Huyết Viêm Đế Tôn

Chương 330 - Pháo Hôi Chết Vì Nói Nhiều.

Nhìn thấy Trác Thiên Hạo giờ phút này vẫn như cũ che chở ở trước người của mình. Lâm Nguyệt Thiền chỉ cảm thấy đáy lòng rung động, tràn đầy ấm áp. Không ngờ rằng...dù cho gia tộc bị diệt, nàng vẫn còn có cơ hội cảm nhận đến loại cảm giác này.

"Trác công tử...đa tạ ngươi..."

Vừa nói, Lâm Nguyệt Thiền vừa từ trong lòng ngực lấy ra một khối ngọc bội. Thứ này cũng chính là bảo vật dẫn đến họa diệt môn cho cả nhà của nàng. Hôm nay, nàng muốn huy động thứ này, dù có chết cũng phải bảo hộ Trác công tử an toàn rời đi.

---------------------------

Nhìn thấy một màn này, cùng với giới thiệu vắn tắt của hệ thống, Huyết Minh không khỏi tấm tắc cảm khái. Anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân cứu anh hùng, thật sự là một màn kịch cẩu huyết kinh điển khiến người ê cả răng a. Độc thân cẩu như hắn tỏ vẻ... vô cùng đau mắt.

[..................] Ha hả, ngươi mà là độc thân cẩu thì chỉ có quỷ mới tin!

"Được rồi, tú ân tú ái là phải tao trời đánh. Chúng ta xuống dưới trừng phạt bọn họ thôi." Không biết được hệ thống đang khinh bỉ nhả rãnh, Huyết Minh vỗ nhẹ đầu của Thanh Vũ Cầm, để nó buông xuống dưới.

Lúc này, bốn người bên dưới đang ở trong trạng thái khẩn trương, giương cung bạc kiếm, cũng lập tức phát giác được sự xuất hiện của một người khác. Trong nháy mắt, tất cả ánh mắt đều đồng thời quăng qua đây.

"Kẻ nào?"

"Muốn xen vào chuyện của người khác?"

Nhìn thấy Huyết Minh cưỡi Thanh Vũ Cầm xuất hiện, hai tên hắc y nhân không khỏi tràn đầy nghi kị hỏi. Bởi vì làm sát thủ loại nghề nghiệp này, bọn họ cũng không ít lần gặp qua một số kẻ nhiều chuyện, nhúng tay vào việc của người khác, muốn làm anh hùng. Tỷ như kẻ ngu xuẩn trước mặt này.

Đối diện với hai người bọn họ, Thanh Vũ Cầm vô cùng ngạo khí, ngay cả ánh mắt cũng không thèm quăng cho. Cứ thế bay lơ lửng trên không trung cách mặt đất vài mét. Mà ngồi ở trên lưng của nó, Huyết Minh lại nửa nằm nửa ngồi, một tay chống cằm nhìn xem bọn họ. Mang theo ý cười hòa giải :"Không cần để ý đến ta, các ngươi cứ tiếp tục đi."

Vốn đang lo sợ, nghe được khẳng định từ phía Huyết Minh, hai cái hắc y nhân không khỏi thở phào một hơi. Không phải tới gây sự liền tốt rồi. Bọn họ không nhìn thấu được tu vi của kẻ này, hơn nữa, còn có một đầu Thanh Vũ Cầm đậu ở kia.

Tuy nói yêu thú cấp 6 có thể sánh ngang Kiếm đế cảnh tu sĩ. Nhưng trên thực tế, nếu thật đánh lên. Mười người như bọn họ cũng không đủ một đầu yêu thú cấp 6 nhét kẽ răng. Huống chi còn là yêu thú hệ phi hành.

So với hắc y nhân nhẹ nhõm, hai người Trác Thiên Hạo lại kìm nén hơn rất nhiều. Trong đó, Trác Thiên Hạo một khắc này khi nhìn thấy Huyết Minh, gương mặt không khỏi cứng lại, đôi mắt mở to tràn đầy không tưởng.

"Ngươi người này làm sao lại có thể như vậy được? Rõ ràng có đủ khả năng mà vẫn thấy chết không cứu, ngươi có còn là con người hay không a!" Khác với Trác Thiên Hạo, Lâm Nguyệt Thiền tức giận đến mặt đẹp đỏ bừng. Không quản gì nhiều, bắt đầu phê phán hành vi của Huyết Minh.

Thế nhưng, bị người chê trách, Huyết Minh cũng không tức giận. Mà còn cười khẽ một tiếng mang theo tà tính, huyết đồng dửng dưng nhìn xem nàng :"Không ngờ được một cái nữ nhân như ngươi, đã xấu xí lại còn mắc tật bệnh nữa a. Ngươi là mù hay có chướng ngại thông minh mà không nhìn ra ta là một cái Ma tộc vậy?"

"Để Ma tộc như ta ra tay giúp ngươi, ngươi cho mình là gì rồi? Không buồn nôn hay sao a?"

Trên đời này, Huyết Minh ghét nhất hai loại nữ nhân. Một là thánh mẫu sống, còn hai thì chính là bạch liên hoa. Suốt ngày trưng ra bộ mặt đáng thương, giống như cả thế giới này đều mắc nợ nàng.Cho rằng bản thân là tâm của vũ trụ, nên mọi người đều phải đối xử tốt với nàng.

[ Khoan đã ký chủ, ngươi nói mấy lời này không cảm thấy nhột hay sao a? 'Tiểu hào' của ngươi chính là loại thiết lập nhân vật này mà.] Hệ thống không nhịn được bắt đầu phỉ nhổ.

Trạng thái vô ngôn của hệ thống khiến Huyết Minh không khỏi nhẹ cười, hơi nhướng mày phản bác lại :"Ta nói là ta ghét thể loại nữ nhân đó. Nhưng ta lại có thể làm loại nam nhân như thế a. Ngươi có ý kiến gì?"

[ Không...không có ý kiến.] Đùa sao, ký chủ chính là ba ba a. Nó làm sao dám có ý kiến kia chứ.

Cùng lúc đó, Lâm Nguyệt Thiền dù là rất tức giận, nhưng lại không tìm được lời phản biện. Hơn nữa, ban nãy bởi vì tức giận mà không để ý. Lúc này đây nàng mới chú ý thật kỹ, phát hiện ra kẻ này cư nhiên lại thật sự là Ma tộc!

"Ngươi...Ma tộc khốn kiếp...Ngươi lừa gạt ta!!!"

Nhìn thấy điệu bộ giậm chân nũng nịu của Lâm Nguyệt Thiền, ánh mắt Huyết Minh không khỏi thương hại nhìn xem Trác Thiên Hạo. Vị nam chính này nhìn xem cũng rất anh tuấn, nhưng ánh mắt tại sao lại kém như vậy chứ, đi xem trọng một cái đàn bà điên, đầu óc có bệnh.

"Hai người các ngươi rốt cuộc có giết lên không? Không biết nhân vật phản diện chết vì nói nhiều à?" Lười cùng nữ nhân bị hạn chế về mặt nhận thức này nói tiếp. Huyết Minh liền liếc mắt xem hai tên hắc y nhân kia, hảo tâm nhắc nhở.

Huyết Minh nhắc tới, làm hai tên hắc y nhân mới kịp phản ứng lại. Lập tức cầm lấy đại đao, hung thần ác sát chém về phía hai người Trác Thiên Hạo. Nhưng mục tiêu rõ ràng lại rơi vào trên tấm ngọc bội trong tay của Lâm Nguyệt Thiền.

Lúc này, Trác Thiên Hạo mới từ trong kinh nghi lấy lại tinh thần. Mắt thấy đại đao chém tới, hắn liền vội vàng đem Lâm Nguyệt Thiền che chở ở sau lưng. Bản thân lại nâng lên trường kiếm, muốn thi triển kiếm chiêu đón đỡ.

Đúng vậy, Lâm Nguyệt Thiền chỉ là một cái phàm nhân, ngay cả nửa điểm tu vi cũng không có. Chỉ là, nàng trời sinh dị năng, có thể xem như một cái Thần y tái thế. Năng lực trị thương vô cùng kinh khủng. Đó cũng là lý do vì sao cả hai có thể bình an một đường tránh khỏi truy sát đi đến đây.

**Aizz, Lâm Nguyệt Thiền thật là đáng thương a. Tưởng mình là nữ chính ngôn tình, nhưng thật ra lại là nữ phụ đam mỹ.

**Ta cứ tưởng là mạng 4G bị sao. Nhưng không ngờ lý do là vì trang truyện yy bị lỗi a.

Bình Luận (0)
Comment