Ta là một đứa trẻ năm tuổi, tên của ta, là Bách Lý Liên Giang.
Hôm nay là ngày đầu tiên ta theo phu tử học chữ. Phu tử nói, ta có thể thử viết ghi chép về cuộc sống của mình. Xem như là một loại rèn luyện chữ viết cùng tâm tính.
Phụ thân của ta, là một cái thợ săn, nhưng ông đã mất từ khi ta vừa mới chào đời. Những gì ta biết về ông, đều là thông qua mẫu thân của mình.
Ai nha, suýt nữa quên mất, mẫu thân của ta chính là...nữ nhân xinh đẹp nhất trên đời! Ôn nhu nhất trên đời! Tốt nhất trên đời... Ừm...nói chung chính là tốt, tốt đến không có từ nào để hình dung.
Nhưng là, những hàng xóm lân cận, ai ai cũng nói xấu mẫu thân của ta. Bọn họ nói bà là kỹ nữ, không giữ phụ đạo, chưa có phu quân mà đã có thai. Là nữ nhân thấp kém, ti tiện gì đó...
Ngay cả đồng học của ta cũng đều là như vậy, bọn họ đều mắng ta là con hoang, là tiểu nghiệt chủng. Không chịu chơi chung với ta.
Thật là buồn bực mà.
---------------------
15/3
Hôm nay ta vừa được phu tử khen ngợi a. Ông nói ta thật thông minh, thi thư cũng là đứng đầu trong số những người cùng tuổi! Ta thật là cao hứng.
--------------------
3/5
Nhìn thấy tiểu hài tử nhà bên ăn kẹo hồ lô, ta cũng rất muốn ăn a. Không biết ăn vào sẽ có mùi vị gì nhỉ? Nhưng ta biết, mẫu thân không có đủ tiền thừa để mua kẹo cho ta ăn.
.................
Ta thật sự là rất muốn ăn a. Nếu không...ta cướp của nó một xâu kẹo...chắc cũng không có ai biết đâu nhỉ?
-----------------------
17/6
Ai nha, hôm nay thật là một ngày xui xẻo. Ta vừa mới vào nhà liền bắt gặp phải một đầu trư ca đang ức hiếp mẫu thân của ta! Mẫu thân ta đã nói là không bán tú phẩm cho gã, gã lại còn dám dán đi lên...
Khốn kiếp, tên kia, mau buông tay của mẫu thân ta ra!!! Mau nếm thử mùi vị nước rửa chân của tiểu lão tử đi!
.................
Hừ hừ, kẻ đó bị ta tạt cho một xô nước thối, tức giận đến chửi ầm lên rồi chạy mất rồi. Đáng đời!
-------------------------
1/8
Hôm nay, ta vừa mới trộm được túi tiền của một tên công tử a. Có số tiền này, mẫu thân của ta có thể mua được hai bộ y phục xinh đẹp cùng một hộp phấn thơm!
-------------------------
6/9
Mẫu thân ta vừa mới ra ngoài giao tú phẩm rồi. Hôm trước, có một cô nương trong thanh lâu tìm tới, nhờ mẫu thân ta thêu một bộ y phục. Cho nên, bây giờ bà phải đi đến thanh lâu tìm cô nương đó.
Không ổn, không ổn, ta sắp mất dấu mẫu thân rồi. Phải nhanh chóng đuổi theo thôi!
Rất tốt, ta thành công chui qua lỗ chó vào trong thanh lâu. Nhưng là, sau khi trở về nhà, ta nhất định phải rửa mắt thật sạch mới được.
Len lén nhìn trộm cửa giấy, ta vừa bất cẩn nhìn đến một số hình ảnh cay mắt a.
Nhưng chưa đi được bao xa, ta lại bị người phát hiện ra rồi. Cũng may, người này chính là thân mẫu của ta. Phù, phù, may mắn may mắn. Cùng lắm về nhà bị đánh mắng một trận là được. Chỉ cần mẫu thân an toàn, ta liền yên tâm.
-------------------------
Ta hiện tại, đã 6 tuổi.
Hôm nay, trong cuộc đời ta có một bước chuyển vô cùng lớn...
Một nam nhân, đã tìm đến mẫu thân của ta. Khi đó, bà đã hoảng loạn đem ta nhốt vào trong tủ. Sau đó còn bắt ta thề, cho dù có chuyện gì xảy ra, nhất định cũng phải giữ im lặng, không được lao ra khỏi tủ.
Sau đó, thông qua khe tủ, chính mắt ta đã nhìn thấy hình ảnh mà cả đời này, ta cũng không thể nào quên được...
Mẫu thân của ta đã van xin, khóc lóc, nhưng bọn chúng vẫn không chịu buông tha cho bà.
Thông qua đối thoại của bọn họ, ta biết được, nam nhân cao quý không ai bằng kia...chính là thân phụ của ta. Ông ta là nhị nhi tử của gia chủ Bách gia, tên gọi Bách Vinh.
Mà mẫu thân ta, trước kia là nha hoàn trong Bách phủ. Sau đó lại bị Bách Vinh cưỡng bức.
Biết rõ bản thân mang thai, bà đã không màng nguy hiểm mang theo ta trốn đi. Không muốn ta lội vào trong vũng nước đục này.
Nhưng bà nào ngờ, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Trong mắt Bách Vinh, mẫu tử bọn ta, chính là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời ông.
Bằng đôi mắt này, ta tận mắt nhìn đến ông ta là như thế nào cho hạ nhân cưỡng bức mẫu thân ta. Như thế nào dùng kiếm, đem bà chém giết.
Ta phải nhét một bàn tay vào trong miệng mình để tránh phát ra tiếng gào thét phẫn hận.
Trong miệng của ta, đã tràn đầy mùi rỉ sắt tanh tưởi. Bàn tay, cũng sớm bị cắn đến máu thịt mơ hồ.
Cả người ta, đang không ngừng run lên. Không phải sợ hãi, mà là tức giận.
Một bàn tay còn lại, cũng ở trên vách tủ cào cấu. Năm đầu ngón tay đều đã hủy hoại không ra hình dạng, lộ ra bạch cốt lạnh lùng.
Nhưng là, so với tâm đau. Nỗi đau xác thịt thì có tính là gì?
Đến cuối cùng, ngay cả thi thể của mẫu thân ta, ta cũng không thể nhặt lại được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn đám cẩu đồ vật này đem bà mang đi.
Ta hận...
**Có một bạn tỏ vẻ rất muốn biết chuyện của Triết Mệnh, cho nên ta sẽ spoil một tí ( tí xíu xiu thôi ). Đó là không lâu nữa, A Minh sẽ ở Thương Lang gặp lại Triết Mệnh a. Nhưng tình cảnh gặp lại này...có lẽ sẽ không được mỹ cảm cho lắm đâu! Triết Mệnh sẽ rất thê ( chấm ) thảm.