"Tân nương cứ yên ổn ngồi ở đây đi a, nhớ kỹ là không được đem khăn voan vén lên, một lát nữa đại thiếu gia liền đến rồi. Ta hiện tại đi ra ngoài trước, ở đây có hai cái tì nữ..."
"Tất cả các người đều đi hết đi."
Ngay khi bà mối còn liên tục lải nhải thì một thanh âm kiều mị liền cắt ngang lời của bà ta. Nghe vậy, bà mối cũng không tiếp tục cãi lời mà ra hiệu cho hai tiểu nha hoàn bên cạnh cùng bà đi ra ngoài.
Vừa đưa tay đóng lại cửa phòng, bà mối liền không nhịn được mà cảm khái một tiếng. Trong giọng nói cũng tràn đầy một loại tiếc hận.
"Bà mối Trương ta làm mai cho người khác không biết bao nhiêu lần, nhìn qua bao nhiêu cô nương, chính là lần đầu tiên nhìn thấy một người đẹp như đại thiếu phu nhân vậy."
Lúc đầu khi nghe thấy lời dặn dò của Nhan lão gia, bà cũng vô cùng tiếc hận một cái hồng nhan liền cứ thế mà lụi tàn rồi, bởi vì phải lấy một cái phế vật như vậy. Nhưng là, bà cũng chỉ là lấy tiền của người rồi giúp người làm việc mà thôi, ai sướng ai khổ liền đã không còn nằm trong phạm vi lo lắng của bà.
"Hai người các ngươi liền cứ đứng ở đây đi, nếu thiếu phu nhân có gọi thì..."
Cau mày mà lạnh lùng răn dạy hai cái tiểu nha hoàn này, bà mối liền kiêu căng mà hừ lạnh một tiếng. Đối với mấy cái nha đầu ti tiện như thế này, mà cũng không cần cho chút mặt mũi nào.
Nhưng là, vẫn chưa đợi bà ta nói dứt câu thì hai tiểu nha hoàn trước mặt bà lại lập tức ngã xuống đất, cơ thể héo rũ giống như một cái xác khô. Chưa đợi bà mối kịp phát ra một tiếng hét chói tai thì 'phập' một tiếng, ngực của bà ta đã bị một thanh kiếm đâm xuyên qua. Chết không nhắm mắt.
Nhìn lấy ba bộ thi thể nằm trên mặt đất, Huyết Minh liền lạnh nhạt phất tay đem cả ba đều thu vào trong không gian hệ thống, điệu bộ vô cùng quen thuộc giống như đã suy nghĩ trước vô số lần.
[......] Không gian của nó từ khi nào đã trở thành nơi vứt xác dành cho ký chủ rồi?
--------------------------------
Bốn phía trong hỷ phòng hiện tại đều thắp đầy nến đỏ, đôi lúc lại vang lên tiếng 'lách tách' phá vỡ bầu không khí yên lặng. Mà bây giờ đây, phía trên hỷ giường đang ngồi một cái tân nương mặc hỷ phục đỏ thẫm.
Y Trân lúc này đang lặng yên mà nhớ lại quãng thời gian yên bình khi mẫu thân nàng còn sống, nhớ lại cái nữ nhân ngốc nghếch suốt ngày ngóng trông phụ thân của nàng, cuối cùng lại bị tiện phụ kia hạ độc giết chết.
Một tiếng bước chân trầm ổn từ từ đến gần khiến cho cả người của Y Trân lập tức căng cứng, trong mắt lóe lên hận ý mà nắm chặt lấy chuôi của thanh chủy thủ được giấu bên trong tay áo của mình.
Chỉ cần nàng giết chết Nhan Mạc Oa, Nhan gia nhất định sẽ không buông tha cho phụ thân của nàng, như vậy cũng xem như là nàng đã khiến cho ông ta trả giá về những việc đã làm với mẫu thân nàng.
Còn về nàng sao? Nghĩ đến đây, Y Trân lại không nhịn được mà nở một nụ cười thê lương. Nàng đã quyết định, sau khi giết chết Nhan Mạc Oa, nàng sẽ tự kết liễu đời mình.
Cuối cùng, một đôi giày đen liền dừng lại cách Y Trân vài bước, hiện ra trong tầm mắt của nàng. Hít sau một hơi, Y Trân liền dùng hỏa nguyên tố truyền vào thanh chủy thủ trong tay rồi nhanh chóng chém ra. Khăn voan trên đầu của nàng cũng theo động tác này mà rơi xuống mặt đất.
Mặc dù chỉ mới mười sáu tuổi nhưng tu vi của nàng đã là Kiếm Sư cảnh tầng 9, cũng có thể xem như là một cái thiên tài. Trong suy nghĩ của nàng, với tốc độ này thì một tên phế vật như Nhan Mạc Oa nhất định sẽ bị nàng một chiêu lấy mạng.
Mà nhìn thấy động tác này của Y Trân, Huyết Minh liền không có một chút luống cuống mà tụ lực vào gót chân rồi ngã người về sau, thành công tránh đi lưỡi kiếm này. Trong tay liền tụ lấy ba luồng ma khí bắn vào ba huyệt vị ở cổ và xương hàm của nàng, đem chúng toàn bộ đều phong bế.
Nhanh chóng bật người đứng dậy, bàn tay của Huyết Minh liền gõ vào trên thân của chủy thủ một cái, khiến nó 'ong ong' run lên mà rơi khỏi tay của Y Trân. Không chút chậm trễ, Huyết Minh liền đưa tay ôm ngang eo của Y Trân rồi thuận thế mà ngã xuống giường, đem nàng đặt ở dưới thân.
Vừa mới phản ứng lại, Y Trân vốn muốn ra tay phản kháng nhưng đã không còn kịp nữa, cả người đều đã bị Huyết Minh khống chế lại hết. Hai tay của nàng đều bị hắn đặt trên đỉnh đầu rồi dùng một mảnh vải mành cột lại.
Lúc này, Y Trân mới có thể nhìn thấy được gương mặt của người đến. Chỉ thấy hắn có một đôi huyết đồng vô cùng xinh đẹp giống như hai viên hỏa tinh thạch mà nàng từng nhìn thấy cùng với gương mặt tuấn mỹ khiến người ta hít thở không thông.
Nhưng mà, nàng hiện tại cũng hoàn toàn không có tâm tư cảm khái ngoại hình của hắn nữa. Bởi vì, nàng có thể cảm nhận được ma khí nồng nặc đang tỏa ra từ trên người của hắn. Đây là một cái ma tộc!
Vừa định mở miệng cầu cứu, Y Trân lúc này mới phát hiện bản thân không thể phát ra âm thanh được. Trong lòng nàng lại càng thêm lạnh dần khi có một bàn tay đang nhanh chóng cởi ra y phục trên người nàng.
Mà Huyết Minh hiện tại cũng không có cảm tưởng gì quá nhiều, nhưng là cũng đưa mắt nhìn một chút mỹ nhân đang nằm dưới thân của mình. Lúc này, nàng đang vận một thân hỷ phục đỏ thẫm, mái tóc đen dài được búi lên, đầu đội mão phượng gắn đầy châu ngọc lấp lánh.
Chỉ thấy nàng có một gương mặt trứng ngỗng đầy đặn cùng một đôi mắt hoa đào ẩn tình, đôi môi đỏ mọng như quả hồng đào chờ người tới hái. Bây giờ đây, dường như nàng có chút sợ hãi mà nhắm chặt mắt, lông mi dày khẽ run lên giống như một con bướm muốn vỗ cánh bay đi.
"Không cần cố sức nữa, ngươi không thể nói chuyện được đâu."
Nhàn nhạt nói một câu, Huyết Minh liền đưa tay giải khai hỷ phục trên người nàng. Hiện ra cơ thể tuyết trắng như bạch ngọc được bao phủ bên trong chiếc yếm đỏ thêu hình uyên ương hí thủy.
Vừa nhìn, Huyết Minh cũng không thể không cảm khái đây thật sự chính là một cái vưu vật. Một đôi cự nhũ cũng phải là cup E trở lên, băng cơ ngọc cốt, eo nhỏ chân thon. Ít nhất đây là kinh nghiệm xem nữ nhân suốt mười mấy kiếp qua của Huyết Minh tổng kết ra được.
**Lịch đăng chương sẽ đổi thành 2 ngày một chương bởi vì Nhóc không có đủ thời gian để gõ truyện.