Trước lối ra vào của sơn lâm đã sớm tụ tập lượng lớn người. Có dong binh đoàn, có tổ đội, còn có không ít tán tu hoặc đệ tử trong các môn phái ra ngoài lịch luyện. Thậm chí, còn có thể loáng thoáng nhìn tới hình bóng của Ma tu! Nhưng đối với việc này, những tu sĩ khác cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ, giống như đã sớm quen thuộc.
"Tiền Hưng Vượng, chuyện này cũng xem như là một cái đại sự, nếu chúng ta không nhanh hành động, thì rất có thể sẽ bị kẻ hữu tâm tới trước một bước. Đến lúc đó, chúng ta ngay cả chén canh cũng đừng hòng nếm được. Bằng không hiện tại chúng ta liền đi vào..."
"Ngươi đó không phải là đi vào, mà là đi chịu chết a! Mẹ nó, thực lực của thứ đó chính là có thể sánh ngang với tu sĩ Kiếm Đế cảnh đại viên mãn có được không! Đầu óc của ngươi là bị lừa đá rồi hay sao?!!"
"Nhưng ngoài cách này ra, thì chúng ta còn có cách nào nữa sao? Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn kẻ khác lấy được trước?"
Bên cạnh một tòa giả sơn cao chừng ba mét có hơn, lúc này đang đứng ba thân ảnh lén lút. Giữa ba người bọn họ không ngừng truyền ra tiếng xì xào, giống như vì chuyện phiền não gì đó nảy sinh tranh cãi.
Ba người đều là tán tu vô cùng bình thường. Nhưng khác biệt ở chỗ, bọn họ cũng sẽ thường xuyên cùng người trong dong binh đoàn tới lui, nhận lấy một số nhiệm vụ không mấy sạch sẽ...tỷ như giết người bịt đầu mối.
Trong ba người, nam nhân nhìn cường tráng cùng thành thục, tên gọi là Tiền Hưng Vượng, tu vi Kiếm Đế cảnh tầng ba. Mặc dù nhìn gã cơ bắp cuồn cuộn, nhưng trên thực tế, gã chính là tồn tại tương đương với quân sư của tiểu đội này.
Hai người còn lại, một nam một nữ, tu vi đều ở Kiếm Đế cảnh sơ giai. Nam tên Tô Bạch, tuổi chừng 25, ngoại hình hơi giống với thư sinh, nhưng mi tâm luôn tràn ra một tia khí tức âm trầm cùng đê hèn. Mà nữ nhân còn lại, tên gọi Dương Tình, tuổi tác cũng tầm tầm như thế, dung mạo có thể đạt tới 60 phân, nhưng ẩn chứa một cỗ kiêu căng khiến người nảy sinh chán ghét.
Lúc này, sau khi bị hai người còn lại bức ép, Tiền Hưng Vượng liền lộ ra vẻ mặt trầm tư. Phải mất một khoảng thời gian, hắn mới nhìn về phía con đường không ngừng có tu sĩ lui tới kia, trên mặt chợt lóe qua âm hiểm. Bắt đầu vì hai cái đồng bọn bày mưu tính kế.
--------------------------
Không lâu trước đó, Huyết Minh cũng đã xuất hiện ở lối ra vào. Bởi vì nơi đây không thiếu kỳ nhân dị sĩ, nên phục trang của hắn cũng không quá mức chọc người chú ý. Bởi vì dù sao, chỉ cần là người thì đều sẽ có một mặt không muốn bị người khác biết đến. Mà khi làm những việc này, đem mặt che kín cũng rất là bình thường.
Nhưng, ngay khi Huyết Minh chuẩn bị đi vào trong sơn lâm. Thì không biết từ chỗ nào lại xuất hiện ba người không ngừng tiếp cận hắn. Trên mặt mang theo nụ cười thiện ý, bao gồm hai nam một nữ :"Vị tiểu huynh đệ đây, xin dừng bước."
"Các vị là?" Bởi vì trên mặt đã có bảo hộ, nên Huyết Minh cũng vô cùng thoải mái ngẩng đầu, giọng điệu nảy sinh hoài nghi. Nhưng bởi vì cách một lớp mặt nạ, nên ba người đối diện cũng không có nhìn thấy nụ cười tủm tỉm của Huyết Minh.
Mặc dù giọng nói của Huyết Minh đã cố tình làm khàn đi, nhưng sự non nớt bên trong vẫn như cũ truyền vào tai của ba người. Khiến cả ba không khỏi len lén nhìn nhau, trong mắt lập lòe tinh quang. Đồng thời, Tiền Hưng Vượng cũng dẫn đầu tiến lên :"Tiểu huynh đệ, ngươi là lần đầu tới đây tầm bảo đi?"
"Làm sao ngươi biết?" Vừa nói, Huyết Minh vừa lùi về sau vài bước, biểu hiện ra trạng thái cảnh giác. Nhưng trên mặt ý cười lại càng thêm nồng đậm. Quả nhiên, sơn lâm như thế này, nơi nơi đều đầy rẫy thị phi a. Nhưng không sao, rất trùng hợp, con người của hắn cũng đặc biệt ưa thích thị phi!
Bộ dạng này của Huyết Minh không chỉ không khiến bọn họ e ngại. Trái lại, lại càng thêm nhiệt tình và thân thiết đứng lên. Trong đó, hình dạng hòa nhã nhất là thuộc về Tô Bạch. Gã còn chủ động đi về phía trước, giọng điệu ấm áp hòa giải :"Tiểu huynh đệ đừng hiểu lầm, chúng ta cũng không có ý xấu, chỉ là nhìn thấy ngươi bộ dạng không mấy quen thuộc nơi đây, cho nên mới đến hỏi thăm mà thôi."
"Vậy sao?" Ngữ điệu dù hồ nghi nhưng cũng đã thoáng buông lỏng, bàn tay nắm lấy chuôi kiếm của Huyết Minh mới hơi nới ra. Giống như đang tự hỏi có nên tin bọn họ hay không.
Nhận ra được Huyết Minh giống như đã tin tưởng đôi chút, Tô Bạch liền rèn sắt khi còn nóng. Trực tiếp đưa ra mục đích đến của mình, nhưng không khiến người nghe cảm thấy quá đột ngột.
"Đương nhiên rồi! Nhưng thật ra, chúng ta đến đây là vì một lý do nữa. Tiểu đội của chúng ta hiện tại vẫn còn thiếu một thành viên, nhưng mời chào xung quanh đến hiện tại vẫn chưa có người đồng ý. Tiểu huynh đệ ngươi nếu đã là tân nhân, thì chắc hẳn là vẫn chưa có đội ngũ đi? Nếu đã vậy, thì tại sao không gia nhập với chúng ta a?"
"Cái này...như vậy không tốt lắm đâu...Ta là từ trong nhà trốn ra, trước giờ vẫn chưa có kinh nghiệm thực chiến...Sẽ làm trễ nải các ngươi...Cho nên, ta vẫn là đi một mình đi." Bị sự nhiệt tình của Tô Bạch làm cho có chút lo sợ, Huyết Minh liền hơi do dự bày tỏ. Nhưng trong lòng lại nghĩ, diễn kịch thôi a, ai làm không được kia chứ? Có lẽ bản thân kẻ này cũng không biết, diễn kỹ mà gã vô cùng tin tưởng, ở trong mắt của hắn là có bao nhiêu tệ hại, cứng nhắc.
[.........] Đúng vậy, nói về diễn kỹ cấp bậc Ảnh đế của ký chủ, hệ thống là thật sự phục tới sát đất.