Hai huynh đệ Lãnh Hàn lúc này có thể nói là bị dung mạo của Huyết Minh làm cho kinh diễm đến rồi. Căn bản chính là đẹp đến không thể diễn tả được thành lời.
"Hai người các ngươi mỗi người cầm lấy một cái hộ phù này, chúng có thể giúp các ngươi thu liễm được ma khí. Nhưng là, nhớ kỹ tuyệt đối không thể để nó rời thân, biết chưa?"
Vừa nói, trong tay của Huyết Minh liền xuất hiện hai chiếc túi gấm màu đỏ vô cùng tầm thường, căn bản là không khác những chiếc túi thơm khác một chút nào cả. Nếu nhìn kỹ thì dường như cách thêu cùng loại vải lại càng thêm thô ráp hơn rất nhiều.
"Nếu các ngươi bại lộ thân phận ma tộc thì hậu quả là gì, các ngươi có lẽ là sẽ tự mình đoán được rồi chứ?"
Huyết Minh vừa nói liền vừa dùng một loại ánh mắt mang theo lạnh lùng mà nhìn bọn họ. Hắn tin rằng hai cái thiếu niên này cũng không phải là người ngu ngốc. Nhưng là, nếu bọn họ vô dụng đến mức bị người khác phát hiện ra, hắn nhất định sẽ trảm thảo trừ căn.
"Công tử, người cứ yên tâm đi. Trừ phi kẻ đó đem ta lột sạch, nếu không..."
Nghe thấy lời này của Huyết Minh, Lãnh Kỳ liền không dám khinh thường mà ghi nhớ trong lòng. Nhưng là ngoài miệng thì vẫn vô cùng tinh nghịch mà mở miệng trêu đùa. Làm sao đây a, tính cách của y vốn dĩ chính là vậy mà.
"A Kỳ."
Lãnh Hàn thấy vậy liền lập tức lạnh mặt mà quát Lãnh Kỳ một tiếng. Sau đó, y mới chậm rãi đem túi gấm cất vào trong lòng. Kính cẩn mà chấp tay hướng về Huyết Minh thề thốt.
"Lãnh Hàn tuyệt sẽ không làm công tử thất vọng, trừ khi là thịt nát xương tan, nếu không ta sẽ không để lộ ra thân phận của mình."
Lời nói của Lãnh Hàn vừa dứt, Huyết Minh liền không chút để ý mà vỗ vỗ vai của y. Nhưng trong lòng của hắn cũng không tin huynh đệ bọn họ một chút nào cả, nói đúng hơn là, ngoại trừ bản thân hắn ra, hắn liền sẽ không tin được kẻ nào khác nữa.
Nhìn thấy bọn họ đều đem túi gấm cất đi xong, Huyết Minh mới từ trong không gian lấy ra Hóa Nhân Đan vừa mới đổi được kia rồi bỏ vào miệng.
Phút chốc, ngoại hình của hắn cũng đã nhanh chóng thay đổi. Mái tóc màu trắng đã biến trở về thành màu đen nhánh, một đôi huyết đồng cũng phủ lên một màu xám đen vẩn đục không có một tia ánh sáng.
Nhưng điều kỳ lạ là, mặc dù đôi mắt đã nhìn như mù lòa nhưng Huyết Minh vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ như bình thường.
"Công tử, dung mạo của người..."
"Sau này, nếu không cần thiết thì đừng hỏi quá nhiều, đây là quy tắc."
Có chút kinh ngạc mà kinh hô lên một tiếng, sau đó Lãnh Kỳ đã lập tức che miệng lại. Nhanh chóng giơ lên hai ngón tay tỏ vẻ cam kết khi nghe thấy lời nói này của Huyết Minh. Y nhất định sẽ không cãi lời a, công tử nói cái gì thì cũng đều đúng cả.
------------------------------
Từ trong hồi ức tỉnh lại, Huyết Minh liền cưỡi ngựa dừng chân ở trước cửa của quán trọ Hỷ Lai. Vừa bước xuống từ trên lưng ngựa, bên trong Hỷ Lai khách sạn liền xuất hiện một cái tiểu nhị vẻ mặt tươi cười mà chạy đến.
"Ba vị khách quan đây là muốn ở trọ hay là muốn vào nghỉ ngơi một lát?"
Nhìn thấy khí chất xuất trần trên người Huyết Minh, tên tiểu nhị này liền càng thêm ân cần mà hỏi han. Đôi mắt lại không nhịn được mà nhìn trộm Huyết Minh một chút, hắn đúng là người đẹp nhất mà gã từng nhìn thấy từ lúc sinh thời đến giờ mà.
"Vị tiểu ca này, chúng ta là người từ nơi khác đến muốn ở trọ vài hôm. Xin nhờ ngươi giúp đỡ chăm sóc cho mấy con ngựa này của ta một chút."
Huyết Minh mỉm cười mà từ trong tay áo lấy ra một khỏi bạc đưa cho tên tiểu nhị này. Thấy vậy, gã lại càng thêm vui sướng mà liên tục vâng dạ. Hôm nay gã đúng là may mắn a, vừa gặp được một mỹ nam tuyệt thế, lại còn vừa được tiền thưởng. Cho dù nằm mơ gã cũng có thể cười tỉnh được rồi.
"A Hàn, A Kỳ, hai người các ngươi cứ cầm lấy ngân lượng này mà đi vui chơi một chút đi. Nếu có thấy việc gì bất bình thì cứ ra tay tương trợ."
"Sau đó liền mua vài túi gạo đi khắp Vân Lan thành, thấy người nào nghèo đói thì cứ phát cho bọn họ đi. Còn có, cố gắng lập quan hệ tốt một chút với bách tính cũng như bổ khoái có biết không?"
Câu nói tiếp theo là được Huyết Minh nói với âm lượng chỉ đủ để cho huynh đệ Lãnh Hàn nghe thấy. Mà hai người bọn họ mặc dù không biết công tử nhà mình là muốn làm gì, nhưng vẫn vô cùng cung kính mà cầm lấy ngân lượng rồi rời đi.
[......] Ký chủ nhà nó không có khả năng làm việc tốt như vậy, nhất định là có âm mưu gì đó.
Lúc này, Huyết Minh mới chậm rãi bước vào trong cửa của quán trọ, mặc dù đôi mắt bị vải trắng bịt lại không nhìn thấy gì nhưng bước chân của hắn vẫn như cũ trầm ổn hữu lực như người bình thường.
[ Ký chủ, che mắt lại như vậy thì làm sao đi đường được a? ] Khi khổng khi không lại đi che mắt lại làm gì kia chứ.
"Tại sao lại không đi đường được? Kiếp thứ 17, ta chính là một tên sát thủ bị mù a."
Huyết Minh bất động thanh sắc mà trả lời hệ thống, mặc dù mắt không nhìn thấy nhưng hắn vẫn còn có tai và mũi, còn có sự cảnh giác cùng linh cảm mà hắn đã rèn luyện được trong suốt thời gian mười mấy kiếp qua.
Ở giữa tầng một của quán trọ bây giờ đang ngồi một đám người, trên vai hay thắt lưng đều mang theo đao kiếm, vừa nhìn liền biết đây là người tu luyện không dễ chọc vào.
Lúc này, bọn họ đang cùng nhau đối ẩm, tiếng cười nói sang sảng vang lên ầm ĩ cả quán trọ nhưng cũng không có ai dám phàn nàn điều gì. Tất cả lúc này cũng đều có thể tránh thì tránh, không ai dám lại gần đám tu sĩ hung thần ác sát này.
"Các vị đại ca đây, tiểu đệ là người từ xa mới đến, có thể hay không ngồi cùng bàn với các vị đây?"
Nghe thấy âm thanh lạnh nhạt như tiếng suối trong phát ra này, những tu sĩ này cũng đều dừng nói cười lại mà đưa mắt nhìn sang. Sau đó, trong mắt mỗi người đều lóe lên kinh diễm.
Nhưng là, sau khi tỉnh táo lại, bọn họ cũng đều đồng loạt di dời mắt. Bởi vì người đến có khí chất quá mức xuất trần, phảng phất như không thuộc về thế giới này, không vướng khói lửa nhân gian. Cho người ta cảm giác nếu nhìn hắn một chút nữa cũng đã là một loại tội ác.
"Được a, vị tiểu đệ này cứ ngồi đi. Đừng chê chúng ta là một đám mãng phu là được rồi."
"Đúng a, đúng a, mau ngồi đi."
Người ta thường nói, không ai có thể đưa tay đánh mặt một người đang tươi cười với mình, nhất là khi người này còn có mỹ mạo thịnh thế. Không những vậy, hắn lúc này lại còn biểu hiện đến vô cùng bình dị, ôn hòa, khiến người ta không thể nhịn được mà sinh ra hảo cảm với hắn.
*Cảm ơn bạn Minhhell đã ủng hộ cho mình nhé.