Chương thứ tư
Sau lần tập kích kia, thái độ của Thiên Diệp Diệu đối với Đoan Mộc Viễn đã xảy ra biến hóa vi diệu.
Mặc dù ở trong mắt người khác, hắn có thể vẫn là một bộ dáng lưu manh tà khí xa cách, nhưng Đoan Mộc Trữ lại cảm giác được, tầm mắt đối phương phóng ở trên người Đoan Mộc Viễn so với trước kia nhiều hơn.
Đối với Thiên Diệp Diệu cho tới bây giờ chỉ chăm chú vào kiếm đạo, chuyện khác đều ôm thái độ không sao cả mà nói, đây đã là biểu hiện phi thường không giống bình thường.
Mà sự sùng bái của Đoan Mộc Viễn đối với Thiên Diệp Diệu một chút cũng không bị lần tập kích trước đó ảnh hưởng, vẫn như trước hướng to đôi mắt kính ngưỡng, chỉ kém không có ở bên người đối phương vẫy đuôi.
Đoan Mộc Trữ mặc y phục kiếm đạo tuyết trắng, tựa ở cạnh cửa giấy, huých sáo.
Ngoài cửa mở một mảng lớn hoa anh đào, tầng tầng lớp lớp, phấn phấn điểm điểm, làm cho người không khỏi nhớ tới cảnh sắc tuyết rơi.
“Tay cử động cao một chút!” Võ đạo quán truyền đến tiếng nói của Thiên Diệp Diệu, trầm thấp mà tà mị. Hắn có thiên phú kiếm thuật cực cao, từ hồi thiếu niên đã thành danh, thái độ là trước sau như một kiêu ngạo tùy ý, không để mắt tới người mới học, nhưng giờ phút này lại nắm trúc đao, nén xuống tính tình mà chỉ đạo.
“Dạ!” Đoan Mộc Viễn thần tình tràn đầy chăm chú, một bộ dáng lo lắng mình không có ở trước mặt thần tượng biểu hiện tốt.
Từ lúc khỏi hẳn sau trận Đoan Mộc Viễn bị súng bắn đả thương một tháng trước, Đoan Mộc đã giao cho Đoan Mộc Trữ và Thiên Diệp Diệu một nhiệm vụ, đó là tự mình huấn luyện Đoan Mộc Viễn, thẳng đến khi hắn có năng lực cơ bản tự bảo vệ mình.
Quyết định này rất hiển nhiên là nhằm vào sự kiện Thiên Diệp Diệu bảo vệ bất lợi, Đoan Mộc Viễn trúng đạn.
Thiên Diệp Mỹ Hạnh lại có toan tính bất đồng.
Bắc Thần Nhất đao lưu được xem như xuất hiện sớm nhất lịch sử thời đại giang hộ của Nhật Bản, với thuyết pháp “Kỹ chi Thiên Diệp, vị chi đào tỉnh, lực chi tề đằng” (kĩ thuật như Thiên Diệp,hương như hoa đào, cứng như cây đằng ), Thiên Diệp kiếm đạo quán là một trong tam đại kiếm đạo quán thanh danh hiển hách lúc ấy. Tuy nhiên rất nhiều bộ kiếm pháp đến nay đã thất truyền, liên quan chủ yếu là không truyền cho người ngoài, chỉ có người Thiên Diệp bổn gia mới có thể tập được, Thiên Diệp Diệu đã là trường hợp đặc biệt.
Hôm nay mặc dù là ra lệnh cho Đoan Mộc Trữ và Thiên Diệp Diệu, nhưng trên thực tế chính là để cho trưởng tử đem Bắc Thần nhất đao lưu kiếm pháp truyền thụ cho Đoan Mộc Viễn. Đoan Mộc Trữ chỉ cần chỉ đạo cách bắn súng là được.
Ngoài ý muốn chính là Thiên Diệp Diệu từ trước đến nay luôn đứng ở bên mẹ lại không có phản đối.
“Bước chân mở ra, phải trầm phải ổn!”
Trúc đao “Ba” một cái đánh vào trên đùi thiếu niên, đại khái là vì súng bắn đả thương vừa khỏi nên Đoan Mộc Viễn trọng tâm thoáng chốc không ổn, thiếu chút nữa muốn té ngã trên đất.
Thiên Diệp Diệu tay mắt lanh lẹ kéo lại đai lưng đối phương, lực đạo đột ngột thay đổi, Đoan Mộc Viễn thoáng cái đâm vào trên người của hắn.
Đoan Mộc Trữ đã một chân bước ra , nhưng nhìn thấy tình cảnh này lại chậm rãi thu trở về.
Trong con ngươi hắc lưu ly của y…Nam nhân cao gầy tuấn mỹ đang ôm một thiếu niên tinh thần phấn chấn rạng rỡ, nam nhân tràn ngập tà khí cùng thiếu niên khí chất như dương quang sáng ngời làm cho người ta có cảm giác hòa hợp kỳ dị.
Một hình ảnh phi thường đẹp mắt.
Đoan Mộc Trữ nheo mắt, dừng lại hai giây mới đứng tại chỗ mở miệng, “Như thế nào? Có bị thương hay không?”
Thiếu niên trì độn lúc này mới phát hiện mình đang ngã vào trong ngực Thiên Diệp Diệu, quần áo đối phương bị hắn lôi kéo hở rộng, lộ ra vùng ngực gợi cảm mà rộng lớn…
Thiên Diệp Diệu lười biếng trừng mắt nhìn, ngón tay thon dài hữu lực nâng lên cầm của hắn.
Đoan Mộc Viễn cả kinh, cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng, ngay cả khóe mắt đều không dám liếc nhìn đối phương.
“Ta, ta đi luyện tập bắn súng.”
“Cần ta cùng ngươi đi không?” Đoan Mộc Trữ nhìn bóng lưng vội vội vàng vàng chạy đi hỏi.
“Không, không cần.” Cơ hồ là chạy trối chết.
Thẳng đến khi bóng lưng thiếu niên biến mất, Đoan Mộc Trữ mới chậm rãi quay sang, cười nhạt, “Ngươi hù đến hắn.”
“Chỉ là đùa một chút mà thôi.” Thiên Diệp Diệu không đếm xỉa tới nhặt lên trúc đao trên sàn nhà hướng không trung quơ quơ, lập tức phát ra thanh âm phá không, “thứ đồ hư, vẫn là thái đao cũ của ta tốt hơn.”
Thái đao mà hắn nói đúng là thanh đao trong lần tập kích kia vô cớ biến mất.
Thanh thái đao kia theo hắn mười năm, ràng buộc sâu sắc, đã trở thành một bộ phận của hắn. Trong sự kiện tập kích kia không nghĩ qua là mất đi, như thế nào cũng tìm không thấy, trong lòng của hắn luôn luôn có chút không thoải mái. Cứ như cảm tình mười năm bị quăng vào trong nước, ngay cả bóng dáng cũng không còn.
Hắn tùy ý đưa trúc đao trong tay xem như rác rưởi vứt bỏ ở một bên.
“Nếu như… Có hảo đao ?” Đoan Mộc Trữ vẫn như trước nghiêng người tựa trên cột hành lang khoanh tay, đôi mắt cong lên, hơi thần bí cười.
“A?”
Một cái hộp gỗ khắc hoa được đưa tới trước mặt.
Cái hộp vừa mở ra khiến hai mắt Thiên Diệp Diệu tỏa sáng, ánh mắt của hắn trở nên chăm chú , hai tay từ trong hộp nâng ra một thanh thái đao dài ước chừng ba thước.
Vỏ đao toàn thân sơn bóng, có khắc lá diệp đỏ, huyên thảo (cỏ huyên, còn gọi là vong ưu), lưu thủy (nước chảy), nguyệt quang, phù vân (mây bay), long và lôi, xuy tuyết (tuyết thổi), vỏ đao huyền hắc ám trầm lại thêm hoàng sắc cũng không mất đi vẻ anh khí, nhưng là tản mát ra một loại khí tà tứ khắc nghiệt. Chỉ có bả đao truyền lưu ngàn năm, trải qua vô số huyết tinh giết chóc mới có cảm giác cùng khí thế ngưng trọng như vậy.
“Vụt” một tiếng.
Thiên Diệp Diệu một tay rút đao ra, lưỡi đao dùng bí thuật tôi rèn trong lửa, mũi nhọn sắc bén, hàn quang lập loè, giống như Tà Thần lợi hại bức người. Mũi đao lưu thủy cuộn sóng, càng cho thấy nghề đúc của thợ tinh xảo hoàn mỹ cỡ nào!
Thái đao nắm ở trong tay, một cỗ cảm giác sung mãn đột nhiên sinh ra, tựa hồ có được cả sức mạnh bễ nghễ thiên hạ. Cây đao này cứ như là vì hắn chế tạo ra, tà khí tùy ý, tung hoành thiên hạ!
Thiên Diệp Diệu tà tà vung, lưỡi đao trên không trung phát ra tiếng xé thật nhỏ, tốc độ cực nhanh, giống như lưu tinh(sao băng).
Con ngươi đen lóe quang mang hưng phấn, tràn ngập dã tâm cùng khí phách bật sáng lên cả người hắn như vậy càng tà khí tới cực điểm, có loại lực hấp dẫn khó nói lên lời.
“Cây đao này tên gọi là gì?” Ngữ khí của hắn kích động khó có thể bị đè nén.
“Vương giả xứng danh đao. Ngươi đoán.” Đoan Mộc Trữ nhẹ nhàng cười.
“Hồng diệp, huyên thảo, lưu thủy, nguyệt quang… Long và lôi, xuy tuyết, tổng cộng tám cảnh, chẳng lẽ…” Dù là Thiên Diệp Diệu kiến thức rộng rãi lúc này trên mặt cũng không khỏi toát ra một tia khiếp sợ, không thể tin nhíu mày, “Tà nghênh bát cảnh!”
Tà nghênh bát cảnh, một trong mười đại danh đao Nhật Bản!
Nhưng từ trước đến nay chỉ nghe kỳ danh không thấy đao, rất nhiều học giả cảm thấy cây đao này chỉ là bịa đặt mà thôi, cũng không truyền lưu hậu thế.
Con ngươi đen láy của Thiên Diệp Diệu dừng ở đôi mắt hắc lưu ly của đối phương.
“Đúng vậy, đúng là Tà nghênh bát cảnh.” Đoan Mộc Trữ mỉm cười.
“Ha ha ha ha, không nghĩ tới sẽ là một tuyệt thế danh đao như thế này.” Thiên Diệp Diệu đứng lên, tinh thần đại chấn, giương cái cằm cười dài, đi chân trần đứng trên sàn nhà.
Hắn mặc một thân kiếm đạo phục màu đen trang trọng, dáng người cao ngất, mái tóc đen mực dùng một sợi dây da buộc lên, tiêu sái mà gọn gàng. Bất luận kẻ nào chỉ cần liếc cũng sẽ bị loại lực rung động này làm cho tâm gãy…
Hắn xoay người nhặt lên trúc đao vừa rồi ném ở một bên, tiện tay ném cho Đoan Mộc Trữ, “So một hồi!”
Vừa dứt lời, Đoan Mộc Trữ vừa mới tiếp được trúc đao thì hắn đã hai tay cầm đao, bổ tới!
Một chiêu này của hắn tốc độ cực nhanh, không để người kịp thấy, mặc cho ai cũng không nghĩ ra sau khi hắn tìm được danh đao, người đầu tiên muốn so lại chính là Đoan Mộc Trữ chỉ có chạm tới trúc đao!
Lưỡi đao phát ánh sáng bạc, sắc bén vô cùng, mũi đao là hình vân cuộn sóng, lóe ra hàn khí khắc nghiệt tà tứ.
“Thương —— ”
Mặc dù thế công của hắn làm cho người vội vàng không kịp chuẩn bị, nhưng Đoan Mộc Trữ như đã sớm biết được, trở tay chấp một đao vượt qua.
Chỉ là trúc đao ở trước mặt Tà nghênh bát cảnh quả thực yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích, trong nháy mắt bị chém thành hai khúc, còn lại bộ phận chuôi đao bị chấn động đến bay ra ngoài.
Gặp thần sát thần, gặp quỷ giết quỷ.
Cái này chính là Tà nghênh bát cảnh vô kiên bất tồi (không cứng không xứng danh)!
Dưới đôi mày rậm của Thiên Diệp Diệu là ánh mắt lợi hại mà tà khí, thoăn thoắt cứ như dã thú vận sức chờ phát động. Là một loại ánh mắt tràn đầy khí phách, hôm nay cầm trong tay Tà nghênh bát cảnh dài ước chừng ba thước, càng có loại mị lực rung chuyển núi sông khó nói lên lời.
“Quả nhiên là danh đao!” Hắn câu dẫn ra một vòng tiếu dung tà tứ, mục quang lưu luyến ở trên lưỡi đao mỏng như cánh ve.
Đoan Mộc Trữ mắt nhìn trúc đao bị chém thành hai khúc, nhẹ nhàng lắc đầu, cười nhạt cầm một nửa còn lại trong tay ném đi, xem như đầu hàng.
“Bá —— ”
Cũng đã làm ra tư thái đầu hàng, Thiên Diệp Diệu lại không có ý buông tha y. Thoáng vung tay lên, lưỡi đao lập loè ngân quang mang theo cảm giác vô cùng áp bách, nhắm ngay Đoan Mộc Trữ.
Thái đao dừng ở trước mặt, không đến một thước.
Loại cảm giác bị người lấy đao chỉ vào này tuyệt không thoải mái, Đoan Mộc Trữ bất động thanh sắc híp híp mắt, mỉm cười nói: “Đây là…”
Thiên Diệp Diệu không có trả lời, mà là nở nụ cười.
Hắn nở nụ cười, làn môi mỏng quyến rũ nhìn về phía trên vạn phần tà khí.
“Ngươi là người cực kỳ có lực cạnh tranh vị trí gia chủ với ta.” Tiếng nói trầm thấp từ tính giờ khắc này ở trong võ đạo quán trống trải, nghe ra có loại cảm giác kinh tâm động phách, “Nếu như hiện tại giết ngươi, ngươi cảm thấy như thế nào?”
Trước khi tiểu Viễn đến, toàn gia tộc chỉ có hắn cùng với Trữ có được quyền kế thừa.
Nhưng vị trí gia chủ chỉ có một, tuy huyết thống của mẹ cao quý, thế lực sau lưng hùng hậu, hắn có 0,99% nắm chắc ổn thỏa vị trí này. Nhưng Trữ luôn an phận bên cạnh cũng không thể khinh thường, có lẽ, sẽ có 0,01% kinh biến…
Đoan Mộc Trữ thần sắc không đổi, chỉ là cong lên hai mắt, nhàn nhạt cười, ” Đối thủ mạnh mẽ nhất của ngươi cũng không phải là ta, mà là một người hoàn toàn khác.”
Mặc dù tiểu Viễn cùng y không có bối cảnh thế lực, nhưng mà có được hậu phương cường ngạnh nhất —— phụ thân Đoan Mộc.
Nếu như phụ thân thật sự không niệm một tia tình cũ, cố ý muốn đến đỡ tiểu Viễn , ngay cả bác gái cũng không khỏi không kiêng kị, cuối cùng nai chết về tay ai còn rất khó nói.
Diệu là người thông minh, dừng ở một điểm như vậy là đủ rồi .
Nhưng mà ——
Mũi đao vẫn là đang gần Đoan Mộc Trữ trong gang tấc.
Chậm rãi di động tới, theo trán, mũi, môi, rồi đến cái cổ mảnh khảnh, cuối cùng khi dừng lại trước ngực y, loại di động cực kì chậm này ngoại trừ mang đến cho người ta cảm giác kinh hãi áp bách ra, còn có một tia ái muội…
Bình tĩnh mà xem xét, Đoan Mộc Trữ tướng mạo rất thanh lệ, dáng người cao thon gầy, bất luận gặp cái gì đều có thể không sợ hãi.
Loại cảm giác ưu nhã tựa như một chai rượu nho quý báu giấu ở trong hầm rượu, có màu sắc xinh đẹp mê người, hương khí thuần hậu nồng đậm…
Thứ Thiên Diệp Diệu ham mê cũng không nhiều, hảo danh rượu và người đẹp là hai trong số đó, Đoan Mộc Trữ hiển nhiên chiếm toàn bộ.
Mũi đao nhoáng lên trên một cái, chỉ là một động tác phi thường nhỏ, dây lưng kiếm đạo phục của Đoan Mộc Trữ đã bị cắt đứt, vạt áo buông lỏng, lộ ra một mảnh da thịt trần trụi.
Thiên Diệp Diệu mục quang đọng lại trên da thịt đối phương.
Trữ lớn lên rất trắng, rất có ý nhị, da thịt phần ngực cũng là trắng muốt , như đóa hoa bạch sắc nở rộ, hiện ra sáng bóng nhàn nhạt hấp dẫn.
Thiên Diệp Diệu nheo lại đôi mắt, màu sắc trong con ngươi càng đậm, khóe mắt có vẻ đặc biệt hẹp dài.
Hắn thay đổi góc độ càng thoải mái, tư thế càng tùy ý, mà mũi đao vẫn như trước mập mờ chống đỡ trước vạt áo đối phương, thậm chí còn dùng mũi đao đem vạt áo đẩy ra thêm một chút, một lớp, hai lớp… (*
rú lên* bớ dê núi a~~~)
Làn da bóng loáng trắng muốt như ôn ngọc sáng lên, dưới vạt áo trắng nửa che nửa đậy, có thể nhìn thấy hai điểm sắc đỏ trước ngực, mỹ hảo mà nhu hòa, cứ như vài cánh hoa đào điểm trên Tuyết Sơn.
Vài sợi tóc trượt xuống trán Đoan Mộc Trữ, lông mi dày mà tinh xảo, ánh mắt của y rất nhạt, phong khinh vân đạm như chỉ là một trận gió nhẹ thổi bay vạt áo, gợn sóng không sợ hãi. Không có có một chút né tránh, không có có một chút ngượng ngùng.
Đối phương càng là bình tĩnh như vậy, khóe môi Thiên Diệp Diệu câu dẫn ra lại càng là tà khí.
Hắn cử động thái đao, mũi đao phản xạ quang hoa sáng ngời, chống đỡ ở trên cổ trắng nõn duyên dáng của Đoan Mộc Trữ.
Hai người sát lại gần như vậy, hơi thở rất nhỏ đều phun đến trên gương mặt đối phương, nhưng giữa hai khuôn mặt tuấn mỹ này lại cách một bả thái đao lợi hại vô cùng.
Thiên Diệp Diệu đối với Đoan Mộc Trữ có loại cảm giác rất kỳ dị.
Đối phương là đứa con của người đàn bà hắn không thích gặp nhất, là uy hiếp tiềm tàng trong kế hoạch nắm quyền kế thừa của hắn, thế nhưng hắn lại không nỡ dùng phương thức vô cùng tàn nhẫn đối phó y.
Thiên Diệp Diệu hắn không phải là loại người không mềm lòng, không dứt khoác, chỉ là, chỉ là… Hắn nguyên lai tưởng rằng Trữ nhu nhược, ưu mĩ như hoa anh đào , cần hắn bảo vệ , nhưng đến khi hắn phát hiện, kỳ thật đối phương vẫn luôn thâm tàng bất lộ, cơ trí ưu nhã làm cho người khác kinh tâm, chỉ bằng sức một mình cũng có thể đơn giản tan rã một bang phái nhỏ, loại tâm tình nghĩ muốn bảo vệ của hắn dần dần trở nên phức tạp.
Thiên Diệp Diệu nheo lại con ngươi, nắm chặt thái đao trong tay.
Hắn đối với chuyện giết người cũng không xa lạ gì, chỉ cần dùng lực thì cái đầu xinh đẹp này sẽ theo tâm tình phức tạp của hắn cùng một chỗ rơi xuống…
Ngoài cửa sổ, gió mát nhẹ thổi, một đóa anh đào hồng nhạt rơi rụng đầu cành.
“Phanh ——” thái đao bị ném bỏ.
Cùng lúc đó, Thiên Diệp Diệu thô bạo đem Đoan Mộc Trữ đặt trên ván gỗ, áp ở dưới người mình, phát ra tiếng trầm đục nặng nề mà ái muội.
Trong động tác gần như dã man, kiếm đạo phục của Đoan Mộc Trữ bị Thiên Diệp Diệu kéo rời. Áo đơn tuyết trắng mất trật tự trải trên sàn nhà, màu trắng loang ố như là bị chà đạp qua, tản ra một loại phong tình mĩ lệ.
Thiên Diệp Diệu nắm chặt cổ áo người dưới thân, thanh âm như là từ trong kẽ răng nặn ra, “Ngươi hận ta như vậy sao? Hận không thể để ta chết như vậy? !”
Đoan Mộc Trữ trong nháy mắt trợn to.
Con ngươi hắc lưu ly dưới ánh mặt trời chiếu sáng xuyên thấu qua mành cuốn, lưu động một loại màu sắc hổ phách.
Y có một vạn loại lý do có thể giải thích, cũng có thể mặt không đổi sắc, không chút do dự phản bác sự kiện kia không phải y làm.
Nhưng là… y không có.
Y chỉ là dùng một loại tư thế yên tĩnh bảo trì trầm mặc.
“Ngươi có biết hay không, viên đạn là bắn về phía ta! Là tiểu Viễn thay ta ngăn cản.” Thiên Diệp Diệu gần như hung ác chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp kia.
Hắn tuy kiêu ngạo, cuồng vọng, nhưng hắn cũng không ngốc.
Thiên Diệp nhất tộc của bọn họ đã được hiến dâng tính mạng bảo vệ tiểu Viễn, nếu như gặp chuyện không may, người được lợi lớn nhất là ai?
Thái đao của hắn tại sao không cánh mà bay? Ai hiểu rõ sở thích tiểu Viễn nhất? Ai có thể chuẩn xác đắn đo cũng cẩn thận bố trí hết thảy? Trong những người hắn quen biết, có thể tính toán hết thảy chuyện này —— chỉ có Trữ!
Ánh mắt Thiên Diệp Diệu thâm trầm mà phức tạp, lại lưu giữ một loại cảm xúc nói không rõ.
“Ta biết rõ ngươi kỳ thật rất hận phụ thân. Người kia đối với chúng ta không có một chút tình thương của cha, chút thân tình duy nhất của hắn chỉ dành cho nữ nhân kia cùng tiểu Viễn…”
Đối phương cái gì cũng đều giấu ở trong lòng.
Nhưng mà, cùng một người dưới mái hiên hơn hai mươi năm, hai bên một mực bảo trì quan hệ vừa là địch vừa là bạn, kỳ phùng địch thủ. Dù cho không có tận lực đi chú ý, nhưng nhất cử nhất động của đối phương, từng hành vi lại dần dần hiểu rõ trong lòng.
Trữ hiểu rõ từng biến hóa rất nhỏ của hắn, hắn cũng chưa chắc không rõ ràng lắm suy nghĩ trong lòng của y.
Ngoại nhân đều biết hắn mười lăm tuổi ở trên đường thành danh, một bả thái đao kinh diễm hắc đạo, càng có tuyệt kỹ Bắc Thần nhất đao lưu, chính là những điều này cũng có thể bồi dưỡng mỗi ngày. Chỉ cần có kế hoạch bồi dưỡng tinh anh xuất sắc, còn có thể có Thiên Diệp Diệu thứ hai, thứ ba.
Bạn đang �
Nhưng Đoan Mộc Trữ lại bất đồng.
Càng là hiểu rõ đối phương, càng là tinh tường mẹ con bọn họ trước kia ở Đoan Mộc gia tộc là địa vị như thế nào, hiện tại lại là địa vị như thế nào, dưới đáy lòng hắn liền càng âm thầm bội phục đệ đệ cùng cha khác mẹ này. Dù cho ở vào vị thế hèn mọn, cũng có thể ngậm cá xoay người, cá chép nhảy lên hóa thân thành rồng.
Đây cũng là Đoan Mộc Trữ.
Có thể trong vô thanh vô tức thay đổi hết thảy.
Chờ đến lúc mình phát giác, hắn mới phát hiện, nguyên lai mình đã chú ý y lâu như vậy…
“Có cái gì hướng về phía ta là được rồi. Chỉ cần ngươi không nhằm vào tiểu Viễn, ta liền… không truy cứu.”
Tiểu Viễn chỉ là ngốc tiểu tử cái gì cũng đều không hiểu.
Tại hắc đạo đợi thời gian quá lâu, người trước trung thành và tận tâm, người sau lại đâm dao, hắn thật sự thấy quá nhiều, nhiều đến mức hắn đều sắp cảm thấy ngán. Cứ nhìn tại Đoan Mộc gia, mẹ của mình cùng mẹ Trữ cũng là cả ngày lục đục với nhau.
Duy chỉ có Đoan Mộc Viễn.
Không có hậu phương, không có tâm cơ. Trong mấy tháng ở chung, hắn cũng làm khó dễ qua nó, nhưng tiếp xúc lâu ngay cả hắn cũng đều kinh ngạc, không nghĩ tới loại người như phụ thân lại nuôi ra hài tử phẩm tính (đức tính tốt) như vậy.
Hắn đối với mẹ tiểu Viễn không ưa, ngược lại thật sự có vài phần xem đối phương coi như thân sinh đệ đệ.
“Các ngươi… Không thể không chết sao?”
Sau nửa ngày, Đoan Mộc Trữ mở miệng, thanh âm nhàn nhạt lại nói ra lời nói vượt ngoài ý liệu của Thiên Diệp Diệu.
Không nghĩ tới mình tính toán chuyện cũ sẽ bỏ qua, đối phương lại không lĩnh tình. Nghe được lại là lời nói lạnh lùng như thế, hắn muốn tức giận ——
Đoan Mộc Trữ đột nhiên chế trụ cổ tay của hắn, Thiên Diệp Diệu vội vàng ngăn cản.
Đối phương lại thừa cơ dùng phía sau lưng hơi có vẻ đơn bạc chống đỡ lồng ngực của hắn, vùng dậy một cái liền đưa hắn ngã văng ra ngoài!
Hết thảy chuyện này chỉ bất quá một, hai giây! Người thường lúc này có thể sớm đã ngã hôn mê, nhưng thân thể Thiên Diệp Diệu vừa mới hất lên không đã phản ứng cực nhanh một tay chống đỡ , một cái linh hoạt trở mình về sau, nhanh chóng khôi phục thành tư thế đứng thẳng vững vàng, động tác kiện tráng mà dứt khoát.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Thiên Diệp Diệu nổi giận, không có ngờ tới đối phương lại xuất ra hành động phản kháng.
“Ngươi đã không thích cây đao này, ta đây sẽ đưa người khác.” Đoan Mộc Trữ không trả lời câu hỏi, thậm chí ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc nhìn hắn, đi qua nhặt lên Tà nghênh bát cảnh trên sàn nhà, dùng vạt áo đơn chà lau qua mới thả lại trong hộp gỗ tử đàn khắc hoa.
Một sát na (chỉ khoảng thời gian rất ngắn) kia, đáy lòng Thiên Diệp Diệu hiện lên một loại cảm giác kỳ quái.
Tà nghênh bát cảnh trân quý vô cùng, nhưng hắn vẫn cảm thấy, chính mình giống như mất đi thứ gì đó còn quý giá hơn.
>>Hết<<