Nghe thấy tiếng gọi ôn hòa này, Hứa Tiểu Đoá liền khẽ xoay người nhìn sang. Chỉ thấy đó là một phụ nhân trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp, y phục cũng là kim quang lấp lánh. Tràn đầy quý khí cùng sang trọng.
"Nghĩa mẫu, người làm sao vậy?" Nhìn thấy Khiết Tử Tịnh đang mang vẻ muốn nói lại thôi đi về phía mình. Hứa Tiểu Đóa liền bất động thanh sắc mà hỏi.
Liếc nhìn nàng, Khiết Tử Tịnh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài 1 hơi. Bà chính là phu nhân của chủ nhân địa phủ này, cũng tức là Diêm Vương - Diêm Thừa Ngạo. Mà Hứa Tiểu Đoá là nghĩa nữ do bà thu nhận được vào vô số năm về trước.
Còn nhớ, khi lần đầu tiên bà nhìn thấy nàng. Nàng là một mặt đờ đẫn tràn đầy u thương cùng không cam lòng mà giống như một cái nữ nhân điên. Chạy loạn khắp cả địa phủ, gặp ai cũng đều sẽ bắt lấy mà hỏi :"Phu quân của ta đâu?"
Sau đó, khi bà từ trong sổ sinh tử nhìn đến cuộc đời của nàng, bà liền không khỏi cảm động khôn cùng mà quyết định nhận nàng làm nghĩa nữ. Thậm chí còn đồng ý cho nàng đầu thai trước thời hạn, một lần nữa làm người.
Khi đó, nàng không những không có nửa điểm vui vẻ mà chỉ dập đầu cầu xin bà. Nàng chỉ muốn để 3 hồn 6 phách của mình đi đầu thai, còn lại 1 phách thì vĩnh thế đều sẽ làm công cho địa phủ. Chỉ mong Diêm Vương giúp nàng tìm kiếm tung tích của phu quân nàng.
Đương nhiên, việc nàng tự động xin đi bán canh Mạnh Bà thì vẫn còn có 1 lý do nữa. Nàng muốn đứng trước cầu Nại Hà chờ đợi một ngày phu quân của nàng đi qua. Huyên náo đến mức địa phủ cũng tạo ra một khúc hát từ già đến trẻ, ai ai cũng đều biết.
"Nữ nhân ngốc, nữ nhân ngốc.
Từ vạn năm trước đến vạn năm sau
Nàng bán canh Mạnh Bà, mỗi ngày đều ngắm nhìn đường âm ti.
Chờ đợi phu quân của mình đi qua.
Có người hỏi, phu quân nàng là ai?
Không ai biết, không ai biết.
Hắn có tồn tại hay chỉ là một ảo cảnh?
Ngoài nữ nhân ngốc, không ai biết..."
Đúng như khúc hát này nói, Hứa Tiểu Đoá đã ở đây chờ đợi phu quân của nàng hơn 10 vạn năm qua. Nhưng rốt cuộc, người mà nàng muốn chờ, cũng chưa từng xuất hiện.
Từ trong suy tư hồi phục lại, Khiết Tử Tịnh sau một phút giày vò rốt cuộc cũng là mở miệng nói ra :"Tung tích của phu quân ngươi, tìm được..."
Nhắc tới phu quân của Hứa Tiểu Đoá, Khiết Tử Tịnh liền không khỏi sinh ra lo lắng. Theo lời của Diêm Thừa Ngạo, phu quân của nàng chính là Thiên sát cô tinh chuyển thế, không những vậy còn mang theo vận mệnh Thất sát tinh. Chính là mệnh cách vô cùng âm tàn, ai ở cạnh hắn, kẻ đó liền sẽ không có kết quả tốt. Nhẹ thì diệt gia, nặng thì diệt thế. Chính là tai hoạ không nên được sinh ra trên cõi đời này.
Thế nhưng, đối với sự lo lắng của Khiết Tử Tịnh, Hứa Tiểu Đoá là hoàn toàn không quan tâm tới. Lúc này, nàng đã trực tiếp rơi vào trong vô tận vui sướng. Làm sao có thể lo nhiều như vậy được :"Nghĩa mẫu, chàng ở đâu?"
"Aizz, hắn đã xuất hiện ở trên Đại thế giới. Về tình hình cụ thể thì nghĩa phụ của ngươi cũng không có đủ khả năng để biết được. Chỉ biết, hậu kiếp của ngươi cũng là đang ở đó. Còn sẽ cùng hắn có một đoạn nhân duyên thoáng qua."
"Nghĩa phụ ngươi cũng bảo ta chuyển lời cho ngươi. Đi báo mộng cho hắn một chuyến đi, sau đó liền đem hắn quên. Hắn đã luân hồi qua 18 kiếp, rất sớm liền đã quên đi ngươi. Nghiệt duyên đến đây cũng đã nên tàn rồi. Buông tay đi."
Nghe thấy lời này của Khiết Tử Tịnh, tâm trạng đang vui sướng của Hứa Tiểu Đoá cũng liền đi theo lạnh lẽo lại. Nhưng khóe môi của nàng vẫn như cũ đang chậm rãi câu lên. Có lẽ do nhiều năm không cười, chỉ thấy nụ cười này của nàng là vô cùng cứng đờ. Nhưng lại khiến cho Khiết Tử Tịnh trực tiếp ghé mắt.
"Nghĩa mẫu. Ngươi không hiểu. Ta cũng đã từng nghĩ, có một ngày ta sẽ quên đi chàng. Nhưng là...không thể a, sau ngàn vạn năm trôi qua. Mỗi một ngày, ta liền phát hiện bản thân giống như là đang yêu chàng nhiều hơn một chút."
"Ta nhớ giọng nói của chàng, thói quen của chàng, ánh mắt của chàng..."
Sóng mũi cay xè, Khiết Tử Tịnh liền không khỏi bất lực mà nhỏ giọng hỏi :"Tiểu Đóa a, hắn rốt cục là có điểm nào tốt để ngươi một lòng một dạ với hắn như vậy chứ?"
Khiết Tử Tịnh nhớ rằng, không biết bởi vì lý do gì, chi tiết về cuộc đời của Huyết Minh cũng không có được ghi trong sổ sinh tử. Nhưng là, số người bị kẻ gọi là Huyết Minh này giết chết căn bản là nhiều đến không thể tính toán được. Cho dù là ít nhất cũng là đều không đếm được trên đầu ngón tay.
Một nam nhân như vậy, rốt cuộc có điểm nào hơn người để Lý Tiểu Đoá đối với hắn si tình như vậy?
"Phu quân ta, chàng không có một chỗ tốt nào cả. Chàng chỉ là một kẻ lừa đảo, nói dối, không hề đáng tin cậy. Một kẻ thua cuộc luôn tràn đầy những suy nghĩ xấu xa ở trong đầu."
"Chàng là một kẻ tàn ác sống trong nguyên tắc của quỷ, chàng giết người cũng chỉ để thoả mãn sự thích thú của mình."
"Một tên sát nhân âm hiểm, khó đoán. Trong chàng, một chút lương tâm cũng không còn tồn tại. Giống như một đứa trẻ cứng đầu, cố tình đem móng vuốt cùng gai nhọn của mình đưa ra ngoài, giấu đi sự thất bại cùng yếu đuối của mình ở bên trong."
Nói đến đây, Lý Tiểu Đoá liền không nhịn được mà bật cười khúc khích, múc lấy một chén canh Mạnh Bà.
"Nhưng là, nghĩa mẫu a...Ta biết trong suy nghĩ của ngươi, chàng có lẽ chỉ là một tên điên không hơn không kém.
"Nhưng từ lâu, ta đã yêu một tên điên như chàng mất rồi..."
**Cảm ơn bạn Ledat170695 đã ủng hộ LT cho Nhóc nhé. Nếu hôm nay không bạo chương được thì ngày mai Nhóc sẽ bù nha.
**Oa oa, viết xong, vừa buồn lại vừa mắc cười. Thì ra trong mắt của Đoá Đóa, A Minh nhà ta giống như là một đứa trẻ cứng đầu a~ ≧∇≦≧∇≦≧∇≦
**Hiện tại ta đang nghĩ ra hai cái kết cục dành cho cuộc tình giữa HM - ĐĐ - TT. Nhưng nói trước, có lẽ là sẽ SE nha.
**Đồng thời, Diêm Thừa Ngạo và Khiết Tử Tịnh là nhân vật mượn nhờ trong truyện Diêm vương sợ vợ nha.