Huyết Tình Hắc Đạo

Chương 29

Một khi Ngân Kính mặc quần áo càng tối màu, thì đó là lúc hắn càng phấn khích.

Mà lúc này đây, trên người hắn đang mặc chính là chiếc áo sơ mi xám tro. Là lần thứ hai màu xám tro cực kỳ hiếm hoi mới thấy hắn khoác lên người.

Lần thứ nhất, đó là mười năm trước, hôm đó hắn vừa được mang tới tổ chức, trên người hắn cũng khoác chiếc áo có màu này. Chỉ là size nhỏ hơn.

Còn bây giờ hắn đã là một người đàn ông, cũng là lần thứ hai hắn mặc màu này, size áo lớn hơn một chút.

Nhưng là khí chất áp đảo, vẻ anh tuấn yêu nghiệt này, chỉ có một mình Ngân Kính mới có thể sở hữu một cách thuần thục như vậy.

Nhất là...

Sát khí bức người này!

"Tôi rất ít khi tức giận. Vũ. Cậu biết không?" Ngân Kính vẫn ngả đầu ra phía sau ghế, hai mắt vẫn nhắm nghiền, chỉ có cánh môi mỏng là hoạt động, phát ra âm thanh trầm trầm, không đoán ra nổi ý tứ trong đó.

Người tên Vũ nghe Ngân Kính nói vậy, chỉ cúi đầu tỏ vẻ kính trọng mà không nói ra bất cứ lời nào. Vì hắn biết, lúc này, cứ nên để Ngân Kính tự chìm đắm vào trong phấn kích của bản thân là tốt nhất.

"Nhưng lần này tôi tức giận rồi. A... phải làm sao bây giờ?" Ngân Kính nói xong, đôi hắc mâu chầm chậm mở ra, đôi mắt đen sẫm như chưa đựng cả vũ trụ ở trong đó, tiếp tục nói: "Có lẽ... đã đến lúc tôi nên lộ diện rồi."

Lúc này, ánh sáng của mặt trời từ phía bên ngoài ửng lên thêm một tầng, thứ ánh sáng chói lọi hắt vào bên trong căn phòng tối tăm, chiếu lên khuôn mặt của Ngân Kính. Chỉ là ánh sáng quá mức chói loá, làm cho người đối diện không thể nhìn rõ được cả khuôn mặt của hắn mà chỉ kịp nhìn thấy được bạc môi mỏng hé mở, lộ ra hàm răng trắng đều, thẳng tắp.

Nụ cười, lộ ra sự phấn khích, nhưng cũng chứa đựng cả sự thương tâm.

*******

Ngồi trước chiếc bàn làm việc lớn hình vòng cung màu đen.

Gió từ khe cửa sổ sát đất chưa được đóng kín đua nhau lùa vào trong phòng khiến cho những tấm rèm cửa màu xanh lam nhè nhẹ bay phất phơ, lan tỏa khắp không gian một mùi hương nhàn nhạt của khí trời.

Trong căn phòng rộng lớn chỉ có duy nhất một chiếc bàn làm việc, đây là căn phòng bí mật của Mạc Thuần Uy.

Anh ngồi trên ghế, ngả lưng về phía sau, hai mắt khép hờ nhìn về cuốn sổ trên mặt bàn.

là cuốn sổ nhỉ có mã khóa.

Lâu lắm rồi anh không lấy ra xem. Anh sợ những gì ở trong này sẽ làm anh phát điên khi chưa tìm thấy được Lý Hiểu Thiên.

Mạc Thuần Uy đưa bàn tay phải ra, lúc vừa chạm tới cuốn sổ thì ngón tay của anh lại do dự co lại. Sau đó lại vươn ngón tay ra, cầm lấy cuốn sổ.

Mã khóa của cuốn sổ này có bốn chữ số, bốn số đó là 1206.

Ngày mười hai tháng sáu, ngày sinh nhật của Lý Hiểu Thiên.

Cạch một tiếng. 

Mã khóa của cuốn sổ liền được mở ra. Lật trang đầu tiên.

Đáy mắt Mạc Thuần Uy càng trở nên sâu xa, mâu đen khẽ động nhìn vào một tấm ảnh trong đó.

Đó là tấm ảnh kỷ niệm vào ngày đầu tiên anh được Lý Hiểu Thiên đưa về Lý gia. Cơ thể anh lúc đó chỉ là một tên nhóc gầy yếu, nằm trên giường, đưa đôi mắt ngang bướng nhìn về phía ống kính của máy ảnh trên tay cô.

Lúc chụp xong, Lý Hiểu Thiên đã cầm lấy bức ảnh chạy ngay tới bên cạnh anh, nở nụ cười hồn nhiên.

Lật sang một trang khác, ở đây, là tấm ảnh trong lần sinh nhật lần thứ chín của cô. Cô bắt anh cùng cầm dao cắt bánh sinh nhật cùng với mình.

Cứ thế đến cuối quyển sổ, tất cả đều là kỉ niệm. Cuối cuốn sổ còn có một dòng chữ với nét chữ ngây ngô: "Hiểu Thiên thích Thuần Uy."

Gấp lại.

Mạc Thuần Uy đặt quyển sổ xuống bàn. Tất cả đều chỉ như mới hôm qua, vậy mà quảnh mặt lại, đều đã hóa thành hư vô.

Những kí ức này, đến bao giờ mới mới lại có?

Lý Hiểu Thiên. Rốt cuộc em đang ở đâu?

Cốc cốc cốc...

Tiếng gõ cửa vang lên, Mạc Thuần Uy cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ lên tiếng nói: "Vào đi."

Cánh cửa mở ra, người bước vào là Ưu Vệ.

Ưu Vệ vẫn như thế, chỉ im lặng, không hay nhiều lời. Anh tiện tay đóng cửa lại rồi đi lại gần bàn làm việc.

"Anh gọi tôi sao?" Ưu Vệ lên tiếng.

Mạc Thuần Uy không nói gì, chỉ nhìn người đàn ông trước mặt, đáy mắt xa xăm, như có như không còn mang theo tia hoài nghi, nhưng rất nhanh lại trở về trạng thái trầm tĩnh ban đầu.

"Tôi hỏi anh, Ưu Vệ. Chuyện tối qua là sao?"

Phải. Là chuyện mà cô gái cũng có tên là Hiểu Thiên kia vào phòng anh, lại còn cả việc cả anh và Hiểu Thiên đều bị trúng phải thuốc kích dục.

Loại thuốc kia mùi hương rất nhạt, dường như là không thể khiến cho người khác để tâm tới được nên rất dễ bị hạ thuốc. Mạc Thuần Uy chưa từng nghe tới loại này.

Vậy nên đây chỉ có thể là sản phẩm độc quyền chưa tuôn ra thị trường, mà những thứ chưa tuôn ra thị trường, nguồn gốc chỉ có thể là từ Mạc gia.

"Chuyện tối qua? Anh đang nói gì vậy?" Ưu Vệ nhíu mày, vẻ mặt mê mang khó hiểu  hỏi lại Mạc Thuần Uy.

"Đừng giả ngây ngô. Tôi hỏi..." Đang nói giữa chừng, Mạc Thuần Uy bỗng nhiên dừng lại, hai môi mím nhẹ nhìn Ưu Vệ. Anh thở dài một cái, nói: "Không có gì. Là tôi có chút nhầm lẫn."

Nói xong, Mạc Thuần Uy phất tay một cái, ý bảo Ưu Vệ hãy ra khỏi phòng.

"Tối qua đã có chuyện gì? Nói cho tôi đi, làm ơn."

Ưu Vệ ưỡn thẳng lưng, ánh mắt kiên định nhìn Mạc Thuần Uy. Toàn thân tỏa ra khí chất cương quyết.

Mạc Thuần Uy không nói gì, chỉ nhìn anh, sau đó nhẹ cúi đầu: "Có chút chuyện, chỉ là không liên quan tới anh. Về phòng đi."

Một giây...

Hai giây...

Căn phòng tĩnh lặng.

Không ai nói với ai câu gì.

Cuối cùng, Ưu Vệ chịu thua, nói: "Được rồi. Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi." Nói rồi Ưu Vệ quay người bước ra khỏi căn phòng. NHìn cánh cửa trước mặt được đóng kín lại, khóe mắt Ưu Vệ khẽ liếc sang bên trái, nơi góc rẽ hành lang dường như vừa có một bóng dáng chạy qua.

Lẽ nào..

Nghĩ xong, liền miệng Ưu Vệ nhếch lên một độ cong rồi quay người hướng về phía cầu thang để đi xuống lầu dưới.

Bỏ lại nói góc rẽ cầu thang một Hiểu Thiên đang đặt tay lên ngực trái, giảm thiểu tối đa cho tần suất tim đập quá nhanh sẽ bị phát hiện.

Diane Hiểu Thiên, con mèo nhỏ này thật đáng để lợi dụng.  

***21:44 8/5/2017***
Bình Luận (0)
Comment