Huyết Viêm Đế Tôn

Chương 164 - Tự Bạo.

"Huyết Minh, là ngươi???" Nhìn thấy người tới, đám lão giả liền kinh hách không nhẹ mà hô lên. Sĩ khí ban nãy, trong nháy mắt tiêu tán không còn một mảnh. Không phải đều nói tên Huyết Minh này cả ngày làm cá trạch, không quan tâm sự vụ trong môn hay sao a? Vậy bây giờ hắn tại sao lại ở đây?

Liếc mắt nhìn qua chục cái lão đầu trước mặt, Huyết Minh vẫn biểu lộ vô cùng ung dung thân thiết. Thậm chí còn chủ động chào hỏi bọn họ, giống như một cái tiểu bối gặp được trưởng bối :"A, thì ra là các vị lão gia gia a. Đúng là trùng hợp thật, biệt lai vô dạng."

Rùng mình, đám lão giả liền đồng loạt lui về sau. Hai mặt nhìn nhau, lại từ trong mắt của đối phương nhìn đến vẻ cảnh giác cùng kiên định. Sau đó hét lớn một tiếng, lấy ra tự thận vũ khí đánh về phía Huyết Minh :"Đừng nhiều lời với hắn, lên!!!!!"

Bọn họ đều là thủ hạ bại tướng, từng chịu quả đắng dưới tay Huyết Minh. Cho nên, đối với sở thích dùng khẩu kỹ đánh lạc hướng, cho ngươi hy vọng rồi lại khiến ngươi thương tích đầy mình từ thể xác đến tinh thần của hắn. Bọn họ chính là hiểu rõ a. Cho nên, dù liều mạng, bọn họ cũng sẽ không để cho hắn dùng hoa ngôn xảo ngữ làm cho tổn thương thảm bại.

"Ai da, mấy vị lão gia gia a, làm sao lại nóng tính như vậy chứ? Cẩn thận lửa giận công tâm..." Mỉm cười đầy thiếu đánh, nhưng Huyết Minh cũng đã bắt đầu phản kích lại đám lão già này. Mặc dù bọn họ đều không đánh lại hắn, nhưng đạo lý sư tử vồ thỏ phải dùng hết sức, hắn cũng hiểu.

"A, ca ca cố lên!!!! Ca ca giỏi quá!!!"

"Ca ca cố gắng lên a!!! Kẻ bên trái, kẻ bên trái...đúng đúng...chính là ông ta! Mau đánh ông ta đi nha!!!"

"........."

Đứng trên tường thành, bởi vì lần đầu tiên xem người khác đánh nhau. Nên Huyết Nguyệt tỏ ra vô cùng phấn khích. Y phục nặng nề cũng không thể nào cản trở được sự kích động của nàng. Bởi vì người tham dự cuộc chiến này, còn có ca ca - thần tượng của nàng nữa a!

Đứng trên mặt tuyết dày, theo Huyết Nguyệt huơ tay múa chân chỉ đạo. Huyết Minh cũng nổi lên ác thú vị mà không ngừng đem đám lão giả này quay như chong chóng. Không có trực tiếp đánh chết bọn họ, nhưng cũng không để cho bọn họ chiếm được ưu thế. Căn bản chính là đơn phương ngược đãi.

Đem bộ dạng tà ác lại trẻ con này của Huyết Minh thu vào tầm mắt, U Linh liền không khống chế được mà lộ ra tươi cười tràn ngập sủng nịch. Một thân hồng y đứng trên tuyết trắng lại càng thêm nổi bật như vậy. Khí tràng vô hình ở quanh thân nàng, cũng bất tri bất giác hòa hoãn lại.

Một khắc sau, dùng chân đạp văng cái lão giả cuối cùng ra xa một trượng. Huyết Minh liền khoanh tay ngẩng đầu nhìn về phía tường thành. Sau khi xem đến Huyết Nguyệt đang vui sướng hoan hô mà nhảy cẩng lên. Gương mặt của hắn, cũng hiện lên ý cười nhẹ nhàng.

[ Đinh, cooldown hoàn tất. Đang bắt đầu dịch chuyển thời không...]

[ Tiến độ : 0%...12%...47%......]

Trong đầu xuất hiện âm thanh máy móc ẩn chứa quen thuộc này, Huyết Minh không khỏi lập tức sững người trong vài giây. Bàn tay đang vẫy gọi Huyết Nguyệt cũng hơi cứng lại giữa không trung.

Nhưng là, vài giây này, nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, nhưng cũng đủ để xảy ra rất nhiều chuyện. Tỷ như, mười mấy lão giả vốn đang nằm lăn lóc trên nền tuyết ôm eo ôm chân kia, bỗng dưng lại quăng cho nhau một nhãn thần.

Sau đó, cả đám người đều đồng loạt chật vật bò dậy. Dùng hết sức bình sinh của mình, nhất trí nhào về phía Huyết Minh. Trong miệng cũng lẫm liệt phát ra tiếng nói tràn đầy khí khái quả cảm :"Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục. Nếu mạng già của chúng ta có thể đổi lấy được mầm họa to lớn như ngươi, chết cũng rất đáng."

Không khí xung quanh, giống như đều bị đè nén đến căng chặt. Cơ thể của bọn họ ngay khi đến gần Huyết Minh khoảng mét thì cũng bắt đầu biến đổi. Lấy mắt thường có thể nhìn thấy được mà phình to ra.

Đứng ở trên tường thành, đem việc này thu vào trong đáy mắt. Nụ cười ngây thơ của Huyết Nguyệt cũng lập tức hạ xuống. Theo bản năng níu lấy tay của U Linh, cầu mong sự giúp đỡ :"U Linh tỷ tỷ, không ổn..."

"Không sao đâu, đám người bọn họ có đồng loạt bạo thể, cũng không có khả năng làm tổn thương đến hắn." Mặc dù nhìn thấy việc này, nhưng U Linh cũng không có hiện ra lo lắng giống như Huyết Nguyệt. Đối với năng lực của tiểu yêu tinh nhà mình, nàng vẫn là có phần nắm chắc.

Thế nhưng, sự khẳng định của U Linh, cũng không có thành công xoa dịu đi nỗi bất an của Huyết Nguyệt. Bỗng dưng, một tiếng ầm vang lại truyền tới. Khiển Huyết Nguyệt tức khắc ngoái đầu nhìn sang, lỗ tai bị chấn động đến ù lên.

Nhưng là, khi nhìn đến khung cảnh bên dưới tường thành lúc này. Đôi mắt của nàng liền không khỏi mở to như sắp nứt ra. Âm thanh non nớt tràn đầy bất lực cùng tê tâm liệt phế cũng lập tức vang vọng trong không gian, xé tan bầu trời.

"KHÔNG!!!! CA...CA!!!! ĐỪNG MÀ!!!!"

Bình Luận (0)
Comment