Huyết Tình Hắc Đạo

Chương 7

Trong căn phòng rộng lớn

Hiểu Thiên đứng giữa căn phòng, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười dịu dàng đến mê hoặc.

Cô cầm tập tài liệu trên tay, đi đến trước mặt Mạc Thuần Uy vừa mở hai mắt ra sau khi cô nói ra hai chữ: "Xong rồi."

Thấy mâu đen sâu thẳm của Mạc Thuần Uy đang nhìn mình, Hiểu Thiên có điểm kiêu ngạo nhếch khoé môi, hai tay cô chống xuống mặt bàn, âm thanh bỗng chốc trở nên ngọt ngào đến phát ngấy, ngấy đến mức chính cô cũng cảm thấy buồn nôn: "Mạc lão đại à, có khả năng anh phải đền bù cho tôi nhiều hơn là đáp ứng một yêu cầu đấy."

Khuôn mặt Mạc Thuần Uy vẫn không biểu lộ ra bất cứ biểu hiện nào, anh chỉ âm trầm nhìn cô qua cặp mắt dài hẹp và sắc sảo như chim ưng, lạnh lùng và bí hiểm tựa như lưỡi dao.

Anh nhìn cô, gương mặt này...

Rốt cuộc...

Có điểm nào đó thật quen thuộc.

Là gì?

"Trước hết cứ xử lý được vụ này, tôi sẽ đảm bảo về yêu cầu của cô." Mạc Thuần Uy sắc mặt không có biến đổi, giọng nói trầm trầm không mang theo chút kích động nào cho thấy anh đang vui mừng khi có thể được giải quyết nhanh như vậy cả.

Vô Dĩnh Kỳ nâng cằm nhìn vào thân ảnh mềm mại đang cúi xuống trước mặt Mạc Thuần Uy. Cổ áo vì cúi mà nới rộng ra, cô ta...

Không phải đang cố ý muốn câu dẫn Mạc lão đại để mong chờ thoát chết đấy chứ?

Nghĩ đến đây, cánh môi mỏng màu anh đào nhạt của Vô Dĩnh Kỳ khẽ nhếch lên một độ cong, sau đó lại nhanh chóng hạ xuống

Thôi được rồi. Là cậu công nhận, cậu tức khi cô ta đã lên tiếng nói ra hai chữ "xong rồi" trong khi cậu chỉ mới gần tìm ra. Nhìn đồng hồ, cô ta tìm ra trong một tiếng hai mươi hai phút. Chưa tới ba phần tư thời gian mà cô đã nêu ra trước đó.

Cậu hận

Cô dám nói là đã xong trước cậu.

Để xem, nếu như cô mà không thể làm sáng tỏ vụ này thì cậu sẽ cho cô sống không bằng chết. Đó là cái giá phải trả cho việc khiến cậu nãy giờ phải mất thời gian suy tính rốt cuộc cô là ai và là con người như thế nào.

Hừ... thời gian của cậu là vàng bạc. Không thể phí phạm vì những điều vặt vãnh đó được. Vậy nên...

Tốt nhất là cô hãy "xong rồi" như lời cô nói.

Mạc Thuần Uy nheo nheo hai mắt, ánh mắt hướng về phía trước. Chính là bộ ngực cô cũng đang như chào mời trước mắt anh.

Chỉ là đôi mắt sắc bén mà sâu thẳm của anh không liếc lấy một cái về phía địa phương no tròn trắng nõn trước mặt, mà chỉ đơn giản là nhìn thẳng vào mắt cô. Anh giơ cổ tay đang đeo đồng hồ, nhìn một cái, từ tốn nói: "Tôi cho cô mười phút để trình bày suy nghĩ của mình."

"Được."

Hiểu Thiên cười ngọt ngào, sau đó nhanh chóng đứng thẳng người dậy. Cô lật tập hồ sơ trong tay, đặt xuống trên bàn của Mạc Thuần Uy, ngón tay thon dài như búp măng chỉ vào một địa điểm được khoanh tròn màu đỏ trên đó, nói: "Đây là nơi phát hiện ra nạn nhân đầu tiên..."

Cô đang nói, bên cạnh cũng lập tức xuất hiện thêm hai thân ảnh, đó là Ưu Vệ và Vô Dĩnh Kỳ. Bọn họ cũng cực kỳ tò mò về cô gái này, muốn xác nhận về năng lực của cô.

NHìn theo ngón tay trỏ của Hiểu Thiên, cả ba người đồng thời nhìn thấy nơi diễn ra vụ án thứ hai, đó là một thành phố nhỏ cách nơi diễn ra vụ án thứ nhất khá xa, tận hơn một trăm năm mươi kilomet. Đến vị vị trí là hiện trường của vụ án thứ ba, nơi này lại càng cách xa nơi thứ nhất hơn.

Nếu tính về khoảng cách, có vẻ như ba vụ án giết người này là không cùng một người gây án. Nhưng có điểm tương đồng giữa ba vụ án là trong bàn tay nạn nhân đều đang cầm lấy một tờ giấy. Trên đó đều viết một câu nói bâng quơ, biểu hiện cho chiến thắng của mình mà kẻ gây án muốn để lại: "We are the same".

Câu nói này, dường như là lời nhắn gửi đến từ kẻ giết người, hắn nói "chúng ta đều giống nhau". Điều đó nghĩa là gì? Chắc chắn 'chúng ta' ở đây không thể là nạn nhân được. Mà là... 

"Đang chỉ chúng ta?" Ưu Vệ cau mày, mím mím môi.

Hiểu Thiên ngẩng đầu nhìn Ưu Vệ, mỉm cười nói: "Không sai." Ngừng một lát, cô đứng dậy, ưỡn thẳng lưng, nói tiếp: "Tên này biết chắc chính phủ Mỹ sẽ phải tìm tới chúng ta, à, là Mạc gia. Vậy nên hắn cố tình để lại lời nhắn này cho các anh."

Nhếch miệng một cái, Vô Dĩnh Kỳ đang trầm ngâm nãy giờ bỗng lên tiếng: "Này cô gái, cô nói vậy là để rũ bỏ trách nhiệm cho bọn tôi với kết luận, tên giết người này là kẻ thù của Mạc gia ư?"

Hiểu Thiên nhìn bộ dạng của Vô Dĩnh Kỳ đang nhàn nhã đặt mông lên mép bàn, ánh mắt như mỉa mai lại như thương hại nhìn cô thì khẽ nhún vai một cái: "Kẻ thù của Mạc gia là vô số kể, làm sao tôi dám trêu đùa kiểu đó được."

Vô Dĩnh Kỳ nghe thấy câu đó thì vênh mặt, gật gật đầu vẻ kiêu ngạo. người phụ nữ này cũng coi như là biết điều.

Hiểu Thiên không thèm quan tâm đến Vô Dĩnh Kỳ mà lại tiếp tục nói: "Như các anh thấy, cả ba vụ án này đều có điểm trùng khớp là 'lời nhắn' của tên sát nhân và cách thức giết người ở cả ba vụ án đều tàn bạo và dã man như nhau. Nạn nhân đều bị đánh đập đến mức thi thể toàn bộ đều tràn đầy vết thương. Theo như trong tài liệu thì những vết thương này đều xuất hiện sau khi nạn nhân chết đi. Hơn nữa..." 

Nói đến đây, Hiểu Thiên nhếch miệng một cái, đôi mắt nai xinh đẹp với đồng tử màu xanh lam bỗng nhiên lóe lên một tia quang mang của kẻ chiến thắng: "Hơn nữa cả ba nạn nhân đều là nữ."

Mạc Thuần Uy nheo mắt. Nhìn người phụ nữ trước mặt.

Thật sự là quá quen thuộc. Nhưng anh lại không thể nhớ ra... 

Rốt cuộc cô là ai.

Rốt cuộc... quen thuộc ở chỗ nào?
Bình Luận (0)
Comment