(3)
"Được rồi, Lăng Dự. Ta đến là để đa tạ ngươi vì lễ vật a, ngoài ra, ta..." Chân thành gật đầu với Lăng Dự, nhưng đợi đến câu nói sau. Huyết Minh bỗng dưng lại chợt ngừng, trên mặt xuất hiện vẻ đắn đo.
Lăng Dự đương nhiên nhìn ra Huyết Minh là đang cân nhắc gì đó. Vừa nghĩ, trong đầu hắn giống như lại có chút suy đoán, nhưng vẫn chưa đủ để chứng thực :"Tiểu cung chủ, người không cần ngại đâu a. Có việc gì thì cứ nói ra đi."
"Ta...ta là muốn hỏi ngươi...Ngươi tìm được Nhan Mạc Oa rồi sao?"
Nghe thấy câu hỏi của Huyết Minh, gương mặt tươi cười của Lăng Dự trong nháy mắt liền cứng đờ. Khống khổ khó khăn lắm mới dằn xuống được, thoắt cái lại bị người đào lên. Thế nhưng, hắn cũng không trách Huyết Minh, trái lại chỉ nghiến răng trả lời :"Không có. Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?"
"Ta biết ngươi rất đau khổ, ta cũng không phải cố ý vạch ra nỗi đau của ngươi. Nhưng đây là việc liên quan đến lương tâm của ta, ta vẫn phải nói cho ngươi biết..." Huyết Minh vội vàng biện giải cho mình, trên mặt đều là vẻ cắn rứt khó chịu. Hắn hít sâu một hơi, mới bắt đầu nói vào trọng điểm.
"Lần đó ở U Ám Sâm Lâm, ta thật ra còn nghe thấy Nhan Mạc Oa nói hắn muốn bái nhập vào Vạn Kiếm tông. Nhưng lần trước, ta cũng chưa nói cho ngươi bởi vì không dám chắc. Thế nhưng giờ đây, ta nghĩ ngươi cần biết việc này..."
Huyết Minh nói dứt lời, Lăng Dự đã rơi vào trong trầm tư. Khi nhớ đến vị hôn thê của mình nay thi xác không rõ, mà kẻ thù vẫn còn huênh hoang, tiêu diêu ở bên ngoài, hắn liền đặc biệt tức giận. Thậm chí, ngay cả chuyện Huyết Minh che giấu việc này đến tận giờ mới nói ra, cũng khiến hắn thù lây.
Vì vậy, gương mặt của Lăng Dự liền ẩn chứa lửa giận, lạnh lùng hạ lệnh trục khách. Cũng không đợi xem Huyết Minh có rời đi hay chưa, Lăng Dự đã xoay người đi vào trong Đông viện :"Chỗ của ta nhỏ hẹp, không chịu được thân thể cao quý của Tiểu cung chủ, mời ngươi về cho."
Gục đầu, Huyết Minh liền hiu quạnh, chậm chạp rời đi. Nhưng trong bóng râm, ánh mắt hắn đều là vẻ khinh bỉ cùng chế giễu, gần như sắp đung kết thành thực chất. Đã từng gặp qua kẻ ngu, nhưng ngu đến như vậy thì đúng là hiếm thấy a.
Bỗng dưng, nhớ đến hôm đó ở bờ suối, sau khi hắn giết Sa Hoa Linh, có một luồng uy áp kinh khủng sắp sửa xuất hiện đó. Huyết Minh lại không khỏi cười gằn. Xem ra, hắn vẫn là đánh giá cao hiệu suất của mấy nhân vật pháo hôi trong thế giới này rồi.
Chỉ có một cái Nhan Mạc Oa ngu ngốc, mà Lăng Dự, Sát Thi Quan, thần bí nhân, bách tính Vân Lan thành,... một đám đều không đụng đến được một sợi lông của hắn. Trí thông minh tại âm, làm việc không ra gì thì thôi đi, ngay cả làm một con chốt thí cũng đều cảm thấy phí sức.
[ Đinh, nhiệm vụ phụ tuyến 4 hoàn thành, khen thưởng : Nhân vật cốt truyện thẻ x1, Điểm phản diện +1000.]
[ Đinh, nhiệm vụ hạn giờ mở ra : Trong vòng 1 tháng, từ trên người nam chính bất kỳ thu hoạch đến 2000 Điểm phản diện.]
Trong lúc hệ thống phát ra thông báo, Huyết Minh đã gần đi khỏi cổng ngoại môn. Lúc này, từ phía đối diện cũng có một đám thiếu niên đi tới. Nhân số chí ít có tầm 2 - 30 người.
"Các người là nhóm đầu tiên đến tham gia khảo thí, lát nữa chưởng sự sẽ giúp các ngươi ghi danh, phân phối chỗ ở cho các ngươi."
Theo khoảng cách giữa đôi bên ngày càng sít sao, Huyết Minh cũng chú ý đến động tĩnh phía bên kia. Mà đi ở đầu hàng, ba tên đệ tử mặc quần áo nội môn sau khi nhìn thấy Huyết Minh, cũng vội vàng hành lễ :"Tiểu sư thúc."
Nhìn thấy mấy tên đệ tử mắt cao hơn đầu này bỗng dưng lại trở nên nề nếp, điệu thấp. Những thiếu niên đi theo sau cũng đều tò mò đưa mắt nhìn Huyết Minh. Học theo bọn họ cúi đầu hành lễ.
"Ân" Mỉm cười lịch sự, Huyết Minh liền gật đầu, theo bên cạnh rời đi, cùng đám người lướt qua nhau. Nếu đoán không lầm, thì đây có lẽ chính là tốp thí sinh tham gia khảo hạch đầu tiên của đợt này đi.
Nhưng là, khi Huyết Minh hờ hững liếc mắt đánh giá đám người. Thì một thân ảnh đã đập vào mắt hắn. Khiến cho hắn lập tức thu hồi lại ánh mắt. Khóe môi câu lên nụ cười không rõ ý vị.
"Oa, thiếu niên này là ai vậy a! Thật là tuấn tú quá đi!!!"
"Kẻ này có thân phận gì vậy? Tại sao bọn họ giống như lại tôn kính hắn như vậy?"
"Hắn dường như là cái người mù a, nhưng khí chất thật là tốt."
Huyết Minh vừa đi khỏi đại môn, đám thiếu niên liền lập tức ồ lên, không ngừng xì xào bàn tán. Có hâm mộ, có đơn thuần tò mò. Bởi vì những người đến trước như bọn họ, đa phần đều là loại người nghèo khổ. Còn những công tử, tiểu thư quyền quý, đều sẽ đợi đến ngày khảo hạch rồi mới tới.
Đứng ở trong đám người, là hai thiếu niên không mấy gì bắt mắt. Nhưng đáng chú ý chính là, bọn họ có gương mặt giống nhau đến 7 phần, phảng phất là song sinh tử.
Không còn Huyết Minh tại, hành sự của ba tên đệ tử nội môn liền thay đổi một trời một vực. Mắt thấy cả đám người còn đang láo nháo om sòm, gã liền tức giận quát lớn :"Còn đứng đó huyên náo làm gì, không muốn báo danh nữa rồi!??"
Bị tên đệ tử này quát tháo, đám thiếu niên dù giận nhưng cũng không dám nói gì. Từng người từng người một bắt đầu chuyển bước chân, nối tiếp nhau rời đi.
"Huynh trưởng, có chuyện gì sao? Mau đi thôi."
Nhìn thấy ca ca của mình vẫn sững sờ tại chỗ, ánh mắt mang theo đăm chiêu nhìn về phía cổng lớn ngoại môn. Thiếu niên còn lại liền nhỏ giọng gọi, đem hắn kêu tỉnh.
"Ừ." Ứng thanh, thiếu niên kia liền đi theo bên cạnh đệ đệ mình. Nhưng dư quang lại không ngừng nhìn về phía bóng lưng đã sớm mất tăm kia.
Lúc này, không có một người nào hiểu rõ. Khi nãy, linh cảm của hắn đang mách bảo hắn - có nguy hiểm. Cái loại cảm giác này vô cùng đáng sợ, khiến tim của hắn không ngừng gia tốc đập, máu huyết chảy nhanh, lông tơ trên người đều dựng đứng lên. Đây là cảm giác, mà ở kiếp trước hắn cũng chưa từng thể nghiệm qua!
Đây là mùi vị của đồng loại, nó mách bảo cho hắn biết, kẻ này, rất nguy hiểm.
**Mới đầu ta định để cho Nhan thiếu gia sống dai chút, nhưng nghĩ kỹ, ta quyết định dùng thiếu niên này thay thế hắn. Thiếu niên này, sẽ là người đầu tiên không bị lớp mặt nạ của A Minh lừa dối, cũng là người đấu trí đấu dũng với hắn nhiều nhất.
**Main truyện mới của ta, cùng thiếu niên này có thiết lập nhân vật giống nhau đến 50%. Nhưng khác biệt ở chỗ, main truyện ta cao tay hơn hắn một chút thôi.