Huyết Viêm Đế Tôn

Chương 155 - Tặng Phượng Vũ Y.

Thời không, vẫn như cũ rơi vào buổi sáng sớm.

Theo giải thích của U Linh, nơi này là một gian phòng bên trong Tiên phủ của nàng. Tất cả mọi thứ ở đây, đều được xây dựng từ linh khí thiên địa. Vì thế, ở nơi này, sẽ không có khái niệm thời gian, bốn mùa. Cũng như khái niệm về việc tổn hại, dơ bẩn. Tỷ như những vật bài trí vừa bị nàng đánh nát kia, đều đã một lần nữa trở về nguyên dạng.

Nhưng là, chuyện này cùng Huyết Minh, cũng không có nửa xu quan hệ. Sau khi bị U Linh 'hút cạn' dương khí. Hắn vẫn luôn trong tình trạng mộng ép mà đem bản thân quấn thành con nhộng, chui gọn vào trong chăn. Chỉ còn kém ở trên đỉnh đầu treo lên mấy chữ : Không Muốn Giao Lưu.

Nếu không phải vì nàng cùng hắn có khế ước cộng sinh. Thì với hành động quá phận của nàng, hắn đã sớm đem nàng bóp chết từ lâu. Cho nên, nữ nhân này nhất định là đã có dự mưu từ trước. Nhân lúc hắn còn khờ khạo chưa trải sự đời - đem hắn hố!

Khế ước cộng sinh, danh như ý nghĩa. Đem sinh mệnh của hai người riêng biệt nối lại cùng một sợi dây với nhau. Nếu một trong hai vẫn lạc, người còn lại mặc dù không chết nhưng nhất định cũng sẽ nguyên khí đại thương, sống dở chết dở, trở thành một cái phế nhân.

Về phần, nếu như có một người bị hồn phi phách tán, thần hồn câu diệt thì kẻ còn lại. Nhất định cũng sẽ không thoát khỏi đường chết, triệt để hôi phi yên diệt.

Càng nghĩ, Huyết Minh liền càng thấy tức giận. Chỉ muốn quay ngược thời gian về trước kia, quăng cho bản thân một cái tát.

Cuối cùng, để tránh bản thân càng nghĩ càng khó chịu. Huyết Minh cũng bắt đầu chuyển hướng sang vấn đề khác :"U Linh, ngươi có thể tùy ý xuất nhập được không gian của ta có đúng không? Vậy thì, con phượng hoàng kia chính là ngươi đi?"

"Ừ. Mau ra đây đi, ta để ngươi xem bản thể thật sự của ta. Đừng có để bản thân mình bị buồn bực chết." Nhìn thấy bộ dạng hờn dỗi của Huyết Minh. Trong mắt U Linh doanh doanh ý cười, hiện ra một chút cưng chiều mà gật đầu. Nhất là khi nhớ đến bộ dáng ngang ngược phách lối của hắn ở Cổ Thảo, yêu thương của nàng, liền càng thêm tràn lan.

Nghe thấy nàng thừa nhận, Huyết Minh liền từ trong chăn ấm ló ra một cái đầu. Trừng nàng một cái, mang theo vẻ lên án. Nhưng rất nhanh, hắn liền cười nhạt một chút, tràn đầy trêu tức châm chọc nàng. Cơ thể lại vô cùng nhanh chóng chui về trong chăn :"Bộ dạng gà trụi lông đó của ngươi thì có gì tốt xem đâu chứ!"

"Ồ, vậy ngươi có còn muốn ăn canh gà hầm nữa hay không?"

"........." Hỏi như vậy hắn làm sao trả lời a! Đáng đời nàng không được hắn thích, chán ghét.

Biết rõ bản thân lại lần nữa chọc giận tiểu yêu tinh nhà mình. U Linh trực câu khóe môi, ở trong không gian của hắn lục lọi một chút. Mặc dù nàng có rất nhiều hiếu kỳ, tỷ như tại sao hắn lại có thể xuyên qua nhiều thế giới như vậy mà vẫn giữ lại được ký ức. Hoặc tỷ như, tại sao hắn bỗng dưng lại nhiều ra một cái không gian tùy thân?

Nhưng rốt cuộc, đều là người thông minh. Cho nên, cả hai đều bỏ qua lựa chọn tìm hiểu về quá khứ cũng như kinh lịch của đối phương.

Ở trong không gian xem xét một lát, U Linh liền nhanh chóng phát hiện ra được một 'vật thể kỳ lạ'. Khiến gương mặt xinh đẹp của nàng có phần trầm lại, cười lạnh một tiếng, đem thứ đó lấy ra. Vỗ vỗ lên người Huyết Minh :"Tiểu yêu tinh, đây là thứ gì? Là của cái tiểu tình nhân nào của ngươi để lại a?"

Cảm thấy giọng điệu là lạ mang theo vị chua chua của U Linh. Huyết Minh vội vàng từ trong chăn bò ra. Sau đó, đập vào mắt là hình ảnh U Linh đang đen mặt nắm trong tay một bộ ngoại bào đỏ tươi như máu, có thêu hình phượng hoàng bay lượn.

"Chiếc ngoại sam này cũng chưa từng có người mặc. Nếu ngươi thích thì cứ lấy đi, dù sao ngươi cũng là phượng hoàng mà. Bộ y phục này chắc chắn sẽ rất hợp với ngươi."

‎Nhìn thấy là Phượng Vũ Y, biểu tình của Huyết Minh liền hơi buông lỏng. Dù sao hắn cũng có ý định đem thứ đồ chơi này đi chọc nữ nhân vui mà. Cho nên, bây giờ có dùng lên người nữ nhân nào đi nữa, thì cũng không khác nhau là mấy.

"Ừ, vậy ta nhận. Nếu không, ngươi cũng lộng một bộ hồng y tới tay để mặc đi? Ngươi mặc hồng y, rất đẹp."

"Không thể!!!" Nhìn thấy Phượng Vũ y biến mất trong không khí, Huyết Minh cũng không có nửa phần quan tâm nào. Nhưng là, khi nghe đến đề nghị của U Linh, hắn liền chém đinh chặt sắt phản đối.

Đùa a, một cái nam nhân mặc hồng y thì còn ra thể thống gì? Nhất là khi hắn còn có một cái dung mạo kinh thế tuyệt luân thế này. Mặc hồng y vào, sẽ trở thành yêu diễm đồ đê tiện có biết không?

Nhưng là, nhắc đến hồng y...Hình như ở thế giới thứ 7, hắn đã từng mặc qua thì phải...

Bị Huyết Minh không chút lưu tình từ chối, U Linh không chỉ không giận. Mà ngược lại còn tươi cười, không chút khó khăn mở miệng dụ hoặc hắn :"Nếu ngươi vận hồng y, ta hứa sẽ mở ra xiềng xích cho ngươi."

"Tốt thôi, thành giao." Không chút do dự, Huyết Minh liền gật đầu ưng thuận. Có trời mới biết, nếu để nữ nhân này tiếp tục nhốt hắn thì chuyện kinh thiên động địa gì sẽ xảy ra a!

Vì vậy, không lâu sau, Huyết Minh đã lần nữa lấy lại được tự do. Vừa được U Linh cởi ra dây xích, trả lại ba món pháp bảo, hắn đã nhanh chóng như một làn gió bay mất. Khiến U Linh chỉ có thể cầm trong tay dây xích, bất đắc dĩ cùng ảo não nhìn theo hướng đại môn mà hắn chạy trốn.

**Kịch trường nho nhỏ :

--Huyết Minh : Ta là nam nhân đỉnh thiên lập địa, ta muốn chinh phục thiên hạ!!!

--Vị mỹ nữ nào đó Bắt đầu sửa tên : Ta họ Thiên, tên Hạ.

--Những vị mỹ nữ khác : Là ai đang gọi tên của ta a! Còn lộ liễu như vậy, thật tốt ngượng ngùng.

--Huyết Minh :.........

--Huyết Minh : Các vị mỹ nữ, tiết tháo của các ngươi rơi đầy đất rồi kìa. Mời nhặt.

Bình Luận (0)
Comment