Huyết Viêm Đế Tôn

Chương 394 - Trần Gia Bị Diệt?

Đúng lúc này, một bàn tay nhỏ nhắn lại vươn tới trước mặt Huyết Minh. Trong tay nàng cầm một chiếc khăn tay, giọng nói nhu nhu, mang theo thẹn thùng :"Tiểu cung chủ, nếu người không ngại, thì...thì..."

Mặc dù đối phương vẫn chưa nói được trọn câu, nhưng Huyết Minh cũng đã hiểu được ý tứ trong đó. Vì vậy, hắn cũng không ngẩng đầu, chỉ cảm kích nhận lấy khăn tay.

Nhìn thấy Huyết Minh tiếp nhận khăn tay bản thân đưa, Hạ Vi ngay lập tức liền vui vẻ quên trời quên đất. Đồng thời lại mang theo cảm tạ khẽ nhìn sang Vệ Tiếu Điệp đang ngồi bên cạnh. Nếu không phải nàng ấy chỉ dẫn, thì e rằng nàng sẽ không dám đứng dậy bắt chuyện với Tiểu cung chủ rồi.

Lúc này, Huyết Minh đã dùng khăn tay che miệng, nghiêng đầu ho khan. Sau khi ho vài cái, hắn mới ngừng lại, chỉ là khóe mắt có chút ươn ướt, hơi đỏ lên. Đợi khi 'bình phục' lại, hắn mới nhớ đến chiếc khăn trong tay, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Vi :"Vị sư điệt này, đa tạ ngươi. Khăn tay của ngươi rất thơm."

Mặc dù Huyết Minh nói vô cùng tử tế, không xen lẫn một chút sắc tình nào, nhưng hai chữ 'rất thơm' này rơi vào tai Hạ Vi, lại khiến tâm nàng như nai con nhảy loạn. Nhất là nụ cười dịu dàng, sáng lạn như minh nguyệt trên cao kia, lại càng khiến Hạ Vi bất tranh khí mà đỏ mặt. Cúi thấp đầu xuống, nhỏ giọng lí nhí nói :"Không...Không có gì. Nếu người thích...Ta...ta sẽ làm một cái tặng cho người..."

"Vậy thì làm phiền sư điệt rồi. Ngươi tên gì?"

"Không, không có làm phiền. Ta...ta gọi Hạ Vi."

"Hạ Vi? Hạ sư điệt, ngươi rất tốt." Nhẹ giọng lập lại cái tên này, Huyết Minh liền nở một nụ cười tràn ngập ấm áp, giống như dương quang tỏa sáng, chiếu rọi vào lòng người.

Ở phía đối diện, nhìn thấy một màn này, miếng cá đã vào tới miệng của Phó Tử Tranh bất tri bất giác lại trở nên nhạt nhẽo không chịu nổi. Y thử nhai vài cái, nhưng lại cảm thấy chua chát như nhai sáp. Tâm trạng tốt đẹp trong nháy mắt liền rớt xuống đáy cốc, nhìn những món ăn trước mặt này cũng đã không còn hứng thú gì nữa. 'Cạch' một tiếng đem đũa buông xuống.

Phó Tử Tranh vốn cho rằng đây chỉ là động tác vô ý của mình. Nhưng nào ngờ, khi đôi đũa va xuống bàn, không biết vì sao lại tăng lên lực đạo, khiến cho âm thanh truyền đến phá lệ vang vọng. Ngay tức khắc liền khiến những người khác chú ý tới, nhao nhao nhìn sang. Ngay cả Huyết Minh và Hạ Vi cũng vậy.

"A Tranh, đệ làm sao vậy? Đồ ăn không vừa miệng sao?" Thấy vẻ mặt Phó Tử Tranh có phần không tốt, Liễu Ninh Anh cũng đi theo buông đũa. Lo lắng quan tâm hỏi.

Cũng phát giác bản thân vừa mới đã thất thố, Phó Tử Tranh lập tức nghĩ ra cách ứng đối, giống như không có chuyện gì mà cười cười, lắc đầu :"Không phải, ta no rồi. Chỉ là trượt tay mà thôi, không có gì đáng ngại."

Phó Tử Tranh đã nói vậy, đám người cũng không còn cớ gì mà nhìn nhiều nữa, vì thế liền đồng loạt dời đi tầm mắt. Cùng lúc đó, Trác Thiên Hạo cũng từ trong trù phòng bước ra, bưng theo một đĩa điểm tâm đi đến bên cạnh Huyết Minh, vô cùng tự nhiên ngồi xuống. Cũng không dò hỏi liền đem mấy món ăn trước mặt hắn dọn sạch, đặt đĩa điểm tâm xuống.

"Ta biết ngươi không ăn thịt. Cho nên liền bảo trù sư làm mấy món bánh ngọt này cho ngươi. Đây là liên hoa tô, quế hoa cao, bánh ngó sen, bánh đậu xanh, bánh đậu đỏ, đào hoa tô,..."

( Ai mà thích ăn hàng có thể lên search mấy loại bánh này. Đảm bảo nước miếng chảy dài chín dòng sông. Đáng tiếc là trang truyện yy không ghim hình lên được, nên các ngươi phải tự lực cánh sinh rồi.)

Lúc này, ống tay áo đều đã bị Phó Tử Tranh trong lúc vô tri vô giác vò nát. Y cứ vậy liếc nhìn Trác Thiên Hạo bằng nửa con ngươi. Ý lạnh ẩn sâu bên trong, ngay cả chính y cũng không nhận ra được.

"Nghe nói sao? Trần gia đã bị diệt tộc rồi a." Không chú ý tới tiểu động tác của Phó Tử Tranh, uống một hớp rượu, Mục Thanh Ca liền cười hì hì nói. Khiến Triệu Tử Kiều ngồi ở bên cạnh không khỏi lên tiếng hỏi thêm.

"Ồ? Trần gia chính là gia tộc của Trần Tĩnh đi? Làm sao lại bị diệt, chẳng lẽ là gây thù chuốc oán, bị đối phương huyết tẩy trả thù?" Nói nói, ánh mắt Triệu Tử Kiều lại hữu ý vô tình hướng về phía Huyết Minh, lệnh người suy nghĩ sâu xa. Dù sao Huyết Minh và Trần Tĩnh cũng vừa mới có thù với nhau a.

Sự xuất hiện của Huyết Minh, khiến cho một người cao ngạo như Triệu Tử Kiều cảm thấy bản thân bị người xem nhẹ. Chỉ cần nơi nào có Huyết Minh tại, gã liền sẽ không có lúc thành danh. Cho nên, từ trong bản năng, gã đã đem Huyết Minh xem như đối thủ của mình, đối xử với hắn cũng tràn đầy ác ý cùng bài xích.

Cùng ngồi chung một chiếc bàn, bởi vì hai người bọn họ không cố ý đè thấp âm lượng, cho nên, những người khác cũng bị chủ đề này hấp dẫn. Tỷ như Huyết Minh, hắn vừa cắn một miếng liên hoa tô, khi nghe đến Trần gia bị diệt, mặc dù đáy lòng không chút dao động, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ kinh sợ, đánh rơi miếng bánh trong tay :"Cái gì? Trần gia bị diệt? Là kẻ nào tàn nhẫn như vậy chứ?"

Chỉ là Huyết Minh không chú ý tới, lời này của hắn vừa buông xuống, sắc mặt Phó Tử Tranh lại lập tức sa sầm, mi mắt hơi rũ, trong mắt là một mảnh châm chọc, khóe miệng hơi giơ lên nụ cười tự giễu. Tàn nhẫn sao? Đúng là một tiểu bạch thỏ ngây thơ. Y là nóng đầu rồi, nên mới rảnh rỗi đi lo chuyện bao đồng, rốt cuộc còn không được người ta cảm kích. Thật là ngu xuẩn mà.

"Tiểu cung chủ trước hết bình tĩnh đã. Trần gia bị diệt cũng không phải là ngoại nhân gây ra. Nghe nói là chính Trần Tĩnh nổi điên, trong lúc Trần gia gia chủ không chú ý liền hạ độc thủ đem lão giết chết. Bởi vì Trần gia không có ai nghi ngờ Trần Tĩnh cả, nên hắn mới có thể dễ dàng đem một gia tộc mấy trăm người như vậy đồ sát. Nếu không, với thân thể phế nhân đó của hắn, thì đừng nói là diệt tộc, giết một phàm nhân cũng xem như khó khăn."

"Cuối cùng, Trần Tĩnh vẫn là bị người của Bách Nho môn trấn áp. Nhưng trên đường áp giải, hắn đã cắn lưỡi tự sát. Nghe nói là lý trí trở về, quá mức tuyệt vọng mà làm vậy."

Nghe thấy Trần Tĩnh cư nhiên lại tự giết hết người trong tộc của mình. Liễu Ninh Anh liền nhíu lại mày liễu, ngữ khí chán ghét phê bình. Cũng không biết nếu để Trần Tĩnh sống lại, thấy được vẻ mặt của nàng bây giờ thì sẽ có cảm tưởng gì.

"Lúc trước uổng công ta vẫn còn cảm thấy hắn là người tốt. Nhưng nào ngờ, nhân cách của hắn lại dơ bẩn đến vậy. Loại người táng tận thiên lương như hắn nên bị đày xuống 18 tầng địa ngục, vĩnh thế không được siêu sinh!"

**Bị các ngươi kháng nghị quá, nên chương sau sẽ là ngoại truyện có thịt nha. Nhưng thịt này pha lẫn tạp chất, phải đợi các ngươi tự mình chọn lọc ra. Về phần vì sao ta lại nói vậy? Các ngươi tự xem đi rồi biết.

Bình Luận (0)
Comment