Huyết Vực Mê Đồ

Chương 8

Thư viện của vong linh thánh điện nằm trên tầng cao nhất, từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy toàn bộ Ma giới đại lục.

Tòa kiến trúc đen cao lớn xuyên những tầng mây, sáng sớm hơn phân nửa khu vực đều bị sương trắng lượn lờ bao phủ, ánh sáng nhạt màu chiếu lên mặt sông phản chiếu lấp lánh, tựa như dải lụa bạc lưu động, cảnh đẹp không gì sánh được.

"Phía Bắc kia, chính là Ám Dạ thành." Sera đứng ở một bên, duỗi tay chỉ cho hắn xem, "Đã từng là khu vực phồn hoa nhất Ma giới."

"Hiện tại thì sao?" Jonas hỏi.

"Sau khi ngươi rơi xuống Thác Nước Cắn Nuốt, Ám Dạ thành đã bị Vu Yêu tộc phá hư hầu như không còn, hiện tại nơi đó rất hoang vắng." Sera đem sách trong tay đưa qua, "Muốn trùng kiến Ám Dạ thành, phải đánh bại Vu Yêu tộc, từ chỗ bọn chúng cứu những Ám Linh bị bắt giữ."

Jonas tiếp nhận sách, nhìn gia huy trên gáy sách sửng sốt ―― cảm giác rất kỳ quái, xa lạ rồi lại vô cớ quen thuộc.

"Có chỗ nào không hiểu có thể hỏi ta." Sera hôn hôn hắn, "Ta đi xuống dưới lầu lấy chút cà phê, sẽ quay lại ngay."

Trang sách bên trong màu đen, văn tự sắc vàng hơi hơi sáng lên, ghi lại lịch sử Ám Linh tộc.

Ám Linh là chủng tộc có thuộc tính hắc ám mạnh nhất Ma giới, lực công kích cùng lực phòng ngự đều thuộc hạng nhất, có được ám ma pháp thuần túy nhất trong huyết thống, có thể triệu hồi ra Tử Vong Kỵ Sĩ thời kỳ viễn cổ vì mình chiến đấu. Hơn nữa bởi vì Ám Linh tinh thông chiêm tinh thuật, bọn họ lúc sinh ra cổ tay phải sẽ có hình xăm sao sáu cánh, là huân chương của gia tộc, cũng là vinh quang vô thượng.

Nhìn ấn kí hình sao trên cổ tay phải, Jonas nhướng mày, nguyên lai đúng là trời sinh đã có.

Trong phòng cực an tĩnh, bởi vậy bất luận tiếng vang nhỏ thế nào đều có vẻ đặc biệt rõ ràng ―― tỷ như nói âm thanh đột nhiên vừa truyền đến từ góc tường.

Jonas buông sách xuống, hướng chỗ tiếng vang xem thử.

Cái đuôi to lông xù từ kệ sách phía dưới vươn tới, sau đó là móng vuốt vụng về, rồi đến cái đầu nho nhỏ.

Một con hồ ly nho nhỏ đáng yêu màu đỏ.

Jonas bật cười.

Không dự đoán được trong phòng sẽ có người, tiểu hồ ly ngây ngốc đứng tại chỗ, mở to đôi mắt ngập nước cùng hắn đối diện.

Jonas duỗi tay, muốn kêu nó lại đây, tiểu hồ ly lại như là bị dọa, xoay người từ cửa chạy ra ngoài.

"Nga!" Ngoài cửa truyền đến tiếng Sera sợ hãi, sau đó là âm thanh thanh thúy vỡ vụn.

Jonas nghe tiếng lập tức lao ra, thấy Sera đang ngồi ở trên mặt đất, chung quanh đầy mảnh nhỏ đồ sứ cùng cà phê.

Ở chỗ ngoặt cầu thang, một quả cầu lông nho nhỏ màu đỏ chớp mắt liền biến mất.

"Có bị phỏng hay không?" Jonas đi nhanh qua nâng cậu dậy.

"Quần áo ta!" Sera cảm thấy mình bị sét đánh trúng, "Đây là bộ chuyên gia Christopher đặc biệt vì ta thiết kế! Cả thế giới chỉ có duy nhất một bộ!"

Jonas dở khóc dở cười, khom lưng bế cậu về đặt lên sô pha, kiểm tra xác định không bị thương, mới nhẹ nhàng thở ra.

"Ta muốn bắt Ivan bồi thường cho ta!" Sera quả thực tim cũng vỡ vụn.

"Vì sao muốn bắt hắn bồi thường?" Jonas buồn bực.

"Bởi vì hồ ly kia là sủng vật của hắn!" Sera hỏng mất, "Cái bộ quần áo này ta vẫn luôn tiếc không dám mặc, đây là lần đầu tiên, còn tính toán khoe với Lê Tư Đặc!"

"Không sao đâu, lần sau chúng ta mặc cũng được." Jonas an ủi.

"Ta không muốn sống nữa!" Sera hiển nhiên còn chưa chấp nhận hiện thực.

Nhìn tiểu tình nhân của mình la lối khóc lóc, Jonas cảm thấy có chút dở khóc dở cười, "Ngươi có thể nói cho ta biết, trước đây gặp được loại tình huống này thì ta sẽ dỗ ngươi như thế nào?"

"Ngươi sẽ trực tiếp đem ta đè xuống, sau đó làm rồi lại làm, thẳng đến khi ta mệt quên mất chuyện này!" Sera vứt mị nhãn, "Muốn ôn lại hay không?"

"Lại tra tấn ta." Jonas bất đắc dĩ, duỗi tay xoa xoa đầu cậu.

Tra tấn ngươi là thế nào. Sera lần thứ hai thất vọng, ở trong lòng thực rối rắm nghĩ, này rõ ràng chính là tra tấn ta a......

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh đẩy kéo tinh tế, hai người đồng thời quay lại nhìn, liền thấy móng vuốt nhỏ đang nỗ lực đẩy cửa phòng ra.

"Pi!" Thấy hai người đều đang nhìn mình, tiểu hồ ly có chút ngượng ngùng.

"Lại đây." Sera ngồi xổm trên mặt đất, hướng nó duỗi tay.

Tiểu hồ ly duỗi cả bốn chân, nhảy nhót nhào vào ngực cậu.

"Quỷ gây sự, ngươi hôm nay làm dơ một bộ quần áo của ta!" Sera chọc chọc cái mũi nó, "Không có lần sau."

Tiểu hồ ly gật đầu, vươn đầu lưỡi lấy lòng liếm lòng bàn tay cậu.

"Có thể nghe hiểu tiếng người?" Jonas ngạc nhiên.

"Nó không phải hồ ly bình thường." Sera đặt nó trên bàn trà, "Là Huyết tộc sủng vật thiếu niên, vẫn luôn đi theo Ivan."

"Sủng vật thiếu niên?" Jonas xoa lỗ tai nó, "Ngươi nói nó sẽ biến thành người?"

Sera gật đầu: "Nó tên Danny."

Tiểu hồ ly cọ cọ lòng bàn tay Tây Á, sau đó liền nhảy xuống cái bàn, từ kệ sách phía dưới tìm ra thủy tinh cầu nho nhỏ của mình, ngậm ở trong miệng chạy ra ngoài.

"Biến thành người sẽ trông như thế nào?" Jonas cảm thấy thật mới lạ.

"Hỏi để làm gì." Sera hung hăng, "Không được mơ tưởng người khác."

Jonas buồn cười, bình dấm chua.

Đại khái là vì nơi sâu thẳm trong ký ức luôn mơ hồ ảo ảnh, Jonas dùng thời gian cả ngày để xem xong hết quyển Ám Linh sử vừa dày vừa nặng, hơn nữa còn xem qua vài tờ tư liệu Huyết tộc.

"Có mệt hay không?" Lúc chạng vạng, Sera hỏi hắn.

"Không mệt lắm." Jonas ôm cậu vào ngực, "Ta bắt đầu cảm thấy Ma giới tựa hồ rất thú vị."

Ám Linh, Huyết tộc, đọa thiên sứ (thiên sứ rơi khỏi thiên đường), ác ma, vu nữ, tinh linh, người sói còn có u linh, trước nay không nghĩ tới, ngần ấy chủng tộc thật sự tồn tại.

"Nếu ngươi thích, về sau ta sẽ cùng ngươi ở lại Ma giới." Sera rất ngoan ngoãn, "Còn lâu đài Huyết tộc...... Chúng ta có thể thỉnh thoảng trở về ở, dù sao ta cũng không thích Ivan!"

"Trong sách nói Huyết tộc thượng đẳng cách mỗi tháng đều phải hút máu, ngươi cũng như vậy?" Jonas vỗ vỗ lưng cậu.

"Ân." Sera uể oải, "Trước đây đều là ngươi cho ta, nhưng hiện tại ngươi là nhân loại."

"Vậy thì sao?" Jonas hỏi.

"Nếu là hiện tại ta cắn ngươi, ngươi cũng sẽ biến thành Huyết tộc." Sera nằm lên người Jonas "Hơn nữa dựa theo quy tắc, người uống máu của ngươi lần đầu sẽ trở thành...... cha ngươi."

Jonas đột nhiên hối hận vì đã đề cập đến đề tài này.

"Nhưng mà không sao, mỗi ngày đều sẽ có vô số nhân loại muốn cùng Huyết tộc làm giao dịch." Sera ngồi thẳng người lên, "Cho nên đồ ăn của chúng ta rất sung túc."

"Giao dịch?" Jonas có chút kinh ngạc, "Ý của ngươi là bọn họ chủ động đem chính mình hiến cho Huyết tộc?"

"Nhân loại luôn hướng tới sinh mệnh vĩnh hằng." Sera bĩu môi, "Hoặc là tài phú, hoặc là sắc đẹp...... Vì muốn đạt được những thứ đó, bọn họ cam tâm tình nguyện đem linh hồn giao cho ma quỷ."

Nhân loại có quá nhiều tham niệm, Jonas đối với đáp án này cũng không ngạc nhiên. Nhưng mà tưởng tượng đến việc cậu đi cắn cổ người khác...... đột nhiên bắt đầu cảm thấy khó chịu.

"Ngươi lần sau lúc đi hút máu nhớ mang ta đi cùng." Jonas nghiêm túc.

"Chính là đêm nay." Sera kéo hắn, "Đến chỗ kia trước, chúng ta đi uống một ly."

Quán bar nổi danh nhất Ma giới tên là Ma Chi Cánh, ông chủ hiển nhiên biết Sera, cố ý an bài một gian phòng riêng.

Quầy bar sạch sẽ sáng ngời, Sera mở máy pha chế, bỏ vào bên trong chút đá.

Rượu mật đào, thêm một ít nước hồng thạch lựu, cùng vụn băng đảo đều. Sera rót rượu đã pha chế xong thuần thục vào ly, "Ly rượu này gọi là hành trình Mexico."

"Có ngụ ý gì?" Jonas tiếp nhận ly chất lỏng đỏ sẫm kia.

"Chỉ là rượu Cocktail bình thường mà thôi, không có chuyện xưa, nhưng nó nhìn rất đẹp." Sera nghĩ nghĩ, lại đẩy ra một ly Vodka, thêm vài giọt nước chanh, "Ly này gọi là tha thứ, muốn nghe chuyện xưa hay không?"

"Nhìn qua rất đơn giản." Jonas nhướng mày.

"Chuyện xưa cũng rất đơn giản." Khóe miệng Sera khẽ nhếch, "Ngày trước có một gã rất ngu ngốc, vì muốn dỗ tình nhân đang tức giận cho nên chế ra ly rượu này."

"Gã ngu ngốc là ta?" Jonas cười hỏi.

"Đó là lần đầu tiên chúng ta cãi nhau." Sera lắc lắc ly rượu, "Cũng là lần đầu tiên ngươi vì ta pha rượu."

Nước chanh thêm quá nhiều, uống vừa chua vừa đắng hoàn toàn không ngon, thậm chí trang trí ly rượu trông thật là xấu, nhưng mình rốt cuộc không thể quên được kia ly nước như ánh mặt trời kia.

Nhìn cặp mắt chứa đầy hồi ức kia, đáy lòng Jonas mềm nhũn, nhẹ nhàng cầm tay cậu.

"Không sao, ta sẽ làm ngươi nhớ lại hết." Sera cúi đầu, không muốn hắn nhìn thấy hốc mắt mình đã phiếm hồng, thanh âm lại nghẹn ngào không phối hợp, "Chúng ta có rất nhiều rất nhiều hồi ức, ta sẽ không quên, ngươi cũng không được quên."

Jonas đi vào quầy bar, đem cậu gắt gao ôm chặt trong lồng ngực, "Thực xin lỗi."

"Không sao." Thanh âm Sera rất nhỏ, "Có thể tìm được ngươi, đã là tốt lắm rồi."

Bởi vì Huyết Tinh Thạch trọng sinh thành hình yêu cầu hơn 8000 ngày đêm, cho nên ngày đó khi Jonas bắt đầu trọng sinh đến Nhân giới, mình cũng bắt đầu sống một ngày như một năm. Ban ngày rồi lại ban đêm luân phiên vô số lần, hiện tại nghĩ cũng không dám nghĩ, đến tột cùng như thế nào mới sống qua được thời điểm đó. Chỉ nhớ rõ khoảnh khắc mừng rỡ như điên khi cảm ứng được Huyết Tinh Thạch kia.

Ngày đêm không ngừng chạy tới quán bar nhỏ trong thành phố D, rốt cuộc cũng thấy được hắn. Mặt mũi vẫn như cũ, so với trước đây không có bất luận gì khác biệt, chỉ là thiếu trên lưng kia đôi cánh đen nhánh.

Trong lòng nháy mắt mềm mại như nước, chỉ cảm thấy trước đây mình chịu trăm ngàn năm dày vò đều đáng giá.

"Không khóc." Jonas buông hai tay, thay cậu lau nước mắt, "Không được khóc."

Hốc mắt Sera đỏ bừng, ngửa đầu cùng hắn đối diện, đôi mắt như nước xanh thẳm.

Jonas cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cậu.

Môi răng giao nhau, ôn nhu lưu luyến, tình yêu xuyên suốt ngàn năm giống như hoa hồng đỏ thắm không bao giờ héo tàn.

"Ivan nói ngươi vì tìm về Huyết Tinh Thạch, chịu rất nhiều khổ sở," sau khi kết thúc nụ hôn, Jonas kéo cậu vào trong lồng ngực, "Thực xin lỗi."

Sera lắc đầu, hai tay gắt gao ôm hắn.

"Muốn uống chút rượu hay không?" Jonas ở bên tai cậu hỏi.

Sera buông tay ra, "Ngươi muốn uống cái gì?"

Jonas bế cậu đến quầy bar ngồi, sau đó lấy qua một cái ly, đổ chút Vodka cùng nước chanh, pha ra một ly rượu màu cam.

Vẫn giống y như ngàn năm trước, sắc màu sáng lạn như nắng gắt.

"Tha thứ cho ta, hiện tại còn chưa thể cùng nhau như trước kia." Jonas đưa rượu cho cậu, "Nhất định ta sẽ nỗ lực."

Cái mũi Sera như cũ đỏ bừng, khóe miệng lại cong lên.

Ly rượu còn chưa uống xong, cửa phòng riêng đột nhiên bị người đẩy ra. Một đứa bé nhìn qua chỉ có năm sáu tuổi xuất hiện ở cửa, nước mắt lưng tròng nhìn hai người.

"Daddy, ta đói bụng."

Bình Luận (0)
Comment