất chiêu.

Chưa bao giờ y ra chiêu vội vàng như vậy. Y đang sợ!

Hắn vẫn nguyên vị, hai tay vung lên, năm đạo tam giác tiêu bị thu lại trong tay áo hắn.

Lừng lững tiến lại gần.

Toàn thân Vô Tình đầm đìa mồ hôi. Y vỗ song thủ vào thành Ỷ Vân toạ, mười hạt liên châu xé gió bay đi.

Hắn lắc mạnh người, mười hạt liên châu găm vào ba gốc cổ thụ phía sau.

Vô Tình thực sự chấn động.

Hắn vẫn tiếp tục tiến lại gần y.

Vô Tình nỗ lực lấy lại bình tĩnh, trên tay đã có thêm một Loan nguyệt đao. Loan đao vút đi trong gió, toả hàn quang chói lóa.

Hắn nhún mình trong không ba nhịp phi lên cao hơn một trượng, loan đao sượt qua chân hắn. Nhưng loan đao vốn hình bán nguyệt, sau khi vòng qua một gốc cổ thụ đương nhiên quay lại tấn công hắn từ phía sau.

Hắn gập người né tránh, song vẫn bị cắt một đoạn trên cánh tay. Loan đao đã trở về trong tay Vô Tình.

Hắn ôm vết thương nhăn nhó. Thấy kẻ địch bị thương, Vô Tình có chút trấn an, song sâu trong tâm khảm y vẫn còn một mảnh linh hồn đang run rẩy. Trong đêm, hắn hiện hữu như một ác ma trong cuộc đời y.

_ Lui lại!

Y trầm giọng.

_ Ngươi không nên nóng nảy như vậy!

Hắn nhấn nhá hưởng thụ từng chữ mình thốt ra, con mắt lang độc nhìn chằm chằm vào cổ áo Vô Tình.

Vô Tình lạnh người, vung tay định xuất loan đao một lần nữa.

Nhưng y không làm được.

Trên cổ kề một vật rất lạnh, rất mỏng và bén.

Dưới ánh trăng, vật sắc bén ấy toả bích quang.

************

Đệ bát chương:

… Sau đó hắn lại cúi xuống đỡ Vô Tình dậy, vẻ mặt vô cùng xót xa:

_ Ngươi không sao chứ? Thiên a! Ngươi chảy máu rồi kìa! Thật đáng thương!

Vừa nói hắn vừa lau đi tơ máu nơi khoé miệng Vô Tình.

Vô Tình cố sức vùng ra khỏi bàn tay hắn nhưng vô dụng. Y nghiến răng:

_ Buông ta ra! Buông ra!

Hắn bật cười man dại, đẩy Vô Tình nằm sấp xuống thảm cỏ. Cỏ vẫn thơm dìu dịu. Hắn bứt một ngọn cỏ quét nhẹ lên má Vô Tình:

_ Ngươi có thấy nó thơm không? Nhuyễn cân tán của ta cũng rất thơm phải không? Bãi cỏ này là ta đặc biệt dành tặng cho ngươi. Cũng nhờ Lãnh Huyết nói với ta ngươi sẽ ra đây. Nếu ta chọn nơi này làm chốn ân ái đầu tiên của chúng ta, ngươi nhất định rất hài lòng.

…..

Tất cả bắt đầu từ một tiếng xé toạc.

Dường như có một tia chớp rạch ngang bầu trời.

Y phục của Vô Tình tan nát.
Bình Luận (0)
Comment