Hít sâu một hơi.
Giọng nói của Hiểu Thiên thanh thoát, nhẹ nhàng, tựa như cơn gió mùa thu nhẹ hay lướt qua, nhưng để lại dư âm lắng đọng trong tâm trí.
Nó lắng lại, in sâu vào đầu Mạc
Thuần Uy.Giọng nói này, chẳng phải cũng rất quen thuộc sao?
Không đúng! Không phải giọng nói. Là
là cách nói chuyện của cô.
Ngạo mạn, ngang bướng, cao cao tại thượng ra vẻ bề trên.
Mắt hẹp của Mạc Thuần Uy khẽ nheo lại.
Hiểu Thiên nói tiếp: "Tuy vị trí ba vụ án này cách xa nhau, nhưng là khoảng cách giữa các vụ liên tiếp lại giống nhau. Đây, các anh nhìn đi." Vừa nói, Hiểu Thiên vừa đưa bức ảnh của vụ án đầu tiên dơ ra trước mặt, nói: "Đây là vụ thứ nhất. ở một thànhphố nhỏ của phía đông New York. Cách New York ở bán kính tầm sáu mươi ba ki-lô-mét. Còn đây là vụ thứ hai, tuy cách xa vụ thứ nhất nhưng cũng là xa New York với bán kính tầm sáu mươi ba ki-lô mét. Và vụ thứ ba, cũng như thế. Có nghĩa là hung thủ lấy New York làm trung tâm. Từ đó có thể phán đoán, hắn
đang ở đâu đó tại New York."
Nghe Hiểu Thiên nói, không khítrong phòng càng như loãng ra.
Tất cả đều im lặng để nghe những phân tích từ cô.
Vô Dĩnh Kỳ gật gật đầu, hai tay khoanh trước ngực, bặm môi một cái, nói: "Vậy là coi như đã có thể khoanh vùng. Nhưng tôi cần đáp án gần hơn là chỉ như thế." Nói xong, anh ta nhướng mày nhìn cô.
Hiểu Thiên thấy ánh mắt tin tưởng của Vô Dĩnh Kỳ thì nở nụ cười sáng lạn, nhún vai một cái: "Tất nhiên. Với khoảng cách giữa các vụ án thì chúng ta đã biết được hiện trường vụ án không phải là ngẫu nhiên mà là được tính toán cẩn thận. Hung thủ vừa tìm ra địa điểm và chọn ra được đối tượng thích hợp, đầu óc hắn không đơn giản. Nhưng..." Nhếch môi một cái, nói tiếp: "Làm sao có thể đấu lại với tôi."
Hiểu Thiên nhấc chân, bước từng bước chậm chạp theo quán tính mà qua lại trong căn phòng, trong tay vẫn là tập tài liệu.
Trong phòng, không tồn tại một tạp âm nào, tất cả đường như chỉ đang duy nhất hướng về người phụ nữ xinh đẹp kia, tiếng bước chân rất nhẹ nhàng nhưng lại vang lên trong phòng kín khiến nó trở nên vang vọng.
Cộp cộp...
Âm thanh tựa hồ như trực tiếp xộc vào màng nhĩ, truyền đến bộ não và lưu đọng tại đó.
Đang đi. Tiếng bước chân bỗng dưng ngưng bật, khiến tất cả ánh mắt để đôn về phía cô.
Hiểu Thiên búng tay một cái vào tập tài liệu, sau đó tươi cười, đi tới bản làm việc trước mặt Mạc Thuần Uy.
"Mạc lão đại. Tôi có thể phác hoạ chân dung của hung thủ rồi. Mạc Thuần Uy không kiêng nể gì, bỏ qua nụ cười của cô mà liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, mở miệng nói: "Tốt. Cô còn ba phút"
Lúc này Hiểu Thiên mới hạ xuống cánh môi, cô đương nhiên hiểu anh ta nói cho cô mười phút thì hẳn là cô không thể có tới mười phút một giây chứ đừng nói tới phút thứ mười một.Chính là cô đều đã tính toán hết rồi, có chăng ngốc để phải ôm cái tội danh 'chọc giận Mạc lão đại' đâu.
Thôi bỏ qua đi.
Hiểu Thiên khoát tay một cái, sau đó nhìn Vô Dĩnh Kỳ và Ưu Vệ đang đưa ánh mắt tò mò lẫn cảnh giác nhìn cô.
Hít sâu một hơi, có vẻ mặt nghiêm túc, trên khuôn mặt không còn sự háo chiến hay tự tin khi này nữa. Thay vào đó là sự nghiêm túc và lạnh lùng đến
khác biệt, tựa hồ như hai con người khác nhau vậy.
Chỉ là... khí chất toát ra từ cô vẫn là của cô. Cao ngạo, kiêu kỳ, sắc sảo.
"Từ những phân tích này giờ của tôi, tôi đã có thể phác họa chân dung của hung thủ." Nói đến đây, Hiểu Thiên xoay người một cái, ánh mắt kiên định nhìn cả ba người một lượt, sau đó nói: "Hắn là nam, tuổi từ hai mươi đến hai mươi hai, tóc cắt ngắn, ăn mặc gọn gàng, luôn luôn chính chu. Tính cách hơi
trầm và ít tiếp xúc với những người xung quanh. Hắn không có bố, sống một mình với chị gái hoặc mẹ. Sống tại NewYork. Còn nữa..." Hiếu Thiên chợt ngước mắt, chắc chắn nói: "Học lực của hắn rất tốt, luôn đạt nhiều thành tích cao trong học tập."
Phải!
Cô luôn cảm thấy thiếu gì đó.Chính là cái này. Hắn cẩn thận, thông minh và mưu trí như vậy.
Hắn là một người có năng lực không tồi, nên có thể kết luận.
Học lực của hắn rất tốt.
Hắn đi học là vì muốn người mà hắn yêu được vui, hắn cố gắng đạt nhiều thành tích là để người
mà hắn yêu được vui.
Hắn lại sụp đổ bởi vì phát hiện ra người đó đã có người khác để yêu thương mà không phải là
mình. Nên hắn cố chấp, căm hận và muốn trút giận. Nhưng vẫn còn một điểm khiến cô không hiểu. Đó là tại sao hắn lại nhắm đến Mạc Thuần Uy?
Tại sao lại là Mạc gia?
Có khi nào người phụ nữ mà hắn yêu có liên quan gì tới Mạc gia hay không?
Ưu Vệ cầm chiếc lap top trên bản của Mạc Thuần Uy, mở ra. Những ngón tay thon dài, trắng trẻo lướt trên bàn phím.
Ưu Vệ nổi tiếng trên toàn thế giới, không chỉ vì anh là người của Mạc gia, mà còn hơn thế nữa.Anh là chuyên gia máy tính số một thế giới, là người lập ra một bang phái hùng mạnh ở trên mạng, tên là Ảo. Ảo đảm nhận những vụ hack chuyên nghiệp. Tập hợp những thành viên là hacker ưu tú trên toàn thế giới. Ưu Vệ cũng nằm trong số mười hacker giỏi nhất thế giới.
Chỉ khác chín người còn lại một chút, đó là anh đứng top một. Là Hacker giỏi nhất!
Điển hình cho sự nổi tiếng này đó là cách đây mười lăm năm,tức là lúc đó Ưu Vệ mới chỉ mười một tuổi. Anh đã nổi giận với một tập đoàn lớn ở Úc. Bởi người lãnh đạo của tập đoàn đó chơi bẩn, dám đánh lén Mạc Tiên. Bang Mạc Tiên của Mạc gia lúc đó còn đang non nớt chứ không phải hùng mạnh như bây giờ, nên bị bắt nạt là chuyện không thể làm gì khác.
Mạc Thuần Uy lúc đó cũng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn. Chờ cơ hội báo thù.
Nhưng mà Ưu Vệ thì không như vậy. Mạc Thuần Uy là ân nhân đã cứu vớt lấy kẻ sắp chết là anh, anh không thể đứng nhìn ân nhân của mình phải chịu áp
bức.
Thân là người giữ liên lạc cho toàn bang Mạc Tiên, anh đã một mình một ngựa đi ra ngoài một quán net, thay đổi địa chỉ IP, tạo một nick name là Kicker và chỉ trong vòng mười hai phút. Toàn bộ tập đoàn kia bị cướp sạch dữ liệu, các vụ làm ăn đen bị đưa tới các cơ quan nhà nước có liên quan.
Chỉ trong vòng mười hai phútkhông ngắn nhưng cũng chẳng phải là dài đó, Kicker trở thành đề tải bàn tán sôi nổi trên hầu hết các quốc gia trên thế giới. Từ đó cho tới giờ, vẫn chưa một ai có thể đảm lên tiếng chống đối lại Ưu Vệ.
Anh quá giỏi, quá ưu Việt.
Không phải sao?
Một đứa bé mười một tuổi, trong mười hai phút phá hỏng toàn bộ hệ thông tường lửa và xâm nhập vào trong nội bộ một tập đoàn lớn với những hàng rào bảo mật an ninh gần như là tuyệt đối?
Cho dù là hiện giờ, một hacker lão luyện cũng khó có thể làm được điều đó.
Hiểu Thiên nheo hai mắt đẹp, đồng tử xanh lam khẽ co lại nhìn Ưu Vệ đang lướt tay trên bàn phím.
Tiếng bàn phim nối tiếp nhau như một bản hòa tấu. Anh đang xâm nhập các tư liệu của NewYork về hung thủ với các manh mối mà cô đã phác họa.
Ngón tay anh rất nhanh...nhưng mà....
Hiểu Thiên vươn tay cướp lấy chiếc máy tính trên tay của Ưu Vệ.
Ưu Vệ đang đánh, vẫn chưa kịp định hình nên ngón tay gõ cạch một tiếng lên trên mặt bàn.
Gạch cạch cạch cạch cạch...
Sau đó là một dàn âm thanh nối nhau, không thể nghe ra rõ ràng tiếng bàn phím.
Bàn tay xinh đẹp vừa lướt nhưmúa ở trên bàn phím, Hiểu Thiên vừa nói: "Tôi chỉ còn chưa đầy hai phút để tìm ra hung thủ trong thời gian mà Mạc lão đại đã đưa ra. Tốc độ gõ phím của anh rơi vào khoảng một trăm bảy mươi hai từ trên một phút, một trăm bảy mươi hai nhân với năm là tám trăm sáu mươi character trên một phút. Từ đó, suy ra anh có thể đập được mười bốn phẩy ba mươi ba phím trên một giây. Nếu tính ra thì anh quá là cao thủ gõ bàn
phím. Nhưng tốc độ gõ phím của tôi nhanh hơn anh khoảng không phẩy không nghìn không trăm linh hai giây, tương đương với tôi sẽ tiết kiệm được không phẩy một trăm mười bốn giây trong một phút. Vậy nên, việc tìm ra tung tích của hắn, cứ giao cho tôi. Các anh chỉ cần bắt hắn càng nhanh càng tốt là được rồi."
Vô Dĩnh Kỳ sau một giây trổ mắt kinh ngạc thì nhíu mày lại, hơi liếc mắt sang Ưu Vệ, khóe miệng có chút co giật.
Ánh mắt của Ưu Vệ và Vô Dĩnh Kỳ chạm nhau. Nhất thời cả hai không biết nên nói gì, đành trao đổi qua ánh mắt một ngụ ý chung: Cô ta... rốt cuộc là thứ gì vậy?