Huyết Viêm Đế Tôn

Chương 142 - Quân Mặc Hắc Hóa.

Vốn dĩ trong gang tấc, Huyết Minh có thể dễ dàng ngăn cản Quân mẫu lại. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn chỉ đứng bên cạnh bàng quan hết thảy giống như một kẻ ngoài cuộc. Đến khi nhìn thấy cơ thể gầy yếu của Quân mẫu đã vô lực rơi trên mặt đất. Trong chớp mắt, Huyết Minh cũng sinh ra một tia mê mang.

Mặc dù thế, hắn chỉ đứng trên cao nhìn xuống thi xác đã lạnh của Quân mẫu. Đôi huyết đồng cũng phủ lên một tầng băng dày, không phân được nông sâu.

‎Có đôi khi, cái chết cũng là một sự giải thoát.

Lạnh bạc thu hồi tầm mắt, Huyết Minh liền đưa tay nắm lấy cổ áo của Quân Tam. Đem cơ thể ông kéo dài trên mặt đất, không nhanh không chậm đi về phía cửa nhà. Ngay khi cách ngạch cửa khoảng hai bước chân. Nụ cười nhàn nhạt mới lần nữa xuất hiện trên môi của hắn.

"Đế tôn..." Nhìn thấy Huyết Minh đang nhàn nhã từ trong phòng đi ra. Khinh Sát liền vội vàng quỳ một gối xuống đất, cung kính cúi đầu. Ánh mắt cũng không dám đảo loạn.

Nhàn nhạt nhìn Khinh Sát, Huyết Minh cũng không có nửa phần báo trước nào liền đem Quân Tam quăng đến trước mặt y. Mang theo thâm ý phân phó :"Đem ông ta đi trước đi. Nhớ thoa thuốc cũng như cho ông ta uống nhiều thuốc bổ vào, có biết không? Cũng không được để ông ta chịu thiệt. Sau khi làm xong việc, ta còn cần dùng tới ông ta."

"Phiên Thiên đâu?" Nói xong, ánh mắt của Huyết Minh liền nhanh chóng rà soát xung quanh. Nhưng khi không nhìn thấy được người bản thân cần tìm. Hắn mới âm dương quái khí gằn một tiếng.

Mất tận vài giây sau, từ đầu đường, thân hình nhỏ lùn của Phiên Thiên với một thân y phục sáng chói như nhà giàu mới nổi mới xuất hiện trong tầm mắt của Huyết Minh. Có lẽ là nghe thấy sự không kiên nhẫn ẩn chứa trong lời nói của hắn. Đứng từ xa, Phiên Thiên liền ba chân bốn cẳng chạy tới, hô to :"Đế...Đế tôn!!! Ta ở đây!!!"

Trong phút chốc, Phiên Thiên đã chạy đến bên cạnh Huyết Minh. Mặt mũi đều là mồ hôi, thế nhưng, trong lòng của hắn lại cảm thấy mừng thầm. May mắn hắn đã đến kịp lúc a. Nếu không, cái đầu này của hắn, có lẽ sẽ được dọn nhà rồi.

"Đế tôn, ngài có gì muốn phân phó tiểu nhân đi làm sao?"

Nhìn chằm chằm Phiên Thiên, Huyết Minh mới hướng hắn ngoắc tay. Ý bảo hắn tiến về trước một chút. Đầu tiên là sững sờ, nhưng khi kịp phản ứng lại, Phiên Thiên cũng không chút do dự tiến về trước.

‎Bởi vì nguyên nhân bản thân cao hơn Phiên Thiên một khoảng, Huyết Minh cũng chỉ có thể hơi cúi đầu. Ở bên tai hắn nhỏ giọng nói gì đó.

Nhưng là, theo thời gian trôi qua. Trên gương mặt của Phiên Thiên liền hiện bắt đầu lên đủ loại sắc thái. Đầu tiên là liếc nhìn Quân Tam như nhìn một khối 'thi thể', sau đó là sợ hãi, thương hại, kinh ngạc rồi lại đến an ủi...Phải nói là muôn màu muôn vẻ.

Trước kia, Phiên Thiên cứ cho rằng bản thân đã bị Huyết Minh ức hiếp đến rất thảm rồi. Nhưng hiện tại so ra, hắn mới phát hiện được, thủ đoạn của Huyết Minh đối với hắn mà nói, là quá mức 'nhân từ' rồi a. Vì vậy, Phiên Thiên chỉ có thể ở trong lòng, yên lặng thắp cho Quân Tam một ngọn nến, thượng lộ bình an.

------------------------------

Sau khi ban hành nhiệm vụ cho Phiên Thiên và Khinh Sát. Huyết Minh đã một đường vận dụng Tiêu Dao Du đi đến trung tâm Thanh Hà huyện, phụ cận Cao gia.

Lúc này, bên trong Cao gia là một mảnh tĩnh lặng như tờ. Yên tĩnh đến mức khiến người ta sinh ra hoảng loạn. Cửa son đóng chặt, hai chiếc đèn lồng đung đưa trong gió. Triết Mệnh với một thân y phục lính canh cũng đang đứng ở trước cổng. Nhìn thấy thân ảnh của Huyết Minh đi đến, hắn mới lập tức đứng dậy. Đi về trước tiếp đón Huyết Minh.

"Đế tôn."

"Bên trong như thế nào rồi..." Cũng không có hiện ra quá mức ân cần với Triết Mệnh. Huyết Minh đã đem tầm mắt đặt lên Cao phủ kín cổng cao tường kia. Nhưng là, sự tự tin tràn trề không chút nào che giấu của hắn. Đã cho Triết Mệnh biết, vị Đế tôn trẻ tuổi này, chắc chắn đã đoán ra được gì đó.

Vì vậy, Triết Mệnh liền bắt đầu kể lại mọi chuyện cho Huyết Minh. Trên mặt cũng mang theo vẻ thích thú cùng một nụ cười vui sướng khi người gặp họa :"Đế tôn, sau khi Quân Tam rời đi. Quân Mặc liền bị Cao Quyền sai nô bộc đem nhốt vào trong phòng của gã."

"Có lẽ cho rằng Quân Mặc đã bị dược vật điều khiển, không có lực hoàn thủ. Cao Quyền cũng không có cho người đem hắn trói lại. Nhưng không bao lâu sau, khi Cao Quyền đang chuẩn bị...khụ khụ. Hắn bỗng dưng lại tỉnh dậy."

Đối với việc Quân Mặc có thể tỉnh dậy, Huyết Minh cũng không có biểu lộ ra một chút kinh ngạc nào. Dù sao, đây cũng là việc do một tay hắn sắp đặt ra mà.

Trong lọ mị dược hôm đó hắn đưa cho Cao Quyền, hắn đã đem 7 phần mị dược có trong lọ ngọc tráo đi. Lại đem 3 phần mị dược còn lại trộn lẫn với một số loại thuốc có thể giúp người dùng thanh tĩnh, tập trung. Cho nên, việc Quân Mặc tìm lại được lý trí sau khi bị dược vật khống chế, cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Ở một bên, do cúi đầu, Triết Mệnh cũng không có nhìn đến vẻ mặt thờ ơ của Huyết Minh. Mà hắn, chỉ có vô tận phấn khích, giống như kể đến khúc hay :"Sau đó, khi Cao Quyền vẫn còn đang mộng bức. Quân Mặc bỗng dưng lại từ trong ngực lấy ra một thanh chủy thủ sắc bén đâm vào tim của Cao Quyền. Còn bụm miệng của gã, không cho gã phát ra tiếng hét."

"Lúc đó, biểu tình của Quân Mặc vô cùng vặn vẹo thâm trầm. Đôi mắt tối đen như một con rối gỗ vậy. Sau đó, hắn lại đâm cho gã thêm vài chục nhác nữa rồi mới chịu dừng tay. Kế tiếp, Quân Mặc liền giống như là biến thành một người khác vậy. Tương kế tựu kế, không từ thủ đoạn giết chết vô số người trong Cao phủ."

  "Ài, theo tiến trình ban nãy, lúc này, hắn có lẽ đã giết hơn phân nửa người của Cao gia rồi đi." Mặc dù nhấn mạnh Quân Mặc có bao nhiêu tàn nhẫn, bao nhiêu thuế biến. Nhưng chung quy, từ đầu tới cuối, ánh mắt của Triết Mệnh vẫn như cũ mang theo tự kiêu. Giống như những việc Quân Mặc làm, ở trong mắt của hắn, chỉ giống như một đứa trẻ chơi bùn mà thôi.

"Không những vậy a Đế tôn. Nếu ta không nghe lầm thì khi đâm chết Cao Quyền. Quân Mặc đã phát ra một tiếng lầm bầm phẫn nộ mà nghiến răng gọi tên một người. Giống như là...Từ...cái gì Minh...cái gì đó"

**Đa tạ NgoanLam đã đẩy KP nhé. Tháng trước truyện đứng Top10. Cảm ơn mọi người rất nhiều.

**Tháng mới rồi, cầu KP.

Bình Luận (0)
Comment