Lúc đó, ta gặp lại đồng học của mình. Trong đám người bọn họ còn có cả Trương Kiệt - người đồng học đã từng được ta giúp đỡ tiền để cứu bà ngoại.
Bây giờ đây, ta rất muốn một lần nữa dung nhập vào thế giới con người. Ta không muốn chấp nhận việc bản thân đã trở thành một con tang thi...
Vì thế, khi bọn họ ngỏ ý mời ta đi cùng bọn họ. Ta đã không chút do dự gật đầu đồng ý.
Mặc dù đã trở thành tang thi nhưng ngoại hình của ta vẫn như cũ cùng trước kia không thay đổi. Chỉ là làn da lại càng thêm trắng bệch như bị bệnh mà thôi.
Một đường này, bình yên không có chuyện gì.
Thế nhưng, xe của bọn họ bỗng dưng lại bị tang thi triều vây quanh. Ngay khi xe sắp bị tang thi triều đuổi kịp, Trương Kiệt một giây trước vẫn còn cùng ta nói nói cười cười, một giây sau liền đã chính tay đem ta đẩy khỏi xe. Làm mồi nhử cầm chân tang thi triều.
"Xin lỗi..."
Đây chính là hai chữ cuối cùng mà Trương Kiệt nói với ta.
Không biết tại sao, khi nhìn đến chiếc xe đang biến mất cùng với đám tang thi đang tự động tránh né ta kia. Ta bỗng dưng lại có cảm giác vô cùng giễu cợt...
Đi bộ dọc theo đường lớn, ta rất nhanh đã tìm được con hẻm nhỏ dẫn vào nhà mình. Vừa đẩy cửa bước vào, ta đã trực tiếp bị mùi máu tươi bên trong truyền ra làm cho cứng đờ người lại...
Chỉ thấy từ cửa lớn bắt đầu, máu tươi bắt đầu kéo dài trên sàn nhà dẫn ra sau bếp...
'Ngoàm...'
Âm thanh nhai nuốt này, ta cảm thấy cả người thật lạnh, cơ thể đang từng chút, từng chút một run lên.
"Aaaaaaa..."
Hét lên một tiếng tràn đầy phẫn nộ, ta liền trực tiếp nắm lấy cây búa chặt củi đang đặt ở góc tường kia hướng về phía trước lao đến.
Chỉ thấy lúc này, có một con tang thi đang ôm lấy thi thể của mẹ ta nhai ngấu nghiến. Mà con tang thi này cũng không ngoài kẻ khác, chính là cha ta...
"Tại sao? Tại sao? Lúc còn là nhân loại, ngươi hành hạ bà còn chưa đủ hay sao? Lúc trở thành tang thi rồi tại sao ngươi vẫn đem bà giết chết, muốn ăn thịt của bà..."
"Tại sao? Tại sao a? Ta giết ngươi!!!!"
'Rống...'
Ta hối hận, hối hận bản thân trước kia vì sao không đem ông ta giết chết. Hai mươi năm từ trong tù trở ra, ta có lẽ vẫn như cũ là một trang hảo hán. Chí ít mẹ ta sẽ không phải chết như thế này.
Không biết có phải là do cảm xúc của ta quá không ổn định hay không. Chỉ thấy thiên ngôn vạn ngữ phẫn nộ của ta đến khi ra khỏi miệng cư nhiên lại biến thành tiếng gào rống phi nhân loại.
Nhìn đến con tang thi kia đã bị ta đập đến nát bấy, ta cũng không có cảm giác vui vẻ gì mà chỉ biết ôm đầu ngồi khóc.
'Ô ô...'
Nước mắt của ta lăn xuống như thác đổ, thế nhưng, lòng của ta lại càng đau hơn...
Ta đã không còn là con người nữa, ta chỉ là một con quái vật đáng ghê tởm. Bởi vì...khi nhìn đến thi thể bị cắn nát của mẹ ta, ta cư nhiên lại sinh ra cảm giác đói khát. Ta không phải là người a...
"À, cái kia, cậu có sao hay không?"
Lúc này, có một bàn tay ấm áp đang nhẹ nhàng xoa đầu ta.
Đó là một cô gái có gương mặt xinh đẹp mang theo vẻ tinh khiết như thiên thần. Giọng nói cũng mang theo sự ấm áp giống như thái dương, xua tan đi sự u tối trong thâm tâm ta...
Vốn dĩ, ta còn cho rằng nàng có khi đã nhìn thấy gì đó, phát hiện ra ta là tang thi. Thế nhưng, khi nhìn đến ánh mắt chân thành của nàng, ta liền lập tức gạt bỏ đi suy đoán mà lựa chọn tin tưởng vào đôi mắt của mình.
Nàng, gọi là Triệu Tử Hi.
Sau khi đem thi thể của mẫu thân chôn cất, ta liền theo sau Triệu Tử Hi. Bởi vì nàng nói với ta, muốn mang ta đem về căn cứ người sống sót.
Khi đó, trong đầu ta liền ánh lên ngọn lửa hi vọng, hi vọng một lần nữa có thể hòa nhập vào thế giới con người.
Trên hành trình này, chúng ta hoàn toàn suôn sẻ đi thẳng đến căn cứ. Bởi vì, bất kể là loại tang thi nào đi nữa chỉ cần nhìn thấy ta thì cũng đều sẽ tránh đường.
Đến căn cứ, ta mới phát hiện ra được, ta là tự chui đầu vào rọ.
Bởi vì lúc này, xung quanh ta là một đám dị năng giả, bọn họ không cần tốn quá nhiều công sức thì đã vô cùng nhẹ nhàng đem ta bắt được.
"Tiểu Minh a, thật sự xin lỗi. Ta biết ngươi mặc dù là tang thi nhưng vẫn như cũ giữ lấy tư tưởng của loài người. Cho nên, cống hiến của ngươi sẽ là một thứ vô cùng quan trọng để cứu giúp cả nhân loại..."
Khi đó, ta chỉ là một mặt đờ đẫn nhìn Triệu Tử Hi.
Mặc dù ta hoàn toàn đối nàng không có tình yêu nam nữ gì cả. Thế nhưng, ta thật sự xem nàng là bạn, là người thân...
Và rồi, không biết là vì cứu giúp nhân loại hay là vì lợi ích của bản thân mình. Nàng quyết định bán đứng ta...
Mỗi ngày, ta mỗi ngày đều bị người đặt lên bàn giải phẫu, giống như là một cái súc sinh tùy người mổ xẻ...
Mặc dù ta không biết đau, nhưng cảm giác khi trơ mắt nhìn nội tạng hay da thịt của bản thân bị người kéo ra ngoài thì cũng không phải là cảm giác tốt đẹp gì.
Ánh mắt của những nhà khoa học này khi nhìn ta đều giống như nhau mang theo vẻ khinh miệt cùng điên cuồng.
Bởi vì phát hiện được năng lực tái tạo kinh khủng của ta, bọn họ thường xuyên đem các bộ phận trên cơ thể của ta tháo ra, rồi bắt đầu bật đồng hồ để tính thời gian cần bao lâu để chúng mọc lại.
Theo thời gian dần trôi, ta đã không còn biết được bản thân đã ở trong phòng thí nghiệm này được bao lâu rồi.
Ta chỉ biết, theo lời bọn họ. Trương Kiệt cùng Triệu Tử Hi đã trở thành vợ chồng với nhau. Không những vậy, Trương Kiệt còn được người đề bạc lên làm lãnh đạo của căn cứ.
Mà ta, đã làm một cái vật mẫu suốt 2 tháng.
Thế nhưng, ông trời có lẽ cũng đã không tuyệt đường của ta.
Sau khi thực hiện xong thí nghiệm, đám nhà khoa học này cư nhiên lại quên đem ta khóa lại. Mà nhờ đó, ta cũng thành công trốn thoát khỏi căn cứ. Nhưng tình trạng cũng không tốt được đi nơi nào...
Ta nằm trên mặt đất phía trong con ngỏ nhỏ, trên người đều là máu tươi giàn giụa. Ngay cả di động một chút cũng đều không làm được.
Hai cánh tay của ta đều đã bị lôi điện làm cháy khét, chân phải lại bị phong nhận cắt đứt ngang đầu gối. Ngực cùng bụng cũng đều bị súng ống bắn thành cái sàn...
Ba ngày ròng rã nằm hấp hối trên đất, cơ thể của ta rốt cuộc cũng đã tái tạo gần xong.
"Ca ca, ăn..."
Lúc này, chỉ thấy bên người của ta bỗng dưng lại xuất hiện một vật. Là màn thầu, một chiếc màn thầu dính đầy bùn đất. Bất tri bất giác, ta lại đưa tay đem nó nắm lấy...
Nhất là khi nhìn đến người đưa nó, sóng mũi của ta liền lập tức cay xè...
Đó là một đứa bé gái rất nhỏ chỉ khoảng 5 tuổi, đôi mắt mù lòa không nhìn thấy gì. Gương mặt gầy gò lấm lem bùn đất, quần áo rách rưới không chịu nổi. Nhưng quan trọng nhất là, đứa trẻ này, bị si ngốc.
"Tại sao...lại cho ta?"
Bởi vì nhiều năm không nói chuyện, giọng nói của ta đã trở nên khô ráp như giấy nhám. Vô cùng khó nghe.
"Ca ca...người tốt...Bồng Bồng...cho...ca ca."
Đối diện với ta, đứa bé này chỉ ngây ngô mà cười. Thế nhưng, ta lại có một chút vui mừng. Đứa bé này, nói ta là người tốt.
Vì thế, ta liền theo nó trở về 'nhà', đó là một căn hầm trú vô cùng cũ kĩ, bốc lên mùi ẩm mốc khó ngửi. Đồ ăn quý giá nhất ở đây cũng chính là cái màn thầu vừa cho ta...
Mà bình thường, thứ mà Bồng Bồng ăn cư nhiên lại chính là chuột cùng gián.
Vì thế, mỗi ngày ta đều đi ra ngoài tìm thức ăn về cho Bồng Bồng. Sau đó lại cùng nó chơi trò chơi, cho nó quần áo đẹp cũng như nước sạch dùng để tắm rửa.
Ta nghĩ, nếu có thể sống một cuộc sống bình yên như vậy, ta nguyện ý.
Thế nhưng, ta có lẽ là đã xem nhẹ sự trớ trêu của ông trời dành cho ta rồi.
Bởi vì, tâm tính thanh mẫu của ta lại một lần nữa cho ta nhìn thấy báo ứng...
**Bởi vì loại ngoại truyện thế này phải đọc một lần mới hay nên Nhóc mới đem thời gian đăng dời thành cùng lúc.