Huyết Viêm Đế Tôn

Chương 13 - Tâm Ma Kiếm Pháp.

Nhìn thấy Nhan Mạc Oa ngã xuống đất, Huyết Minh mới không chút do dự mà từ trong không gian lấy ra Thực Tâm Cổ. Chỉ thấy trong tay của hắn liền xuất hiện một cái bình sứ nhỏ, bên trong chỉ có duy nhất một viên dược to khoảng đầu ngón út có màu đen sì.

"Đây là Thực Tâm Cổ sao? Chẳng lẽ cổ trùng là ở bên trong thứ này?"

Huyết Minh cũng có chút hiếu kỳ mà hỏi hệ thống, trong suy nghĩ của hắn, Thực Tâm Cổ lẽ ra phải là một con sâu nhỏ mới đúng a, chẳng lẽ bên trong viên thuốc này có một con sâu?

[ Đúng a ký chủ, Thực Tâm Cổ nằm ở bên trong.]

Vì thế, Huyết Minh liền không tiếp tục nghĩ nữa mà đem viên dược này nhét vào trong miệng của Nhan Mạc Oa, khiến cho hắn ta đem nó nuốt xuống. Sau đó, Huyết Minh mới đem hắn nâng dậy rồi vác trên vai phải, tay trái cũng đồng thời đem Y Trân ôm vào lòng.

[ Ký chủ, sao người lại không cùng hắn ta đánh một trận a, đang đánh thì ném thuốc có phải hay không là hơi...vô sỉ?]

"Binh bất yếm trá a. Vả lại ta cũng không muốn lãng phí tinh lực lên trên người hắn ta. Người mà ta cần đối phó là kẻ ở ngay bên ngoài kia."

Vừa dứt lời, Huyết Minh đã nhanh chóng từ trong hỷ phòng đi ra, mở ra đôi cánh của mình rồi bay lên trên bầu trời. Lúc nãy bởi vì không muốn người ta chú ý, hắn mới phải dùng chân để đi. Còn hiện tại thì việc ẩn núp cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa, bởi vì...

"Các hạ đây nếu đã đến để tham gia đại hôn của nhi tử ta, vậy tại sao lại không ở lại trong chốc lát?"

Ngay khi Huyết Minh vừa bay lên được một khoảng thì một âm thanh hùng hậu liền vang lên, vang vọng khắp cả Nhan phủ khiến cho tất cả những gia nô và khách khứa có mặt ở đây cũng đều nhao nhao mà nhìn về phía này.

Lúc này đây, Nhan Mãnh đang đứng ở giữa sân lớn của Nhan gia, nhíu mày ngẩng đầu nhìn về phía Huyết Minh. Uy áp từ trên người ông ta tỏa ra liền đem hắn vây khốn lại, không thể di động được quá vài bước.

"À, thì ra là Nhan lão gia a, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu..."

Mặc dù bị vây khốn lại nhưng Huyết Minh vẫn không hoảng không lo mà cười cười chào hỏi với Nhan Mãnh. Nhưng là, trong lòng của hắn cũng đã hiện lên một tia âm u, quả nhiên cao hơn một cái cảnh giới cũng như là cao hơn cả khoảng trời. Xem ra, hắn vẫn còn quá yếu a.

"Nếu các hạ đã ngưỡng mộ ta như vậy, thì làm phiền hãy đem nhi tử và nhi tức trả lại cho ta đi a."

"Nhan phủ của ta cũng không phải là nơi ngươi muốn đến liền đến, muốn đi liền đi."

Nhan Mãnh lúc này cũng không có bị Huyết Minh đả động đến, thay vào đó là âm trầm nói ra một tiếng. Xem ra cảm giác ban nãy của ông cũng không phải là giả, thật sự có kẻ dám tiến vào trong Nhan phủ của ông với ý đồ gây rối.

"Ha ha, nếu đã vậy, ta cũng lười diễn tiếp nữa a..."

Lúc này, Huyết Minh cũng liền không tiếp tục giả vờ nữa mà cười một cách cuồng ngạo, uy áp vang trong tiếng cười này trực tiếp đem vô số phàm nhân bên trong Nhan phủ đều chấn đến thất khiếu đổ máu mà chết. Còn những thị vệ và một số người có tu vi thấp hơn thì cũng bị áp lực làm cho quỳ rạp trên mặt đất không động đậy được.

[ Đinh, ký chủ thành công giết chết 16 nhân tộc. Điểm phản diện +32.]

Nghe thấy âm thanh thông báo của hệ thống, Huyết Minh cũng có chút tiếc nuối mà than thở trong lòng. Nếu tu vi của hắn có thể cao hơn được nữa thì có lẽ đã có thể đem bọn họ đều giết chết hết rồi. Nhưng là, ngoài miệng của hắn vẫn tỏ ra đau buồn mà than thở...

"Aiz, ta không cố ý giết chết bọn họ đâu. Là do ta, do ta a..."

"Hỗn xược. Quái vật kia, mau ngừng tay!!!!"

Sau khi nhìn thấy điệu bộ phảng phất như rất đau khổ kia của Huyết Minh, Nhan Mãnh liền tức giận đến muốn thổ huyết mà hét lên một tiếng. Mặc dù không biết tên ma tộc này tại sao lại mọc ra một đôi cánh nhưng nỗi hận này ông cũng không thể không giải.

"Ha hả, quái vật sao? Được a... Vốn dĩ còn muốn tha cho ngươi một mạng, nhưng xem ra, tất cả những người ở đây cũng đều phải chết cùng ngươi rồi a."

"Tâm Ma Kiếm Pháp."

Nghe thấy tiếng mắng chửi này của Nhan Mãnh, đôi mắt của Huyết Minh liền lập tức đông cứng lại, bất tri bất giác lại nhớ đến tình cảnh mà bản thân đã từng trải qua ở thế giới thứ 1 kia. Lúc đó, bọn họ dường như cũng đã mắng hắn như vậy, mắng hắn là quái vật...

Hy Tà kiếm nhanh chóng xuất hiện trong bàn tay phải của Huyết Minh, không chút do dự, hắn liền chém ra hai đường kiếm chéo vào nhau, tạo ra hai vệt đen dài chừng một thước nằm ngang trên bầu trời, tỏa ra nguyên tố bóng tối dày đặc khiến người ta không nhịn được mà run sợ.

Trong nháy mắt, hai vệt đen này liền lao nhanh về phía những người ở Nhan gia. Thấy vậy, Nhan Mãnh cũng không chút lo lắng mà rút ra trường thương đang rơi trên mặt đất, đem nguyên tố thổ của bản thân truyền vào rồi chém về phía vệt đen đang bay tới kia, muốn trực tiếp đem nó chém nát.

Nhưng là, một chuyện ngoài dự đoán của Nhan Mãnh liền xảy ra, vệt đen kia cư nhiên lại giống như không có thực thể mà nhẹ nhàng xuyên qua mũi thương của ông rồi nhanh chóng chui vào người của những người ở đây.

"Nương tử..."

Ngay khi vệt đen kia vừa chui vào trong người, Nhan Mãnh liền nhanh chóng nhìn thấy bản thân cư nhiên lại quay trở về lúc mới cưới nương tử. Cả hai người họ vẫn còn sống hạnh phúc với nhau, êm ấm mà ngồi ăn một bữa cơm.

Không riêng gì Nhan Mãnh, những gia nô xung quanh cũng đều đã rơi vào trạng thái mất hồn, thơ thẩn. Có kẻ trong mắt ẩn chứa vui sướng, có kẻ trong mắt lại ẩn chứa sợ hãi, đau khổ mà đứng yên như một bức tường đá.

Lúc này, xung quanh Huyết Minh bỗng dưng lại xuất hiện vô số sợi lông chim màu đen đang lơ lửng giữa không trung, mỗi một sợi đều ẩn chứa nguyên tố lôi hệ vô cùng dày đặc.

"Đi."

Theo âm thanh nhẹ nhàng cùng cái phất tay của Huyết Minh, những sợi lông này bỗng dưng lại trở nên cứng rắn giống như lưỡi dao mà bay thẳng về phía những người còn lại trong phủ Nhan gia.

Bình Luận (0)
Comment