Mà linh hồn của Khương Phỉ, sau khi chết cũng bị Ma thần chi mộ cho trấn áp. Ngàn vạn năm đều phải giam cầm ở trong Ma thần chi mộ này. Về phần quả trứng Kim Đỉnh Chu Tước kia, chính là trong một lần cơ duyên xảo hợp. Khương Phỉ đã đem nó đưa đến đây, để nó hấp thụ nham thạch.
Về phần lý do, theo Huyết Minh suy đoán, có thể là dùng để trùng sinh.
Vừa kể xong chuyện xưa, Khương Phỉ đã dùng một giọng điệu ngoan lệ mà nhìn chằm chằm Huyết Minh :"Không biết ngươi là gì của ả tiện nhân Cơ Liên Vũ kia. Nhưng là, ả ta đã hại ta thê thảm đến mức này. Nếu ngươi đã giống ả ta đến như vậy, vậy liền thay ả ta chuộc lại tội lỗi của mình đi!!!!"
Dứt lời, Khương Phỉ liền lần nữa đem uy áp toả ra. Đem cơ thể của Huyết Minh kéo về phía của mình. Bây giờ, trong đầu của ả chỉ có một ý niệm, đó là giết chết hắn. Không chỉ đơn thuần là vì trả thù. Mà nhiều hơn hết, vẫn là vì cảm giác kỳ dị cường đại kia của hắn.
Có lẽ, so với quả trứng Kim Đỉnh Chu Tước này, hắn lại càng thích hợp trở thành vật chứa hoàn mỹ nhất của nàng ta.
Thế nhưng, đối với kẻ điên, Huyết Minh liền sẽ càng điên hơn kẻ đó. Vì vậy, nở một nụ cười không rõ ý vị. Hắn liền thả lỏng mặc cho Khương Phỉ kéo đi. Nhưng là, ở trong tay áo, hắn lại bắt đầu đem Vấn Hồi kính lấy ra.
Mắt thấy khoảng cách giữa bản thân và bóng đen ngày càng gần. Huyết Minh liền không chút kinh hách nào mà điên cuồng cười nói :"Tốt lắm, hôm nay rốt cuộc cũng tìm đến được một cái quỷ nô phù hợp rồi a. Mẫu thân thì giết người, nhi tử lại đem người luyện thành quỷ. Ha. Thú vị, đúng là quá mức thú vị mà..."
"Ngươi nói cái gì..." Cảm giác có phần không đúng, Khương Phỉ liền khó hiểu hỏi. Lúc này, hắn không phải là nên một mặt sợ hãi điên cuồng vùng vẫy hay sao? Bình tĩnh như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ là bị dọa điên rồi? Như vậy thì quá mức không có ý nghĩa a, nàng ta vốn dĩ còn có ý định hành hạ hắn một trận rồi mới giết nữa kia. Để hắn nếm trải mùi vị đau khổ.
Thế nhưng, trước mắt của Khương Phỉ bỗng dưng lại xuất hiện một luồng sáng chói mắt. Sau đó, nàng ta chỉ cảm thấy thần hồn của mình giống như là bị thứ gì đó đè ép lại. Cảm giác giống y như lúc bị Ma thần chi mộ chấn áp.
Sau đó, thần hồn của Khương Phỉ bắt đầu táng loạn tứ phía. Lơ lửng trên không trung rồi bị thứ gì đó kéo đi. Nàng ta muốn giãy giụa, muốn phản kháng nhưng thực chất chỉ là làm việc vô ít.
"Aaa...Mau thả ta ra...Tại sao lại đối xử với ta như vậy!!!..."
"Không công bằng a! Là các người sai...đều là các người sai..."
Nhìn thấy hồn phách của Khương Phỉ bị hút vào trong Vấn Hồi kính. Huyết Minh liền nhàn nhã đem Vấn Hồi kính cất vào trong không gian. Đối với lời nói của Khương Phỉ, Huyết Minh cũng không bày tỏ là đúng hay là sai.
Bởi vì trên đời này, từ cổ chí kim, thậm chí là cả tương lai, cũng không bao giờ có sự công bằng thật sự.
Có người xấu, có người đẹp. Có người giàu, có người nghèo. Có người hạnh phúc, có người đau khổ,...
Không ai, nhận được sự công bằng từ ai. Muốn công bằng? Liền tự mình đi đoạt.
Bước đến gần quả trứng Kim Đỉnh Chu Tước, Huyết Minh liền phất tay, đem Hy Tà kiếm từ trên vách tường gọi trở về. Nhíu mày, hắn liền thử đặt một tay lên trên vỏ trứng. Thử đem nó thu hồi vào trong không gian.
Thế nhưng, kỳ dị thay, quả trứng này thật sự đã bị hắn thu lấy. Nhìn ao nham thạch trống rỗng trước mặt, Huyết Minh liền càng thêm khẳng định suy đoán của mình. Không gian hệ thống mặc dù không chứa được vật sống, nhưng là, Kim Đỉnh Chu Tước bên trong quả trứng này, đã sớm chết từ lâu.
Nhưng, Huyết Minh rất nhanh liền bình thản như thường. Bắt đầu rảo bước xung quanh đại điện, đánh giá tứ phía. Không lâu sau, ánh mắt của hắn liền rơi vào trên một tấm gương có màu xanh lam, cao hơn hai trượng đặt ở vách tường đối diện cửa ra vào. So với mặt gương, nó lại càng giống như là một mặt nước hơn. Không ngừng gợn sóng lăn tăn.
Nghĩ nghĩ, Huyết Minh vẫn là quyết định tiến đến quan sát một chút. Nhưng là, khi bước chân của hắn chỉ còn cách tấm gương không xa. Hắn liền có cảm giác không đúng, khiến cho hắn lập tức dừng lại bước chân, nhưng chung quy vẫn là không kịp.
Chỉ thấy mặt gương lúc này bỗng dưng lại giống như một cái lốc xoáy. Đem cơ thể của Huyết Minh hướng về mặt gương lôi đi. Vẫn chưa để cho Huyết Minh kịp ra tay ngăn cản thì cơ thể của hắn đã bị mặt gương thu nạp mất một nửa. Trong chớp mắt, thân ảnh của hắn liền đã biến mất vào trong mặt kính.
Đại điện cũng theo đó quy về yên tĩnh, mặt gương cũng phẳng lặng trở lại. Không còn cuộn trào như lúc nãy nữa. Bắt đầu hóa thành từng đợt lam quang, tan biến vào hư vô.
Mà Huyết Minh, đã đi đến nơi nào. Không ai hay, không ai biết.
**Aa, đính chính một chút, ta đâu có drop truyện đâu a. Sáng nay ta vẫn còn đang gõ chữ đây. Hôm qua bởi vì tâm trạng của ta vô cùng tồi tệ, nên ta đã làm một chương bộc lộ cảm xúc mà thôi, nếu không ta sẽ hỏng mất! Ta đang nghĩ, nếu một ngày ta biến mất khỏi tu chân giới thì A Minh và mọi người trong truyện ra sẽ sao? Còn có ta, liệu có ai sẽ nhớ ta không? Hay ta sẽ trôi vào trong quên lãng?
**Nhưng ta không ngờ bản thân lại khiến mọi người hiểu lầm, ta thành thật xin lỗi, xin lỗi. Ta không cố ý.
**Giống như truyện ĐCVTHT, nếu muốn drop, ta sẽ đăng chương với tên là 'Thông báo drop truyện' rồi.
**Khi ta nói bản thân vô ý, không có ai tin ta. Không những vậy, có bạn còn nói ta...câu like? Có lẽ khi bạn nói rằng mình câu like, bạn cảm thấy đó là một sự vui đùa vì nghĩ hôm trước mình vừa nói. Nhưng là, bạn không biết, bạn đang phỉ báng lòng tự trọng của mình đó. Mình đâu có ăn like được đâu bạn? Giống như việc bạn thừa nhận mình ngu và người khác mắng bạn ngu vậy. Đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau đấy!
**Ta kêu mọi người like, là vì ta cảm thấy đó là việc mọi người nên làm sau khi đọc xong công sức của ta. Cũng như một chương truyện 1k chữ, 1h đồng hồ ngồi trước máy tính, với văn phong và ý tưởng tốt của ta xứng đáng nhận được. Chứ mọi người không cần đối xử với ta như bố thí thế kia đâu. Chẳng ai cho không ai thứ gì.
**Khi nghĩ ta nghỉ viết, mọi người bỗng dưng lại yêu quý ta. Khi ta giải thích, thì lại không ai tin ta. Buồn cười thay... Nếu sự thật khiến cho mọi người khó tin như vậy. Vậy làm sao để vừa lòng đây?