Huyết Vực Mê Đồ

Chương 36

"Tối hôm qua có phải ta làm ngươi đau hay không?" Inana ủy khuất ôm chặt cậu, "Sao tức giận như vậy."

Anh đào ca ca "Hừ" một tiếng, cam chịu.

"Ta biết sai rồi." Inana đem cậu từ trong chăn ôm ra, "Giúp ngươi bôi thuốc được không?"

Mitchell Rui vẫn tư thái nữ vương, ngẩng cằm không nói lời nào.

Không cự tuyệt chính là đồng ý. Inana lấy ra thuốc mỡ từ trong ngăn kéo, để cậu quỳ ghé lên giường.

Cánh mông căng mọng sờ lên co dãn lại mềm mại, Chuối đệ đệ liều mạng nhịn xuống mới không cầm thú lại lần nữa nhào lên!

"Ông chủ! Mau đến xem! Cảnh nóng siêu cấp luôn!" Dưới lầu truyền đến tiếng kêu của hầu gái.

Inana tâm tình ngứa ngáy cắn răng, trời ạ, lại còn siêu cấp!

"Nhanh lên a." Mitchell Rui bất mãn đung đưa eo, thân thể gầy gò tạo thành đường cong mê người.

Inana máu xông lên đại não, thực dứt khoát hướng xuống dưới lầu rống lên, "Không có hứng thú!"

Mitchell Rui dúi đầu vào gối, đáy mắt có chút ý cười.

"Bọn họ đang thân mật rất nóng bỏng!" Hầu gái chưa từ bỏ ý định.

"Đã nói không có hứng thú!" Inana đem thuốc mỡ trong tay thả lại ngăn kéo, cúi người ôn nhu ôm lấy cậu, "Đỡ chút nào không?"

"Thần tượng ngươi đang ở dưới lầu, không đi?" Mitchell Rui xoay người, dùng ngón trỏ câu cằm hắn lên.

"Không đi!" Inana kiên quyết lắc đầu, "Thủ tục bảo hộ điều thứ nhất, ca ca so với mọi thứ khác đều quan trọng hơn!"

Khóe miệng Mitchell Rui nhếch lên, giống như dụ dỗ mời mọc.

Inana nháy mắt khô nóng, đè trên người cậu không dám động.

"Không cần a?" Mitchell Rui dùng đầu gối cọ cọ dưới thân hắn, cười khẽ.

Chuối đệ đệ nháy mắt hóa sói, ngao ô nhào lên!

Jonas cùng Sera ở dưới lầu đợi hồi lâu, cũng không thấy Inana xuống dưới, vì thế tự mình đi lên.

Giường phòng ngủ kẽo kẹt kẽo kẹt vang như sắp gãy, rên rỉ ngọt lịm xen lẫn thở dốc thô nặng, còn có lời âu yếm nỉ non thỉnh thoảng vang lên, tình hình chiến đấu kịch liệt vô cùng rõ ràng, xin đừng quấy rầy.

"Chúng ta phải đợi sao?" Sera đứng ở cửa muốn quỳ luôn.

"Ngươi chậm... chậm một chút a." Tiếng rên rỉ trong phòng ngủ tiếng càng thêm dồn dập, xen lẫn tiếng khóc thút thít đứt quãng, nghe vô cùng tình sắc, "Đầu gối đau quá......"

"Đổi tư thế tiếp tục được không?"

"Không được, ta mệt mỏi......"

"Nghe lời, tới ngồi trên người ta, thả lỏng...... Ca ca ngoan quá."

Giường lay động càng thêm vui sướng, rõ ràng trong thời gian ngắn không có khả năng kết thúc, Jonas có chút bất đắc dĩ nhìn Sera, "Đi thôi, đi ăn một chút gì trước."

"Hai huynh đệ này có thể tin sao?" Sera một bên xuống cầu thang một bên hỏi.

"Yên tâm đi, ta sẽ không làm việc gì không chắc chắn." Nas dắt tay cậu, "Muốn ăn cái gì?"

Đôi mắt Sera tức khắc nhấp nháy sáng lên.

"...... Ăn một bữa cơm mà thôi, sao lại vui như vậy?" Jonas hơi ngạc nhiên.

"Chúng ta chơi kể chuyện cổ tích dinner time?" Sera thẹn thùng che lại mặt, "Ta là công chúa bị mụ phù thủy cầm tù ở đỉnh tháp cổ, muốn ăn rau diếp, sau đó ngươi đi trộm cho ta...... Chúng ta có thể giả vờ Ivan là mụ phù thủy!"

"Loại trò chơi này lạc thú ở chỗ nào?" Jonas khó hiểu.

"Ta có thể mặc váy phồng, ngồi ở trong phòng xe sợi!" Sera đối với váy có chấp niệm vượt mức bình thường, khuôn mặt hưng phấn đỏ bừng, "Sau đó không cẩn thận làm gãy con thoi của Ivan, vì thế hắn tàn nhẫn ra lệnh cho ta không được ăn cơm!"

"......" Đầu Jonas bắt đầu vang ong ong.

"Sau đó ngươi ở ngoài cửa nghe được, liền dũng cảm đến nông trang bên cạnh giúp ta trộm rau diếp!" Sera nhào vào trong lòng Jonas, "Ngươi cảm thấy thế nào?"

"Vì sao ta không dũng cảm trực tiếp tiêu diệt Ivan, sau đó mang ngươi đi ăn bò bít tết?" Jonas hỏi.

"Ta đây có thể ở quán bò bít tết mặc váy phồng sao?" Sera liều mạng vứt mị nhãn.

"Không được." Một phát cự tuyệt.

"......" Sera ủ rũ cụp đuôi, "Cho nên chúng ta vẫn nên chơi trò công chúa rau diếp đi."

"Ta không muốn đi trộm rau diếp." Jonas đau đầu.

"Ta muốn ăn." Sera dùng tay vuốt mép tay áo, đôi mắt xanh trong vắt.

"Vì sao không trực tiếp mua?"

"Truyện cổ tích không viết như vậy!" Sera bất mãn, "Hơn nữa vốn dĩ ngươi còn phải giết một con ác long mơ ước sắc đẹp của ta, ta đã bớt đoạn ấy rồi!"

"Nghe ta nói này bảo bối." Jonas đỡ lấy bờ vai của cậu, đầy mặt nghiêm túc cùng cậu đối diện, "Hiện tại Sami Keener đang ở Vu Yêu Quốc, tình thế rất nguy cấp, ta cảm thấy chúng ta nên nắm chặt thời gian đi xuống dưới lầu ăn bò bít tết, sau đó trở về ngẫm lại có phương pháp gì có thể giúp hắn, đúng hay không?"

Sera không nói lời nào, hốc mắt nháy mắt phiếm đỏ.

"......" Jonas cạn lời.

"Ngươi trước kia thường xuyên chơi trò chơi với ta." Sera uất ức, "Sẽ giúp ta làm đạo cụ trò chơi, sẽ tìm người lùn tới chơi với ta trò công chúa Bạch Tuyết, ngươi còn tự mình diễn ma kính cùng hoàng tử!"

Jonas ở trong lòng rít gào, bởi vì khi đó lão tử còn chưa theo đuổi được ngươi!

"Theo đuổi tới tay liền không chiều ta nữa." Sera nước mắt lưng tròng, "Ta phải đi về Huyết tộc tìm ca ca, ta thật đáng thương......"

Jonas đau đầu muốn nứt, "Được rồi được rồi, ta đáp ứng ngươi!"

Một tiểu tình nhân thích diễn như vậy, muốn không nhận mệnh cũng không được.

Thuấn di về phòng ngủ, công chúa rau diếp xinh đẹp mặc váy phồng, hứng thú bừng bừng từ trong không gian Jonas dọn ra một cái guồng quay tơ xa hoa.

Jonas khiếp sợ, "Ngươi bỏ vào khi nào vậy?"

Sera không thèm để ý đến hắn, vội vàng đứng ở trước gương sửa sang lại tóc giả ánh vàng rực rỡ.

"Ta cảm thấy sắp điên rồi." Jonas xoa huyệt Thái Dương.

"Ngươi vì sao còn ở nơi này?!" Sera xoay người nhìn hắn bất mãn, "Mau đi ra ngoài cửa nghe lén!"

Mạch máu Jonas bang bang nhảy, ngồi xổm ngoài cửa nhìn trời.

Vài giây sau, phòng ngủ truyền đến âm thanh xe sợi, sau đó là âm thanh Sera nhu nhược đáng thương, "Chủ nhân, ta, ta không cẩn thận làm hỏng con thoi của ngài rồi."

"Cái gì?!" Sau đó là Sera chỉnh giọng thét chói tai, hiệu quả có thể so với cái loa hét pha lê.

Jonas lông tơ chổng ngược, này cũng quá kinh khủng.

"Chủ nhân, ta không cố ý." Nhu nhược đáng thương tiếp tục.

Tiếng kêu bén nhọn lại lần nữa vang lên, "Nga! Đó là tài sản quý giá nhất của ta! Ngươi đêm nay không được ăn cơm!"

Dựa theo tình tiết phát triển, mình hiện tại hẳn là vì công chúa đi trộm rau diếp, Ám Linh vương từ trên mặt đất đứng lên, mở cánh bay đến nông trang bên cạnh.

"Nga! Chàng trai anh tuấn nhất định sẽ vì ta chạy vội đến nông trang." Cửa sổ lâu đài truyền đến thanh âm Sera, cố ý nhấn mạnh hai chữ "Chạy vội" ―― cơ hồ là nghiến răng.

Jonas đỡ trán, vừa mới quên mất, mình hiện tại là thanh niên tạp dịch làm việc cho mụ phù thủy Ivan, không có ma pháp lại càng không có cánh, không có khả năng bay. Vì thế Ám Linh vương thu hồi cánh, khom lưng "Chạy vội" vào vườn rau, muốn bao nhiêu đáng khinh có bấy nhiêu đáng khinh.

Nếu đối phương không phải Sera, Jonas thề mình nhất định sẽ đem người nghĩ ra loại trò chơi này xé thành mảnh vụn.

Rau diếp xanh mượt sinh trưởng rất tốt, Jonas nhổ hai cây ra, vừa mới chuẩn bị đào cây thứ ba, Sera lại bắt đầu ở cửa sổ trữ tình, "Công chúa mỹ lệ lại mảnh mai, bữa tối chỉ cần một mảnh lá cây cũng đủ, không cần nhiều như vậy."

Jonas hộc máu, xách theo rau diếp đứng lên chuẩn bị rời đi, ánh mắt lại bị bùn đất bên chân hấp dẫn ―― lật qua dấu vết, còn có một vết máu màu xanh dương sẫm.

"Đáng thương công chúa đã ba ngày không có cái gì ăn, chàng trai anh tuấn vì sao chậm chạp không xuất hiện?" Sera che ngực ―― làm cái gì vậy! Trộm xong còn không trở lại! Phải tiến hành tình tiết tiếp theo a!

Jonas vứt bỏ rau diếp trong tay, phất hai cánh bay trở về phòng ngủ.

"Ngươi phạm quy!" Công chúa Sera chỉ vào hắn, "Nói rồi không được bay!"

"Trong vườn rau diếp có thi thể người Vu Yêu tộc." Jonas nói.

"Cái gì?" Sera sửng sốt.

"Máu màu lam, hẳn là không sai." Jonas vỗ vỗ cậu, "Thay váy đi, ta dẫn ngươi đi xem."

Sera thay quần áo, căng ra một cái kết giới ẩn mình quanh hai người.

Nông trang bên cạnh thuộc về tư nhân, bởi vậy loại rất nhiều loại trái cây, dưới màu xanh biếc của lá cây, vết máu cũng không rõ ràng.

Huyết tộc đối với máu có lực cảm ứng trời sinh, Sera suy đoán, "Là máu Vu Yêu tộc còn mới, hẳn là tử vong chưa đến một ngày. Muốn tìm Carl Gadeok đào thi thể ra hay không?"

"Không cần." Jonas ôm eo cậu, thuấn di trở lại phòng ngủ, "Tự chúng ta tra." Trong thời điểm này mọi việc có quan hệ tới Vu Yêu tộc đều cần vạn phần cẩn thận.

"Ngươi không tin Carl Gadeok?" Sera nhỏ giọng hỏi.

"Ta tin tưởng hắn." Jonas nói, "Hắn không có vấn đề gì, nhưng kỵ sĩ không đầu đều lỗ mãng giống nhau, ta không muốn hắn nhúng tay vào."

Sera gật đầu, "Chúng ta đây hiện tại nên làm gì?"

"Ăn cơm." Jons quát quát mũi cậu, "Công chúa mỹ lệ không có rau diếp ăn, có nguyện ý cùng ta đi ăn một bữa tiệc lớn hay không?"

"Nhưng mà ――"

"Không có việc gì." Jonas ngắt lời cậu, khom lưng hôn hôn khóe miệng, "Giao cho ta là được rồi"

Sera ôm eo hắn, thanh âm rầu rĩ, "Mặc kệ phát sinh việc gì, ngươi đều không được xảy ra chuyện."

"Đương nhiên." Jonas cười cười, "Đã bỏ phí một ngàn năm, mỗi một giây bây giờ ta đều không rời khỏi ngươi."

Khách sạn xa hoa nhất Khảm Địch thành tên là "Chúng ta chỉ hoan nghênh quý tộc, phú hào cùng mỹ nhân", tuy rằng trắng trợn nhưng cũng rõ ràng, cũng có thể thỏa mãn tâm tình ham muốn hư vinh của khách nhân.

Ba cửa vào phân biệt ghi rõ quý tộc, phú hào cùng với mỹ nhân, Sera tức khắc rối rắm ―― ba cái mình đều phù hợp, phải từ cái nào đi vào?

"Ngươi cảm thấy cái nào quan trọng nhất?" Jonas hỏi.

Sera quyết đoán chạy về phía bên phải "Mỹ nhân".

Jonas đi hướng cửa gần nhất "Phú hào", kết quả bị ma pháp ngăn lại, trước mặt vươn một cái rương rỗng, mặt trên dùng văn tự địa ngục viết, "Xin cho tiền boa trước."

Jonas móc ra một đồng vàng ném vào.

Cái rương run lên, tiếp tục hiện lên căn tự địa ngục, "Không đủ"

Jonas lại ném vào một ít.

Cái rương tiếp tục hiện, "Cho dù không thể tràn ra thì ít nhất xin chứa đầy ―― ngài là phú hào."

Jonas bắt đầu hối hận mình không có lựa chọn cửa vào "Quý tộc".

Cho cái rương kia ăn uống no say, Jonas rốt cuộc xuyên qua kết giới, cùng Sera tay trong tay đi vào bên trong.

Mới vừa đi vào đại sảnh, Jonas liền nhíu mày ―― những vật trang trí nơi này đều là màu đen, mặt trên điêu khắc hình sao sáu cánh ―― tương tự như Ám Linh thành xưa kia.

"Tại sao lại như vậy?" Sera cũng thấy không đúng.

"Ăn trước đã." Jonas kéo cậu ngồi vào góc trên sô pha.

Nhân viên phục vụ mặc đồng phục thiên về màu lam đưa thực đơn lên, hơn nữa nhiệt tình đề cử, "Ngài muốn nếm thử một chút món ăn mới của chúng tôi không? Canh trân châu nghêu sò."

"Ta chán ghét mùi tanh của sinh vật biển." Sera nhìn thực đơn đủ các loại sinh vật dưới biển, cảm thấy có chút bực mình.

Vì sao thành phố này luôn xuất hiện những thứ làm mình chán ghét?
Bình Luận (0)
Comment