Bắt một vị trưởng tử đi pha trà rót nước là có ý gì? Lập tức, Ân Như Tuyết liền cảm thấy sự tình có chút không đúng. Bởi vì theo nàng biết, những việc này vốn dĩ là nên để cho nha hoàn làm a. Vì vậy, nàng liền sẵn tiện hỏi :"Ngươi còn biết làm những gì nữa?"
"Ừm...Làm điểm tâm, chải tóc, trang điểm, thêu thùa,..." Nghĩ nghĩ, Huyết Minh liền chậm rì rì nói ra. Nhưng giọng điệu lại vô cùng điềm nhiên, giống như không cảm thấy được lời mình nói có chỗ nào không đúng.
Ở phía đối diện, trái ngược với sự bình thản của Huyết Minh. Mỗi khi hắn nói ra một 'hạng mục', thì chân mày của Ân Như Tuyết lại hơi nhíu lấy một chút. Những việc hắn kể ra này, không phải chỉ có nữ nhân mới nên học hay sao? Lại nói, ngay cả một nữ nhân như nàng đây, cũng không biết làm hết những chuyện này nữa kìa.
"Những thứ này ai để ngươi học? Lại là mẫu thân sao?"
"Vâng, là mẫu thân. Mẫu thân nói đồ nhi đặc biệt khéo tay, chải tóc cho bà rất đẹp. Đồ nhi làm đồ ăn cũng rất ngon, phụ thân đặc biệt ưa thích, nên bà bảo đồ nhi thường xuyên xuống bếp một chút, để bà mang điểm tâm sang cho phụ thân,..."
Càng nghe, ánh mắt của Ân Như Tuyết lại càng lạnh dần. Nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt mềm nhẹ vui vẻ của Huyết Minh, nắm tay của nàng liền siết chặt lại với nhau. Hắn có lẽ là không hiểu, nhưng nàng làm sao lại không biết mẫu thân hắn chỉ đơn giản xem hắn như công cụ tranh giành tình cảm?
Đứa trẻ này, bình thường đều thông minh lanh lợi như vậy. Nhưng một số lúc, hắn lại trở nên ngây thơ khôn cùng, khiến người ta vừa thương lại vừa giận.
"Sau này, ở chỗ của ta, không cần làm những việc này nữa." Hắn không phải là nô bộc của nàng, mà là đồ đệ. Nàng đã nói nhất định phải nuôi hắn thật tốt, nói được thì phải làm được.
Giật mình vì lời nói của nàng, Huyết Minh liền hơi ngây ngô gật đầu. Ngoan ngoãn đến khiến Ân Như Tuyết cảm thấy trong lòng khó nhịn. Rất muốn đưa tay xoa đầu hắn một chút. Rốt cuộc, để dời đi sự chú ý của bản thân, nàng liền hớp lấy một ngụm trà, che giấu đi xấu hổ :"Liễu Chính nói, muốn cho ngươi tìm vài cái đạo đồng."
"Nga."
Hồ đồ ứng thanh, Huyết Minh tỏ vẻ thờ ơ, không hề quan tâm đến việc đạo đồng có đến hay không, là nam hay là nữ. Nhưng biểu tình vô tâm vô phế này của hắn, lại khiến Ân Như Tuyết nghẹn một hơi. Muốn thì nói muốn, không muốn liền nói không muốn, ngươi 'nga' một tiếng là có ý gì chứ?
Nhưng là, trở ngại mặt mũi, Ân Như Tuyết cũng không tiếp tục tra hỏi Huyết Minh là có thích đạo đồng hay không nữa. Nhưng là, gương mặt của nàng lại càng trở nên lạnh, cự người ngàn dặm.
---------------------------
Bóng đêm tới mau, ngày dài cũng đã tắt. Lúc này, màn đêm buông xuống, Huyết Minh cũng thuận lý thành chương đem tiểu thân hình của mình chui vào trong ngực của Ân Như Tuyết.
Nhìn thấy Huyết Minh đang lén lút bò lên giường mình. Vốn dĩ chỉ khép hờ mắt, Ân Như Tuyết liền lập tức mở mắt ra. Trầm giọng hỏi :"Ngươi đang làm gì?"
"Sư tôn...Ta...ta chỉ là muốn xoa bóp cho người mà thôi." Bị bắt quả tang, Huyết Minh liền giống như đứa trẻ phạm lỗi mà ấp úng giải thích. Trên mặt đều là vẻ ngượng ngập cùng buồn bực chi sắc.
Thế nhưng, nghe hắn nói ra mục đích của mình, Ân Như Tuyết liền theo phản xạ cự tuyệt thẳng thừng. Đùa sao? Đêm hôm khuya khoắt, nếu để hắn xoa bóp cho nàng, thì có trời mới biết nàng có thể chịu đựng được mà làm gì hắn hay không :"Không cần, ngươi đi ngủ."
"...Sư tôn...người có phải là ghét bỏ đồ nhi hay không a? Nếu không, người tại sao lại không chịu để ta xoa bóp giúp chứ..." Lập tức, nước mắt của Huyết Minh liền lộc cộc chảy xuống như thác đổ. Lỗ mũi trong nháy mắt liền đỏ lên, không ngừng khó khăn 'khịt khịt'.
"Ô ô...Phụ mẫu không cần ta, Sư tôn cũng không cần ta...ô ô..."
Trong tích tắc, Huyết Minh đã khóc thành một cái tiểu lệ nhân. Mặc dù hắn khóc vô cùng tức tưởi, nhưng trên thế giới lại có một thứ gọi là - Lê hoa đái vũ. Khóc đến sinh ra nghệ thuật mỹ cảm chính là vậy.
Nếu một nam nhân bình thường mà khóc như thế này, thì nhất định sẽ bị người phun nước miếng. Nhưng xảy ra ở trên thân Huyết Minh, lại khiến người tâm can đứt đoạn, thương tiếc không thôi.
"Ngoan, Minh nhi đừng khóc, Sư tôn thương ngươi nhất a." Nhìn thấy Huyết Minh không chút báo trước nào liền yên lặng rớt nước mắt. Tâm tính lạnh nhạt như Ân Như Tuyết cũng không khống chế được mà luống cuống tay chân. Vội vàng ngồi dậy an ủi hắn.
Nhưng là, lần này, Huyết Minh cũng không cho Ân Như Tuyết một chút mặt mũi nào. Nàng an ủi, cũng không có làm hắn ngừng khóc, trái lại, nước mắt của hắn lại càng lưu càng nhanh. Cuối cùng, không còn cách nào nữa, Ân Như Tuyết đành phải khỏa hiệp :"Tốt, tốt, để ngươi xoa bóp..."
Ân Như Tuyết đồng ý, cũng không khiến cho Huyết Minh có bao nhiêu vui sướng. Nhưng là, hắn quả thật là hơi ngừng khóc trong giây lát, ngẩng đầu nhìn nàng nghẹn ngào.
"Phải...cởi luôn cả ngoại sam."
"Được, được, ta cởi." Huyết Minh yêu cầu, Ân Như Tuyết nào dám không đáp ứng a? Vì thế, nàng liền vội vàng cởi ra áo ngoài của mình, đem nó đặt ở trên giường.
Nghe thấy tiếng sột soạt của y phục, Huyết Minh biết là Ân Như Tuyết đã làm theo lời mình nói. Vì vậy, hắn lại khịt khịt mũi của mình, có chút trẻ con vỗ vỗ giường, ngọt ngào chỉ đạo :"Sư tôn nằm xuống."
"Tốt."
**Nhóc : Sư tôn, ngươi sa đoạ. Nói tốt không bị tiểu yêu tinh câu đi đâu?
**Ân Như Tuyết : Mặc ta.
**Nhóc : Huyết Minh, ngươi một đại nam nhân khóc lóc như vậy là có ý gì? Không mất mặt sao?
**Huyết Minh : Mặc ta. Ngươi không phải nói ta là Tiểu công chúa hay sao?
**Nhóc : Ặc...