Huyết Viêm Đế Tôn

Chương 186 - Hạ Độc Trong Rượu.

(6)

Nhìn thấy biểu tình không mấy trong sáng của Hầu Tử, những người còn lại ở đây đều hiểu rõ. Dù sao bọn họ cũng là nam nhân a, tuổi đều đã một bó lớn. Nam nữ sự tình đương nhiên cũng làm qua không ít rồi.

Vì thế, khi nghe Hầu Tử nói, trên mặt Hoa Sưu liền hiện ra vẻ kỳ dị cùng hơi khó tin. Ở trong đám người này, gã chính là người chất phác, khờ khạo nhất. Cho nên, không suy nghĩ nhiều, gã lập tức hỏi :"Ặc, tiểu tử đó...không phải cũng chỉ mới 16 tuổi hay sao a? Còn nhỏ hơn nữ nhi của ta 2 tuổi..."

"16 tuổi thì còn tính nhỏ gì nữa? Ta nói ngươi biết, mấy thiếu niên ở trong các danh môn đại tộc, thì 12, 13 tuổi đã được trưởng bối đưa nữ nhân rồi kìa." Xùy cười một tiếng, Hầu Tử tiếp tục nói ra. Vừa nói, còn không quên tặc lưỡi. Người ta thì thế, nhớ lại bản thân gã, phải làm bán sống bán chết đến tận hơn bốn mươi mới tích góp đủ chút ít tài sản cưới về được một cái tiểu tức phụ.

Ngồi ở một bên, Đào Bách Ngạn không có nói gì. Nhưng ánh mắt lại hơi đảo qua trên người Trương Kiệt. Quả nhiên, chỉ thấy người sau mặt đã sớm sạm lại, hơi thở đè nén giống như sắp bạo nộ đến nơi.

Nhưng đúng lúc này, cánh cửa phòng đang đóng chặt kia bỗng dưng lại bị đẩy ra. Trong tức khắc, lời nói nhao nhao của Hầu Tử và Hoa Sưu cũng đều lập tức nín lại. Kinh nghi liếc nhìn bóng người vừa mới đi ra.

Vờ như không nghe được bọn họ vừa mới đàm luận việc gì. Huyết Minh liền cẩn trọng khép cửa lại, sau đó mới chậm rì rì hướng về bọn họ đi đến. Trên mặt là một mảnh bình thản, không chút dị dạng.

Nhìn thấy Huyết Minh đi ra, Trương Kiệt đã tức giận không nhẹ. Thế nhưng, gã cũng không phải là không có đầu óc mà đần độn đi lên gây sự với Huyết Minh. Gã biết rõ, Huyết Minh bây giờ đã leo lên trên Triệu Tử Hi, đã sớm không còn là kẻ mà gã có thể tùy tiện động vào.

Nhưng là, trở ngại mặt mũi, gã cũng không thể giống như Hầu Tử bọn họ đi lấy lòng hắn được. Chỉ có thể hừ lạnh, tự rót rượu chuốc say mình.

Hiện tại, cũng đã không còn ai rảnh rỗi đi quản Trương Kiệt. Thấy Huyết Minh đến gần, Đào Bách Ngạn - cũng là kẻ khéo léo nhất ở đây liền đứng dậy ngay tức khắc. Mang theo tươi cười ngâm ngâm chào hỏi Huyết Minh :"Từ công tử, mau đến đây ngồi đi a."

Gật đầu, Huyết Minh đi tới ngồi cạnh bên Đào Bách Ngạn. Vừa mới ngồi xuống, Hầu Tử ngồi ở phía bên trái hắn bỗng dưng lại nhích ghế đến gần. Mang theo trêu chọc cùng tò mò hỏi hắn. Mà những người khác, cũng đồng loạt quan tâm hiếu kỳ.

"Từ đệ, đại ca hỏi ngươi một chút a. Triệu thánh chủ đâu? Ngươi cùng ngài ấy có phải đã..."

"Nàng đang ngủ." Bị Hầu Tử hỏi như vậy, Huyết Minh liền lập tức đỏ mặt. Hơi ấp úng đáp lời. Trên mặt xuất hiện ngượng ngùng, nhưng trong lòng đã sớm cười lạnh. Nàng đúng là ngủ a, còn ngủ đến rất ngon kia. Không bao lâu nữa, liền sẽ đến phiên bọn họ.

Không biết được suy nghĩ trong lòng hắn lúc này, thấy thiếu niên quẫn bách, những người khác cũng không tiếp tục làm khó hắn nữa. Ngồi ở chếch phía đối diện, Hoa Sưu liền khui ra một vò rượu, cười ha hả đưa cho Huyết Minh :"Tới a, Từ công tử, mời uống một ly."

"Đa tạ Hoa đại ca." Tiếp nhận vò rượu từ tay Hoa Sưu, Huyết Minh liền đem nó đặt ở trên bàn, mở ra nắp vò. Một tay nắm lấy miệng vò xem như cố định, Huyết Minh liền cúi đầu ngửi lấy mùi hương từ trong vò rượu phát ra. Sau đó chân thành khen ngợi một câu.

"Rượu này khi nấu, lửa chính là tầm chín phần. Sau khi rượu sôi, lại pha loãng vào hai phần nước suối. Ít nhất cũng phải ủ trên năm mươi năm rồi đi?"

Vốn dĩ không cho rằng Huyết Minh có bao nhiêu kinh nghiệm, nhưng khi nghe hắn đưa ra lời bình. Hoa Sưu liền lập tức vỗ đùi bật cười. Vò rượu này chính là do gã tự tay ủ a, không ngờ Huyết Minh lại thật sự biết thưởng hàng :"Đúng vậy, bình rượu này đã ủ hơn năm mươi năm rồi đó. Không ngờ rằng nhìn ngươi tuổi trẻ nhưng cũng là người trong nghề a."

"Hoa đại ca quá khen, ta cũng chỉ hiểu được một chút da lông mà thôi." Khiêm tốn xua tay, Huyết Minh liền đứng dậy rót cho Hoa Sưu một chén rượu. Sau đó mới tự rót cho bản thân.

Thế nhưng, trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, cũng không có người nào phát hiện đến, trong lòng bàn tay Huyết Minh bỗng dưng lại xuất hiện một chút bột mịn. Theo bàn tay nắm lấy miệng vò đang di chuyển của hắn, bột phấn liền theo đó trượt xuống, rơi vào trong mặt nước.

Cảm thấy không khí không đến nỗi tệ, nhất là khi Hoa Sưu và Huyết Minh chuẩn bị kính rượu nhau. Hầu Tử liền lập tức đem vò rượu cướp lại, trên mặt nghiêm nghị cố gắng làm ra vẻ tức giận quát :"Hai người các ngươi dự định uống một mình hay sao a? Coi đám chúng ta như không khí hết rồi?"

Lập tức, Huyết Minh, Hoa Sưu, Đào Bách Ngạn đều đồng loạt bật cười. Sau đó, Hầu Tử cũng cười đùa rót rượu cho mọi người. Ngay cả Trương Kiệt đang mắt lạnh nhìn bọn họ, cũng đều được chia cho một chén.

Quan sát bốn người cười cười nói nói với nhau, bản thân lại giống như trở thành thừa thãi. Trương Kiệt liền tức giận nốc cạn rượu trong chén, hai mắt đỏ ngầu phẫn hận nhìn Huyết Minh. Cứ cười đi a, chờ khi hắn bị Triệu Tử Hi chán ghét rồi thì để xem, đến lúc đó hắn còn cười được nữa không. Xú tiểu tử.

**Mấy hôm nay Nhóc sốt cao quá, lạnh run luôn. Đầu óc cứ mơ mơ màng màng, không tập trung được. Nếu cứ đà này, ngày mai phải truyền nước biển thôi. (╥╯﹏╰╥)ง

Bình Luận (0)
Comment