"Làm sao? Chẳng lẽ là ta nói sai rồi? Tu Nguyệt cung có Sa Hoa Linh cùng Lam Ly, có thể xem được tương lai, nhìn thấu quá khứ. Hồng Lang dong binh đoàn có Sở Ưu là hậu duệ duy nhất còn sót lại của Ngự thú tộc. Vạn Kiếm tông thì phái ra hai đại cung chủ ra ngoài tìm kiếm. Đến nay tất cả bọn họ vẫn chưa tìm được tung tích nào về Kim Đỉnh Chu Tước cả. Trong đó còn vẫn chưa kể đến các thế lực nhỏ khác cùng với Ma đạo nữa."
"Cho nên, ngươi nghĩ Minh Nhật tông ta có tài cán gì để tìm được Kim Đỉnh Chu Tước trước bọn họ đây?"
Nhìn đến Hồng Đỉnh rõ ràng là vẫn chưa phục, Trác Thiên Hạo liền không nhịn được mà cười một cách khinh miệt. Không chút do dự liền đem sự thất bại của bọn họ toàn bộ đều nói ra, để cho bọn họ không cần hy vọng hảo huyền, biết tự lượng sức mình.
"Lại nói, trước khi chúng ta rời đi Minh Nhật tông, tông chủ đã chia cho chúng ta bao nhiêu đệ tử?"
"...1000"
"Ồ, vậy hiện tại, chúng ta còn lại được bao nhiêu người?"
"...Trái phải tầm 200 người."
Sau khi trả lời xong câu hỏi của Trác Thiên Hạo, Hồng Đỉnh liền lập tức á khẩu không nói gì được nữa. Trong lòng cũng là thẹn đến phát hoảng, chỉ có thể xám xịt mặt mà lui về phía sau, cùng những đệ tử khác của Minh Nhật tông đứng ở cùng nhau.
"Thiên Hạo, đừng châm chọc bọn họ nữa. Ta biết rõ, tâm tình của ngươi so với bọn họ cũng không tốt hơn được bao nhiêu cả."
Người nói là một cái thiếu niên cưỡi ngựa đứng bên cạnh Trác Thiên Hạo. Khác với gương mặt bình phàm mang theo vẻ kiêu ngạo của Trác Thiên Hạo, thiếu niên này có một dung mạo vô cùng tinh xảo, cho người ta một loại cảm giác ôn hòa, nhã nhặn, dễ dàng đối với hắn sinh ra hảo cảm.
Nhìn thấy Trác Thiên Hạo rõ ràng là còn muốn gây sự với Hồng Đỉnh, Ôn Văn liền có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu nói ra. Tính cách của Trác Thiên Hạo chính là như vậy, mặc dù lòng dạ không xấu nhưng lại thích đâm chọc người khác.
Hắn nghi ngờ, nếu không phải Trác Thiên Hạo là Thánh tử của Minh Nhật tông, hắn ta nhất định là đã bị người ta đánh chết từ rất lâu rồi...đi?
"Hừ, ai khó chịu kia chứ? Cũng chỉ là một con Thánh thú Kim Đỉnh Chu Tước thôi mà. Bản Thánh tử là vẫn chưa đem nó để vào mắt đâu."
"Tốt tốt, là ngươi không thèm đếm xỉa đến nó. Được chưa?"
Đợi khi Ôn Văn đem Trác Thiên Hạo hống đến vui vẻ trở lại, Hồng Đỉnh cùng chúng đệ tử của Minh Nhật tông mới không nhịn được mà giơ tay lau mồ hôi trên trán.
Mẫu thân a, tiểu ma đầu này rốt cuộc cũng không tiếp tục nổi điên nữa rồi.
----------------------------
Mà lúc này, Huyết Minh là đang đi dọc theo hạ lưu của của con suối để đi về phía thượng nguồn.
[ Ký chủ, cứ đi dọc theo bờ suối thẳng về phía trước 300m, phía sau thác nước có một cái sơn động lớn vô cùng an toàn.]
"Hệ thống a, xem ra ngươi cũng không có vô dụng như ta đã từng nghĩ. Ân, ngoại trừ ăn hại ra, ngươi sẽ còn biết chỉ đường."
[...........] Hệ thống giận dỗi không muốn quan tâm đến ký chủ nữa. Đây cũng là ký chủ lấy sinh mạng ra để bức nó nên nó mới phải tìm nơi trú thân cho ký chủ a. Cũng không phải là nó tự nguyện đâu.
#Ký chủ nhà ta một lời không hợp liền sẽ đòi sống đòi chết là bệnh gì a. Online chờ, rất gấp.
Đi được một khoảng thời gian nữa, Huyết Minh liền đã nghe thấy được tiếng nước chảy róc rách ở bên tai. Xem ra, hắn cũng đã sắp đi đến thượng nguồn rồi.
Vì thế, hắn liền đưa tay kéo lại mũ chùm đầu của mình, đem cơ thể che giấu ở bên dưới lớp áo choàng. Bởi vì không muốn tốn kém Điểm phản diện nên hắn đã không phục dụng Hóa Nhân Đan. Cứ thế liền trực tiếp để cho ma khí lan tỏa ra bên ngoài. Cũng không lo sợ kẻ khác sẽ biết hắn là một cái ma tộc.
Thế nhưng, đi đến càng gần thượng nguồn, bên tai của Huyết Minh liền càng thêm văng vẳng một tiếng ca yêu mị như yêu như ma. Phảng phất như muốn đem linh hồn cùng dục vọng của hắn đều câu ra bên ngoài. Thế nhưng, lúc này đây, chỉ thấy áp suất không khí quanh thân của Huyết Minh bỗng dưng liền càng ngày càng trở nên thấp đi.
[ Ặc, ký chủ, phía trước là một cái nữ chính của Nhan Mạc Oa...] Cảm nhận thấy tâm trạng của ký chủ giống như lại càng thêm tồi tệ, hệ thống liền lập tức cuống quýt mà nói ra.
[ Hệ thống cũng chỉ là muốn cho ký chủ có cơ hội để làm thêm nhiệm vụ mà thôi. Xin ký chủ ngàn vạn lần đừng tức giận...]
"A...Vậy sao? Cho nên ngươi là cố tình đem ta dẫn đến chỗ này?"
Để lại một câu nói không vui không buồn, Huyết Minh liền lập tức yên lặng không nói gì nữa. Thế nhưng, bước chân lại càng thêm nhanh chóng đi về nơi phát ra tiếng ca kia.
Trong thời gian đi đường nãy giờ, cảm giác bủn rủn khi nãy cũng đã vơi đi rất nhiều. Linh khí cùng Ma khí của hắn cũng đã theo thời gian dần dần hồi phục lại gần nửa. Muốn đối phó với một ít con mồi thì vẫn được xem là dư sức.
----------------------------
Mà lúc này, ở thượng nguồn, bên dưới thác nước có một hồ nước vô cùng lớn. Nước suối trong vắt có thể nhìn thấy được cảnh vật ở dưới đáy hồ. Bên trong lòng hồ cũng nhấp nhô phủ đầy những hòn đá có lớn có nhỏ không đồng đều, tạo thành khung cảnh thiên nhiên vô cùng thoải mái mỹ lệ.
Thế nhưng, làm cho người ta kinh ngạc nhất chính là, ở giữa hồ nước lúc này đang ngồi một cái nữ nhân. Gương mặt xinh đẹp như yêu cơ, phảng phất như có thể câu hồn đoạt phách của người nhìn. Mái tóc đen dài được xõa trên mặt nước, da trắng như tuyết, cơ thể phập phồng quyến rũ, hoàn toàn có thể đem tinh khí của nam nhân đều hút khô.
Lúc này, nàng đang liên tục ở trên cơ thể kỳ cọ qua lại, trong miệng cũng xướng lên một khúc ca xa lạ nhưng lại phá lệ đi vào lòng người. Giống như ma âm, dễ dàng có thể đem dục vọng cùng một mặt xấu xí nhất ở trong lòng của người nghe đều câu ra ngoài.
"Tiện nhân Lam Ly đó."
Thế nhưng, bỗng dưng tiếng ca của Sa Hoa Linh liền lập tức dừng lại. Chỉ thấy gương mặt diễm lệ của nàng cư nhiên lại thoáng vặn vẹo mang theo điểm tàn ác. Phảng phất như vô cùng tức giận mà đập mạnh tay vào trong nước, khiến cho nước văng tung tóe khắp nơi. Trong miệng cũng liên tục lầm bầm lầu bầu mà mắng chửi.
**Xin chân thành vì Sa Hoa Linh đốt ba cây nhang...
--Hệ thống : Xin chân thành vì nữ chính đại nhân đóng góp thêm hai ngọn nến...
--Chúng diễn viên : 1 phút mặc niệm, bắt đầu...